Đúng, cô rất ngốc, đến nhảy cũng không biết, thật sự ngốc vào đến nhà.
Vốn dĩ, hắn muốn chê cô một câu, trong đầu lại nhớ tới lời nói dì luôn treo trên miệng: "Phụ nữ là lấy để dỗ dành" ----------Lúc cậu với dì ở chung, cậu vĩnh viễn dỗ dành dì nhỏ trong lòng bàn tay, cho nên, dì nhỏ ở trước mặt cậu luôn là mặt mày hớn hở.
Hắn đột nhiên cảm thấy, dỗ dành phụ nữ, nhìn cô ấy cười; So với mắng, nhìn cô ấy mếu máo, cái trước càng khiến trái tim cơ thể vui sướng hơn.
Đương nhiên, tiền đề là, người này là Tiểu Uyên Ương.
Mấu chốt là, hoàn cảnh xuất thân cô không tốt, không biết nhảy là bình thường, am hiểu việc này mới quỷ dị ấy!
"Qua đây, anh dạy em."
Cùng một câu nói, một chút ôn nhu, với một chút thô bạo, hiệu quả tuyệt đối hoàn toàn bất đồng. Hắn không muốn trong đầu cô lưu giữ ấn tượng xấu.
Ngay sau đó, cô trượt vào lòng hắn.
Mềm mại ôm trọn, trong buổi tối ánh lửa lay động, tất cả trở thành hương thơm say lòng người.
Cô cười đến hân hoan, bởi vì hắn tới, đáy mắt lại toát ra vài tia mới lạ.
"Anh cũng biết khiêu vũ?"
Dù sao, cô chưa từng thấy hắn nhảy, người này, kiếp trước nghiêm khắc cẩn trọng khiến người cảm thấy hắn không phải là người.
"Không có cái gì anh không biết cả."
Hắn nói thực, chỉ là lúc lời nói buộc miệng thốt ra có vẻ có chút lệch lạc.
Úy Ương tròng mắt vừa chuyển, bắt đầu đào hố: "Ài, lời không thể nói phét, sẽ hỏng bét đó."
"Anh không nói phét."
"Vậy anh có thể sinh một đứa trẻ cho em xem xem không? Nhất định phải từ trong bụng anh sinh ra ấy.."
"..."
"Ha ha ha.."
Cô cười đến mất hết hình tượng, nụ cười kia làm càn dứt khoát như vậy, tựa trân châu trên bàn ngọc, êm tai vô cùng.
Nhưng hắn một chút cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cô ở trước mắt mình toát ra tràn đầy sự linh động cùng yêu kiều, mười sáu tuổi thời kỳ hoa nở nên có, chỉ thuộc về cô.
"Nghịch ngợm!"
Ngữ khí kia tuyệt đối là yêu chiều.
"Là anh tự mình nói ra lời quá vẹn toàn."
"Rốt cuộc có nhảy hay không?"
"Nhảy."
"Vậy nhảy cho tốt."
"Vâng vâng vâng."
"Ài, dẫm vào chân anh rồi.. Đi theo mệnh lệnh của anh.."
"Ồ.."
Bóng đêm, bởi vì lửa trại mà trở nên lãng mạn, bởi vì tiếng hát mà trở nên hân hoan, bởi vì bước nhảy mà sức sống tỏa bốn phía, cũng bởi vì sự đối đãi ôn nhu của người, mà trở nên ấm áp..
Úy Ương kinh ngạc phát hiện người đàn ông này thật sự nhảy rất giỏi.
"Em vốn tưởng rằng anh kiểu người đàn ông như khối băng, khẳng định không biết khiêu vũ.. Ai, anh không phải nói luôn ở trong quân doanh sao, khiêu vũ này là học ở đâu thế? Còn có, cùng ai học? Anh nói anh không có bạn gái, vậy anh không phải là ôm một người đàn ông học đấy chứ.."
Cô tò mò hỏi.
"Em không phải là ghen đấy chứ!"
Hắn liếc cô một cái.
"Sao có thể!" sau khi hét ra lại thấy không ổn, vội vàng thêm một câu: "Nếu ghen cũng sẽ không ghen những chuyện trước kia của anh! Nếu không cho rằng tính khí em nhỏ nhen!"
"Dì nhỏ anh dạy."
"Ồ, lúc học xong có từng nhảy với người phụ nữ nào khác không?"
"Không."
"Thế sao anh nhảy giỏi như thế?"
"Gen anh tốt, học gì cũng một lần là không quên, không cần dạy lần thứ ba.."
He he, người đàn ông này, thật là thật là.. Không thể khen, vừa khen cái đuôi liền có thể vểnh lên trời.
Thôi vậy thôi vậy, nhìn đến hôm nay chơi thật sảng khoái, không tính toán với hắn.
Nghĩ cô kiếp trước đến kiếp này, chưa từng chơi sảng khoái như vậy bao giờ, càng không nghĩ tới, bản thân sẽ cùng con sói này ở chung hòa hợp như vậy, hài hòa đến muốn cô quên đi những ân oán giữa bọn họ----Được thôi, đem cảm xúc kiếp trước áp đặt lên người kiếp này đó là không nên.
Sau này cô sẽ không dùng ký ức trước kia tới nhận định hắn nữa.
Dù sao, hắn hiện tại, là một người đàn ông hoàn toàn mới.
*
Lục Kinh Niên với phó quan Trương ngồi trên bãi cát bên cạnh, nhìn Tứ thiếu giống như người đàn ông bình thường hòa nhập với hàng ngũ người bình thường, cũng cùng người phụ nữ của mình khiêu vũ; Cũng buông xuống lạnh nhạt, cả buổi tối, ánh mắt chỉ vây quanh người phụ nữ kia--------Cảm xúc của hắn, đang thầm vì người phụ nữ này mà chuyển biến.
"Đầu Gỗ bị nha đầu này mê hoặc đầu óc mê loạn rồi." Lục Kinh Niên nhìn giữa hàng lông mày hiện lên vài tia ưu tư, "Cái này với Đầu Gỗ mà nói, không phải chuyện tốt."
Phó quan Trương trầm mặc.
Bọn họ đều biết hôn sự của Tứ Thiếu là việc liên quan đến tương lai hắn.
Vị trước mắt này, nếu chỉ là chơi bời thì không sao, chính là sợ Tứ Thiếu chơi thật ấy.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, Tứ Thiếu không phải là một người thích chơi đùa.
Đồng thời, bọn họ càng hiểu rõ, hôn sự của Tứ Thiếu, không phải bản thân hắn có thể khống chế được.
Nếu hắn cứ nhất quyết cưới cô ấy, thế thì cuộc đời quân chính của hắn chỉ sợ sẽ đi vô cùng gian nan.
"Nhưng có một chuyện, ta không thể không thừa nhận, chỉ cần bên cạnh có Úy Ương, Tứ Thiếu mới sống giống như một người trẻ tuổi, sẽ tức giận, sẽ vui mừng, sẽ không thể nề hà, sẽ biết đấu võ mồm.. Tứ Thiếu lúc trước lời nói giống như một người trung niên, cuộc sống quân đội vốn dĩ nặng nề, lại thêm tính cách trầm mặc của hắn, có lúc ta cảm thấy hắn không phải hai mươi hai tuổi, mà là bốn mươi.."
Mấy lời này đều là bản thân hắn đích thân trải nghiệm.
Trước kia, Tứ Thiếu chỉ làm bốn chuyện: Thao luyện bản thân, thao luyện binh sĩ, đọc sách đọc báo, kiếm tiền.
Gần đây, Tứ Thiếu biết nghỉ phép rồi, hiểu thương yêu phụ nữ, nói nhiều hơn, tinh thần giãn ra, có một chút hỉ nộ ái ố của người trẻ tuổi, ồ, đúng rồi, quan trọng là, hắn biết ghen rồi..
Vừa nãy, hắn nhìn Úy Ương với Tư Tiểu Bắc khiêu vũ, ánh mắt kia đừng nói có bao nhiêu ghen tuông.
"Lại có, ta chưa từng thấy Tứ Thiếu cùng ai khiêu vũ, anh từng thấy không?"
Phó quan Trương thấp giọng hỏi.
"Ta chỉ từng thấy Kỳ phu nhân dạy hắn khiêu vũ, duy nhất--------------Một lần công khai khiêu vũ là trong yến hội sinh nhật của Kỳ phu nhân, hắn từng cùng Kỳ phu nhân nhảy một lần, sau đó, bất luận là ai muốn cùng hắn nhảy, hắn đều không nể mặt mũi. Ồ, lúc đó anh còn không tính là phó quan của hắn, hôm nay cư nhiên chủ động chạy tới cướp phụ nữ, thật sự quá mất mặt rồi.."
Lục Kinh Niên nhìn mà lắc đầu, có chút ghét bỏ hắn.
Phó quan Trương nghe mà cười, tiếp tục nhìn, một nam một nữ này khi ôm nhau, lại hòa hợp cực kỳ.
Nghĩ lúc trước, Úy tiểu thư đối với Tứ Thiếu phản cảm như thế, này mới bao lâu, quan hệ hai người liền tới một cái nghịch chuyển lớn.
Nói thật, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng: Úy tiểu thư này, có hay không sẽ tính kế Tứ Thiếu a!
Lúc trước, hắn nhìn thấy Úy tiểu thư, trừ đẹp ra, chẳng có ưu điểm gì, cô ấy hiện tại, càng ngày càng xuất sắc, ưu tú từ trong xương cốt, khiến hào quang của cô bắn ra tứ phía-----Đã từng, hắn có chút lo lắng Úy tiểu thư sẽ bị Tứ thiếu làm tổn thương, hiện tại, hắn ngược lại có chút lo lắng Tứ Thiếu sẽ lún vào quá sâu, ngược lại bị cô ấy làm tổn thương..
"Ài, Tiểu Uyên Ương này, cá tính mười phần, là người có cá tính khẳng định sẽ không yên ổn trong phòng. Hiện tại cô ấy tuổi tác còn nhỏ, lông cánh còn chưa mọc đủ, một khi đến tuổi trưởng thành, một khi cô ấy nắm được cơ hội trèo lên, Đầu Gỗ không khống chế được cô ấy, chỉ biết để cô ấy kiềm chế ngược lại."
Lục Kinh Niên trong lòng lo âu sốt ruột a: Làm người phụ nữ bên ngoài của Tứ Thiếu, không nên quá thông minh, quá thông minh liền sẽ đối đầu lại với Tứ thiếu, càng đối càng tới, cành có thể quấy phá ván cờ tranh quyền của Tứ Thiếu.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Từ hắn mà nhìn, cô gái này, với Tứ thiếu có thể là tai họa.
*
Lại nói bên kia, Úy Ương cười sang sảng, từng trận cười, thẳng tắp chui vào linh hồn Mộ Nhung Trưng, tâm hồ đóng băng kia, đang từng chút từng chút rạn nứt mở ra.
Hắn nhìn cô, lần đầu tiên cảm thấy ánh trăng sao lại đẹp như thế? Sao cô lại hấp dẫn người thế? Sao thời gian có thể trôi qua tiêu dao vui vẻ như thế?
Mà hắn, giống như bị rót vào bình rượu vang vậy, cả người có chút ngất ngây, giống như say vậy, nhìn tất cả đều đẹp, cả người nâng nâng, giống như muốn bay lên..
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phát hiện, hóa ra cùng người phụ nữ mình thích khiêu vũ, thể xác cùng tinh thần lại sung sướng như vậy..
Danh Sách Chương: