"Nương." Một tiểu cô nương năm tuổi mặc váy màu hồng đang được mẫu nhân bế trên tay, ngửa đầu nũng nịu, hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu "Thanh nhi muốn ăn kẹo hồ lô."
Phụ nhân nhìn chỉ chừng hai mươi, một thân y phục trắng, trên đầu chỉ có hai cái trâm bạc bình thường, nhưng dung mạo và khí độ lại rất phi phàm, dù quần áo khiêm tốn nhưng lại vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Chỉ thấy nàng ấy ngồi xổm người xuống, ôn nhu vén tóc cho tiểu cô nương ra sau tai "Nương không phải đã nói rồi sao, răng con vừa mới mọc, không thể ăn nhiều đồ ngọt."
"Thế nhưng mà..." Tiểu cô nương lại liếc mắt nhìn mấy que kẹo hồ lô, mọi người xung quanh còn nghĩ cô bé sẽ kiên trì muốn ăn nhưng không ngờ lại rất hiểu chuyện "Thanh nhi biết rồi ạ."
"Ngoan." Phụ nhân khẽ xoa gương mặt tiểu cô nương "Chờ về nhà nương làm món bánh sữa chiên mà con thích nhất được không?"
Ánh mắt cô bé sáng lên, nhào vào người phụ nhân "Nương là tốt nhất, Thanh nhi yêu nương nhất."
Phụ nhân ôm lấy tiểu cô nương, cười hạnh phúc "Nương cũng yêu Thanh nhi nhất."
Trên trà lâu, Phó Dịch kinh ngạc nhìn Ân Bạch Tuyết, mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Hắn nghĩ bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp mặt, lần này tới Vĩnh Châu cũng không ngờ sẽ nhìn thấy nàng, không nghĩ ngày đầu tiên đến đã gặp.
Ngồi đối diện với Phó Dịch là công tử của thái thú Vĩnh Châu, thấy Phó Dịch cứ nhìn chằm chằm Ân Bạch Tuyết, còn tưởng rằng Phó Dịch để ý Ân Bạch Tuyết, dù sao dung mạo nàng cũng được coi là tuyệt sắc, những năm gần đây người để ý đến Ân Bạch Tuyết không biết bao nhiêu.
Hắn cũng không biết thân phận thật của Ân Bạch Tuyết, chỉ biết cha hắn nói nữ nhân này đến từ kinh thành, không thể đắc tội nên uyển chuyển nói "Phụ nhân này họ Trương tên Uyển, nghe nói có thân thích làm quan ở kinh thành, những năm qua các đời thái thú đều rất chiếu cố nàng ấy."
Thái thú một châu là quan tam phẩm, đương nhiên biết chuyện cũ của phủ Ân quốc công, tuy nói Ân Bạch Tuyết phạm tội nhưng nàng dù sao cũng là thân tỷ tỷ của hoàng hậu nương nương cho nên mỗi một đời thái thú đều sẽ nể mặt Ân Bạch Tuyết vài phần.
"Trương Uyển?" Phó Dịch thu tầm mắt lại, không hiểu nhìn về phía công tử thái thú.
Người hầu Phó Dịch cũng nhìn thấy Ân Bạch Tuyết, nhỏ giọng giải thích "Ân tiểu thư tới Vĩnh Châu thì đổi tên là Trương Uyển, bởi vì vương gia phân phó không có chuyện gì lớn thì không cần báo cáo nên thuộc hạ không đề cập đến."
Phó Dịch nhỏ giọng đọc lại hai lần, chỉ cảm thấy trong lòng như ăn phải hoàng liên đắng chát.
Hắn nhìn lại trên phố, Ân Bạch Tuyết dẫn hài tử đi xa, bóng lưng thanh lãnh lại ôn nhu.
"Đứa bé này là của ai?" Năm đó hắn là tận mắt nhìn nàng uống xong chén thuốc kia mà.
Người hầu trả lời "Là Ân tiểu thư mấy năm trước nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ."
Công tử thái thú nghe xong lập tức kịp phản ứng hình như Trương Uyển này có quan hệ gì đó với Đoan vương gia.
Hắn thử dò xét nói "Vương gia quen nàng ta?"
"Người quen cũ." Phó Dịch gật đầu hỏi "Nàng những năm qua sống có tốt không?"
"Rất tốt." Công tử thái thú châm chước nói "Năm ngoái có một phú thương nhìn trúng Trương tiểu thư, chỉ là bị Trương tiểu thư nghiêm khắc cự tuyệt."
Từ phụ nhân hiện tại biến thành tiểu thư, mặc dù Ân Bạch Tuyết đã nhận nuôi một đứa bé.
Phó Dịch nhíu mày "Vậy phú thương kia có làm khó nàng?"
"Là động chút tay chân, phú thương kia muốn bức Trương tiểu thư đi vào khuôn khổ, ác ý dùng danh tiếng để cạnh tranh với Trương tiểu thư. " Công tử thái thú nói đầy căm phẫn, cha hắn là một vị quan tốt, nhưng không thể cản hắn lấy lòng Đoan vương gia, có một câu nói làm cho tốt, chức quan lớn mới có được.
"Nhưng cha ta thân là phụ mẫu một phương, há có thể ngồi yên không quản, thế là cha ta đứng ra làm chủ, tên phú thương này đành phải bồi thường ngân lượng cho Trương tiểu thư, sau đó giận dữ rời Vĩnh Châu."
Phó Dịch nhẹ gật đầu "Đa tạ."
"Không cần, đây đều là việc nên làm." Công tử thái thú đánh giá sắc mặt Phó Dịch, nhỏ giọng hỏi "Nếu đã là người quen cũ thì vương gia có muốn ngồi ôn chuyện với Trương tiểu thư không, nàng ấy bây giờ đang sống trên phố phía Đông."
Phó Dịch giương mắt kiểm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, công tử thái thú hơi run, lập tức ngậm miệng.
Khó trách cha nói Đoan vương này không giống kiểu giá áo túi cơm(*) như Anh vương, nếu không phải có đương kim thánh thượng thì chỉ sợ người ngồi trước mặt này đã leo lên ngai vàng rồi.
(*) Giá áo túi cơm: chỉ người không có thực lực.
Công tử thái thú vốn phụng lệnh cha bồi Đoan vương đi dạo Vĩnh Châu, trải nghiệm và quan sát dân tình, rời khỏi trà lâu, Phó Dịch trở về chỗ ở. Từ chỗ Phó Dịch, công tử thái thú về thẳng phủ nha của Vĩnh Châu.
Thái thú Vĩnh Châu Lâm đại nhân đương nhiên biết thân phận thật của Ân Bạch Tuyết, ông trầm ngâm nói "Chuyện này con đừng xen vào, vương gia hỏi cái gì thì nói cái đó, ngài ấy không hỏi thì cũng không cần lắm miệng."
Trong kinh thành còn có Đoan vương phi đó, nghe nói Đoan vương gia sủng ái tiểu thế tử vô cùng.
Nha hoàn đến báo có khách tới chơi thì Ân Bạch Tuyết đang xem sổ sách.
Lúc mới tới, phòng thu chi còn lừa gạt nàng, bây giờ dù là nửa điểm cũng không dám động tay chân, có khi ngẫm lại cả nàng cũng kinh ngạc, từng là một quý nữ thế gia nay lại trở thành một phụ nhân bình thường nhưng nàng vẫn rất thỏa mãn. Nửa đêm tỉnh mộng, nàng thậm chí có cảm giác đã xa kinh thành vài chục năm.
"Ai vậy?"
"Không biết ạ, nói là người quen cũ của phu nhân."
Tay Ân Bạch Tuyết dừng lại, người quen cũ?
Nàng để bút xuống, nhàn nhạt nói "Mời vào chính sảnh đi, ta sẽ đến ngay."
"Dạ." Nha hoàn khom người cáo lui, đi xa nàng nhìn lại, phu nhân vẫn chậm rãi xem sổ sách, rất giống một bức họa bình thường.
Nha hoàn thấy khó hiểu, phu nhân xinh đẹp như vậy, cho dù là quả phụ thì cũng có đầy người muốn cưới làm thê, vì sao phu nhân luôn không nguyện ý chứ.
Nha hoàn trở lại cửa lớn, nói với nam nhân "Phu nhân nhà ta mời các ngươi vào."
Nam nhân quay người đi đến chỗ xe ngựa, nói hai câu xong thì màn xe bị xốc lên, một nam nhân mặc áo gấm đi ra, nha hoàn hiếu kì lén nhìn, gương mặt trong nháy mắt đỏ như lửa đốt, trên đời có nam nhân tuấn tú như vậy sao, phu nhân vậy mà lại quen biết nam nhân này.
"Phu nhân nhà ngươi đâu?"
Nha hoàn cúi đầu không dám nhìn "Phu nhân ở trong đang xem sổ sách, bảo nô tỳ mời ngài trước đi chính sảnh."
Phó Dịch khẽ gật đầu, nha hoàn dẫn hắn vào chính sảnh. Con đường sạch sẽ, nha hoàn hay nô tài đều rất cung kính, có thể thấy được cuộc sống của Ân Bạch Tuyết không tệ.
Hắn ngồi không lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cũng vang lên tiếng một tiểu cô nương: "Nương, khách là ai vậy?"
Ân Bạch Tuyết lắc đầu, ôn hoà nói "Con đi chơi với Hồng Hà nhé, lát nữa nương đi thả diều cùng được không?"
Tiểu cô nương thích chơi diều nhất, điềm nhiên hỏi "Vậy con chờ nương ở bên ngoài."
Ân Bạch Tuyết chạm nhẹ một cái vào chóp mũi Thanh nhi, cười nói "Được, nương nhất định sẽ làm nhanh!"
Cố nhân của nàng đều ở kinh thành, vô luận người đến là vị nào, nàng đều không cảm thấy mình có chuyện để nói.
Nghe thấy giọng Ân Bạch Tuyết, Phó Dịch hơi giật mình, bọn họ đã mười năm chưa gặp mặt rồi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phó Dịch nhìn vào cửa, Ân Bạch Tuyết xuất hiện trong mắt hắn, thần sắc ôn nhu, vừa thấy hắn sắc mặt có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Ân Bạch Tuyết đi vào trong, cách Phó Dịch chừng ba bước, khẽ phúc thân hành lễ "Dân phụ Trương Uyển bái kiến vương gia."
"Nàng..." Phó Dịch hít sâu một hơi "Không cần đa lễ."
"Lễ không thể bỏ." Ân Bạch Tuyết đứng dậy, nàng không ngồi xuống chủ vị mà ngồi đối diện với Phó Dịch.
Sắc mặt Ân Bạch Tuyết lạnh nhạt, phảng phất như không vì chuyện Phó Dịch xuất hiện mà kinh ngạc "Vương gia sao lại tới Vĩnh Châu?"
"Hoàng thượng phái ta đi tuần sát Giang Nam."
"Ra là vậy." Ân Bạch Tuyết nói "Mẫu thân ta... Không, Đồng phu nhân vẫn ổn chứ?"
"Bà ấy vẫn ổn. " Phó Dịch nói "Ân Thành mấy năm trước đỗ tiến sĩ, bây giờ đã được bổ nhiệm làm quan."
"Vậy thì tốt rồi."
Trong phòng dần an tĩnh lại, Phó Dịch nhận ra hai người không có lời nào để nói. Nói cái gì bây giờ, lúc đầu là hắn ép nàng uống thuốc, cũng là hắn đưa nàng đến đây.
Phó Dịch lúc đầu không muốn tới gặp Ân Bạch Tuyết, mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng đã bình thường lại, nhưng ngày mai hắn sẽ phải rời đến Tề Châu nên cuối cùng vẫn quyết định tới gặp nàng một lần.
"Nàng những năm qua sống có tốt không?"
"Rất tốt." Ân Bạch Tuyết cười nhạt "Ta rất hài lòng cuộc sống bây giờ."
"Vậy là tốt rồi."
Ân Bạch Tuyết nâng chén trà lên "Vương gia còn có chuyện khác?"
Bưng trà tiễn khách, Phó Dịch trong lòng cười khổ, hắn đứng dậy lắc đầu "Không có gì. Ta còn có việc, cáo từ trước."
Ân Bạch Tuyết đứng dậy "Vương gia đi thong thả, ta còn có việc, không tiễn người."
Phó Dịch khẽ gật đầu rời đi, đi hai bước hắn dừng lại, quay người, nhìn Ân Bạch Tuyết bình tĩnh không chút thay đổi "Chuyện năm đó, thật sự xin lỗi."
Xuân về hoa nở, tiếng cười đùa Thanh nhi chơi ngoài viện hoà với tiếng chim hót đầu cành.
Ân Bạch Tuyết cười nhạt một tiếng "Ta nhận. Vương gia đi thong thả, chúc vương gia quãng đời còn lại an khang."
Phó Dịch chỉ cảm thấy cổ họng chua xót khó tả, bình tĩnh nhìn nàng rồi xoay người rời đi.
Thanh nhi nhìn cửa lớn vào chính sảnh, chờ nương đến để đi chơi diều, không ngờ người đi ra không phải nương mà là một bá bá lạ mặt.
Cô bé sững sờ nhìn bá bá đi đến trước mặt mình rồi ngồi xuống hỏi "Cháu tên là gì?"
Thanh nhi thấy Ân Bạch Tuyết đứng trước chính sảnh, nghiêm túc trả lời Phó Dịch "Cháu là Trương Thanh, người có thể gọi là Thanh nhi."
"Thanh nhi." Phó Dịch cười một tiếng, lấy từ bên hông một khối ngọc bội, đưa cho Thanh nhi "Khối ngọc bội này tặng cho cháu, về sau nếu cần người hỗ trợ có thể cầm khối ngọc bội này đi tìm bất kì một viên quan nào."
Ngọc bội hơi to, Thanh nhi cầm hai tay mới giữ được, cô bé ngắm nghía ngọc bội, lại nhìn Phó Dịch, hơi khó tin "Quan nào cũng được ạ?"
Phó Dịch gật đầu, lặp lại "Bất kỳ ai."
Thanh nhi thật sự không dám nhận một vật như vậy, cô bé nhìn về phía Ân Bạch Tuyết, gọi "Nương!"
Ân Bạch Tuyết nhìn lướt qua ngọc bội trên tay Thanh nhi, đây là ngọc bội hoàng gia, mỗi một hoàng tử đều có một khối.
Ân Bạch Tuyết không cự tuyệt "Thanh nhi mau cám ơn bá bá đi."
Thanh nhi uốn gối phúc lễ với Phó Dịch "Thanh nhi đa tạ bá bá."
"Ngoan." Phó Dịch đứng người lên, nói với Ân Bạch Tuyết "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."