Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu xa, mơ hồ còn kèm theo mấy phần nóng rực.
Nhận ra ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người cô, cô mới bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra.
Anh đứng dậy, cũng không kiềm chế động tác của cô nữa.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua mình, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa phải tìm chỗ chui vào. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa, chiếc áo sơ mi công sở cô chọn sáng nay lại có vẻ xốc xếch mờ ám, điều đáng nói là nút áo trước ngực cô không biết đã bung ra từ lúc nào.
Anh trái lại rất ga-lăng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, để cô có thời gian cài lại nút áo.
Cô ngượng ngùng quay lưng về phía anh, luống cuống cài lại nút áo, sau đó cất bước thong thả đi ra khỏi phòng.
Nhưng, vào lúc khi cô định bước đi tay anh đã bắt lấy cổ tay cô.
Cô vùng vẫy mãi vẫn không hất ra được tay anh ra, cuối cùng cô tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn anh, "Buông tôi ra!!"
Anh càng túm chặt cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, "Tôi đưa em về!"
"Không cần!" Cô cự tuyệt thẳng thắn.
Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường, môi mỏng mấp máy, "Chẳng lẽ em quyết định không vào Đàm thị sao?"
Cô nghiến răng nói, "Tôi nghĩ rằng không thể trở thành cấp dưới của loại người như anh!!"
Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn, "Em có thể đi, nhưng mà, nếu như em muốn đuổi theo Kim Trạch Húc giải thích với anh ta, tôi khuyên em đừng nên làm chuyện không cần thiết đó!"
Cô tức giận nói, "Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!!" Dứt lời, cô dùng hết tất cả hơi sức hất anh ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Anh không có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, lạnh giọng nói, "Hạ Tử Du, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho em hiểu, tôi không cho phép em có bất kỳ liên hệ nào với Kim Trạch Húc. Nếu không, em làm tôi không vui thì tôi cũng không để cho Kim Trạch Húc dễ chịu đâu!!"
Cô không hiểu anh muốn nói gì, tức giận thốt lên, "Đồ điên!"
Khi cô xoay người muốn bỏ đi, hai tay anh đột nhiên vòng lấy ôm chặt cô từ đằng sau.
Ngay lập tức, mùi hương nam tính dễ chịu của anh bắt đầu quanh quẩn xung quanh cô, cằm anh gác trên vai cô, hai tay anh vòng từ đằng sau siết cô thật chặt.
"Anh buông tôi ra!" Hạ Tử Du vội vàng dùng hai khuỷu tay để chống chọi lại với anh, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh giữ chăt trong lồng ngực.
Hơi thở anh nóng rực bắt đầu lan tỏa xung quanh cổ cô, giọng nói trầm bổng dễ nghe vang lên bên tai cô, "Tôi mặc kệ em có tâm tư gì, đời này em chỉ có thể đi theo tôi!"
Trong ấn tượng cô, anh không phải là một người đàn ông độc tài vô lý như thế này, cô hơi ngẩn ra.
Lúc này anh đang vùi đầu vào giữa cổ cô, như quyến luyến hít lấy hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bên cổ cô, nói giọng khàn khàn, "Đừng làm rộn......"
Cô không thể phủ nhận ngay lúc này cô lại không hiểu nổi mà say đắm trong giọng nói khàn khàn đắm đuối của anh, bởi vì đã nhiều năm trôi qua, anh ít khi nói với cô bằng giọng như thế.
Nhưng mà......
Cho dù say mê tới cỡ nào, nhưng vào lúc này cô cũng kịp hiểu ra, lý trí cô nói cho cô biết, cô nhất định phải đẩy anh ra......
Mặc kệ là khoảng cách giữa họ có liên quan với người đời trước, hoặc là bên cạnh anh có Đan Nhất Thuần, còn có bản thân cô...... Tóm lại, giữa họ đang vướng mắc rất nhiều vấn đề. Cô và anh cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau, cho dù có thể phá bỏ tất cả chướng ngại, cô tin chắc rằng cho dù cuối cùng họ đến được với nhau, nhưng một ngày nào đó chắn chắn anh sẽ rất hối hận......
Cô dần dần không còn giãy dụa nữa, chỉ nhắm chặt mắt sau đó từ từ mở ra.
Anh phát hiện cô bỗng nhiên im lặng, sau đó mới nhận ra có điều đó khác thường, anh buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh thì phát hiện hai mắt cô đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt như cái hồ nhỏ từ lúc nào.
"Chết tiệt, chẳng lẽ em sợ tôi đến vậy ư?" Thấy đáy mắt cô ẩn chứa nước mắt, hiếm khi thấy anh có biểu hiện luống cuống, vươn tay lau nước mắt đang chực chờ ở nơi khóe mắt cho cô.
Cô nghẹn lời nói, "Đàm Dịch Khiêm, tôi không muốn dây dưa với anh thế này mãi nữa, tôi van cầu anh hãy cho tôi một con đường sống, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc đời của mình lần nữa, được không?"
Anh nhẹ nhàng từ tốn lau nước mắt xung quanh hốc mắt cho cô, giọng nói quyến rũ trầm khàn, "Tôi đã nói là sẽ không ép em, nhưng mà tôi rất muốn có em. Hạ Tử Du, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?"
Cô hết sức ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh.
Hai tay nổi rõ khớp xương của anh vuốt nhẹ hai gò má cô, đôi mắt đen sâu lắng như lốc xoáy trên biển sâu mải miết nhìn gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô, bỗng nhiên anh nghiêng đầu......
Cô thừa nhận, cô khó có thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong tình cảm dịu dàng hiếm thấy mà anh biểu hiện vào lúc này, nhưng khi bờ môi mỏng lạnh của anh sắp sửa hôn lên môi cô, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.
Có lẽ anh cũng không ngờ với phản ứng kích động của cô, cô giãy ra ngay lập tức.
Cô vội vã thụt lùi về đến cạnh cửa, nhìn thấy ánh mắt anh ẩm ướt, kiên định nói cho anh biết, "Nếu như...... Ba năm trước anh chịu nói những lời này với tôi, tôi thề tôi sẽ không hề do dự ở lại bên anh, nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn rồi, Đàm Dịch Khiêm......Chúng ta thật sự không có khả năng nữa!"
---
Sau cùng, cô không hề quan tâm anh có đuổi theo cô ra ngoài hay không, cũng không hề quay đầu lại, cô bước nhanh rời khỏi hội sở, rồi vội vã bắt taxi.
Dựa vào cửa sổ taxi, nước mắt cô không còn kiêng kỵ mà chảy xuống liên tục, trong lòng dâng lên đau đớn và chua xót không thể ngăn chặn được.
Có thật sự chỉ cần cô chủ động đưa tay ôm lấy anh, kể từ nay họ có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa không?
Nhưng mà, tại sao hạnh phúc trước mặt chạm tay là có thể có, tới hôm nay mới xuất hiện? Anh không biết được, không phải cô không còn yêu, mà là...... cô đã không thể yêu lại lần nữa.
......
Trả tiền rồi bước xuống taxi, lúc này Hạ Tử Du ngoại trừ hốc mắt ửng đỏ, thì tâm tình cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, không thấy có gì khác thường.
Hạ Tử Du còn chưa tới cửa phòng mình, một bóng dáng yểu điệu nhỏ bé đang đợi ở ngoài cửa phòng liền lập tức gây sự chú ý cho cô.
Khi Hạ Tử Du đi gần tới cửa phòng trọ, Đan Nhất Thuần bước lên cười chào hỏi, "Cô Hạ!"
Hạ Tử Du thoáng sửng sốt, lập tức bình tĩnh trở lại, lễ phép khẽ gật đầu với Đan Nhất Thuần.
Dĩ nhiên cô biết Đan Nhất Thuần biết cô, dù sao đối với người ngoài quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng không còn là bí mật nữa, huống chi Đan Nhất Thuần là bạn gái Đàm của Dịch Khiêm, cô chỉ không ngờ lúc này Đan Nhất Thuần lại có thể đến chỗ ở của cô.
Đan Nhất Thuần vẫn luôn mỉm cười, "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có thể mời tôi vào nhà ngồi không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dĩ nhiên!"
Lấy chìa khóa mở cửa phòng, Hạ Tử Du mời Đan Nhất Thuần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đan Nhất Thuần ngồi trên ghế sofa, nhận lấy tách cà phê Hạ Tử Du đưa tới, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, cô điềm đạm nói, "Hoàn cảnh đây thật tốt, nhất định là Dịch Khiêm đích thân chọn cho cô."
Hạ Tử Du ngồi ở đối diện Đan Nhất Thuần, trong lòng vẫn luôn suy đoán xem Đan Nhất Thuần tới chỗ cô có dụng ý gì.
Dường như nhận ra lúc này mình xuất hiện ở phòng trọ của Hạ Tử Du có phần kỳ quái, Đan Nhất Thuần lập tức nói xin lỗi, "Xin lỗi, tôi đã quên mất việc mình đường đột đến đây...... Thật ra thì tôi cũng vừa mới tới đây, nhấn chuông cửa một hồi lâu mà cũng không ai trả lời, tôi đoán có lẽ cô đã đi vắng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị đi thì gặp được cô trở về."
Hạ Tử Du nhã nhặn nói, "Không sao, tôi cũng vừa về, không ngờ rằng cô Đan sẽ đến tìm tôi."
Bỗng nhiên Đan Nhất Thuần chú ý tới quanh hốc mắt Hạ Tử Du hơi sưng đỏ, Đan Nhất Thuần như đã đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi, "Sáng nay cô và Dịch Khiêm ra ngoài sao?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, hình như không dám tin Đan Nhất Thuần có thể đoán chính xác như thế.