Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1592:

 

Những ngôi nhà ở Tuyết Hương rất đẹp, đều có cấu tạo đặc biệt. Bên trên đều được phủ đầy tuyết, tất cả đều là một màu trắng xóa. Tất cả các căn nhà đều có kiểu dáng như nhau, trước mỗi căn nhà đều có cái xẻng và chổi để quét sạch tuyết đọng trước cửa đi. Ngoài ra còn có đèn đường chiếu sáng cho người đi đường nữa.

 

Trước khi màn đêm buông xuống thì bầu trời trong vất vô cùng, đẹp đến mức mọi người tưởng đây không phải là cảnh đẹp chốn nhân gian mà chính là chốn bồng lai tiên cảnh.

 

Đường Viên Viên bảo Uất Trì Diệc Thù thả cô bé xuống, sau đó cô bé lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh. Lát sau cô bé như nhớ ra điều gì vội ngẩng đầu lên nói với Uất Trì Diệc Thù.

 

“Anh à, chúng ta chưa có tấm hình chụp chung nào. Chúng †a chụp chung một tấm đi, được không?”

 

Từ trước đến nay, Uất Trì Diệc Thù luôn luôn đồng ý đối với những yêu cầu của Đường Viên Viên đưa ra, cho nên nghe cô bé nói vậy thì cậu liền gật đầu: “Được”

 

Bây giờ các chức năng của điện thoại di động đều rất hiện đại nên Đường Viên Viên mở một chức năng tự chụp hình ra rồi nói: “Anh à, vậy chúng ta dùng cái này đi”

 

“ừ”

 

Chờ cho cô gái bé nhỏ điều chỉnh xong vị trí thì Uất Trì Diệc Thù khom lưng cúi xuống gần cô bé. Vốn dĩ Đường Viên Viên muốn chọn một cảnh nền đẹp nhưng không ngờ sau khi cậu dựa sát vào thì cô bé đã làm hỏng mất cảnh đẹp vừa chọn.

 

Coi như là phí công vô ích với cảnh đẹp mà cô chọn mãi mới được.

 

Hơn nữa sau khi Uất Trì Diệc Thù dựa sát vào thì bàn tay của Đường Viên Viên khẽ run lên, cô bé chớp chớp mắt nhìn thấy trên màn hình di động có hai khuôn mặt.

 

Khuôn mặt của anh trai khôi ngô tuấn tú với đôi mắt hút hồn người khác, giống như lời của những nữ sinh kia nói về cậu là trong ánh mắt ấy là cả một đại dương mênh mông. Rồi cô bé tự nhìn lại chính mình thì thấy đôi mắt và khuôn mặt đều tròn vo, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp không tì vết của anh trai.

 

Đột nhiên ngay lúc đó thì tâm trạng của Đường Viên Viên không tốt chút nào.

 

Cô bé định cất điện thoại di động đi không chụp hình nữa thì Uất Trì Diệc Thù đã ấn nút chụp trên màn hình điện thoại.

 

Tấm ảnh chụp chung đã được chụp như vậy đấy.

 

Đường Viên Viên hơi kinh ngạc, vậy là một tấm hình đã được chụp rồi. Đường Viên Viên còn nghĩ bản thân cô bé hơi béo nên không muốn chụp nữa.

 

“Anh cũng muốn, anh cũng muốn”

 

Chung Sở Phong đến sau thấy hai người đang chụp hình thì bèn quăng hành lý vào bên cạnh rồi chen vào giữa hai người họ, sau đó cậu chụp lấy cổ tay trắng nõn của Đường Viên Viên.

 

“Em Viên à, em chụp hình với anh Sở Phong nha”

 

Nói xong cậu không cần biết Đường Viên Viên có đồng ý hay không liền cầm lấy điện thoại di động của cô bé: “Để anh, để anh. Tay của anh dài có thể chụp được cả hình nền phía sau: Sau đó điện thoại di động đã bị Chung Sở Phong lấy đi rồi chụp vài tấm hình chung với Đường Viên Viên. Cả quá trình đó Đường Viên Viên đều ngơ ngác như đang mơ vì căn bản cô bé không có phản ứng gì cả.

 

Chụp xong rồi Chung Sở Phong mới lục hình ra xem lại thì phát hiện tất cả mọi tấm hình của Đường Viên Viên đều là vẻ mặt mơ màng, chỉ có cậu là thay đổi liên tiếp các vẻ mặt khác nhau.

 

Giống y như cậu tự biên tự diễn vậy.

 

Chung Sở Phong thầm nghĩ.

 

Nhưng không sao, bây giờ được chụp ảnh chung cũng không tệ. Cậu tủm tỉm cười quay lại nhìn Đường Viên Viên nói: “Gửi hết số hình này qua cho anh nha”

 

“Dạ được”

 

Đương nhiên Đường Viên Viên không biết những tấm hình này có vấn đề.

 

Sau khi Chung Sở Phong gửi toàn bộ số ảnh chụp vào tin nhắn của cậu thì trả thoại di động lại cho cô bé.

 

“Phải giữ kỹ mấy tấm hình chụp chung với anh Sở Phong nha.

 

“Dạ, em sẽ giữ kỹ ạ thưa anh Sở Phong”

 

Lúc bọn họ vui vẻ chụp hình với nhau thì An TÍ vừa đến. Lúc trước cô ta còn muốn tìm cơ hội ảnh của Đường Viên Viên trên nhóm chat, cuối cùng thì cơ hội của cô ta đã tới rồi.

 

Cô ta thở hồng hộc trên mặt đất rồi nói: “Tôi cũng muốn chụp. Viên Viên, chúng ta chụp hình chung đi.”

 

Đường Viên Viên vừa định đồng ý thì đột nhiên Uất Trì Diệc Thù vẫn đứng lặng lẽ ở đó mở miệng: “Vào đi thôi, trời sắp tối Đi xem phòng ở trước đã, ngày đầu tiên không nên gấp gáp.’ Chung Sở Phong lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng ta đi du lịch tự do mà. Tương lai còn có rất nhiều ngày để đi chơi và chụp ảnh mà. Tôi có đem theo máy chụp hình nè. Chờ hành lý được đưa tới thì khi chúng ta đi ra ngoài sẽ chụp hình bằng máy này, như vậy sẽ đẹp hơn nhiều”

 

Vì thế lời đề nghị của An Thiến lại bị nhỡ đi Cô ta hơi oán hận nhìn theo bóng dáng của Đường Viên Viên, là cố ý phải không? Tại sao hai người bọn họ đều được chụp mà đến lượt cô ta thì Uất Trì Diệc Thù lại không cho cô ta và Đường Viên Viên chụp chung chứ?

 

Chẳng lẽ Uất Trì Diệc Thù đã nhìn ra được chuyện cô ta ghét Đường Viên Viên sao?

 

Không được, cô ta phải tìm cơ hội để giải thích với Uất Trì Diệc Thù mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK