Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành
.-----oo0oo----
- Chương 1: Luân hãm dật sự (hết).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Còn chưa chuẩn bị tốt sao? A Tú tháng ba năm nay đã đến Viễn Đông, đã ba tháng, gã còn chưa chuẩn bị ổn thỏa sao? Ma tộc đánh đến dưới Đế đô thành rồi, chính phủ Tử Xuyên gia sắp lưu vong rồi, Trữ điện hạ đích thân thượng trận kháng cự ma tộc, đám nguyên lão ào ào cuốn gói chạy rồi, chúng ta sắp vong quốc rồi! Gã còn chưa chuẩn bị tốt sao? Chẳng lẽ chờ ma tộc đuổi chúng ta đến biển, lúc đó gã mới chuẩn bị tốt sao?"
Tư Đặc Lâm đập mạnh tay xuống bàn, mặt bàn lưu lại quyền ấn máu, nhìn rất hoảng sợ.
Qua một lúc Tư Đặc Lâm mới kìm được hô hấp, lắc lắc đầu: "Xin lỗi, Bạch Xuyên, ta không phải nói cô".
"Không sao, đại nhân, không sao". Bạch Xuyên lắp bắp nói.
Nàng lần đầu chứng kiến Tư Đặc Lâm đại phát lôi đình, chỉ nháy mắt, y cuồng bạo, nhiếp nhân, nhãn thần hung ngoan, khí thế như bài sơn đảo hải, nàng gần như hoảng hốt đứng muốn không vững!
Nàng lúc này mới minh bạch, vì sao Tư Đặc Lâm ôn hòa lại khiến ma tộc nghe đến tên là hoảng sợ: "Mãnh hổ tướng quân!" Khi y phát nộ, giống hệt như một đầu mãnh hổ chinh phạt sơn lâm, uy nhiếp vạn chúng! Nếu nói Tử Xuyên Tú giỏi lấy nhu khắc cương, Đế Lâm gây cảm giác băng lãnh phong lợi thì Tư Đặc Lâm chính là nguời có vương giả bá khí nhất!
"Đại nhân, cho phép hạ quan giải thích, ngài chỉ trích đại nhân tôi là không công bằng, đại nhân tôi cũng biết nội địa đang phi thường gian nan, cũng như ngài, ngài ấy cũng vạn phần ưu tâm ệnh vận gia tộc, ngài ấy đang dùng toàn bộ trí óc, tìm kiếm biện pháp tăng viện cho nội địa gia tộc".
"Theo cách nhìn của ta, Viễn Đông quân nhập quan là sự giúp đỡ lớn nhất cho gia tộc!"
"Đại nhân nhà tôi cũng rất muốn nhập quan hội sư với ngài, cùng chiến đấu chống ma tộc, nhưng có mấy nguyên nhân ngăn cản hành trình quân tôi. Thứ nhất, Ngõa Luân quan vẫn ở trong tay ma tộc, tuy quân tôi nắm được sơn đạo bí mật thông qua Cổ kì sơn mạch nhưng sơn đạo này quá hẹp, muốn mấy chục vạn Viễn Đông quân theo đường này nhập quan là rất khó".
Văn Hà chen vào: "Đây là vấn đề tổ chức và điều chuyển, có thể nghĩ biện pháp tốt nhất".
"Văn Hà chớ chen lời, để Bạch Xuyên nói xong". Tư Đặc Lâm bình tĩnh nói: "Đã có một, chắc có hai, ba?"
"Đúng vậy, tuy chủ lực ma tộc quân đã nhập quan, nhưng quân đoàn Lăng Bộ Hư, Cổ Tư Tháp vẫn lưu lại tác chiến ở Viễn Đông. Nếu quân tôi nhập quan, chỉ e dẫn theo địch nhân ở ngoài quan vào theo, như vậy chẳng có ích gì cho chiến cục nội địa. Thứ ba, đây mới là điều lo lắng nhất của đại nhân tôi, Bán thú nhân quân đoàn của Viễn Đông cường hãn cuồng bạo, nhưng cũng rất khó chế ngự. Tác chiến ở bổn thổ, bảo vệ gia viên và đất đai, Bán thú nhân dũng cảm ngoan cường, nhưng nếu li khai Viễn Đông vào tác chiến trong nội địa, đại nhân lo sĩ khí quân lính sẽ giảm sút, đặc biệt lúc này ma tộc còn có hai quân đoàn ở Viễn Đông, nếu cường lệnh cho Bán thú nhân quân đoàn nhập quan tác chiến, một khi Cổ Tư Tháp dốc quân tàn sát Viễn Đông, Bán thú nhân quân đoàn có khả năng tan vỡ".
Bạch Xuyên cười khổ, nàng nhớ đến cuộc binh biến bất ngờ lần trước: "Theo kinh nghiệm của tôi, giao tế với Bán thú nhân còn khó hơn giao tế với ma tộc, ma tộc tuy hung tàn nhưng bọn chúng hành động có lí trí, còn hành động của Bán thú nhân, tôi hoài nghi chẳng có thông qua đại não của chúng. Bán thú nhân rất dễ bị kích động, lúc dũng cảm thì như lang như hổ, lúc khiếp nhược thì nhát hơn chuột. Nếu xem ngài là bằng hữu, bọn họ có thể liều mạng bảo vệ ngài, nhưng tâm tình của bọn họ biến hóa phi thường cực đoan, hôm qua hoan hô ngài là lãnh tụ, hôm nay có thể xem ngài là địch nhân. Nhân loại vĩnh viễn không hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ, lấy thân phận nhân loại cai quản Viễn Đông, đại nhân phải vô cùng khéo léo nhạy cảm, không được sơ ý".
Tư Đặc Lâm khẽ gật đầu, y cũng biết, Bạch Xuyên nói hoàn toàn có đạo lí, Bán thú nhân nhiệt ái tự do, ngông nghênh bất tuân, cuồng bạo như hồng thủy, Tử Xuyên Tú cũng chỉ có thể lợi dụng uy thế Quang minh vương ở Viễn Đông để điều khiển cơn hồng thủy đó, nhưng nếu muốn dùng sức mạnh cưỡng ép cơn hồng thủy, vậy e rằng kết cục sẽ là tan xương nát cốt.
Y hỏi: "Như vậy thì Tú Xuyên thống lĩnh tính thế nào?"
"Đây chính là mục đích đại nhân tôi sai tôi vào nội địa bẩm cáo. Quân tôi sắp sửa triển khai chiến dịch mùa hạ, trong thời gian tới sẽ tiến hành phản công Lăng Bộ Hư quân đoàn, nếu chiến cục có lợi cho ta, vòng vây mặt đông do ma tộc kiến tạo sẽ có khuyết khẩu, đại nhân nhà tôi sẽ dẫn quân tiến nhập quốc thổ ma tộc, tìm cơ hội đánh thẳng đến ma thần bảo, quyết chiến với ma thần hoàng. Ma tộc quân đội vốn là một nắm cát rời, tụ lại được là nhờ có ma thần hoàng, nếu trừ diệt được lão, ma tộc quân sẽ vì nội loạn mà băng hội!"
Tư Đặc Lâm và Văn Hà thất kinh, vào lúc gia tộc còn đang gian khổ kháng chiến, Tử Xuyên Tú đã muốn cầm tặc tiên cầm vương!
Mục tiêu nhắm tới của Viễn Đông quân đội không phải Lăng Bộ Hư, cũng không phải là Cổ Tư Tháp, mà chính là ma thần hoàng vô địch trong truyền thuyết!
Đây là nhiệm vụ cần dũng khí và tinh thần hi sinh cực lớn, nhiệm vụ nếu thành công, tự nhiên mọi thứ đều thuận lợi, nhưng nếu thất bại, ma thần hoàng bị chọc tới sẽ đổ cơn giận lên Viễn Đông, vì để giành công trước ma thần hoàng, các tướng quân ma tộc sẽ cùng nhắm đến Viễn Đông quân mà cắn xé.
"Quá nguy hiểm!"
Phản ứng đầu tiên của Tư Đặc Lâm là bật thốt lên, sau đó cất bước đi qua đi lại, đột nhiên y ngừng chân, nhãn thần sáng lên: "Nhưng có thể thử! a Tú thống lĩnh có mấy phần nắm chắc?"
Bạch Xuyên trấn định hồi đáp: "Ma thần hoàng cận vệ là đệ nhất quân đoàn vương quốc, Trang giáp thú quân đoàn. Đây là quân đoàn có chiến đấu lực cường hãn nhất vương quốc, mà ma thần hoàng nghe nói cũng là một siêu cao thủ, ngoài ra trong vương quốc còn có thể có bộ đội khác tham chiến bảo vệ ma thần hoàng. Đại nhân tôi có nói, cho dù mọi thứ thuận lợi, xác suất thành công không đến một phần mười".
"Một phần mười? Cho dù một phần trăm cũng phải thử!" Tư Đặc Lâm kích động vung tay: "A Tú cần chúng ta phối hợp thế nào? Chúng ta có thể làm gì cho các người? Các người có thiếu trang bị không? Có thiếu lương thực không? Cần gia tộc cho thêm bộ đội đến Viễn Đông trợ trận không?"
"Thiếu, chúng tôi thiếu trang bị, thiếu lương thực, thiếu thuốc men, thiếu chiến sĩ, phương diện nào chúng tôi cũng thiếu". Bạch Xuyên thành thật thừa nhận, nhưng nàng lập tức nói: "Nhưng Tư Đặc Lâm đại nhân, tôi không phải kể khổ với ngài. Gia tộc hiện tại đã quá khó khăn, Đế đô bị ma tộc bao vây, các lộ quân đoàn đều tắm máu quyết chiến. Khó khăn của chúng tôi, chúng tôi tự mình khắc phục, không thể làm khó gia tộc. Đại nhân, nếu quân tôi thành công, ma thần hoàng bị tiêu diệt, ma tộc quân đội nhất định sẽ kéo về bổn thổ. Đại nhân tôi hi vọng lúc đó quân đội gia tộc chủ động xuất kích, bám đuôi ma tộc quân vào Viễn Đông tăng viện cho chúng tôi, không để Viễn Đông chịu áp lực quá lớn".
Tư Đặc Lâm nắm chặt tay Bạch Xuyên, kích động nói: "Đa tạ, đa tạ! Bạch Xuyên, các người hi sinh quá lớn, gia tộc nhất định ghi nhớ. Thay mặt gia tộc, thay mặt toàn nhân loại, ta cảm tạ các người, cảm tạ con cháu Viễn Đông chiến đấu chống ma tộc. Xin nói với Viễn Đông, gia tộc tuyệt không bỏ rơi Viễn Đông. Xin yên tâm, chúng ta cùng kề vai tác chiến!"
"Như vậy, đó là đại hạnh của Viễn Đông quân dân rồi! Nhưng còn có một chuyện làm phiền đại nhân, phụng lệnh đại nhân tôi, đoàn chúng tôi còn có sứ mệnh khẩn yếu phải đi tiếp sang tây. Không biết tiền lộ hung hiểm thế nào, hi vọng Tư Đặc Lâm đại nhân có thể chỉ điểm dùm chúng tôi".
"Hướng tây?" Tư Đặc Lâm hỏi: "Đến Đế đô sao?"
"Còn xa hơn Đế đô".
"Vậy các người chắc sẽ đến Đán nhã rồi, chính phủ lưu vong đang đóng ở Đán nhã". Tư Đặc Lâm tự tác thông minh nói, y trầm ngâm: "Áo tư hành tỉnh vẫn còn nằm trong quyền khống chế của quân ta, vấn đề không lớn, nhưng qua khỏi Áo tư là vào vùng thống trị của ma tộc, ma tộc tập kết quân về Đế đô, trạm kiểm tra và đội tuần la hoạt động dày đặc, kiểm tra rất nghiêm khắc. Ta sẽ cấp hướng đạo rành đường cho các người, xem xem liệu có thể theo đường nhỏ thoát qua hay không?"
-o0o-
Danh Sách Chương: