Mục lục
Sở Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Xích Hạo

Dung Hoa cung.

'Choang' một tiếng, bát sứ vỡ vụn trên mặt đất, thứ thuốc màu vàng nâu loang đầy mặt đất.

Nhìn sắc mặt Dung Quý phi càng ngày càng tiều tụy, Ngọc Càn Đế giận dữ túm lấy chén thuốc Uyên Nhi đang cầm trong tay, dùng sức đập xuống bên người Thái y quỳ gối cách đó không xa, cả giận nói: "Thời gian dài như vậy, vì sao bệnh tình Dung Quý phi không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào? Thái y các ngươi làm như thế nào hả?"

Thái y kia toàn thân lạnh run, trên trán đều là mồ hôi lạnh, đối mặt với long nhan giận dữ chỉ có thể gắng gượng mở miệng: "Hoàng thượng bớt giận! Vi thần... vi thần đã cố hết sức, nhưng mạch tượng Dung Quý phi vẫn cứ suy yếu, không biết là do đâu! Hoàng thượng bớt giận!"

Thái y không mở miệng thì thôi, mới mở ra một cái là trúng luôn cơn giận của Ngọc Càn Đế: "Bớt giận, bớt giận! Trẫm nuôi đám người các ngươi, là để nghe một câu bớt giận sao?"

Càng nhìn càng tức, hàng năm triều đình bỏ lượng lớn tâm tư chân tuyển Thái y, nhưng ai biết lại tuyển ra một đống bao cỏ, liền một cái ốm đau nho nhỏ cũng trị không được, điều này làm sao cho hắn có thể bớt giận?

"Hoàng thượng!" Mà ngay lúc này, phía sau màn che truyền đến một tiếng thở nhẹ, mang theo một tia hữu khí vô lực, làm cho Ngọc Càn Đế tạm thời buông tha thái y đó, phiền muộn phất tay cho hắn rời khỏi tẩm cung, lúc này mới lệnh cho Uyên Nhi nhấc lên màn che, lộ ra dung nhan Dung Quý phi.

"Vẫn không thoải mái sao?" Nhìn Dung Quý phi tóc dài khẽ bay ở đầu vai, một ít đen mượt như thác nước rủ xuống đầy gối ngọc, nổi bật lên sắc mặt tái nhợt, dáng người mảnh mai đáng thương, làm cho nàng so với ngày xưa trong trẻo lạnh lùng nay lại nhiều hơn một vẻ điềm đạm đáng yêu, hàm súc thú vị, khiến Ngọc Càn Đế trong lúc nhất thời càng nhìn càng ngây ngẩn.

"Hoàng thượng, là thân thể nô tì yếu ớt, không liên quan Thái y, kính xin Hoàng thượng chớ trách tội hắn!" Đưa cho Uyên Nhi một ánh mắt, nàng ta lập tức tay chân lanh lẹ nâng Dung Quý phi toàn thân vô lực dậy, kê một ít đệm mềm dày sau lưng nàng, để nàng nửa ngồi nửa nằm nói chuyện với Ngọc Càn Đế.

Nhìn bộ dáng nàng như vậy, Ngọc Càn Đế khẽ nhíu mày, lập tức kéo tay nàng qua, tức giận trong lòng xẹp xuống, hơi thở dài, mở miệng: "Nàng cần gì phải biện hộ cho bọn họ? Điều dưỡng nhiều ngày như vậy, thân thể kém cũng nên tốt rồi, nhưng nàng càng ngày càng suy nhược, trẫm có thể không lo lắng? Trong hậu cung này, cũng chỉ có Dung Hoa cung thanh tịnh nhất, trẫm một mực ngóng trông nàng sớm ngày khôi phục, có thể cùng trẫm ngâm thi tác đối."

Nghe Ngọc Càn Đế nói mấy lời đặc biệt như thế, trên mặt Dung Quý phi vẫn chỉ là vui vẻ nhàn nhạt như cũ, cũng không vì hoàng ân chiếu cố mà cảm kích, cũng không động tình đối với thiên tử trước mắt, chỉ là một nụ cười nhạt nhòa, như một làn khói nhẹ lướt qua gương mặt xin đẹp tái nhợt: "Hoàng thượng nói đùa. Ngâm thi tác đối nô tì có thể không am hiểu, chỉ là bệnh lâu như vậy, nô tì không thể chiếu cố thật tốt Dao Công chúa, không bằng xin Hoàng thượng khai ân, để Công chúa trở lại bên người Hoàng hậu nương nương. Dù sao cái Dung Hoa cung này của nô tì cả ngày nấu thuốc, mùi quả thực không được, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến Công chúa."

Lời của nàng lại làm cho Ngọc Càn Đế hơi nhíu mày, hai mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu bắn về phía bộ dáng hư nhược trước mặt, lại chỉ đọc được trong mắt Dung Quý phi hai chữ 'chăm chú', Ngọc Càn Đế không khỏi vỗ vỗ tay của nàng, chậm rãi mở miệng: "Nàng từ trước đến nay cực kì thông minh, há lại không rõ nỗi khổ tâm của trẫm?"

Thấy Ngọc Càn Đế nói như thế, Dung Quý phi lập tức giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị hắn ngăn lại, ấn mạnh nàng nằm lại trên giường một lần nữa, lúc này mới tiếp tục nói: "Chuyện của Dao Nhi, trẫm sẽ nhìn rồi làm. Dung Hoa cung của nàng thanh tịnh nhất, hôm nay nếu không phải trẫm buồn phiền, cũng sẽ không đến quấy rầy nàng bệnh nặng tĩnh dưỡng."

Nhìn chăm chú đáy mắt Ngọc Càn Đế nhàn nhạt hiện lên một tia phức tạp, Dung Quý phi cẩn thận trả lời: "Hậu cung này là để hầu hạ Hoàng thượng, sao có thể nói là quấy rầy."

"Nàng bệnh lâu như vậy, nếu ngày bình thường cảm thấy không thú vị thì tuyên người thân trong nhà tiến cung làm bạn, có lẽ sẽ mau mau tốt! Mấy ngày nay trong triều bận rộn, trẫm chỉ sợ là không thể chú ý đến nàng được." Thấy Uyên Nhi một lần nữa bưng tới một chén chén thuốc mới sắc, Ngọc Càn Đế liền nhận lấy, một tay bưng, một tay kia lấy cái thìa nhẹ nhàng khuấy, hai hàng lông mày cụp xuống, nhẹ giọng mở miệng.

Dung Quý phi nhìn đôi mắt mở hờ kia, đoán không ra vì sao Ngọc Càn Đế đột nhiên ở trước mặt mình đề cập đến thân nhân Dung gia, lại vì sao vô duyên vô cớ nói chính sự với mình, trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn là biểu lộ vân đạm phong khinh, mang theo nhè nhẹ thần sắc có bệnh.

"Tổ mẫu lớn tuổi không nên xuất hành, chuyện tình trong nhà lại bận rộn, cũng không thể để các nàng thường xuyên tiến cung. Huống hồ, ở trong nội cung ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhất, nô tì há có thể chiêu người nhà tiến cung làm bạn? Mà những ngày gần đây Thái phi thường xuyên tới thăm nô tì, so với tỷ muội trong nội cung, nô tì đã là hết sức may mắn!"

Nghe Dung Quý phi cẩn thận trả lời, Ngọc Càn Đế như cũ nghiêm túc khuấy đều thuốc trong chén, ánh mắt chăm chú nhìn hơi nóng bay lên hết, múc lên nửa thìa tự mình nếm thử một chút, hương vị làm cho đôi lông mày rậm anh tuấn của hắn lập tức nhíu lại, cười nói: "Thuốc này thật đúng là đủ đắng đấy, khó cho nàng mỗi ngày ba bữa phải uống hết. Trẫm đã thử qua, không còn nóng nữa, có thể uống rồi."

Nói xong, Ngọc Càn Đế để Uyên Nhi nâng Dung Quý phi dậy, tự mình đút cho nàng từng muỗng từng muỗng, ánh mắt ôn hòa, nhìn Dung Quý phi vì vị thuốc mà có chút khổ sở nhíu mày, hắn không khỏi cười cười.

"Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Lão Thái Quân lớn tuổi, thật không tiện xuất hành. Nhưng mà trẫm nghe nói Dung Nhi cùng thân đệ Dung Vân Hạc quan hệ rất tốt, tỷ tỷ bị bệnh, Dung Vân Hạc cần đến vấn an một phen. Ngày đó nếu không phải hắn mang theo bánh đậu xanh vào cung gặp, chắc hẳn Dung Nhi cũng sẽ không bị phong hàn." Dung Quý phi nghe lời uống cạn dược trấp, Ngọc Càn Đế đem chén thuốc giao cho Uyên Nhi, cầm lấy cái khăn đẹp đẽ cung nữ dâng, thay Dung Quý phi lau khóe môi, như là vô tình nói.

Tâm Dung Quý phi có chút rối loạn nhảy một cái, không nghĩ đến đã cách nhiều ngày mà Ngọc Càn Đế vẫn còn nhớ rõ, còn tra rõ chuyện xảy ra.

Như vậy, dựa vào tính khôn khéo của Ngọc Càn Đế, đối với chuyện đêm đó, hắn phải chăng cũng phát giác ra điều gì? Tại sao hôm nay vô cớ nhắc tới những thứ này?

Dung Quý phi nhận từ Uyên Nhi cái chén nước ấm súc súc miệng, sau đó nhả vào chậu nhỏ ở bên trong, tùy ý để Uyên Nhi thay nàng lau khóe miệng, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Đứa nhỏ ngoan ngoãn đó, ngày ấy có hứa với nô tì và Thái phi là sẽ mang theo mấy hộp bánh đậu xanh tiến cung, kính xin Hoàng thượng không nên trách tội, nô tì về sau sẽ dặn dò hắn không thể theo hứng làm bậy."

Thấy Dung Quý phi tỏ ra kinh sợ, Ngọc Càn Đế nở nụ cười, mang theo tình cảm ấm áp mà miết nhẹ lên trán nàng, chậm rãi mơn trớn dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ, làm cho Dung Quý phi sợ run, một tay câu dẫn khẽ nâng hàm dưới tinh xảo, nhanh chóng cúi đầu, môi ấn xuống một cái hôn nặng, sau đó không để cho Dung Quý phi kịp lui, ép nàng nhìn thẳng con ngươi tràn đầy uy nghiêm lại hơi cảnh cáo: "Trẫm lại cảm thấy hắn trẻ tuổi tài cao, nếu không sao lại có thể quản lý sản nghiệp Dung Gia tốt như vậy? Chỉ có điều, trẫm nghe nói người trong lòng hắn chính là Sở phu nhân, không biết cái tin đồn này có thể tin hay không?"

Dung Quý phi chỉ cảm thấy đụng chạm này như một thanh lưỡi dao sắc bén đang tì mạnh nơi thanh quản, hai con ngươi mang theo sát khí nhìn mình chằm chằm, làm cho trong lòng nàng khẽ run lên nhưng vẫn cố bắt mình trấn định, hai mắt cực sự bình tĩnh đón lấy ánh nhìn từ Ngọc Càn Đế, kiên định mở miệng: "Nếu chỉ là nghe đồn, đương nhiên không có chỗ nào có thể tin! Hơn nữa hai nhà cũng không cùng xuất hiện, há lại sẽ xuất hiện chuyện như vậy? Chỉ sợ những ngày gần đây Hoàng thượng quá mức ân sủng nô tì, mới có đồn đãi hoang đường như vậy."

Dung Quý phi chậm rãi nói, trong lòng đã có chút sáng tỏ, Ngọc Càn Đế hôm nay xuất hiện ở Dung Hoa cung, lại nói bóng nói gió nghe ngóng quan hệ Sở gia và Dung gia, chỉ sợ là có quan hệ với chuyện trên triều đi!

"Hoàng thượng, mấy vị Vương gia và các đại nhân đều đã đến đại điện rồi!" Lúc này, Dư công công nhỏ giọng đi đến, thấy Ngọc Càn Đế và Dung Quý phi không ai nhường ai nhìn nhau, trong lòng nhất thời kinh ngạc, nhưng vẫn làm hết phận sự đem sự tình bẩm báo.

"Đã biết, trẫm lập tức đi tới." Phất tay để Dư Công công đang chờ bên ngoài tẩm cung rời khỏi, Ngọc Càn Đế tiếp tục đem chú ý đặt ở trên người Dung Quý phi trước mặt: "Thái phi từ trước đến nay cẩn thận chặt chẽ, không nhúng tay vào chuyện tình trong nội cung, trẫm hi vọng Dung Quý phi có thể nhìn theo học tập Thái phi, đừng cho trẫm thất vọng."

Nói xong, ánh mắt Ngọc Càn Đế nhìn Dung Quý phi càng phát ra lãnh đạm, mỉm cười, lần nữa khẽ hôn lên môi nàng, sau đó phân phó Uyên Nhi cẩn thận chăm sóc Dung Quý phi, rồi tiêu sái sải bước ra khỏi Dung Hoa cung.

"Đến đủ rồi?" Nhìn Dư công công cung kính canh giữ ở cửa cung, Ngọc Càn Đế âm trầm hỏi.

"Đều đủ! Chỉ là, Hoàng thượng..." Dư Công công theo bản năng muốn hỏi ra lời, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một chức quan hèn mọn, sự tình triều chính há là một thái giám có thể hỏi tới.

Quả nhiên, ánh mắt Ngọc Càn Đế lập tức phóng tới một đạo cảnh cáo, lạnh lùng nhìn Dư Công công, lúc này mới nhấc chân hướng Kim Loan Điện mà đi.

Lúc này trên đại điện đứng đầy quan viên nhị phẩm trở lên, đi vào cuối cùng là bọn người Sở Phi Dương, mọi người chỉ đều gật đầu ý bảo, chứ không mở miệng nói chuyện.

Sở Phi Dương nắm mật báo mới vừa tiếp nhận từ trong tay Tập Lẫm, hai mắt mỉm cười nhìn Hải Vương ngồi ở phía trước, lập tức đi đến đội ngũ hàng trước nhất, cùng đám người Đoan Vương lặng chờ Ngọc Càn Đế đến.

"Hoàng thượng giá lâm!" Một tiếng hô to, đủ loại quan lại hành lễ.

"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Các vị ái khanh, bình thân!" Ngọc Càn Đế đầu đội mũ miện, mặt sắc mặt ngưng trọng ngồi ở trên ghế rồng, mắt nhìn xuống đủ loại quan lại phía dưới, trầm giọng mở miệng "Các vị ái khanh chắc hẳn cũng biết trẫm giờ phút này triệu tập các ngươi để làm gì rồi?"

Nghe vậy, chúng quan lại trầm mặc, đều mang sắc mặt nặng nề.

Ngọc Càn Đế nhìn mọi người, ánh mắt sắc bén lộ ra một tia âm trầm, thấy không có ai dẫn đầu phát biểu ý kiến, ánh mắt liền đan lại trên người Sở Phi Dương, thấy thần sắc hắn lạnh nhạt, liền lên tiếng hỏi: "Sở Tướng có ý gì không? Lúc này chẳng những liên quan đến đến tính mạng Sở đại nhân, lại càng liên quan đến yên ổn biên thuỳ phía nam Tây Sở, nếu là xử lý không tốt, chỉ sợ U Châu nguy hiểm."

Thấy Ngọc Càn Đế mở miệng, sắc mặt Sở Phi Dương ổn trọng không thấy chút nào bối rối, trong lòng từ trước khi vào điện đã sớm chuẩn bị sẵn lí do thoái thác, giờ phút này chỉ là vẻ bình tĩnh, trầm ngâm nửa buổi, rồi trong trong sáng sáng mở miệng: "Hồi bẩm Hoàng thượng, sự tình lần này, vốn chỉ là nội bộ hoàng tộc Nam Tầm Quốc tranh đấu, nhưng Hổ Uy Tướng quân lại tự chủ trương dẫn binh đánh Nam Tầm, chỉ làm phiền hà dân chúng U Châu, theo thần nghĩ, nên lập tức cho triệu Hổ Uy Tướng quân trở về."

Ngọc Càn Đế nghe Sở Phi Dương nói, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ gõ, thần sắc bình tĩnh, rồi lại lộ ra một tia lạnh lùng, làm cho người ta đoán không ra tâm tình của hắn lúc này.

"Thần Vương, ngươi thấy thế nào?" Nửa buổi trôi qua mới nghe Ngọc Càn Đế quay sang hỏi Thần Vương đứng ở bên đối diện.

Giang Mộc Thần liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy đối phương sắc mặt lạnh nhạt tỉnh táo, chẳng có chút gì vì cha hắn bị thương hôn mê bất tỉnh mà có chỗ động dung (*thay đổi sắc mặt), liền lạnh lùng mở miệng: "Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc này Sở Bồi đại nhân ở biên cương U Châu bị độc tiễn hôn mê bất tỉnh, toàn bộ U Châu lâm vào bối rối, Hổ Uy Tướng quân mặc dù lỗ mãng, nhưng để hắn tọa trấn U Châu cũng sẽ có tác dụng uy hiếp đối với Nam Tầm. Kế sách hiện nay, chúng ta chỉ có thể trấn an dân chúng U Châu trước, đồng thời cho Nam Tầm biết Tây Sở ta không thiếu tướng mạnh, tốt nhất Nam Tầm không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết xung đột lần này."

"Ý, Vương gia từ khi nào đã trở nên nhân từ nương tay như vậy rồi? Hổ Uy Tướng quân mới tới U Châu liền muốn mang binh tấn công vào Nam Tầm, không biết nặng nhẹ như vậy, nếu đem quyền hành U Châu giao cho hắn, chỉ sợ Tây Sở và Nam Tầm cuối cùng vẫn là một trận chiến. Hoàng thượng, lần này Tây Sở thật vất vả trấn an Bắc Tề, nếu lại cùng Nam Tầm nổi tranh chấp, khó bảo toàn hai nước Bắc Tề cùng Đông Vũ sẽ không tái khởi tranh đoạt Tây Sở, đến lúc đó Tây Sở ba mặt thụ địch, chịu khổ vẫn là dân chúng." Không đợi lời nói của Giang Mộc Thần bay hết tiếng vang, Sở Phi Dương liền cười nhạo mỉa mai lên tiếng.

Hắn há có thể không biết tâm tư Giang Mộc Thần, nếu như lúc này cùng Nam Tầm phát sinh tranh chấp, tất nhiên sẽ dùng đến binh lực Sở gia ẩn núp tại Kinh đô. Nếu bộ phận binh lực này đi rồi, trong kinh đô chỉ còn sót lại người của Thần Vương, Ngọc Càn Đế cùng Hải Vương, đến lúc đó chớ nói Sở gia nguy hiểm, mà ngay cả toàn bộ Kinh Đô cũng sẽ lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Huống chi, việc này vốn là Hổ Uy Tướng quân sai, hắn sao có thể cổ vũ?

Nghe hai người mỗi người một ý thuyết pháp, Ngọc Càn Đế tỉnh táo nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Đoan Vương, mang theo một tia dò hỏi mở miệng: "Đoan Vương có cao kiến gì?"

Tự dưng bị điểm tên, sắc mặt Đoan Vương bình tĩnh tỉnh táo, âm thanh ít xuất hiện chậm rãi trả lời: "Hoàng thượng, vi thần mong muốn qua sự việc lần này cho Nam Tầm thấy được sự lợi hại của chúng ta, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Sở Tướng và Thần Vương mặc dù mỗi người một ý, nhưng đều là có lý có cứ. Nhượng bộ, chỉ sợ Nam Tầm cho rằng Tây Sở có thể lấn, nhưng cường ngạnh trước sau như một, tương lai đưa tới chiến sự, tại Tây Sở cũng không có nửa chỗ tốt. Không bằng gộp lại một, vừa trấn an Nam Tầm, lại có thể khiến Nam Tầm sợ hãi Tây Sở."

"Hoàng thượng, thần cho rằng lời Đoan Vương có lý. Mặc dù Nam Tầm là tiểu quốc không đủ gây sợ, nhưng đông, bắc, hai phía có Đông Vũ và Bắc Tề nhìn chằm chằm, chúng ta không thể vì nhỏ mất lớn, giải quyết Nam Tầm lại làm cho hai nước này chui chỗ trống, chỉ sợ là cái được không bù nổi cái mất!" Lúc này, lũ triều thần vốn trầm mặc không nói sau khi tìm thấy câu trả lời thoả đáng nhất, nhao nhao phát biểu ý kiến của mình.

Ngữ điệu Đoan Vương mặc dù chiết trung (ý kiến chung chung điều hòa), không đắc tội Sở Phi Dương, cũng không đắc tội Giang Mộc Thần, lại đồng thời có thể cho Ngọc Càn Đế một cái công đạo, mọi người tự nhiên toàn lực tán thành.

Mấy người đứng ở hàng đầu lại lặng im không nói, chỉ nghe mọi người tranh chấp, Ngọc Càn Đế cũng mặc cho các thần tử thảo luận, chỉ có điều đôi con ngươi ẩn hàm tinh duệ kia lại đem lập trường toàn bộ quan viên đã ngoài nhị phẩm nhìn kĩ, trong phân chia ra.

Một mảnh ồn ào bên trong điện, Ngọc Càn Đế nhìn về phía Hải Toàn sắc mặt vững vàng, thấy hắn tuy ngồi xe lăn, nhưng khí thế không thua bất luận kẻ nào, loại khí độ theo chiến trường mà ra này, bọn quan văn dốc cả một đời cũng không có cách nào đạt được. Hải Toàn đặt mình bên ngoài vòng cãi vã, Ngọc Càn Đế cũng không buông tha điểm danh: "Hải Vương từng cùng Tổ tiên nam chinh bắc thảo, trải qua sự tình phức tạp hay thay đổi nhất, không biết Vương gia có gì không?"

"Hoàng thượng khen nhầm! Năm đó Tiên đế anh minh chỉ huy, mới có Tây Sở phồn vinh hôm nay! Vi thần chỉ nghe theo Tiên đế phân công mà thôi! Nếu nói đến chuyện nghĩ cách, vi thần cho rằng biện pháp của Đoan Vương có thể thực hiện. Chỉ có điều như Sở Tướng nói, Hổ Uy Tướng quân là người lỗ mãng, không bằng đổi người khác đến U Châu, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?"

Nói xong, Hải Toàn an tĩnh ngồi ở một bên, không lên tiếng nữa, cặp mắt ôn hòa che dấu tinh minh quét qua Sở Phi Dương, thấy đối phương hơi cười nhìn lại hắn, mới thu hồi ánh mắt.

Lời nói của Hải Toàn vừa ra, trên đại điện lập tức khôi phục yên tĩnh, đám đại thần mới vừa rồi còn tranh cãi mặt đỏ tới mang tai, lúc này lại cúi đầu không nói, làm như rơi vào trong trầm tư.

Hổ Uy Tướng quân này vốn nổi danh hung hãn, hôm nay vừa vào khu vực U Châu liền làm ra chuyện như vậy, nếu như lúc này Hoàng thượng phái bọn hắn đến U Châu tiếp nhận, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn.

Huống chi, Nam Tầm những năm này đúng hạn cống lên, hắn nháo loạn khiến Sở Bồi trấn thủ tại U Châu hai mươi mấy năm cũng bị bắn trọng thương, bọn họ nếu bị hoàng mệnh cắt cử đi qua, khó thoát khỏi cái chết.

Dù sao cũng là một lần chết, vậy thà giữ yên lặng.

"Hải Vương khiêm tốn, trẫm lại cảm thấy biện pháp của Hải Vương có thể." Ngọc Càn Đế đúng là hài lòng đề nghị của Hải Vương nhất, trong lòng mọi người run lên, chỉ cảm thấy thiên tử ngồi ở trên ghế rồng đang lạnh lùng quét mắt đến chỗ bọn hắn, ai cũng có thể được người chọn lựa.

"Hầu gia thấy thế nào? Trong lòng có chọn người được nào thích hợp?" Mắt lạnh lẽo xẹt qua đỉnh đầu chúng thần, ánh mắt Ngọc Càn Đế rơi vào Khúc Lăng Ngạo thẳng tắp đứng xếp ở hàng bên trong, nhàn nhạt hỏi.

Ánh mắt Khúc Lăng Ngạo cực nhanh liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy đối phương trên mặt cười nhẹ, đáy mắt ba quang lưu động, nói không hết cơ trí chảy xuôi trong cái nhìn kia.

Điều này làm cho Khúc Lăng Ngạo nhớ lại quyết định của Sở Vương trước, liền mở miệng tính thăm dò: "Hoàng thượng, lần này Hổ Uy Tướng quân không nghe Sở đại nhân khuyên nhủ, cố ý đánh Nam Tầm, không biết ở trong đó còn có duyên cớ nào?"

"Hầu gia cho rằng có duyên cớ nào?" Ngọc Càn Đế ngón tay có tiết tấu gõ lên long án, khóe miệng mang theo một tia không đếm xỉa tới, chỉ là thần sắc ở sau chuỗi ngọc trên mũ miện lại tản ra một tia lãnh ý làm cho người khác kinh hãi quan sát, đầu đám đại thần ép tới độ không thể thấp hơn.

Khúc Lăng Ngạo lại không lập tức trả lời, mà là chắp tay nói: "Chi bằng, Hoàng thượng cho người truyền tin lên thuyết minh việc này."

"Xin Hoàng thượng người truyền tin lên điện. Vi thần cũng rất muốn biết việc này. Dù sao, vi thần cũng không biết gia phụ đến cùng là bị trọng thương như thế nào." Sở Phi Dương hiểu ngay ý tứ Khúc Lăng Ngạo, liền lên tiếng ủng hộ.

Ngọc Càn Đế thấy Sở Phi Dương mở miệng, lại thấy thần sắc trên mặt hắn hơi trầm xuống, Sở Bồi dù sao cũng là phụ thân của Sở Phi Dương, tự nhiên là có quyền lợi được biết chân tướng sự tình.

"Truyền." Một tiếng nghe không ra bất kỳ tâm tình gì từ trong miệng Ngọc Càn Đế nói ra, mọi người liền nghe thanh âm của Dư công công lanh lảnh vang lên trên đại điện, không đến một hồi liền thấy người truyền tin bước nhanh vào đại điện.

"Ty chức tham kiến Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Ngươi đem đầu đuôi chuyện đã xảy ngày đó nói ra cho trẫm nghe." Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn có chút thu hồi, long mục Ngọc Càn Đế hàm uy nhìn lệnh quan đang quỳ trên điện.

"Vâng!" Chỉ thấy người kia cúi đầu đồng ý, lập tức đã nói ra tình cảnh ngày đó: "Ty chức theo Sở đại nhân và Tướng quân cùng nhau đến U Châu. Đêm đó, Sở đại nhân và Tướng quân phát sinh tranh chấp, ty chức ở ngoài cửa chỉ lẻ tẻ nghe được Tướng quân tựa hồ không phục quản chế của Sở đại nhân, nổi giận đùng đùng đi ra, mang theo người của mình tiến đến đánh lén Nam Tầm. Sở đại nhân sau đó đuổi tới, nhưng song phương đã giao chiến, trong bóng tối Sở đại nhân bất hạnh bị cung tiễn Nam Tầm bắn bị thương, Tướng quân lúc này mới rút về."

Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, ngu cũng có thể nghe ra việc này là Hổ Uy Tướng quân sai, không phục Sở Bồi quản chế, chỉ sợ là vì quan phẩm hai người tương đương.

"Xem ra, đây hết thảy đều là Hổ Uy Tướng quân tự chủ trương bố trí." Sở Phi Dương thấp giọng mở miệng, chỉ là trên đại điện yên tĩnh như đêm, ngân châm rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ, huống chi là thanh âm của hắn.

Ngọc Càn Đế tắc thì nghe được Sở Phi Dương hơi mỉa mai nói nhỏ, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh thấu xương, rồi lại như chuồn chuồn qua nước biến mất, chậm rãi mở miệng: "Mọi người thấy thế nào?"

Một hồi thật nhỏ tiếng nghị luận dần dần vang lên trên điện, mọi người châu đầu ghé tai phát biểu ý kiến của mình, nhưng không ai dám diện thánh mà nói thẳng, chỉ tính toán riêng phần ý tứ của mình trong lòng.

"Hoàng thượng!" Lúc này, Văn Trình đi ra khỏi đội ngũ, chắp tay hướng Ngọc Càn Đế hành lễ.

“Văn đại nhân có đề nghị gì tốt?" Thấy người Văn gia đứng ra, trong lòng mọi người mặc dù kinh ngạc, nhưng rồi cũng cảm thấy hợp tình hợp lí.

Sở Bồi phu nhân cùng con trai thứ hai cứu hai vị phu nhân tiểu thư Văn gia, sự tình sớm đã truyền khắp Kinh Đô, lúc này thấy Sở Bồi bị thương, Văn gia đương nhiên sẽ không ngại mà nói giúp. Huống chi người Văn gia từ trước đến nay thanh cao cao ngạo, chắc chắn là không e ngại Hổ Uy Tướng quân, Văn Trình lại là thầy dạy của Thái tử, tương lai là đế sư, là đối tượng để người người nịnh bợ, chẳng lẽ có người dám đắc tội hắn?

Văn Trình mang theo một thân nhất phẩm quan phục đứng trong đại điện, trên mặt là vẻ thư sinh đặc hữu làm nổi bật lên nét thanh ngạo đặc biệt, hắn trong sáng mở miệng: "Hồi bẩm Hoàng thượng! Tiệc Nguyên tiêu trong cung ngày ấy, Sở Vương gia cũng đã đưa ra chuyện thừa kế tước vị, hôm nay Sở đại nhân bị thương, mà nếu ngài ấy kế tục vương vị Sở Vương, hẳn đã không xảy ra chuyện như thế. Theo ý kiến của thần, nếu Hổ Uy Tướng quân không phục Sở đại nhân khuyên nhủ, chi bằng thêm tước vị cho Sở đại nhân, chắc hẳn tại khu vực U Châu, không người nào dám không phục."

Lời vừa nói ra, trên triều lập tức ồn ào, trong lòng mọi người mặc dù cũng biết chuyện Sở Vương, nhưng hôm nay bị đề lên mặt mà nghị luận, vẫn không tránh khỏi sóng to gió lớn.

Thực tế, Sở Bồi mặc dù có công cai quản U Châu, nhưng so với công huân của Sở Phi Dương, chắc chắn không đáng nhắc đến. Nếu luận công trạng mà kế tục tước vị, Sở Phi Dương chắc chắn là người thứ nhất.

Nhưng dù sao Sở Bồi cũng là phụ thân của Sở Phi Dương, kế tục tước vị sao có thể lướt qua phụ thân mà trực tiếp truyền cho nhi tử?

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tranh luận không ngớt, Sở Phi Dương thì chỉ cười cười liếc nhìn Văn Trình một chút, rồi hướng phía Ngọc Càn Đế mở miệng: "Hoàng thượng, khẩn yếu nhất hôm nay là mau chóng làm cho biên cảnh U Châu khôi phục yên bình, còn chuyện tước vị, Sở Vương không có mặt, vẫn là ngày khác bàn lại thì thoả đáng hơn."

"Lời ấy của Sở Tướng sai rồi, việc này cùng U Châu biên cảnh cùng một nhịp thở, há có thể bàn sau? Nếu lúc này phong Sở đại nhân thành Vương gia, vừa phát uy với Nam Tầm, vừa cho bọn họ minh bạch Tây Sở rất coi trọng U Châu." Giang Mộc Thần lãnh đạm mở miệng, hai đầu lông mày vẫn là một tia lãnh khốc.

"Hoàng thượng, vi thần lại cho rằng vương vị Sở Vương nên do Sở Tướng kế tục. Lúc này Sở đại nhân trọng thương hôn mê bất tỉnh, dù phong hắn làm vương, cũng không tạo nên bất kỳ tác dụng gì, ngược lại càng để cho Hổ Uy Tướng quân sinh lòng bất mãn. Thứ hai, nếu Sở Tướng là vương, với tài năng ngài ấy, hiệp trợ Hoàng thượng quản lý Tây Sở mà chi viện U Châu, chắc chắn có thể tạo được tác dụng trấn an. Đến lúc đó, Hổ Uy Tướng quân không thể không phục, mà Nam Tầm cũng không thể không thấy rõ hiện trạng mà tiếp tục mạo muội làm tổn thương quan viên Tây Sở ta." Đoán không ra Hải Vương lại mở miệng công khai ủng hộ Sở Phi Dương, chỉ thấy đáy hắn mắt mỉm cười, nhìn về phía Sở Phi Dương lộ vẻ tán thưởng, làm cho người ta nhìn không thấu tính toán trong lòng hắn.

"Đa tạ ý tốt của Vương gia." Sở Phi Dương không kiêu ngạo tự mãn, cũng không khiêm tốn nhượng bộ, chỉ cùng Hải Toàn nhìn nhau cười cười, hàm ý trong sóng mắt ưu chuyển chỉ có hai người biết.

Hải Vương đột nhiên cho thấy lập trường lại khiến người khác sinh lòng khó hiểu, rồi lại không thể không bội phục vận tốt của Sở Phi Dương, đã có Hải Vương ủng hộ một chuyến này, chỉ sợ vương vị đối với Sở Phi Dương mà nói, là vật trong bàn tay.

Khúc Lăng Ngạo thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, xem biểu lộ mọi người khi nhìn Sở Phi Dương, liền rõ ràng dụng ý của Hải Vương. Cho dù hôm nay rơi vào trong tay Sở Bồi, nhưng với khả năng của Sở Phi Dương, cái vương vị này sớm muộn cũng sẽ là của hắn.

Chẳng bằng hiện tại đem Sở Phi Dương đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, mượn chuyện ồn ào lần này để Hải Vương Phủ phong quang hơn nửa năm thừa cơ ẩn xuống, miễn cho Ngọc Càn Đế vắt óc tìm mưu tìm kế đối phó Hải Vương Phủ.

Lúc đó, Sở Phi Dương lướt qua cha hắn mà ngồi lên Vương vị, cho dù hắn có công với xã tắc Tây Sở, nhưng thủy chung sẽ rơi tiếng người chuôi, Ngọc Càn Đế chẳng nhẽ sẽ không hoài nghi hắn mà dụng tâm hay sao.

Phân tích như thế làm cho Khúc Lăng Ngạo lập tức nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Hải Vương nhiều hơn một tia cẩn thận. Cho dù Hải Toàn lúc này chỉ có thể ngồi không thể hành tẩu, lúc nào cũng tao nhã giống như thư sinh, nhưng cũng không thể bôi xóa, không thể giết chết uy phong năm đó hắn rong ruổi sa trường, cũng không thể thay đổi bản tính đề phòng tính toán địch nhân của hắn.

"Từ trước đến nay, con thừa kế nghiệp cha, Sở đại nhân kế tục vương vị hoàn toàn là danh chính ngôn thuận!" Văn Trình theo dù sao cũng là Thái tử thiếu sư lại còn bảo thủ, mặc dù không phát sinh chuyện gì với Tạ thị và Sở Khinh Dương, hắn cũng sẽ kiên trì ủng hộ Sở Bồi leo lên ngôi vị Sở Vương.

"Hoàng thượng người hầu duy hiền, nếu không há lại đặc biệt để Hàn Trạng nguyên ngồi lên chức Binh Bộ Thị Lang? Văn đại nhân vẫn là chớ bảo thủ không chịu thay đổi thì tốt hơn." Một câu của Hải Toàn, chặn miệng Văn Trình xong, rồi lại đem Đoan Vương kéo cái sột ra ngoài.

"Sở Vương là một vị trí cực kỳ trọng yếu, chỉ sợ không phải chỉ một câu ‘người hầu duy hiền’ của Hải Vương liền có thể giải quyết. Sở đại nhân nhiều năm qua có công cai trị U Châu, lại an phận thủ thường, nhân tài như vậy, chẳng lẽ không thể lên ngồi vương vị Sở Vương?" Giang Mộc Thần lúc này cũng gia nhập vào trong đội nhóm Văn Trình, kiên quyết phản đối việc Sở Phi Dương kế thừa ngôi vị Sở Vương.

"Thần Vương tựa hồ đã quên, U Châu lúc này chỉ dựa vào thành tựu văn hoá giáo dục thì không được. Hổ Uy Tướng quân dụng võ mà trị lại không đạt được hiệu quả mong muốn. Tại Tây Sở ta, văn võ kiêm toàn, thiên hạ đệ nhất nhân - Sở Tướng, kế tục vương vị là thoả đáng nhất." Tựa hồ là cùng Thần Vương đối phó ở trên điện hôm nay, Hải Toàn lộ ra đầy sinh khí.

Sở Phi Dương nghe Hải Toàn ‘hảo ý’ nhưng trong lòng lại cười lạnh, cái loại thủ đoạn chuyển hướng chú ý của Ngọc Càn Đế này, không thể không nói tâm cơ Hải Toàn thật sâu.

Trong tay vốn có binh quyền, lần này lại lên làm Sở Vương, trong lòng Ngọc Càn Đế, Sở gia tương lai sẽ trở thành đại họa lớn nhất, đến lúc đó theo nhau mà đến chính là một loạt đả kích gọt quyền, đồng nghĩa với ngày nổi danh của Hải Vương Phủ, tâm tư như vậy, cơ quan toán tẫn, thật chỉ làm cho trong lòng Sở Phi Dương dấy lên dục vọng chiến đấu, trong con mắt màu đen nhìn về phía Hải Vương lộ một mảnh vui vẻ.

Trên đại điện, ngoại trừ mấy người đang tranh chấp, những người khác đều chỉ quan sát, không dễ dàng để cho mình lâm vào loại vương vị chi tranh này, lại suy đoán tâm tư mấy người vị địa vị cao, không rõ Hải Vương Phủ cùng Sở Vương Phủ quan hệ khi nào trở nên mật thiết như vậy.

Ngọc Càn Đế tĩnh tâm nghe thanh âm tranh chấp trên điện, trong lòng nhất thanh nhị sở với thế cục trước mặt, nhìn Sở Phi Dương lúc này đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nhưng như cũ bình tĩnh, Ngọc Càn Đế nhẹ gật đầu với Dư công công bên cạnh. Dư công công lập tức cung kính hướng Ngọc Càn Đế hành lễ, sau đó lặng yên không tiếng động rời khỏi đại điện.

Bên trong Đoan Vương phủ.

Thiếu đi bọn người Đoan Vương, chúng thiên kim ánh mắt nhất thời đều tụ tập trên người Hải Việt. Bỏ qua tạm không nói đến thân phận của Hải Việt, hắn vốn là một gã nam tử tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt của hắn ôn hòa hữu lễ, không giống Thần Vương lãnh khốc, cũng không như Hải Trầm Khê âm tà, làm cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.

Mà lúc này trong đầu Hải Việt lại đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhìn mấy người Sở Phi Dương bị Ô Đại nhân mời đi, mà trên bàn chủ lại chỉ lưu lại một người là hắn, Hải Việt xấu hổ không ai biết được, bởi vì hắn trong người không quan hàm, không được tham dự chính sự, mặc dù hắn không cam lòng, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Lúc này, một tên sai vặt lặng lẽ đến cạnh Hải Việt, xoay người ở bên cạnh hắn nói nhỏ vài câu, chỉ thấy Hải Việt bên môi vui vẻ thoáng ngưng trệ một lát, liền phất tay để cho gã sai vặt này lui ra khỏi hoa viên, ánh mắt không khỏi quét về phía Vân Thiên Mộng cách đó không xa, rồi khi nhìn đến Hạ Hầu An, ánh mắt chớp thêm vài phần.

Hải thế tử phi nâng khăn lụa lau lau khóe miệng, động tác ôn nhu lịch sự tao nhã, lộ ra một cỗ tôn quý, nhưng đáy mắt lại là một mảnh giá lạnh, mang theo tầng tầng lớp lớp băng tuyết đảo qua những nữ tử đang nhìn chăm chú Hải Việt, khóe miệng không khỏi hiển hiện một tia trào phúng cùng hận ý.

Chỉ có điều, lúc nàng chú ý tới phu quân dừng mắt ở Hạ Hầu An ở đối diện mình, còi báo động trong lòng Hải thế tử phi không khỏi vang lớn, một cỗ uy hiếp trước nay chưa từng có lập tức đánh về phía thân thể của nàng, khiến cả người nàng run lên dữ dội.

Vân Thiên Mộng thấy bộ dáng Hải thế tử phi lãnh đạm mang theo một tia nôn nóng, hơi đổi mắt nhìn hướng Hải Việt, phát hiện ánh mắt hắn đúng là đang dính trên người Hạ Hầu An, lông mày không khỏi nhíu một cái, lập tức mở miệng cười: "An Nhi, biểu tỷ, chúng ta đến đình nghỉ mát ngồi đi. Đoan Vương phủ mỹ thực thật đúng là không chê được, ta ăn quá no rồi."

Vốn là lời nói nói đùa, cộng thêm động tác cố ý vuốt ve bụng của Vân Thiên Mộng, bọn người Khúc Phi Khanh cười khẽ không thôi, đồng thời gật đầu, liền đứng lên hướng phía đình nghỉ mát trên hồ sen đi đến.

Vân Thiên Mộng đi cuối, khóe mắt quét về phía Hải Việt, thấy hắn lúc này đã thu hồi ánh mắt, không khỏi thở nhẹ một hơi, bộ pháp dưới chân nhanh hơn đuổi theo mấy người trước mặt, cười nhẹ đi về hướng đình nghỉ mát.

"Phiên Nhi, đi hỏi Thế tử, chúng ta khi nào hồi phủ." Nhìn yến hội đã gần đến khâu cuối cùng, mà Hải Vương và Hải Trầm Khê vẫn chưa có dấu hiệu trở về, Hải thế tử phi liền gọi tỳ nữ bên cạnh, bảo nàng đến hỏi Hải Việt.

"Vâng! Thế tử phi!" Tỳ nữ mới phách lối khi nãy, lúc này đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn thể hiện có dạy dỗ, hành lễ, rồi gót sen uyển chuyển đi về hướng Hải Việt cung kính truyền lời.

"Nếu Thế tử phi mệt mỏi, để nàng rời đi trước đi." Có trả lời đấy, chỉ là lạnh nhạt.

Nghĩ đến sự tình gã sai vặt mới bẩm báo, sắc mặt Hải Việt hơi trầm xuống, lúc này Hải thế tử phi lại gấp gáp muốn hồi Vương phủ, càng đâm chọt đau đớn nơi Hải Việt, khuôn mặt mỉm cười trầm xuống, cực lạnh nhổ ra một câu nói kia.

Phiên Nhi thấy chủ tử nhà mình khẩu khí cực kì nhạt, trong lòng không khỏi xiết chặt, tranh thủ thời gian thi lễ một cái liền lui về bên người thế tử phi, đem nguyên lời nói của Hải Việt nói lại một lần.

Ánh mắt Hải thế tử phi lập tức hàm khuất mang oan bắn về phía Hải Việt, tất cả ủy khuất lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng, nhớ tới ánh mắt hắn mới nhìn Hạ Hầu An, trong nội tâm càng nổi lên chua xót, nhưng như cũ là cử chỉ trang nhã đứng lên, dẫn nha đầu sau lưng hướng đình nghỉ mát mà đi.

"Thánh chỉ đến!" Mà lúc này, cửa ra vào Đoan Vương phủ lại vang lên một thanh âm lanh lảnh.

Trong hoa viên, ca múa đều lập tức ngừng lại, Đoan Vương phi tự mình đi về hướng lối vào, thấy Dư Công công đến, trong thần sắc lộ ra một tia không hiểu mở miệng: "Không biết Công công đến có chuyện gì?"

Dư Công công này con ngươi tinh minh quét mắt một vòng mọi người, lại không nhìn thấy bóng người mình muốn gặp, liền cười với Đoan Vương phi hành lễ nói: "Nô tài bái kiến Vương phi! Hoàng thượng vừa mới hạ thánh chỉ, không biết Sở phu nhân lúc này có ở Đoan Vương phủ?"

"Không biết Công công có chuyện gì quan trọng?" Vân Thiên Mộng đã sớm theo giọng nói của Dư công công truyền đến mà quay người đi về hướng hoa viên.

Nhìn Vân Thiên Mộng khí định thần nhàn đi tới, Dư Công công lập tức mở miệng: "Sở phu nhân tiếp chỉ!"

Mọi người nhìn sắc mặt Dư công công nghiêm túc, lại nghĩ Ô đại nhân tới mới đã mời Sở Phi Dương đi, nhất thời trong đầu phỏng đoán liên tục, không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ là Sở Phi Dương làm sai việc gì, khiến Hoàng thượng bắt được bím tóc, định cầm Vân Thiên Mộng khai đao?

Nghĩ như thế, những kẻ ghen ghét lẫn hâm mộ Vân Thiên Mộng đều lộ ra bộ dáng nhìn có chút hả hê, nhao nhao chờ chờ đợi nội dung thánh chỉ.

"Thần phụ nghe chỉ." Vân Thiên Mộng hơi gạt làn váy, dáng người ưu nhã quỳ gối trước mặt Dư công công, rửa tai lắng nghe thánh chỉ sắp tuyên.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vân thị ôn khiêm cung ti, thông minh linh mẫn, có công hiệp trợ Sở Tướng quản lý Tướng phủ, phong Sở Vương phi, khâm thử!"

Chớ nói người bên ngoài bị đạo này thánh chỉ hù dọa, mà ngay cả Vân Thiên Mộng cũng nghe đến ba chữ Sở Vương phi, trong nháy mắt khẽ giật mình, nội tâm không rõ vì sao đột nhiên xuất hiện một đạo thánh chỉ, cũng như vậy nháy mắt mình lại đã thành Sở Vương phi!

Nói như vậy, Sở Phi Dương đã được phong làm Sở Vương rồi hả?

"Tạ chủ long ân." Trong lòng nổi lên vô số nghi vấn, nhưng trên mặt Vân Thiên Mộng vẫn bình tĩnh như trước, không thấy chút nào được ban cho phong hàm Vương phi mà vui sướng, cứ như vậy cung kính tiếp nhận thánh chỉ trong tay Dư công công, làm cho người ta tìm không ra nửa điểm sai lầm.

"Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi! Đây chính là Hoàng thượng ban long ân, Vương phi phải khắc trong tâm khảm!" Nhìn Vân Thiên Mộng không quan tâm hơn thua, Dư công công nhàn nhạt mở miệng cười, cùng Đoan Vương phi nói chuyện phiếm vài câu, rồi dẫn tiểu thái giám sau lưng vội vàng rời khỏi Đoan Vương phủ.

Trong hoa viên như trước hoàn toàn yên tĩnh, Vân Thiên Mộng sớm đã là thu hồi thánh chỉ trong tay, lấy lại tinh thần cùng Đoan Vương phi chúc mừng lẫn nhau.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng như thế nào đột nhiên hạ xuống một đạo thánh chỉ như vậy?" Khúc Phi Khanh mang theo Hạ Hầu An cùng Vân Yên đứng ở xa xa, trong đầu không hiểu, tự lẩm bẩm.

"Ta cũng không biết! Nửa điểm dấu hiệu đều không có!" Hạ Hầu An cũng khó hiểu lắc đầu, cảm giác việc này không đơn giản như mặt ngoài.

Hải thế tử phi tuyệt đối không ngờ rằng Vân Thiên Mộng lại nhảy lên trở thành Vương phi, đè ép mình một đầu, cái khăn đẹp đẽ trong tay sớm đã vặn uốn éo muốn thành dây thừng, nhưng không cách nào nhịn xuống hận ý trong lòng. Mang theo ánh mắt chất vấn nhìn về phía Hải Việt, không biết vị Thế tử phu quân nhà mình đến cùng có thể được phong Vương hay không?

Mà Hải Việt cũng đã đứng lên, khóe miệng mỉm cười đi đến phía Vân Thiên Mộng, ôn hòa mở miệng: "Thực là chúc mừng Vương phi rồi! Ngày khác sẽ ổn thỏa chuẩn bị trước hậu lễ, tự mình đến Sở Vương phủ chúc mừng!"

"Đa tạ thế tử." Đã là Vương phi, đối với Hải Việt tự nhiên cũng chỉ là gật đầu cảm ơn.

Đã có Hải Việt mở đầu, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, trong lòng đều là cảm giác khó chịu khi nhìn thân phận cao quý hôm nay của Vân Thiên Mộng, nhưng lại không thể không đứng dậy hướng Vân Thiên Mộng chúc: "Chúc mừng Sở Vương phi!"

"Vương phi!" Lúc này, Dư công công lại đi đến mở lời.

"Công công còn có gì phân phó?" Mặc dù thân là Vương phi, Vân Thiên Mộng vẫn ôn hòa hữu lễ như cũ, không vì thân phận chuyển biến mà vênh váo tự đắc.

Dư Công công nhìn các vị phu nhân tiểu thư chung quanh, hơi ghé sát vào Vân Thiên Mộng, thấp giọng mở miệng: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh cho Vương gia cùng Vương phi mùng năm tháng hai lên đường đến U Châu!"

Thực ra không ai biết, tin tức này so với việc trở thành Sở Vương phi, lại mới là tin làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng rung lên mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK