“Thịnh Kỳ……”
Khi nhận ra người tới là ai, Tống Trừ Nhiên còn chưa hoàn hồn sau cơn sợ hãi. Nàng ngơ ngác gọi tên người ngồi xổm phía trên, và trong nháy mắt, người đó lao đến trước mặt nàng, kéo nàng chặt vào lòng ngực.
“Ta tới rồi, không sao đâu.”
Thịnh Kỳ vỗ nhẹ lưng nàng, đầu hắn tiến gần đến tai nàng thì thầm. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng giọng hắn vẫn run rẩy không ngừng. Nghe thấy giọng hắn, Tống Trừ Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng, nàng “Oa” lên khóc, bất lực gọi tên Thịnh Kỳ nhiều lần.
Vừa rồi còn mạnh mẽ trấn an Nguyễn Y, giờ đây nàng lại như một đứa trẻ, chôn trong lòng Thịnh Kỳ khóc đến tê tâm liệt phế.
Tiếng khóc của nàng khiến Thịnh Kỳ cảm thấy đau đớn khôn cùng. Nếu như hắn không đến kịp, hoặc không gặp được nha hoàn hoảng loạn chạy xuống núi cầu cứu, hay chỉ là đến muộn một chút thôi, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn không dám nghĩ đến điều đó. Người hắn luôn tâm niệm đang ở trong lòng ngực, nhưng vẫn khiến hắn sợ hãi.
“Tầm Vũ, tìm người băng bó cho bọn chúng, đừng để chúng chết. Sau khi tra hỏi xong, móc mắt và cắt lưỡi chúng.”
Nếu hai kẻ đăng đồ tử kia đã thấy sắc nảy lòng tham và nói năng lỗ mãng, thì cả đời này chúng không cần thấy và nói chuyện nữa, sống như ruồi bọ đi.
Tống Trừ Nhiên nghe mệnh lệnh của Thịnh Kỳ, dần dần hoàn hồn. Nàng hiểu ra hai kẻ kia sắp gặp phải điều gì, thân mình không khỏi run lên, ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Thịnh Kỳ.
Biểu tình của hắn là điều nàng chưa bao giờ thấy. Sắc mặt Thịnh Kỳ trầm xuống, mày kiếm hơi nhíu lại, trong mắt là sát ý sâu thẳm, hàm dưới căng cứng vì phẫn nộ.
Giờ khắc này, hình ảnh của người trước mắt lần đầu tiên hòa hợp với nhân vật âm trầm trong câu chuyện gốc.
“A Kỳ… Ngươi đừng nóng giận.” Tống Trừ Nhiên sợ hãi bộ dáng hiện tại của Thịnh Kỳ, nàng vội vàng ôm cổ hắn, dựa vào vai, mềm mại nói: “Ta không sao.”
Thấy người trong lòng n.g.ự.c mình, Thịnh Kỳ như hiểu ra mình đã dọa nàng, hắn bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay xoa xoa tóc nàng, hơi kéo ra khoảng cách, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Mưa vẫn còn rất lớn, hắn muốn đưa nàng xuống núi càng sớm càng tốt.
Hai người lần lượt cõng Tống Trừ Nhiên và Nguyễn Y xuống núi. Dưới chân núi, Vinh Cẩm đang sốt ruột đi qua đi lại trong đình lục giác.
Nhìn thấy bọn họ, nàng vội mở dù, cùng nha hoàn phía sau chạy ra khỏi đình.
Đến gần, thấy hai cô nương lấm lem bùn đất, hốc mắt Vinh Cẩm đỏ lên, nức nở nói: “Có cần tìm chủ nhân sơn trang để điện hạ nhập trang không?”
Thịnh Kỳ không dừng bước, cõng Tống Trừ Nhiên thẳng đến xe ngựa: “Không cần, ta đưa A Nhu về khách điếm. Nguyễn tiểu thư phiền huynh tẩu lo lắng, ngày mai ta sẽ phái Tầm Vũ đến đón huynh tẩu hội họp.”
Vinh Cẩm gật đầu: “Ta đã biết, cảm ơn điện hạ đã chiếu cố A Nhu.”
Nói xong, nàng phân phó nha hoàn giúp đỡ Nguyễn Y, vừa định rời đi thì nghe thấy giọng yếu ớt của Tống Trừ Nhiên: “Tẩu tẩu…”
Tống Trừ Nhiên nằm trên lưng Thịnh Kỳ, một tay ôm cổ anh, một tay chậm rãi giơ lên hướng Vinh Cẩm: “Túi thơm tháo xuống lưu lại cho ta... Nguyễn Y, cũng lưu lại cho ta…”
Nàng đã yếu như vậy mà vẫn nhớ đến những thứ này, chắc chắn có vấn đề.
Vinh Cẩm lập tức tháo túi thơm từ bên hông mình, kéo xuống túi thơm của Nguyễn Y, đưa tất cả cho Tầm Vũ.
Nàng kêu nha hoàn nhanh chóng đỡ Nguyễn Y về phòng trong sơn trang, và mệnh lệnh nha hoàn khác tìm đại phu.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Vinh Cẩm vẻ mặt u sầu, cầm dù nhìn theo xe ngựa chở Tống Trừ Nhiên biến mất trong màn mưa, rồi mới xoay người đi vào.
Trên đường trở về khách điếm, thân thể Tống Trừ Nhiên không ngừng run rẩy. Thịnh Kỳ cố gắng xoa bóp toàn thân cho nàng, nhưng do quần áo ướt không thể thay kịp, tình trạng của nàng không cải thiện.
Đại não nàng hỗn loạn, ý thức mơ hồ, tay vẫn nắm chặt Thịnh Kỳ, miệng thì thào: “A Kỳ, ta đau.”
Cảnh tượng này kéo Thịnh Kỳ trở lại ký ức kinh hoàng khi nàng rơi vào nước sông lạnh băng trong Tết Âm Lịch. Khi đó nàng còn có thể vui đùa cùng hắn, nhưng giờ đây nàng lại thống khổ như vậy.
Nghĩ đến điều này, trái tim hắn như bị siết chặt, theo bản năng ôm nàng càng chặt hơn.
Đại phu được Tầm Vũ tìm đến ngay khi Tống Trừ Nhiên về đến khách điếm.
Khi đại phu đến phòng, Tống Trừ Nhiên đã được thay quần áo sạch sẽ, đang nằm trên giường được phủ chăn bông.
Đại phu nhìn người trên giường không còn chút máu, lập tức buông hòm thuốc, quỳ xuống cạnh giường, đặt hai ngón tay lên cổ tay Tống Trừ Nhiên để bắt mạch.
Mạch nàng trầm muộn và yếu ớt, rõ ràng là bị lạnh và hoảng sợ.
Sau một lúc lâu, đại phu nhíu mày, nhẹ nhàng đặt tay nàng lại vào chăn, đứng dậy bước tới cuối giường.
“Thất lễ.” Đại phu cúi đầu tỏ ý với Thịnh Kỳ, sau đó xốc góc chăn lên, thấy mắt cá chân trái của Tống Trừ Nhiên đã sưng đỏ nặng. Chỉ cần chạm nhẹ vào, nàng cũng đã hít một hơi đau đớn.
Đại phu thở dài một tiếng, từ đầu giường lấy một cái gối khác, đặt dưới chân sưng to của Tống Trừ Nhiên, đắp lại chăn cho nàng rồi chậm rãi quay sang Thịnh Kỳ và bắt đầu nói:
“Chân trái bị trẹo làm tổn thương gân mạch, ta có thể kê mấy thang thuốc thảo dược giảm sưng giảm đau dùng đắp ngoài da. Ban đầu có thể dùng băng để lưu thông m.á.u và giảm sưng, nhưng phu nhân hiện đang trong kỳ nguyệt sự, vốn đã là người có cơ địa lạnh, lại càng không nên bị cảm lạnh.”