Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1514

 

Đôi mắt Nhạc Nhu lại lần nữa trào ra hai hàng nước mắt, ngửa mặt lên trời gào lớn, tựa như một con thú nhỏ bị thương Vậy.

 

“Tân Trạm, tôi không có năng lực gì, tuổi thọ cũng không có, cầu xin anh báo thù cho chúng tôi” Nhạc Nhu van xin.

 

“Tôi sẽ, tất cả mọi người đều sẽ trường thọ, còn nhà họ Sài nhất định sẽ bị tận diệt” Tân Trạm hít sâu một hơi, chém đỉnh chặt sắt nói.

 

Lời thề này không chỉ vì vợ chồng Từ Kim Thanh mà còn vì hành động của nhà họ Sài, vì tất cả các tu sĩ bị hại khác nữa.

 

“Cảm ơn” Đôi mắt Nhạc Nhu xẹt qua một tia thoải mái.

 

Tiếp xúc nhiều ngày như vậy, đương nhiên cô có thể nhận ra Tân Trạm là một người rất giữ chữ tín.

 

“Đây là cội ngưồn bản nguyên khí của tôi, bản thân nó cũng không thuộc về tôi, chỉ là thứ tôi nhận được ở tuyệt địa, giờ đây dùng nó làm lễ vật tạ ơn anh”

 

Ngón tay Nhạc Nhu điểm tại mi tâm, kéo ra một sợi khí trắng như sương, bay trong tay Tân Trạm.

 

“Ngoài vật đó ra tôi vẫn còn một sợi dây khác có thể giúp các anh”

 

Khí tức xung quanh cơ thể Nhạc Nhu đột nhiên thay đổi, biến ảo theo nhiều phương hướng, chính xác là khí tức của Tân Trạm và những người khác.

 

Cô ôm lấy thi thể Từ Kim Thanh, lao về phía xa.

 

“Giả, lại là đồ giải”

 

Thôi trưởng lão rống giận, một quyền đánh nát hư ảnh của Thanh Long.

 

Ông phải giằng co hồi lâu với vật này mới dần nhận ra manh mối.

 

Con Thanh Long này trừ bộ móng là thật, khí tức là thật ra, tất cả những chỗ khác đều là ảo ảnh.

 

Hơn nữa không hề có lực công kích, hoàn toàn là đồ giả.

 

Chính mình chỉ trong một thời gian ngắn đã bị lừa đến hai lần.

 

Chỉ là môt tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, sao tên này lại có nhiều mánh khóe như vậy.

 

Thôi trưởng lão hừ nhẹ, mạnh mẽ tản ra thần thức.

 

“Hử, khí tức của hai nhóm người đã tách ra, chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Khi Thôi trưởng lão đang nhíu mày, khoảng không trước mặt ông không ngừng lay động.

 

Sau đó bảy đốm sáng xuất hiện giữa không trung, xoay tròn xe ra một cái lốc xoáy hố đen.

 

Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, chính là Sài Chính Đạo, anh ta bước ra từ trong cái hố đen đó.

 

Cái người mà anh ta cho là một con kiến lại dám tính kế hắn, truyền tống anh ta đến một chỗ cực kỳ xa xôi.

 

Nếu không phải có ngọc bội của Thôi trưởng lão ở đây, nhất thời anh ta cũng không có cách nào quay về lại nơi này được.

 

Bọn người kia, hoàn toàn chọc giận anh ta rồi!

 

“Mấy tên đó đâu?” Sài Chính Đạo âm trầm hỏi.

 

“Công tử”

 

Thôi trưởng lão lập tức khom người nói: “Bọn họ ở cách thung lũng bên ngoài không xa, nhưng bây giờ đã chia thành hai nhóm có khí tức hoàn toàn giống nhau, tôi đang muốn đi tra thử”

 

“Không cần, ông đi bên này, tôi đi bên đó.”

 

Sài Chính Đạo hừ nhẹ, bước một bước ra, cả người nháy mắt biến mất.

 

“Nhanh, nhanh lên!”

 

Ngay khoảnh khắc Sài Chính Đạo trở về, mọi người đều cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại cùng khí thế mạnh mẽ không thể địch nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
D
Dinhthenghiep03 Tháng mười, 2022 07:01
Đọc nhiều truyện hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK