Mục lục
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái(Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta chẳng còn cách nào, đành phải chứng kiến ​​cảnh người hầu lôi mình đi một cách thô bạo.

Bịch!

Tạ Hàn bị ném vào một sân viện, ăn phải rất nhiều bụi đất.

"Bọn họ luôn coi thường ta, ta càng phải mạnh mẽ hơn để khiến bọn họ hối hận về quyết định của ngày hôm nay."

Hắn ta nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Đột nhiên, hắn ta đứng dậy, đi thẳng đến hậu viện, đến một căn phòng trước mặt, quỳ xuống.

"Tạ Hàn cầu kiến đạo trưởng."

Thứ duy nhất hắn ta có thể dựa vào chỉ có đạo trưởng, cường giả Tiên Thiên thậm chí còn không phải là con kiến trước mặt hắn.

Hắn ta không dám hấp tấp mở cửa, bởi vì đạo trưởng từng nói không có chuyện gì thì không được quấy rầy.

Két!

Cánh cửa lặng lẽ mở ra.

Một đạo sĩ mặc hắc y bước ra, ánh mắt trong trẻo, như có thể đọc được lòng người: "Có chuyện gì không?"

"Đạo trưởng, ta muốn học pháp thuật, bất kể phải trả giá nào đi chăng nữa."

Ánh mắt Tạ Hàn kiên định.

Đạo sĩ áo đen bước ra khỏi phòng, bóng người rất dài bao phủ cơ thể Tạ Hàn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng đè nén.

"Ngươi có thực sự sẵn sàng trả bằng giá bất cứ giá nào?"

“Vâng!” Tạ Hàn không chút do dự gật đầu, “Hơn nữa sau khi tôi có sức mạnh thì có thể giúp đạo trưởng dễ dàng làm việc hơn.”

Đạo sĩ mặc hắc y không nói.

Bầu không khí nặng nề, hai người đều im lặng, chỉ có tiếng hít thở khó khăn của Tạ Hàn.

Một lúc lâu sau chợt có tiếng cười giễu cợt phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Ngươi cho rằng mình quan trọng lắm à? Lại còn sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Trở về tắm rửa rồi ngủ đi."

Cạch!

Cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại Tạ Hàn với vẻ mặt thất thần.

Lục Khiêm quay lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng mang theo ý cười.

Thứ mà đứa trẻ này muốn không phải là sức mạnh, mà là thể diện, sự tôn trọng và sự tồn tại.

Chỉ cần người khác nhìn hắn ta với vẻ khác xưa, như thể tinh tú vây quanh mặt trăng, lập tức sẽ lại hiện ra nguyên hình thôi.

Quá ngây thơ, với tâm thái hiện tại của Tạ Hàn, e rằng hắn ta không thể chịu được đau đớn dung nhập huyết mạch.

“Sẽ nhanh thôi.” Lục Khiêm cười bí hiểm.

Qua một thời gian ngắn, trên thế giới này sẽ có một ma đầu ra tay tàn nhẫn vô tình.

Hắn sẽ dẫn người này xuống vực sâu từng bước một.

Thủ đoạn thao túng lòng người này khiến kẻ khác phải lạnh sống lưng.

Trong lúc bị cấm túc, Tạ Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nhiều lần cầu kiến Lục Khiêm.

Nhưng mỗi lần đều bị cấm cửa.

Sau khi bình phục vết thương, hắn ta không kìm được rối loạn, bộc lộ khả năng tu vi Tiên Thiên của mình.

Thậm chí sau khi Lục Khiêm đồng ý hắn ta đã hiến dâng Bách Bộ phi kiếm được hắn truyền thụ cho gia tộc.

Nhất thời, đứa con trai thứ xuất này đã trở thành trung tâm của gia tộc, tên tuổi của hắn ta dần vang xa khắp giang hồ, được biết đến như một nhân tài mới xuất hiện.

Cảm giác được tinh tú vây quanh mặt trăng, được người người chú ý khiến Tạ Hàn trầm mê.

Sự thay đổi thái độ của gia chủ, sự kính trọng của người làm, sự khen ngợi của những người xung quanh đã khiến hắn ta quên đi khát vọng muốn có sức mạnh ngày ấy.

Đương nhiên, hắn ta vẫn rất cung kính với Lục Khiêm, không thiếu dược liệu cùng các loại nguyên liệu.

Đêm đến.

Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ chiếu vào người hắn.

Lục Khiêm cầm một cờ hiệu màu đen cao hơn trượng trong tay.

Cờ hiệu màu đen có phong cách cổ xưa, chu sa bằng âm huyết của các loại yêu ma quỷ dữ, linh quang màu đen tỏa sáng.

Cầm vật ấy trong tay, một cỗ uy áp nhàn nhạt ập tới, quỷ vật trên cờ hiệu màu đen dường như muốn chạy trốn.

"Hừ! Đã chết rồi mà vẫn không an phận."

Chân Thủy chi lực trong tay hắn phun ra, trực tiếp rửa sạch ấn ký mà Lý Minh U để lại.

Sau đó, Chân Thủy ở trong đó chuyển một vòng, để lại lạc ấn pháp thuật của riêng Lục Khiêm.

Một đạo hắc quang hiện lên.

Pháp khí và hắn ngay lập tức xuất hiện cảm giác huyết mạch tương thông.

Một màn sương đen xuất hiện trên cơ hiệu màu đen, trên cờ hiệu có hai trăm ác quỷ to bằng kiến đất, từng khuôn mặt tái nhợt, thần sắc dữ tợn.

"Bái kiến chủ nhân!"

"Nhiều quỷ thế này, nếu ăn hết rồi luyện hóa chúng..." Lục Khiêm thầm nghĩ, trong mắt hắn không tự chủ được hiện lên sát ý.

Sát khí mạnh mẽ đâm vào quỷ hồn đang phiêu diêu.

"Chủ nhân tha mạng!"

"Chủ nhân tha mạng, tiểu nhân có thể làm rất nhiều việc mà!"

"Quên đi vậy, tha cho các ngươi một mạng."

Không chừng sau này sẽ thực sự có tác dụng.

Nói xong, hắn thu hồi Âm Thận Luyện Hình cờ rồi lại tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.

Vài ngày sau, Lục Khiêm vẫn tĩnh tọa, ngồi bất động.

Trong khi tu hành, tâm trí hắn trôi về phương xa.

Trong khu rừng rậm tối tăm, sắc mặt Lục Khiêm đột nhiên hiện vẻ trắng bệch như tờ giấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK