Mục lục
Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Hoài An mặc quần áo thật dày đứng trên nền tuyết, Tiêu Sở cầm thêm một bộ đồ, vội vội vàng vàng chạy ra: "Thời tiết lạnh như vậy, sao lại không mặc thêm quần áo mà ra ngoài rồi? Em cũng không sợ bị lạnh nữa. Thôi mau về phòng đi."

Từ lúc Lạc Hoài An chữa khỏi bệnh bạch cầu cũng gần hai tháng, thời tiết cũng đã dần trở lạnh hơn.

Lạc Hoài An dùng đôi mắt đen long lanh nhìn Tiêu Sở: "Mặc ít á? Tiêu Sở à, trên đầu em có đội mũ, trên cổ thì có choàng khăn, trên người hết lớp này rồi đến lớp khác, thiếu điều muốn đủ để hoàng đế rước hoàng hậu lên tầng 18 rồi, mà anh còn chê em mặc ít nữa, em mà mặc nhiều thêm nữa chắc bị quần áo đè chết luôn đó."

Lạc Hoài An thầm thở dài, sau lần đổ bệnh đó, Tiêu Sở lại càng ngày càng lo lắng không thôi, thành ra với thời tiết lạnh lẽo này đã nhốt y ở nhà trước, dù có muốn ra ngoài làm gì, thì càng đừng hòng mơ tới.

Tiêu Sở bị Lạc Hoài An mắng mà không nhịn được lui về sau: "An An đừng kích động mà, anh chỉ muốn em mặc nhiều thêm chút thôi, em đừng tức giận thế."

Lạc Hoài An rúc đầu về: "Em tức giận? Con mắt nào của anh thấy em tức giận? Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."

"Đúng, đúng, đúng, em nói cái gì cũng đúng hết." Tiêu Sở vội nói.

Lạc Hoài An nghiêng đầu, chống hông: "Có phải anh cảm thấy em đang cố tình kiếm chuyện không?!"

Tiêu Sở vội lắc đầu: "Không có, không có, tuyệt đối không có, là tại anh không chăm sóc đàng hoàng, An An hiểu chuyện như vậy, thì cố tình kiếm chuyện ở đâu chứ?"

Lạc Hoài An gỡ một vòng khăn choàng, rồi nở một nụ cười tươi rói: "Anh nói vậy là châm chọc em đấy à?"

Tiêu Sở lùi về sau từng bước một, còn Lạc Hoài An mở to đôi mắt tròn xoe, lại tiến lên trước từng bước một, Tiêu Sở thầm cười khổ, dù có nói thế nào thì mình cũng là chủ của gia đình, nhưng thế thì sao? Nói không chừng mình còn là người có địa vị thấp nhất trong nhà luôn ấy chứ, nhưng nếu vậy thì không đúng, nói thế thật sự không đúng chút nào, cuối cùng Tiêu Sở mới thắm thiết cảm nhận được, đã muốn ghép tội rồi thì cần gì có lý do nữa.

"Ba ba ơi, khoai lang nướng xong rồi nè." Tiêu Manh mở cửa, lộ ra một cái đầu nho nhỏ, nói với Lạc Hoài An đang đứng ở bên ngoài.

Lạc Hoài An hào hứng xoa xoa bàn tay: "Nướng xong nhanh thế, ba ba tới đây." Lạc Hoài An nhảy nhót tung tăng vào nhà.

Tiêu Sở mỉm cười nhìn nụ cười của Lạc Hoài An, gương mặt tràn đầy vẻ cưng chiều. Trải qua nhiều chuyện đến vậy, cuối cùng An An cũng chịu mở lòng với mình rồi.

Lạc Hoài An cầm củ khoai lang lên, rồi lại vội bỏ xuống đất: "Nóng, nóng..."

Tiêu Sở nắm lấy bàn tay bị nóng đỏ ran của Lạc Hoài An: "Sao lại hấp tấp thế?"

Lạc Hoài An vỗ vỗ tay Tiêu Sở: "Anh hoảng hốt làm gì? Chỉ bị nóng xíu thôi mà."

"Sao em lại thích ăn thứ này?! Chẳng có tí dinh dưỡng gì cả." Tiêu Sở chán ghét nói.

Lạc Hoài An cầm củ khoai lang lên, trên tay bị dính một lớp tro đen ngòm, rồi lại giơ hai tay vỗ lên mặt Tiêu Sở một cái "bốp", khiến hai bên má của hắn hiện lên dấu năm ngón tay.

Tiêu Dật đứng nướng khoai bên cạnh, mà không kiềm được bật cười khì khì.

Tiêu Sở lườm Tiêu Dật, nhưng dấu lọ nghẹ đen ngòm trên mặt hắn đã làm giảm đi mấy phần uy nghiêm như bình thường, thành thử ra khi hắn lườm như thế, lại càng khiến Tiêu Dật buồn cười hơn.

"Tốt xấu gì em cũng phải chừa cho anh chút mặt mũi chứ An An." Tiêu Sở lau bỏ lớp lọ nghẹ trên mặt, cười khổ nhìn Lạc Hoài An.

Lạc Hoài An giơ ngón trỏ ra chỉ vào Tiêu Sở, híp mắt nghiêm trang cảnh cáo nói: "Anh không được phép sỉ nhục khoai nướng của em hiểu không Tiểu Sở? Dám chê người ta không có dinh dưỡng, anh mới là đứa không dinh dưỡng ấy."

Trong lòng Tiêu Sở không khỏi gào thét, hóa ra giá trị dinh dưỡng của mình còn không bằng củ khoai lang nữa.

Lạc Hoài An cầm củ khoai lang trong tay, gương mặt bị hắt đỏ lên bởi ánh lửa: "Khoai lang thì sao chứ? Khoai lang là đồ tốt, là hàng nhập khẩu đấy nhé, không những vượt qua biển, mà còn phải trải qua bao gian khổ mới đến được đây đó anh biết không? Nghe đâu khoai lang là được người Anh Điêng trồng đầu tiên, sau đó thì du nhập vào Philippines..."

Lạc Hoài An nghiến răng, đưa đầu tới trước mặt Tiêu Sở, trợn tròn mắt nói: "Dân bản địa xem nó như báu vật, còn nghiêm cấm truyền ra ngoài, người nào vi phạm sẽ bị tử hình." Lạc Hoài An duỗi tay giả làm con dao, rồi chém chém lên cổ Tiêu Sở.

Tiêu Sở thích thú nhìn dáng vẻ nhe răng múa kiếm của Lạc Hoài An.

Tiêu Dật khẽ giật mình nói: "Úi vậy đây là khoai lang hay là báu vật đây?! Thật là nhìn không ra mà."

"Cậu với ông anh cậu toàn là lũ có mắt không tròng cả, nhìn ra để làm gì?" Lạc Hoài An khinh thường liếc Tiêu Dật nói.

Tiêu Dật ngượng ngùng mỉm cười: "Chị dâu à, người ta cũng có tệ đến thế đâu."

Lạc Hoài An hừ một tiếng, hắng giọng nói: "Vào thế kỷ 16, có hai người Trung Quốc làm nghề buôn bán ở Philippines, đã nghĩ cách lấy một ít giống khoai lang bỏ vào giỏ trúc, rồi lén chở về quê ở Phúc Kiến, sau đó thì được trồng khắp Trung Quốc, vậy anh nói xem, khoai lang mà chẳng phải đồ tốt nữa à?! Đây là thành quả mà tổ tiên chúng ta mạo hiểm mạng sống để đem về được đấy!"

"Bình thường quá! Có thật không đấy?" Tiêu Sở ngồi gặm khoai lang, hoài nghi hỏi.

Lạc Hoài An lắc đầu: "Người ta thường nói, lòng người bạc bẽo, bởi vậy vừa thấy đã biết anh là loại người không biết uống nước nhớ nguồn rồi! Bao nhiêu năm nay, vì là loại hàng nhập khẩu dễ mua, giá thì lại rẻ bèo, nên mọi người đã dần quên đi nó vốn là báo vật ở nước ngoài, mà lúc du nhập đến đây cũng nguy hiểm thế nào, vậy mà lại bị đối xử làm thực phẩm thô với đồ gia vị. Thực ra khoai lang có giá trị dinh dưỡng rất cao. Nó còn được gọi là thực phẩm kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có tác dụng chữa bệnh rất tốt nữa đấy."

Tiêu Sở bẻ một miếng khoai lang đút cho Lạc Hoài An: "Nếu khoai lang tốt đến vậy thì em phải ăn nhiều một chút nha."

Lạc Hoài An phồng má: "Ngon quá đi, từ nhỏ em đã thích ăn cái này rồi, rất thơm, mà cũng rất ngọt nữa, cứ ăn vào là có cảm giác hạnh phúc ấy."

"Ba ba ơi, ba ba trồng cái này hả?" Tiêu Manh tò mò hỏi.

Lạc Hoài An chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nói: "Ba ba có ruộng đâu! Vì thế chỉ có cách đi đào ruộng của người khác thôi."

Tiêu Manh che miệng mình lại: "Ba ba ăn trộm!"

Lạc Hoài An nhéo tai Tiêu Manh: "Con thì biết cái gì? Thế này mà gọi là ăn trộm sao? Ba ba chỉ là lo bọn họ ăn không hết, hay là ăn nhiều quá thì béo, nên ba ba mới tốt bụng giúp bọn họ giải quyết vấn đề thôi, vả lại, ba ba con rất có chừng mực đấy nhé, bình thường không biết thì đào một ít, chừng nào đào hai lần mới gọi là ăn trộm đó con hiểu không?"

Tiêu Sở bó tay lắc đầu, Lạc Hoài An liếc mắt nhìn qua: "Sao? Anh thấy em nói không đúng à?!"

"Không có, đương nhiên là không có rồi." Tiêu Sở vô cùng chân thành nhìn Lạc Hoài An: "Khoai lần này ăn ngon, nhưng ăn nhiều cũng ngấy, bởi vậy em giúp người ta ăn là chuyện tốt."

Lạc Hoài An gật đầu: "Đúng đó, vậy mà có mấy người không nghĩ tới, lại vì vài củ khoai lang mà thả chó rượt em, thật quá đáng."

Tim của Tiêu Sở lệch một nhịp: "Vậy em bị rượt kịp không?"

Lạc Hoài An lắc lắc đầu: "Không! Chẳng qua em chạy đường dài, nên mấy con chó chỉ sủa chứ không rượt kịp em."

Tiêu Manh vỗ tay: "Ba ba đỉnh quá."

Lạc Hoài An xoa đầu Tiêu Manh: "Tiêu Manh nhớ đừng nên keo kiệt quá nha, vì keo kiệt sẽ đáng ghét lắm đấy."

Tiêu Manh suy nghĩ gật đầu: "Dạ, Tiểu Manh biết rồi."

Tiêu Dật thương hại nhìn thằng cháu mình, đứa trẻ tội nghiệp! Từ nhỏ đã bị truyền tư tưởng lệch lạc của ba ba vào đầu, còn có người cha bên ngoài là Diêm Vương, ở nhà thì là tôm tép, thật đáng thương.

Tiêu Sở đi ra khỏi phòng tắm, Lạc Hoài An đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, để lộ hai cánh tay ra ngoài, Tiêu Sở bèn bỏ tay của Lạc Hoài An vào lại trong chăn, người đã lớn như vậy, nhưng tâm hồn vẫn như đứa con nít ấy.

Tiêu Sở nhìn gương mặt lúc ngủ của Lạc Hoài An không chớp mắt, trong lòng tràn ngập vẻ nhu tình, chỉ có lúc ngủ Lạc Hoài An mới mang vẻ ngoan ngoãn thế này thôi, chứ ban ngày Lạc Hoài An toàn tỏ vẻ bướng bỉnh, không gây hấn với mình sẽ cảm thấy cả người khó chịu ngay.

Lạc Hoài An dụi dụi mắt, chầm chậm tỉnh lại: "Anh tắm xong rồi à?" Lạc Hoài An ghé sát mặt, ngửi ngửi Tiêu Sở: "Ừ được rồi, không có mùi mồ hôi, lên ngủ đi."

Tiêu Sở cười khổ: "Thời tiết lạnh như vậy, sao có mùi mồ hôi được?"

Lạc Hoài An phản đối bĩu môi, tức giận nói: "Chưa chắc, ai biết anh làm việc trong phòng, chỉnh nhiệt độ máy lạnh bao nhiêu, trên đời này vì loại người tư bản không biết khống chế như anh, nên mới có khủng hoảng năng lượng đó."

Tiêu Sở buồn cười nhìn Lạc Hoài An: "Được được được, là tại anh không tốt hết."

Tiêu Sở vén chăn lên vào nằm, Lạc Hoài An nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: "Thật đáng ghét."

"Sao thế?" Tiêu Sở hỏi.

Lạc Hoài An nhếch miệng: "Anh giành chỗ chăn ấm mà em đắp rồi, sau này không cho phép anh lề mà lề mề nữa, phải nhanh nhanh làm ấm giường cho em đó, hiểu không?"

Tiêu Sở chớp mắt: "An An sợ lạnh sao? Vậy chúng ta vận động cho nóng người đi."

Tiêu Sở ôm Lạc Hoài An vào lòng mình, Lạc Hoài An kinh hãi: "Anh làm gì đó?"

Tiêu Sở hôn lên môi Lạc Hoài An, người trong l0ng nguc chỉ có lúc bị hôn đến đầu óc choáng váng, thì mồm miệng mới không liến thoắng được thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK