Dược Bang lúc này không khí trầm mặc bao trùm lên tổng bộ. Hàn Nhàn lúc này ở đặt ngay ngắn trước mặt hắn là ba mai đan dược, chính là đan dược của bọn Tiêu Viêm bán ra.
- Nghe nói là thủ lĩnh của bọn họ, cũng chính là cái gã Tiêu Viêm kia đã luyện chế
Phía dưới có một người thấp giọng đáp.
- Ba loại đan dược này so với của chúng ta bán ra bất luận loại nào chất lượng cũng tốt hơn và rẻ hơn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm đan dược trước mặt, Hàn Nhan thanh âm lạnh lùng nói:
- Nếu để bọn họ thành công đem danh khí lan rộng ra, sợ là địa vị độc quyền bán đan dược của chúng ta sớm hay muộn sẽ trực tiếp bị mất đi.
- Chúng ta bây giờ nên làm gì đây? Cũng không lẽ cứ ngồi nhìn xem bọn chúng lón mạnh lên vậy sao?
Một người có chút nóng nảy nói.
Hàn Nhàn lúc này nghĩ đến lời của Cơ Huyền nói hai ngày trước. Hồi lâu sau lạnh lùng nói:
- Điều tra xem bọn chúng muốn mua dược liệu gi, sau đó thu mua toàn bộ cho ta, Dược Bang ta thứ khác thì không có nhiều nhưng "Hỏa năng" thì không thiếu.
- Vâng!
Nghe được thủ lĩnh mở miệng, phía dưới mọi người đang tranh cãi ầm ĩ lập tức cùng hô lên đáp.
- Đúng rồi, Bàn Môn tựa hồ cùng Bạch Bang có xung đột phải không?
Làm như chợt nhớ tới cái gì, Hàn Nhàn đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy, nghe nói Tiêu Viêm từng đánh bại Phó Ngao, và còn có xung đột với Bạch Trình trước mặt mọi người.
- Ha ha, thật sự là một đám tân sinh kiêu ngạo, đưa người đi tìm Bạch Trình mời hắn đến đây, ta có một số chuyện muốn cùng hắn đàm luận… Bàn Môn này đích xác không biết trời cao đất rộng, chỉ một gã Tiêu Viêm đã nghĩ ghê gớm lắm sao?
Hàn Nhàn sau khi phân phó xong liền đứng dậy rời khỏi phòng.
…..
- Chậc, Dược Bang to lớn như vậy nhưng không được dạy dỗ tử tế sao? Muốn vào nhà người ta thì phải gõ cửa chứ không phải phá cửa.
Cơ Huyền đang trong phòng tu luyện thì….. Rầm….. Một tiếng động ầm ỹ vang lên, cửa phòng cậu bị đạp đổ người đứng trước mặt cậu là Hàn Nhan với khuôn mặt âm trầm.
Hàn Nhàn nhìn Cơ Huyền ánh mắt u ám, giọng điệu ra lệnh:
- Nói mau, ngươi biết gì về Tiêu Viêm thì phun hết ra đây, kể cả ba loại đan dược dị thường của Bàn Môn nữa.
Trước dáng vẻ hùng hồn như vua chúa ra lệnh của Hàn Nhàn thì Cơ Huyền lúc đầu có chút ngờ ngàng, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ kinh thường nồng đậm. Cậu đứng dậy vươn vai, trên khuôn mặt bình đạm treo nụ cười nhàn nhạt:
- Hắc, hiện tại là ngươi cầu ta thì phải… Ngươi có tư cách lên giọng với ta sao?
Thấy Cơ Huyền không coi mình vào mắt, Hàn Nhàn hừ lạnh một cái đấu khí mênh mông bao phát, trên thân thể của hắn mơ hồ bao bọc đấu khí hoàng kim… Đấu khí của Hàn Nhàn bạo phát, khải giáp hoàng kim ngưng kết lại, đồng thời nhiệt độ căn phòng có chút nóng lên, sức nóng mơ hồ làm không gian rung động. Hàn Nhàn dáng vẻ thập phần kiêu ngạo nói:
- Chỉ là một Đấu Linh nhất tinh trước mặt ta không có tư cách để kiêu ngạo.
- Có chút thực lực.
Cơ Huyền quang sát qua Hàn Nhàn, thực lực không thấp chút nào Đấu Linh ngũ phẩm, có chút ngoài dự đoán của cậu…. Chỉ là dược lực trên người khá nồng đậm, đấu khí thoạt nhìn có uy nhưng vô lực, cảnh giới có vẻ không ổn định.
Hàn Nhàn hừ lạnh một cái, chân dẫm mạnh xuống sàn, bật mạnh, thân hình như mũi tên bắn mạnh về Cơ Huyền. Khi cách Cơ Huyền một thước Hàn Nhan một lần nữa đạp mạnh xuống nhảy lên cao, hoàng kim hỏa nhanh chóng hóa thành thanh khoái đao…. Khoái đao đem hỏa khí kinh thiên bổ xuống người Cơ Huyền.
- Xùy
Khi hỏa chèm xuống người Cơ Huyền nhưng cảnh tượng đổ máu không diễn ra như Hàn Nhàn nghĩ, Cơ Huyền một phút trước còn đứng đó đã biến mất vô tung.
Hàn Nhàn chưa kịp tìm kiếm Cơ Huyền thì một bóng đen ập tới tung cước. Cú đá bao bọc tới đấu khí hắc ám như cắn nuốt thiên địa vậy. Hàn Nhàn giật mình phản ứng nhanh tản đi khoải đao đấu khí ngưng tụ lại phòng thủ.
- Rắc.
Tiếng vang thanh thúy lang lên, phòng thủ của Hàn Nhàn hoàn toàn không chịu được cú đá. Tiếng nứt vỡ vang vọng, khải giáp giống như mạng nhện vậy. Hàn Nhàn thân thể bay lùi về đằng sau miễn cưỡng giữ thăng thằng.
- Ôi ôi… Ta mới đá một cái mà ngươi chật vật vậy rồi sao… Ngươi có thật là Đấu Linh cường giả không vậy.
Cơ Huyền không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt Hàn Nhàn một lần nữa, giọng điệu chế nhạo kinh bỉ. Nói xong, Cơ Huyền đánh ra một quyền với tốc độ không tưởng, cánh tay ngưng tụ đấu khí hắc ám như thiểm điện va chạm vào lồng ngực Hàn Nhàn.
- Cự Hùng Huyền trảo
Hàn Nhàn cắn răng song thủ ngưng tụ thành hùng trảo ngạnh kháng với Cơ Huyền.
- Ầm ầm… Ầm….
Hai người va chạm nhau, đấu khí song trảo quyền lực tạo xung động đem toàn bộ căn phòng trở nên rung rắc, toàn bộ đồ đạc chấn nát.
Hàn Nhàn lúc này mắt trắng không còn hột máu, khóe miệng điên cuồng rỉ máu…. Hùng trảo của hắn cũng trở nên mờ nhạt hơn, cuối cùng cường độ đấu khí của hắn không chịu được cường độ của Cơ Huyền…. Hùng trảo vỡ nát… Nắm quyền đánh thằng tới khôi giáp chằng chịt vết nứt kia.
Hàn Nhàn phun ra ngụm máu tươi, hoàng kim giáp đấu khí như tờ giấy mỏng trước nắm quyền của Cơ Huyền, hắc quyền đánh thủng khải giáp giáng một đòn mạnh lên lồng ngực của hắn…. Hàn Nhàn cuối cùng quỳ rạp trước Cơ Huyền thổ huyết liên tục.
- Ngu xuẩn nga….. Chỉ là một dược sư còn dựa vào đan dược đẩy mạnh cảnh giới cũng thực sự nghĩ có thể sánh ngang với những người liều mạng đột phá trong hiểm cảnh như ta sao…. Ngươi quá tự kiêu rồi.
Lắc lắc đầu, Cơ Huyền quay lại tính tìm cái ghế để ngồi thì phát hiện ra căn phòng tan nát từ lúc nào, bàn - ghế - đồ đạc đều bị đánh nát bởi trận giao chiến thoáng qua.
Thở dài, Cơ Huyền bóp chặt cổ của Hàn Nhàn nhấc bổng lên, ánh mắt đau lòng nhìn căn nhà:
- Mẹ kiếp, ngươi sao cứ phải ra tay trong căn nhà của ta, giờ nó tan nát hết rồi… Ngươi nghĩa ta thừa hỏa năng mua sắm đồ vậy sao… Ta là con người có đức tính tiết kiếm đó… Ngươi tính sao đây.
- Ta…. Asccccc…….
- Gì, ngươi tính nói gì ta nghe không rõ?
Cơ Huyền ánh mắt vô tội nhìn về Hàn Nhàn như đang chờ câu trả lời. Nhưng mỗi khi Hàn Nhàn muốn nói cuối thì tay của cậu lại siết chặt lại không cho hắn thốt lên lời. Cuối cùng Hàn Nhan từ mặt đỏ như gan heo rồi ngả sang màu tím tím thì Cơ Huyền mới hết hứng.
Đem vứt Hàn Nhan xuống đất, Cơ Huyền lẩm bẩm nói ;
- Thôi không đùa giỡn nữa… Lúc đầu tính mượn tạm chức thủ lĩnh của ngươi vài ngày… Có điều bây giờ ta đổi ý rồi, có tay sai làm việc dưới chướng của mình trong học viện này cũng có lợi. Hơn nữa Dược Bang còn có quan hệ không tệ với mấy kẻ được gọi là “ cường giả bảng ” và hỏa năng không ít chút nào. Nghĩ thế nào cũng là cơ hội tốt để sống yên ổn tại nội viện.
Hàn Nhan khí được Cơ Huyền ném xuống thì tham lam hít lấy hít để không khí vào trong người, khuôn mặt cuối cùng cũng trở về chút bình thường. Nghe lời lẩm bẩm của Cơ Huyền, hắn bỗng rợn tóc gáy. Cảm giác nguy cơ tràn đầy. Thân thể ngọ ngậy tìm cách bỏ trốn, có điều muộn…
Cơ Huyền giữ chặn Hàn Nhan, ngón tay cậu chạm vào mi tâm hắn. Đấu khí màu tím mỏng manh quỷ dị vận chuyển, đấu khí màu tím nhỏ bé đó giống như con linh xà có linh trí. Theo ngón tay Cơ Huyền tiến vào mi tâm của Hàn Nhan… đấu khí sau khi tiến vào mi tâm liền hóa thành ấn văn điên cuồng chạy dọc não hải xâm thực.
- Aaaaaa.
Âm thanh như quỷ rú vang lên quá trình xâm thực này xem ra thập phần đau đớ…. Sau vài khắc cuối cùng Hàn Nhan trở về trầm lặng, ánh mắt trở nên vô hồn hành lễ với Cơ Huyền… Nhiếp hồn thuật chưa bao giờ làm Cơ Huyền thất vọng. Cơ Huyền chắp tay ra lệnh:
- Ngươi hãy trở về trị thương đi…. Ngươi phải gây áp lực tới Bàn Môn cho ta…. Nếu tên Tiêu Viêm thách đấu với ngươi thì ngươi đồng ý…. Giờ thì đi đi.
Hàn Nhan nhận lệnh đứng dậy rời khỏi nhà, lúc này Cơ Huyền hét từ trong nhà vọng ra:
- Quên mất, nhà của ta ngươi phá rồi, ngươi tìm vài người lại đây sửa nhà cho ta.
……
Vài ngày sau…. Bàn Môn.
- Đầu lĩnh, xảy ta chuyện rồi!
- Chuyện gì?
Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm nuốt xuống thức ăn trong miệng, thanh âm cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng.
- Người hôm nay đi thu mua dược liệu, toàn bộ tay không mà quay về.
- Quả nhiên… Xen ra là do Dược Bang hạ thủ, bất quá bọn chúng phản ứng cũng mau lẹ có chút ngoài dự kiến của ta.
Con ngươi trong suốt của Tiêu Viêm, thoáng lóe qua hàn quang.
- Còn có, huynh đệ mà chúng ta phái ra tiêu thu đan dược, đều bị người khác ngăn trở, thậm chí có một ít huynh đệ tính tình nóng nảy muốn phản kháng, còn bị đối phương đánh cho bị thương, hiện tại địa điểm tiêu thụ, tám chín phần mười đều đã bị phá hủy.
A Thái nói ra một việc cuối cùng làm cho hắn phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.
- Cái gì?
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh bốn người sắc mặt nhất thời giận dữ, Tiêu Viêm còn là đương trường vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt âm hàn giống như trước lúc bão táp xảy ra.
- Dược Bang này vậy mà lại dám kiêu ngạo như vậy? Quả là Dược Bang khi dễ Bàn Môn chúng ta không người?
Hổ Gia vẻ mặt cười âm trầm nổi giận quát.
- Theo hồi báo của huynh đệ trở về, mấy tên tiến đến quấy rối, hình như đúng là những gia hỏa Bạch Bang kia.
- Bạch Bang
Đầu tiên là ngẩn người, chợt trên khuôn mặt hiện lên hàn ý, Tiêu Viêm lành lạnh nói:
- Những tên hỗn đãn này, quả nhiên là không chịu yên tĩnh.
- Đầu lĩnh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Việc này cũng không thể nhẫn a!
Tiêu Viêm sắc mặt âm trầm, cảm thụ trong đại sảnh từng đạo ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình, sau một lúc hắn vung tay lên, thanh âm lạnh lùng nói:
- A Thái, đem mọi người toàn bộ kêu lên, theo ta đi tìm Bạch Bang đi! Muốn giẫm ở trên đầu Bàn Môn chúng ta, vậy ta cũng phải cho hắn thương cân động cốt mới được!"
- Đúng! Đầu lĩnh, làm thịt bọn chúng.
……
Tiêu Viêm trước mắt mọi người chậm rãi đi ra, nhàn nhạt cười nói với Hàn Nhàn:
- Ta biết ngươi sợ Bàn Môn ta chặt đứt tài lộ. nhưng mà bằng vào chèn ép của ngươi chỉ có hiệu quả nhất thời, chỉ cần Tiêu Viêm ta nhấc tay liền tiếp tục luyện chế, hơn nữa đan dược Bàn Môn so với Dược Bang hơn hay thua là do ngươi ngoài bình luận, đến lúc đó, Dược Bang ngươi dùng thủ đoạn này sợ rằng vô dụng.
- Thật sao?
Hàn Nhàn nhếch miệng, ánh mắt băng lãnh co lại.
- Bất quá ngươi muốn Bàn Môn ta thu tay lại, không tiêu thụ đan dược loại này cũng được, chỉ cần ngươi đáp ứng một đề nghị này của ta!
Khuôn mặt Tiêu Viêm nảy lên tia cười lạnh, nhìn thẳng Hàn Nhàn.