Mục lục
Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa đến nay Tần phủ khá khiêm tốn, nhà tướng môn, quân công hiển hách là chuyện ai ai cũng biết. Nếu còn khoe khoang, e là sẽ khiến người ta ghen ghét. Trong triều đình, ít ai muốn Tần phủ sống yên ổn, người muốn Tân phủ bại thì nơi nơi đều có.

Cũng chỉ khi thi đỗ, Tân phủ mới tổ chức tiệc mừng. Thứ nhất là ăn mừng, thứ hai nếu đỗ mà không mở tiệc đãi người khác, người khác sẽ gán cho Tân phủ cái tội coi thường người khác.

Quyền quý ở kinh thành qua lại với nhau ngoài mặt thì khách sáo, nhưng thực tế lại giống như bước trên băng mỏng. Chân giãm nhẹ là có thể vỡ tan, khiến người khác vô cùng khổ SỞ.

Vì vậy, nhà quyền quý ở kinh thành vô cùng chu đáo về mặt phép tắc, sợ chỗ nào làm không tốt hoặc chỗ nào sai sót, dẫn đến dư luận không hay, bị người ta nắm được điểm yếu.

Hôm nay Tần phủ mở tiệc là vì Tân Nam và Tân Bắc. Cho dù Tân phủ không coi Tiêu Lâm là nhân vật chính, hắn là Hội nguyên cũng nên đến đây mới phải.

Thế mà hăn lại không đến!


Nhiều vị khách đã có vẻ mặt ngờ vực, sắc mặt khó coi. Bọn họ đều là quan to quý nhân, vì một buổi tiệc mà chuẩn bị đầy đủ lễ vật. Tiêu Lâm chỉ là một Hội nguyên nho nhỏ, ỷ vào thân phận cô gia Tần gia lại không xuất hiện tiếp khách. Đúng là không hiểu lễ nghĩa!

Nghĩ thì nghĩ vậy, bọn họ đều là hồ ly già đương nhiên sẽ không tỏ ra không vui. Sau khi vào chỗ ngồi, bọn họ nên nịnh bợ thì nịnh bợ, nên chúc phúc thì chúc phúc, vô cùng hài hòa.

Tân Phong tức giận, âm thầm siết nằm đấm. Hẳn ta không tin Tiêu Lâm dám không đến!

Tân Phượng Uyển ngồi lẻ loi trên bàn tiệc, chỗ ngồi bên cạnh trống không. Mỗi người đến nâng ly chúc Tiêu Lâm đỗ đầu bảng, cũng chúc nàng trở thành Hội nguyên phu nhân, nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hàm dưỡng của con gái nhà quyền quý khiến nàng miễn cưỡng tươi cười, cười với mỗi một người, còn uống hết rượu những người đó mời.

Mọi người đều biết Tân phủ xưa nay bất hòa với cô gia. Tân phủ tác phong khiêm tốn, cô gia lại thích thể hiện. Đổi lại là nhà khác, e là cũng không thích loại người gây chuyện thị phi như vậy.

Hôm nay Tiêu Lâm không ở đây, mọi người vây quanh Tân Nam, Tần Bắc biểu dương và tâng bốc, tên của Tiêu Lâm chỉ được nhắc đến mang tính tượng trưng.

Trong đám đông, một người nhìn trái ngó phải, đang tìm kiếm gì đó, chính là Đại tư nông Từ Thúc Bình cũng theo hẹn đến dự tiệc.

“Cô gia nhà ngươi đâu? Sao hôm nay cậu ấy không có đây? Ta còn đang đợi cậu ấy cùng uống rượu mà”.


Từ Thúc Bình nói một câu đã phá vỡ cảnh tượng hòa bình giả mà mọi người đang duy trì. Tất cả lập tức yên lặng, ai nấy đều biết Tiêu Lâm không có mặt, chỉ có Từ tư nông hỏi ra miệng.

Miệng và mắt của Tần lão thái thái giật giật. Từ tư nông hết sức nghi hoặc: “Sao hả? Cậu ấy không đến?”.

Ôi chao... Mọi người hết sức cạn lời, không thấy người của Tân gia đều biến sắc cả rồi sao?

Tiêu Lâm có đến hay không không quan trọng, quan trọng là mặt mũi của Tân phủ, đừng nói nữa!

Có người nháy mắt ra hiệu cho Từ Thúc Bình, nhưng làm sao ông ta hiểu được. Từ Thúc Bình nổi tiếng thích tự hỏi tự đáp: “Cậu ấy có chuyện gì rồi sao? Trường hợp trọng đại như vậy mà cậu ấy đi đâu được? Cậu ấy đã hẹn ta từ trước, nói là đỗ đầu bảng sẽ mời bản quan uống rượu”.

Thể diện của Tần gia bị ông ta xé nát, bây giờ ông ta khăng khăng hỏi cho ra lẽ, mặt mũi càng tổn thương.


Bọn họ vô cùng sốt ruột. Từ Thúc Bình là một trong Cửu khanh, vậy mà lại không biết nhìn sắc mặt, ông ta sống được ở nơi triều đường quỷ quyệt lâu như vậy cũng thật thần kỳ.

Nhưng Đại tư nông là cơ cấu nhàn rỗi không có triển vọng gì. Cuối cùng mọi người cũng hiểu vì sao năm xưa Từ Thúc Bình tài hoa xuất chúng nhưng lại không được trọng dụng.

Nếu trọng dụng người như vậy, chẳng phải ngày nào bệ hạ cũng sẽ tức điên đầu hay sao?

Lúc nãy bọn họ còn thấy lạ, vì sao một Đại tư nông lại quan tâm đ ến Tiêu Lâm như vậy. Bây giờ xem ra đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đều là người không được ưa thích đương nhiên có thể thu hút nhau, quan tâm nhau.

Từ Thúc Bình nghiêng đầu, tự suy nghĩ đã đành lại còn nói ra miệng: “Từ lâu đã nghe Tân phủ không xem trọng cô gia, xem ra là thật. Hôm nay chắc là Tiêu Lâm cố tình không đến. Cậu nhóc này, hơi vô lễ to gan, không giữ chút mặt mũi cho Tân phủ. Chậc chậc, cậu ấy cũng không phải người không biết nặng nhẹ như vậy, trước nghe nói Tân phủ muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, chẳng lẽ cậu ấy ghi thù nên mới không đến?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK