Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Cả bọn đều biết thắng tiểu đội Giảo Lang không phải chuyện dễ dàng. Nhưng còn chưa gặp đối thủ đã mất hai thành viên, thật đúng là nằm ngoài dự đoán.

“Giờ mọi người đã hiểu vì sao trong lúc họp tác chiến tôi lại nhấn mạnh không được coi thường tiểu đội Giảo Lang rồi chứ?” Tần Hi Nhiên nói bằng giọng lạnh lùng. Hắn tự tay chỉ dạy Gerald và Hạng Phi, cho nên rất rõ tiềm năng của hai đứa này.

Hắn cũng biết chuyện hiệu trưởng đưa mấy đứa này ra ngoài huấn luyện, đặc biệt là lúc chúng nó trở về, hắn từng nói chuyện với Từ Vệ Quốc, nhớ rất rõ cậu ta đánh giá cao nhóm này như thế nào.

Từ Vệ Quốc là ai chứ, được cậu ta xem trọng, còn khen không dứt lời, chẳng lẽ lại là loại “thiên tài” được người ta đồn thổi? Chẳng cần nghĩ cũng biết là không phải.

Chính vì lẽ đó, hắn mới dồn nhiều tâm sức thu thập tư liệu về tiểu đội Giảo Lang. Càng xem càng kinh ngạc. Gerald với Hạng Phi vốn được hắn coi là dạng khá lại không ở vị trí lãnh đạo.

Tên ngốc Gerald thì không nói làm gì, nhưng đâu phải ai cũng khiến người khác tâm phục khẩu phục được như Hạng Phi. Vậy mà trong đội này lại có những ba người xếp trên Hạng Phi.

Trong số đó, Edward là học viên năm thứ ba, thực lực đã được mọi người công nhận. Ấy thế mà đội trưởng lại là Ariel. Điều này làm Tần Hi Nhiên nảy sinh lòng cảnh giác với cậu ta.

Ở các trận đấu trước, biểu hiện của Ariel rất bình thường, có phần cứng nhắc. Nhưng chỉ cần nhìn màn trổ tài của cậu ta với Chung Thịnh trong trận đấu cuối cùng trước khi bước vào vòng bán kết, là đủ khiến Tần Hi Nhiên coi cậu ta là kình địch.

Lạnh lùng nhìn avatar của mọi người trên màn hình. Rõ ràng cách màn hình mà ai bị hắn nhìn đến cũng chột dạ cúi đầu.

Quả thật, bọn họ đã khinh địch.

Tần Hi Nhiên bỗng nhoẻn cười: “Rất tốt, chỉ tổn thất hai thành viên mà làm cho mọi người ý thức được đối thủ lần này khó nhằn, tôi rất vui. Như thế còn tốt hơn gấp vạn lần khi mất hết ưu thế mới nhận ra. Xốc lại tinh thần đi! Chúng ta là các đàn anh đàn chị năm ba, tuyệt đối không thể để đàn em xem thường được.”

Một câu nói đã khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người. Dưới sự dẫn dắt của Tần Hi Nhiên, bạo lực gần như đã trở thành “bản sắc” của tiểu đội Jalapeno. Vậy mà bây giờ chỉ mất có hai thành viên đã khiến họ uể oải? Chậc chậc, chẳng lẽ dạo này quá thuận buồm xuôi gió nên họ quên mùi thất bại rồi? Mới có hai chiếc cơ giáp mà thôi, họ còn đến sáu chiếc lành lặn. Đã đến lúc để các đàn em biết thế nào là phong thái của đàn anh đàn chị. Phải dạy cho chúng nó biết thế nào là tôn kính anh chị năm trên, không phải nói chơi là được!

Thấy các đội viên bắt đầu gào rú lên tinh thần, Tần Hi Nhiên mỉm cười sảng khoái. Đúng là lúc trước quá thuận lợi, lợi dụng tiểu đội Giảo Lang để cảnh tỉnh bọn họ quả là quá tốt.

Đương nhiên, không chỉ có thế, hắn không định giao chiến thắng trong trận đấu này cho đối thủ.

Còn Ryan …

Tần Hi Nhiên mắng thầm. Không được, tối nay về phải “dạy dỗ” cậu ta một phen. Cái lỗi khinh địch này sao cậu ta lại mắc phải chứ. Chắc chắn là biết mình đang lo nên mới làm thế. Hừ, phải bàn bạc với nhau trước chứ. Hành vi tổn hại tinh thần người yêu thế này phải sửa!!!

Trong phòng chuẩn bị của tiểu đội Jalapeno.

Đội viên nọ: “Ha ha, Ryan, cậu cũng ra nhanh nhỉ.” Đồng thời dùng ánh mắt bất thường nhìn Ryan từ trên xuống dưới một lượt.

Không để ý tới sự khác thường của đối phương, Ryan chỉ biết cười trừ: “Đúng vậy.”

Đội viên nọ: “Ha ha, chắc lần này đội trưởng giận lắm. Cậu phải cẩn thận đấy.”

Ryan bỗng thấy xấu hổ: “Còn cậu thì sao?”

Đội viên nọ nhún vai: “Còn sao nữa, gặp xui xẻo, vừa vào sân đấu đã đụng mặt thành viên tiểu đội Giảo Lang, chưa kịp lôi cơ giáp ra đã bị đối phương lao lên dùng thân thể đè ép. Đậu má, tôi suýt bị cơ ngực của cô ta đè đến chết ngạt. Nếu không phải tôi liều mạng phản kháng chắc đã chết vì ngạt rồi.”

Ryan không biết nói gì. Bị cơ ngực đè chết ngạt nghe cũng thật kinh khủng.

Đội viên nọ cười nói: “May là tôi phản ứng nhanh, rút dao găm đâm cánh tay đối phương. Nhưng mà cô ta thật đáng khinh, lại đá về phía hạ phúc của tôi, chiêu thức tàn độc, tôi không cầm cự được bao lâu thì ngỏm.”

Ryan im lặng quay mặt đi. Vừa rồi anh đã xem qua tư liệu về các thành viên của tiểu đội Giảo Lang. Người duy nhất có thể coi là cơ ngực phát triển … hình như chỉ có em gái Samantha. Suýt bị đàn em dùng cơ ngực đè chết ngạt, chuyện này cũng thật là …

Ryan đang bận thương hại đồng đội, không hề biết rằng chuyện giữa anh và Tần Hi Nhiên đã truyền đi khắp Liên Bang.

“Tốt lắm, tạm thời chúng ta đang chiếm ưu thế về mặt quân số.” Ariel thản nhiên nói. Thật ra trận đấu này hoàn toàn có thể giao cho Hạng Phi chỉ huy. Nhưng khả năng chỉ huy của Hạng Phi bây giờ gần như đều do Tần Hi Nhiên chỉ dạy. Có thể Tần Hi Nhiên không hiểu rõ cậu ta như lòng bàn tay, nhưng chắc chắn rất quen với lối chiến thuật của cậu.

Ngược lại, Tần Hi Nhiên hiểu phong cách chỉ huy của Hạng Phi, còn Ariel với Chung Thịnh thì lại biết rõ khả năng của Tần Hi Nhiên. Thân là thủ trưởng với ưu thế sống lại một đời, Ariel chẳng hề khách khí vạch ra một kế hoạch chuyên nhằm vào Tần Hi Nhiên.

Tần Hi Nhiên thích tấn công trực diện. Những lúc chiếm ưu thế về mặt thực lực, anh ta thích nhất là nghiền nát đối thủ.

Hiển nhiên, trong trận đấu này, tiểu đội Giảo Lang không phải loại anh ta có thể thoải mái đàn áp. Vậy nên, khả năng cao anh ta sẽ chọn cách đó.

“Chung Thịnh, Gerlad, lập tức tới điểm A. Samantha, Edward và Lôi Tranh đến điểm B. Những người còn lại tới điểm C.” Ariel ghi vài ký hiệu lên bản đồ, vừa vặn làm thành một vòng tròn, vây xung quanh một hòn đảo khá lớn ở chính giữa.

Đành rằng là hình thức tử chiến, nhưng nếu một bên quyết tâm chạy trốn đến khi hết giờ, thì việc tìm ra đối thủ trong địa hình rộng lớn là vô cùng khó khăn. Vậy nên, giải đấu đã đặt ra một quy định, trong hình thức tử chiến sẽ xuất hiện một khu vực đặc thù, gọi là căn cứ địa. Căn cứ địa này không thuộc bất kỳ bên nào. Năm phút cuối cùng trước khi trận đấu kết thúc, trong căn cứ sẽ xuất hiện một chiếc huy chương màu vàng. Chỉ cần lấy được nó là coi như chiến thắng. Thực ra đây cũng là một cách để ép hai đội phải tranh đấu với nhau. Nếu đôi bên đều không muốn thua, thì phải chạy đến căn cứ địa tranh giành huy chương.

Ở địa hình đại dương lần này, căn cứ địa chính là hòn đảo mà Ariel vừa đánh dấu trọng điểm.

“Xuất phát!” Ariel ra lệnh, mọi người lập tức di chuyển đến mục tiêu theo kế hoạch đã định.

Tần Hi Nhiên là người vô cùng cẩn thận, anh ta sẽ không tập hợp hết thành viên đến một điểm. Căn cứ vào địa hình xung quanh hòn đảo nọ, ba điểm A, B, C chính là ba con đường tốt nhất để lên đảo.

Ariel gần như có thể khẳng định rằng, Tần Hi Nhiên sẽ chọn một trong số đó làm đường tiến công. Khả năng cao nhất là chọn điểm A chỗ Chung Thịnh và Gerald mai phục.

“Nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt đối thủ chỉ trong một đòn, dùng số lượng áp đảo đối phương, cho dù một chọi một đồng uy vu tận với họ, chúng ta vẫn giành được chiến thắng.” – Ariel trầm giọng nói.

Thân là một sĩ quan chỉ huy, hắn sẽ không coi thường bất kỳ kẻ địch nào, đặc biệt là Tần Hi Nhiên từng làm việc trực thuộc dưới quyền hắn. Ariel rất rõ bản lĩnh của anh ta.

Với thực lực của tiểu đội Giảo Lang bây giờ, đấu trực diện với Tần Hi Nhiên là nhiệm vụ bất khả thi. Họ vẫn chỉ là tân sinh, dù có thêm hắn, Chung Thịnh và Edward chống đỡ, nhóm Lâm Phỉ Nhi vẫn không cầm cự được những thành viên còn lại của đội kia tấn công.

Một khi nhóm Lâm Phỉ Nhi bỏ mạng, bằng vào ba người cũng không giành nổi phần thắng. Vậy nên, kế hoạch của Ariel bây giờ là lấy mạng đổi mạng. Thà đồng quy vu tận còn hơn là để bọn họ chạy trốn.

Ba nhóm nhanh chóng ẩn nấp ở điểm mai phục, lẳng lặng chờ kẻ địch đến.

Kênh liên lạc yên tĩnh đến mức khó tin. Theo lệnh Ariel, tất cả mọi người đóng toàn bộ hệ thống động cơ. Giờ phút này, cơ giáp chỉ là một đống sắt không có sức sống, nhờ đá ngầm, tảo biển và san hô che chắn. Không một chiếc ra-đa nào có thể phát hiện ra họ.

Một nửa cơ giáp ngâm trong nước biển, không mở hệ thống sưởi ấm, khoang điều khiển lạnh đến mức đáng sợ. Một số người đã có dấu hiệu sắp không chịu nổi, răng va vào nhau lập cập.

Mối dây liên kết duy nhất giữa họ là hệ thống tín hiệu cấp thấp nhất. Đèn đỏ là tấn công, đèn xanh là tiếp tục mai phục. Hai màu đơn điệu, giờ phút này lại thành phương thức liên lạc duy nhất giữa các thành viên trong tiểu đội Giảo Lang.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu, không dám động đậy, chỉ sợ bỏ lỡ tín hiệu tấn công.

Ngay lúc chờ đợi đến tối tăm mặt mũi, tưởng như sẽ chết lạnh trong cơ giáp, đèn đỏ đột nhiên vụt sáng ở tổ Lôi Tranh.

“Tấn công!” Lôi Tranh gầm lên, lập tức khởi động cơ giáp, có ba giây mà cậu cảm thấy quá chậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK