Nàng ra khỏi phòng mà không gọi người, xuyên qua cánh cửa chạm trổ nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đang đứng quay lưng về phía cửa lớn sảnh ngoài nói chuyện với một tiểu thái giám khá quen mặt.
Gương mặt tiểu thái giám đó lo âu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, hình như có chuyện lớn, luôn mồm nói: “Nữu cách cách... tiểu chủ tử... sinh sớm... đích phúc tấn... vào cung rồi”...
Tiểu Phúc Tử căng thẳng bịt mồm cậu ta lại, vội vàng nói:
- Ngươi nhỏ tiếng chút! Thư phòng vương gia đâu phải là chỗ to tiếng.
Rồi y cẩn thận nhìn dáo dác xung quanh, không ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy Vân Yên đang đứng sau cánh cửa chạm trổ phía xa xa, sắc mặt trong phút chốc trở nên còn khó coi hơn tiểu thái giám, y vội vã nói Vương gia ra ngoài rồi rồi đuổi tiểu thái giám đi.
Trước mắt Vân Yên hoa lên, nàng nhắm mắt vịn vào khung cửa. Những câu nói ấy hết lần này đến lần khác dội vào não, nàng dần dần hiểu ra tất cả.
Tiểu Phúc Tử bên ngoài phòng đã gọi Tiểu Huệ đến, khi Tiểu Huệ đến trước cánh cửa gọi Vân Yên, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, sau lưng là lớp mồ hôi dày.
Đêm mà Đồng Nhi và Lung Nhi ra đi, cũng chính là đêm một sinh mệnh mới được thai nghén.
Tạo hóa trêu ngươi.
Tiểu Huệ đỡ Vân Yên vào phòng, sờ tay nàng, lạnh buốt.
- Con của Nữu cách cách sắp được chín tháng chưa?
Vân Yên ngồi trên giường bỗng nhiên hỏi một câu.
Sắc mặt Tiểu Huệ trong nháy mắt tái xanh, cô bé luống cuống toan quỳ xuống, Vân Yên kéo cô bé dậy.
- Chị đã coi em là em gái từ lâu, đừng hở chút ra là làm như vậy.
Tiểu Huệ ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Vân Yên, trên gương mặt mang theo xấu hổ và đau lòng, rồi lại cúi đầu xuống cắn môi nói:
- Là nô tỳ cố ý giấu diếm...
Vân Yên chầm chậm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như cực kỳ mệt mỏi. Một lúc lâu sau, bàn tay cuối cùng nhẹ nhàng vuốt tay cô bé.
- Chị hiểu rồi.
Trái tim Tiểu Huệ như rơi xuống đất, mở miệng lặng lẽ nói:
- Vừa rồi... là Tiểu Lai Tử bên viện của Nữu cách cách.
Vân Yên dựa người vào giường nhìn cô bé, cô bé tiếp tục nói.
- Nữu cách cách bỗng nhiên bị động thai, e rằng sẽ sinh non... Đích phúc tấn vào cung rồi, cậu ta đến để báo cho Vương gia, không ngờ Vương gia cũng vừa mới ra ngoài.
Vân Yên nghe thấy hai chữ “sinh non”, tim khẽ nhói lên một cái, im lặng một lúc lâu. Tiểu Huệ lo lắng gọi nàng, nàng mới hoàn hồn lại, nước mắt không biết chảy xuống từ lúc nào, rơi tí tách xuống lòng bàn tay. Vân Yên vội vàng đưa tay lau mắt, không nói gì.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng người khác nói chuyện, hình như có người đến bẩm báo, Tiểu Phúc Tử bên ngoài đáp lại.
Tầm mắt Vân Yên đưa về phía sảnh ngoài, Tiểu Huệ hiểu ý ra ngoài xem, tiếng ồn ào cãi nhau ngày càng to.
Vân Yên đỡ trán để tính táo lại rồi cũng xuống giường ra ngoài, vừa kéo cánh cửa ra, thì nhìn thấy Tiểu Lai Tử suốt ruột đến nỗi nước mắt vòng quanh quỳ trước mặt Tiểu Phúc Tử và Tiểu Huệ, lắp bắp nói:
- Cầu xin Phúc công công và Huệ tỷ tỷ nói với nô tài bao giờ thì vương gia về... hiện giờ chủ tử chúng tôi đau đến ngất đi rồi, bà đỡ trong phòng nói ngôi thai không thuận... sợ rằng phải...
- Đã sai người vào cung bẩm báo với Đích phúc tấn chưa?
Giọng nói bình tĩnh của Vân Yên bỗng nhiên vang lên, ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng đi từng bước ra khỏi cửa. Tiểu Phúc Tử và Tiểu Huệ cũng ngây ngốc, nét mặt căng thẳng.
- Đã gọi rồi, nói là đang trên đường về. Vân Yên tỷ tỷ, Vân Yên tỷ tỷ, xin cô cứu lấy chủ tử và tiểu chủ tử chúng tôi!
Tiểu Lai Tử đang mịt mờ như thấy được ánh sáng, nhìn Vân Yên mà khóc òa lên. Tuy rằng được gặp nàng rất ít, nhưng trong phủ ai mà không biết Tô Bồi Thịnh công công và Vân Yên cô nương trong thư phòng vương gia thân cận với gia nhất, địa vị cũng coi như đứng đầu trong đám hạ nhân vương phủ
- E rằng vương gia một lúc nữa cũng chưa thể về ngay được, hiện giờ chủ tử các cậu đã bắt đầu sinh chưa? Đã mời thái y đến chưa?
Vân Yên biết Dận Chân và Cao Vô Dung vội vàng ra ngoài, có lẽ có việc gấp phải làm. Nếu chàng về, ít nhất cũng phải làm lòng người bình tĩnh lại đã, dẫu sao sinh con cũng là chuyện lớn, phủ Ung Thân vương sẽ không chịu nổi thêm chuyện con trai nối dòng một lần nữa bị chết yểu.
- Rồi ạ, nhưng bà đỡ nói, ngôi thai không thuận, khó sinh! Thái y cũng đang trên đường đến! Tình hình vô cùng nguy hiểm... chủ tử chúng tôi trong phòng đau đớn luôn miệng kêu gào! Trong viện đang rất hỗn loạn!
Tiểu Lai Tử lo lắng đến nỗi không biết nên làm thế nào, sắc mặt tái xanh, khóe mắt đỏ quạch mang theo nước mắt.
Đầu Vân Yên bỗng nhiên hơi đau, tim cũng vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó, cảm thấy khó thở, cơ thể loạng choạng, Tiểu Huệ vội vàng dìu lấy nàng.
Nếu như Đồng Nhi được sinh ra, bé sẽ là Tứ a ca, nếu như Lung Nhi được sinh ra, bé sẽ là Tứ cách cách.
Đây là đứa bé đến khi Đồng Nhi và Lung Nhi ra đi, bé là Đồng Nhi đầu thai? Hay là Lung Nhi?
Vân Yên không biết.
Nàng chỉ biết rằng, đây là con của Dận Chân, chàng đã mất quá nhiều con, không thể mất thêm nữa.
Vân Yên buông tay Tiểu Huệ ra, bình tĩnh nói với Tiểu Phúc Tử:
- Cậu ra cửa chờ Tứ gia, thấy Tứ gia về lập tức thông báo và dẫn ngài đi.
Rồi quay mặt sang Tiểu Lai Tử:
- Cậu đi trước dẫn đường, tôi đi cùng xem thế nào.
Tiểu Huệ nôn nóng:
- Nô tỳ...
Vân Yên nói:
- Em đi gọi Tiểu Bảo Tử về trông nhà, sau đó lập tức đuổi theo chị, chúng ta cùng đi!
Sắc mặt Tiểu Lai Tử nhẹ nhõm hơn, vội vàng bò dậy dẫn Vân Yên đi. Vân Yên đi sau Tiểu Lai Tử ra khỏi cửa, lâu rồi nàng chưa đi nhanh như vậy, gần như là chạy, tim đập thình thịch, hai tai đều ù lên, cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Nàng chật vật chạy tới cửa tiểu viện, thấy trong viện hỗn loạn như kiến trên chảo nóng, rõ ràng không dự liệu và chưa chuẩn bị trước việc chủ tử sinh non. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gào thét bi thảm của Nữu cách cách ở trong phòng, một nha hoàn gấp gáp bưng chậu nước đầy máu ra ngoài, giẫm lên vũng nước đọng ở sảnh ngoài nên trượt chân ngã nhào, xô phải một nha hoàn khác đang bưng chậu nước sạch vào phòng, hai cô nàng bị hai chậu nước nóng bốc khói nghi ngút hất thẳng vào mắt kêu la thảm thiết, trên người cũng nhếch nhác, hai chiếc chậu rỗng kêu lẻng xẻng lăn sang một bên, trong nháy mắt khung cảnh trở nên vô cùng thê thảm.
- Tất cả mọi người ở đây bình tĩnh lại! Vương gia phúc tấn sắp về rồi!
Vân Yên đứng trước cửa bất ngờ cất cao giọng nói, trong ngữ khí bình tĩnh không chút nao núng có một phần giống Dận Chân, khiến trong phòng nháy mắt im bặt, toàn bộ đều nhìn nàng, chỉ có tiếng gào thét trong phòng vẫn tiếp tục, lúc cao lúc thấp. Có người thấy thái giám nha hoàn của nàng thì bắt đầu gọi:
- Là Vân Yên tỷ tỷ bên thư phòng.
- Tiểu Lai Tử, Tiểu Huệ, mau đưa họ đi thay quần áo, thay xong lập tức đến đây giúp. Phân hai người tới dọn sạch sẽ mặt đất!
Họ lập tức đáp vâng làm theo, đồng thời Tiểu Lai Tử gọi nha hoàn gã sai vặt cầm cây lau nhà tới.
- Từ cửa cho đến trong phòng, tìm mảnh vải bông lớn đến đây, càng nhiều càng tốt, lót toàn bộ xuống mặt đất, những ai bưng nước thì đi trên vải bông.
Vân Yên vừa bình tĩnh chỉ bảo, vừa khom người xuống thu dọn chậu đồng, vừa vén tay áo chỉ một nha hoàn đứng bên cạnh:
- Dẫn tôi đến phòng nước, chúng ta bưng nước vào.
Tiểu nha hoàn đó vội vàng gật đầu thu dọn chậu đồng, đưa Vân Yên ra ngoài. Trong nhà dưới có tiểu thái giám nhễ nhại mồ hôi đang đun nước, một tiểu thái giám khác xách thùng nước nóng từ phòng nước về, có sự giúp đỡ của hai tiểu thái giám nên nước nóng nhanh chóng đầy, họ ba chân bốn cẳng chạy đến phòng ngoài.
Động tác của Tiểu Lai Tử và Tiểu Huệ rất mau lẹ, trong phòng được thu dọn sạch sẽ, toàn bộ dưới đất đã được trải một lớp vải bông, đi đứng dễ dàng hơn nhiều.
Khi Vân Yên vào phòng trong, mùi máu tanh xộc vào khiến người khác buồn nôn...
Nữu Hỗ Lộc thị đang nằm trên gường gào thét thảm thương, chiếc bụng nhô cao và hai chân mở rộng hiện lên rõ ràng trước mắt nàng, đầu tóc nàng ta bù xù ướt đẫm mồ hôi, máu chảy không cách nào cầm được. Hai bà đỡ đang đứng bên cạnh nàng ta, một người giúp nàng lau mồ hôi luôn miệng kêu đừng ngủ, một người kiểm tra tình trạng giữa hai chân nàng, không ngừng nói dùng sức. Hai tiểu nha hoàn đứng bên cạnh bưng nước rửa mặt, vắt từng chiếc khăn đưa cho bà đỡ, trong phòng bừa bãi hỗn loạn.
Vân Yên thở mạnh một hơi đặt chậu nước xuống, thay nước bẩn cho họ. Trong nước nổi lên từng mảng máu đỏ, sau lưng nàng đổ mồ hôi lạnh như kim châm, nàng cố gắng đóng cửa mọi ký ức liên quan đến đêm ấy.
- Cách cách xin đừng ngủ, không thể ngủ được, tiểu chủ tử vẫn chưa ra mà!
Một bà mụ kinh hãi kêu lên, không ngừng đánh thức Nữu Hỗ Lộc thị đang dần dần nhắm mắt.
Trong lòng Vân Yên quặn lại, nàng nhanh chóng rửa sạch hai tay rồi đi đến. Hai bà đỡ đều là những người lâu năm trong phủ, nên biết rất rõ Vân Yên là nô tỳ bên cạnh Vương gia, mỗi người một lời nói:
- Vân Yên cô nương đến rồi, cách cách mau tỉnh lại, Vân Yên cô nương bên cạnh Vương gia đến thăm người này!
Vân Yên thấy sắc mặt Nữu Hỗ Lộc thị đã chuyển sang trắng xám, cứ tiếp tục thế này e rằng đứa bé sẽ bị ngạt mất, nếu thái y có đến cũng không được vào phòng, không giúp gì được. Phụ nữ sinh con ở thời đại này, lúc nguy cấp nhất chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đối mặt với người phụ nữ khác của chồng mình và đứa con trong bụng nàng ấy, mùi vị thật khó nói, nhưng Vân Yên không có thời gian quan tâm đến điều đó.
Vân Yên nắm lấy tay của Nữu Hỗ Lộc thị, tay nàng ta hơi lạnh, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi, rất dấp dính.
- Nữu cách cách, đừng ngủ! Vương gia chỉ chút nữa là về rồi!
Giọng nói bình tĩnh của nàng cất lên, mang theo ngữ khí mà bình thường không có, cùng với khí thế vốn có của một nha hoàn hàng ngày ở bên Vương gia.
Nữu Hỗ Lộc thị vừa mới nhắm mắt lại, mí mắt run run, cố gắng mở ra, tay cũng bất giác nắm chặt tay nàng.
- Vương... gia... sẽ đến chứ?
Đôi môi không chút màu máu khẽ động, khuôn mặt trẻ tuổi hơi tỏa ra ánh sáng, hốc mắt đã sưng phù.
Vân Yên bỗng nhiên nhói đau, trong lòng đủ thứ mùi vị trộn lẫn với nhau. Nhưng nàng vẫn nói rất chắc nịch:
- Đương nhiên rồi!
Nữu Hỗ Lộc thị dường như yên tâm hơn, rặn một hơi, bà đỡ đứng bên kêu nàng dùng sức hơn, mí mắt nàng ta lại dần dần khép lại.
Vân Yên thấy thể lực nàng ta không đủ, gấp gáp quay người gọi tiểu nha hoàn trong phòng đi lấy canh sâm!
Lúc này trong phòng vang lên tiếng người, tiếng vẫy tay áo thỉnh an, hình như Đích phúc tấn Na Lạp thị đã đưa thái y tới, đang hỏi thăm tình hình, trái tim Vân Yên dần dần thả lỏng, không ngừng nhéo tay Nữu Hỗ Lộc thị bảo nàng ta dùng sức, nhưng sắc mặt nàng ta đau đớn, cơn co tử cung cũng rất yếu.
Vân Yên lo lắng thả lỏng tay, thở mạnh chạy ra ngoài định bưng canh sâm vào. Nàng đẩy cửa hô:
- Canh sâm đâu?
Lúc này có một người từ cửa lớn bước vào, trên người mặc cổn phục thêu hình rồng vàng viền đen từ lúc trưa, chân đi đôi giày mỏng màu xanh, phía sau là Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng vung tay áo, tiếng quỳ đất thỉnh an, ánh mắt hai người không hề tránh nhau, cũng không rời đi, nháy mắt sự kinh ngạc và đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt chàng!
Vân Yên nhanh chóng rời ánh mắt đi, nhắc lại lần nữa:
- Canh sâm đâu!
Đích phúc tấn Na Lạp thị đến bên cạnh đón Dận Chân, bẩm báo lại tình hình với chàng, Tiểu Huệ sực tỉnh lại, ba chân bốn cẳng cướp chiếc khay trong tay tiểu nha hoàn, bưng đến trước mặt Vân Yên, Vân Yên cầm lấy chiếc khay, quay người đi vào.
Thanh âm của Nữu Hỗ Lộc thị bên trong yếu dần, sức lực như tơ nhện. Vân Yên bưng bát canh sâm đến, ngón tay bị phỏng đỏ, thổi nguội từng muỗng, từng giây từng phút đều vô cùng quý báu!
Bà đỡ hơi dìu Nữu Hỗ Lộc thị dậy, Vân Yên bón cho nàng ta uống, sau khi uống được mấy muỗng, hai bà đỡ nói sắp rồi, lại dặn nàng ta dùng sức, nhưng nàng không còn sức, đứa bé mới ra được một chút lại rụt vào, máu vẫn chảy không ngừng, cứ tiếp tục thế này, đứa bé khó mà sống nổi, tình thế hết sức nguy ngập.
Vân Yên quyết lòng, bấu mạnh vào tay nàng ta, lạnh lùng nói:
- Cô muốn một mình cô chết, hay mang cả đứa bé chết cùng?
Nữu Hỗ Lộc thị giật mình bởi giọng nói hà khắc của nàng, rùng mình một cái, phút chốc mở mắt ra nhìn Vân Yên, khuôn mặt đầy mồ hôi.
Gương mặt Vân Yên không biểu cảm, nhìn nàng ta chằm chằm, ngữ điệu càng bình tĩnh hơn:
- Hậu viện này, một người phụ nữ đi thì mười người phụ nữ vào, cô vào phủ bảy năm, cuối cùng cũng mang thai, hiện giờ Vương gia đang đứng bên ngoài chờ cô sinh tiểu a ca cho ngài! Cô thật sự muốn đưa tiểu a ca chết cùng ư? Lúc này nếu cô không quyết tâm, ai thay cô dũng cảm đây? Ai có thể bảo vệ cho con trai cô?
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn nàng, nước mắt vòng quanh hốc mắt, nắm chặt lấy tay nàng, để lại dấu vết sâu đến mức rỉ máu. Nàng ta mấp máy không thành tiếng:
- Tôi... muốn... đứa bé... phải sống.
Nước mắt trong hốc mắt Vân Yên gần như chảy xuống, nàng cũng khẽ khàng nắm tay nàng ta, biết nàng ấy đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cất giọng nói dịu dàng vỗ về khiến người khác yên tâm:
- Không! Phải là cả cô và đứa bé đều phải sống! Nào, nghe lời bà đỡ, thời gian chúng ta không còn nhiều, nhất định phải một lần ráng hết sức!
Tiểu nha hoàn gấp gáp bưng nước nóng ra ra vào vào, thỉnh thoảng có nha hoàn truyền lời của Vương gia và Đích phúc tấn Bà đỡ chỉ đạo bọn họ xếp sẵn kéo đã hươ qua lửa tiêu độc, toàn bộ nước nóng sạch đã được mang vào.
Nữu Hỗ Lộc thị nắm tay Vân Yên, cắn môi, cau chặt mày, trên khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi đã dùng hết sức, nàng rặn, giãy dụa, thét lên... Vân Yên không ngừng cổ vũ, bà đỡ không ngừng thúc giục nàng ta... cuối cùng nàng ta rặn một hơi dài, một tiếng khóc yếu ớt cất lên, hai bà đỡ cùng hô lên vang dội:
- Sinh rồi! Có trái ớt! Là tiểu a ca!
Nhóm tiểu nha hoàn phút chốc hỗn loạn, vội chạy ra ngoài báo tin mừng, bên ngoài phòng tiếng ồn ào vui vẻ vang lên. Vương gia bắt đầu ban thưởng, Đích phúc tấn Na Lạp thị bắt đầu dặn dò hạ nhân sắp xếp, bầu không khí sục sôi ngất trời.
Nữu Hỗ Lộc thị nghe xong hai mắt nhắm nghiền lại, hài lòng ngất đi, tay cũng buông lỏng. Trong nháy mắt một tảng đá lớn rơi xuống lòng Vân Yên, nàng cuống quýt thả tay ra, cuống quýt dọn mấy chậu nước sạch còn lại...
Khắp người đứa bé mới sinh đều là máu, giống như con chuột nhỏ dúm dó đỏ hỏn, vẫn chưa mở mắt, chân tay vung vẩy khóc ầm ĩ, một bà đỡ bế đứa bé, bà đỡ còn lại dùng kéo cắt dây rốn, lấy khăn lau sạch vết máu trên người bé. Vân Yên vội vàng đưa vải xô sạch tới, hai bà đỡ băng vải xô lên cuống rốn đã được lau sạch, Vân Yên lại lấy sẵn tã và vải bông sạch, một bà đỡ lau rửa cho Nữu Hỗ Lộc thị, một bà đỡ bế đứa bé đã băng rốn xong đặt vào trong tã và vải bông trên hai tay Vân Yên.
Thật mềm... thật bé...
Cảm xúc lùa vào trong lòng Vân Yên, chân tay nàng lúng túng quấn xong tã dưới sự giúp đỡ của bà đỡ, cánh tay căng thẳng và trong đầu trống rỗng. Trong khuỷu tay là khuôn mặt nhăn nhăn nhúm nhúm như một ông cụ non, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc, mày chau chặt lại, mắt nhắm tịt khóc oe oe, giống như chú mèo mới sinh đáng thương kêu meo meo.
Vân Yên giơ đầu ngón tay trái lên, nhẹ nhàng chạm vào dưới cằm cậu bé hai cái, đôi mắt cậu nhóc bỗng mở choàng! Tiếng khóc dữ dội bỗng ngừng lại, nhìn Vân Yên chăm chú, ngón tay nhỏ xíu chưa thể làm gì quờ quạng nắm lấy ngón tay Vân Yên.
Đôi mắt mới sinh trong veo giống như nước hồ trên núi, con ngươi như viên ngọc lưu ly, trong đồng tử đen nhánh mang theo hình dáng quen thuộc của cha bé.
Tất cả giống như một giấc mơ, vô số lần nàng tưởng tượng Đồng Nhi và Lung Nhi sẽ như thế nào. Đây là Đồng Nhi của họ đầu thai ư?
Bà đỡ đứng bên mừng rỡ thúc giục, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
- Vân Yên cô nương, mau bế tiểu a ca ra ngoài để Vương gia và phúc tấn xem!
- Không cần đâu, các ngươi ra ngoài đi.
Một giọng nói trầm thấp bất ngờ cất lên khiến tất cả mọi người giật mình, trừ Nữu Hỗ Lộc thị đang nằm hôn mê trên giường.
Dận Chân đột ngột xuất hiện làm bà đỡ cực kỳ sợ hãi, vội hô:
- Vương gia!
Tuy đứa bé đã sinh ra, nhưng Vương gia vào phòng sinh thế này dù sao vẫn...
Dận Chân phất tay, các bà đỡ đành thu dọn bưng chậu nước lui xuống. Vân Yên đứng yên ôm đứa bé không cử động, vẫn quay lưng về phía chàng.
Dận Chân chậm rãi đi từng bước tới, dường như phải mất rất nhiều sức lực mới cất nổi bước.