Thẩm Tư Linh nghe nói ở đây rất khó xin việc, phải đạt tiêu chuẩn cao quả là không sai!
Nhân viên còn tận tình bưng ra cho cô một dĩa bánh và một ly nước lọc, ở trên bàn có để một xấp dày menu, bố cục menu rất thông minh giúp tôn lên nét cổ điển rất riêng nhưng không kém phần hiện đại. Thẩm Tư Linh cầm một tờ, mở ra xem.
Chiếc điện thoại trong túi reo lên, tiếng chuông khá nhỏ. Cô còn chú tâm vào tờ giấy, thò tay lấy điện thoại chuyên dành cho công việc, áp lên tai nghe:
"Marie đây!"
"Chủ tịch! Hai mẫu váy hôm nay đã xong rồi ạ." Thư ký ở đầu dây bên kia trả lời.
"Được rồi cô chuyển chúng vào phòng giúp tôi, chút tôi về. Cảm ơn." Cô nói xong cúp máy.
Ba tiếng sau.
Tào Khê đi ra, lại ngồi bên cạnh Thẩm Tư Linh. Cô ấy liên tục vuốt ve làn da, cảm giác mềm mịn sung sướng:
"Sao? Tớ đẹp hơn chưa?"
"Đẹp rồi. Cậu lúc nào chả đẹp." Thẩm Tư Linh bật cười, tay chỉnh lại mái tóc đang rối của cô ấy.
Tào Khê được khen cảm thấy thích, che miệng cúi mặt cười ngại ngùng:
"Thật hả? Cảm ơn nha, tớ ngại quá!"
"Có chuyện này cậu còn vui hơn."
"Chuyện gì vậy?" Tào Khê tò mò, trưng ra bộ dạng hóng chuyện.
"Hai cái váy đính hôn... Hoàn thành rồi!"
"Thật hả!? Chừng nào tớ mới được thử chúng?" Cô ấy nhảy dựng lên, háo hức đứng ngồi không yên, Tào Khê lỡ miệng hét lớn.
Tất cả những người ở đây đều giật mình, ngạc nhiên nhìn về hướng sofa, Thẩm Tư Linh lúng túng cúi đầu xin lỗi, vội lấy tay ôm chặt Tào Khê, tay còn lại bịt miệng cô ấy.
Tào Khê khó chịu, cơ thể giãy giụa kịch liệt.
"Suỵt! Cậu bé bé cái mồm lại, ở đây là chỗ đông người mà." Thẩm Tư Linh thả lỏng bàn tay.
Tào Khê bặm miệng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn xung quanh:
"Xin lỗi! Tớ lỡ miệng."
"Đi tính nhanh còn cùng tớ qua công ty."
Bọn cô tính tiền xong, hai người cùng ra chỗ đậu xe.
Thẩm Tư Linh rồ ga phóng nhanh như bay tới công ty, chưa đầy hai mươi phút cô đã tới nơi.