Một sự im lặng tuyệt đối… Thế giới quay cuồng đảo lộn… thời gian cũng ngừng trôi… ngừng trôi – hay là hàng ngàn thế kỷ đã qua nhanh trong một tích tắc.
Thế mà chỉ mới vài phút trôi qua…
Hai người đứng và nhìn xuống xác chết…
Viơra và Philip chậm chạp, rất chậm chạp ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt nhau…
2
Lombơd bỗng bật cười, anh hỏi:
- Đứng làm gì mà ngẩn ra vậy, Viơra.
- Không còn ai ở trên đảo này – Viơra nói. – Không có ai… chỉ còn hai chúng ta…
Họ cũng không nói to, chỉ nói thầm thì.
- Đúng vậy. – Lombơd nói. – Nhưng ít nhất chúng ta cũng biết cách đề phòng, đúng không?
- Nhưng làm sao mà… làm sao mà cái tượng con gấu lại rơi xuống được nhỉ? – Viơra hỏi.
Lombơd nhún vai:
- Hay là trò phù thuỷ, em thân mến, anh cũng không hiểu được…
Họ lại nhìn nhau thăm dò.
Viơra nghĩ thầm:
“Vì sao mình lại không nhận ra hắn từ sớm nhỉ?”
Đúng là một con sói… đúng vậy… một cái mõm chó sói… với những cái răng nhọn khủng khiếp…” Lombod rít hàm răng nói nhỏ giọng nghe khẩn thiết, nguy cấp:
- Đây là sự tận cùng, tôi hy vọng rằng em biết. chúng ta đã biết sự thật. Và đây là sự kết thúc…
- Tôi biết. – Viơra lặng lẽ đáp.
Mặt biển giận dữ. Viên tướng Mơcathơ cũng ngồi nhìn ra biển như lúc này? Khi nào nhỉ…? Chỉ hôm qua sao? Hay là hôm kia? Ông cũng đã nói: Đây là sự kết thúc…
Không, vì thế cô chưa thể kết thúc!
Cô nhìn xuống xác chết và nói:
- Tội nghiệp bác sĩ Emxtroong.
Lombơd mỉm cười vẻ khinh bỉ hỏi:
- Cái gì? Tình thương hại của đàn bà chăng?
- Vì sao lại không? Thế anh không thương người sao?
- Tôi không thương hại ai cả? - Người đàn ông trả lời. – Cũng không nên để ý đến ông ta làm gì!
Viơra nhìn xuống xác chết.
- Cần phải kéo cái xác lên. – Cô nói. – Khênh nó lên nhà chứ?!
- Để đặt nó nằm gần với những cái xác chết khác ư? Ý nghĩ hay đấy. Nhưng theo anh thì chỉ nên để nó nằm nguyên chỗ cũ.
- Ít ra cũng nên kéo nó lên chỗ khác, chỗ mà thuỷ triều không lên tới ấy. Viơra nói.
Lombơd lại cười:
- Tuỳ em thôi.
Anh cúi xuống và bắt đầu kéo cái xác. Viơra cũng bám vào tìm cách giúp anh. Họ phải nặng nhọc mới kéo được cái xác ấy lên.
Lombơd thở hổn hển:
- Quả là không nhẹ nhàng gì.
Cuối cùng họ đã kéo được cái xác lên chỗ cao ráo.
Thuỷ triều không tới.
- Cô em đã thoả mãn chưa? – Lombơd hỏi, và đứng thẳng lên.
- Thoả mãn! – Viơra trả lời.
Lombơd bỗng chú ý tới giọng nói là lạ của Viơra, anh quay ngoắt lại, tay sờ vào túi, nhưng túi trống rỗng.
Cô gái đang đứng cách anh vài bước chân, khẩu súng lăm lăm trong tay, mắt nhìn thẳng vào anh lạnh lùng.
- À thì ra đây là công việc của đàn bà đây! – Lombơd nói- Cô đã ăn cắp khẩu súng của tôi phải không?
Viơra gật đầu.
Cô nắm chặt báng súng, tay không hề run.
Philip Lombơd đã đứng kề bên cái chết, mà anh chưa bao giờ từng biết.
Vì thế anh cũng chưa lường hết được. Anh nói giọng đe dạo:
- Hãy trả tôi khẩu súng đi!
Viơra cười lớn!
- Đưa đây nào, đưa nó đây! – Anh nói.
Trong đầu anh thoáng một ý nghĩ cần phải hành động… nhưng bằng cách nào…? Dụ dỗ cô ta ư?...hay hứa hẹn sự yên ổn… hay là bất ngờ cướp lấy…?
Cả cuộc đời, Lombơd chỉ toàn trông chờ vào sự may rủi và lúc này cũng vậy.
Anh nói nhỏ:
- Cô em hãy nghe đây, anh muốn nói một điều này…
Và anh nhanh nhẹn nhảy chồm đến, dẻo dai như một con báo, hay là một con mèo…
Viơra cũng máy móc bóp cò…
Lombơd bỗng đứng sững lại một giây, sau đó anh đổ sụp xuống đất.
Viơra cẩn thận bước đến bên anh, tay vẫn lăm lăm khẩu súng.
Nhưng không cần phải thận trọng đến thế.
Lombơd đã chết - bởi một phát đạn xuyên tim…
3
Viơra cảm thấy dễ chịu hơn - đến tận cùng, có thể nói là dễ thở hơn nhiều.
Mọi thứ đều đã trôi qua.
Không cần phả sợ gì nữa… Nỗi căng thẳng thường xuyên đã kết thúc…
Chỉ còn một mình cô trên đảo…
Một mình cô sống – và chín xác chết…
Nhưng mà cần gì phải tính đến họ? – Cô còn sống là được rồi…
Cô ngồi xuống, niềm hạnh phúc vô tận - sự yên tĩnh vô hạn…
Không còn phải sợ gì nữa…
4
Mặt trời sắp lặn, Viơra cựa mình như vừa thoát khỏi một sự thôi miên. Cô không cảm thấy cái gì khác ngoài cảm giác tự tin, chiến thắng.
Bây giờ cô mới kịp nhận ra là cô đói và buồn ngủ.
Buồn ngủ díp mắt. Cô chỉ muốn được nằm vào giường nhắm mắt, ngủ và ngủ mãi…
Có lẽ ngày mai họ sẽ ra đảo và họ sẽ cứu cô – nhưng thật ra điều đó chẳng còn hấp dẫn nữa rồi. Cô cũng chẳng ân hận nếu phải ở lại đây. Bây giờ đã chẳng còn ai nữa ngoài cô…
Ô, nỗi bình yên vĩnh viễn…
Cô đứng lên, và nhìn về phía toà nhà.
Cô không cần phải đề phòng gì nữa! Cũng chẳng có nỗi khủng khiếp nào chờ đợi cô ở đó. Toà nhà lộng lẫy, đẹp và hiện đại. Bây giờ mới có thời gian chiêm ngưỡng nó thay vì nỗi lo sợ…
Sợ hãi - ồ đó chỉ là một nỗi sợ kỳ lạ!...
Nhưng đã qua rồi. Cô đã thắng – cô đã chiến thắng nỗi kinh hoàng. Cô đã nhanh chóng quay được vũ khí của chính kẻ giết người và hạ sát hắn.
Cô chẫm rãi đi về phía toà nhà.
Mặt trời sà xuống mặt biển, phía tây một vầng sáng mầu đỏ chấp chới giữa bầu trời và mặt nước. Ôi sự bình yên tuyệt vời…
“Có lẽ chỉ vì ta buồn ngủ thôi…” – cô nghĩ thầm.
Cô cảm thấy mệt vô cùng - Mệt kinh khủng! Mệt đến từng tế bào cơ thể. Mí mắt cứ ríu lại. Không cần phải lo sợ nữa… Phải ngủ. Cần ngủ… về ngủ… ngủ…
Cô bình thản dừng lại, chỉ có mình cô trên đảo này. Một người da đen nhỏ một mình lang thang.
Cô mỉm cười lặng lẽ.
Cô đi vào cổng. Cả toà nhà cũng chìm trong yên tĩnh.
“Kể bình thường ra thì không nên ngủ trong một can nhà mà phòng ngủ nào cũng có một xác người nằm” – Cô nghĩ.
Cô đi vào bếp, tìm một cái gì đó ăn chăng?
Cô ngập ngừng dừng lại một lát rồi quyết định, không vào bếp nữa. Cô chỉ mệt thôi mà.
Cánh cửa phòng ăn mở. Giữa bàn, trên chiếc khay còn ba quân cờ da đen.
Viơra cười phá lên:
- Các bạn hết đời rồi, các quân cờ nhỏ của tôi – cô nói to lên vậy.
Cô nhặt ra hai quân cờ và ném chúng qua cửa sổ. Cô nghe tấy tiếng nó rơi vỡ ở ngoài sân.
Còn quân cờ thứ ba, cô nhấc lên nắm trong lòng bàn tay, cô nói:
- Còn bạn, bạn có thể đi theo ta. Chúng ta đã thắng bạn nhỏ của ta ạ! Chúng ta thắng!
Ở tiền sảnh, ánh sáng ban ngày chỉ còn mờ mờ. Viơra nắm trong tay quân cờ và đi lên cầu thang, cô đi chậm chạp, bởi vì bất ngờ cô thấy đôi chân mỏi rã rời.
“Một người da đen nhỏ lang thang một mình”
Song câu cuối thế nào nữa nhỉ! Trời ơi hình như là: “Nó đi lấy chồng và thế là kết thúc bởi vì chẳng còn lại ai”.
Đi lấy chồng… ôi một phương án kỳ lạ, nhưng cô cảm thấy giờ đây Huygô đang ở trong nhà…
Cô cám thấy chắc chắn như vậy. Đúng, Huygô đang đợi cô ở trong phòng.
“Đừng có điên, cô gái, Viơra nghĩ. – Cô mệt lắm rồi đấy. Đừng có tưởng tượng gì thêm nữa…”
Cô chậm rãi bước lên cầu thang…
Lên tới bậc trên cùng, có cái gì đó rơi khỏi tay cô.
Vật đó còn gây một tiếng cộp khá to khi rơi xuống tấm thảm dầy. Viơra cũng chẳng để ý đó là khẩu súng mà cô thả ra nữa. Cô chỉ cảm thấy có quân cờ nhỏ trong lòng bàn tay mà thôi.
Toà nhà yên ắng quá! Và như là trống rỗng…
Huygô đang đợi cô ở trong phòng…
“Một người da đen nhỏ lang thang một mình”
Rồi câu cuối cùng ra sao nhỉ? Như là nó nói gì đến kết hôn có phải khôgn nhr?
Cô đã đi đến cửa phòng mình Huygô đợi cô trong phòng chắc chắn như vậy!
Cô mở cửa…
Một dây thòng lọng đang đung đưa ở giữa phòng…
Cái gì ở kia? Cái gì lủng lẳng treo vào cái móc sắt giữa trần thế kia? Một sợi dây thừng, cuối cùng có thắt thòng lọng?! Và cả một cái ghế để sẵn ở dưới đang mời cô bước chân lên, cô chỉ cần đạp đổ cái ghế là xong…
Huygô muốn thế sao…
À tất nhiên cô đã nhớ ra câu cuối cùng:
Chẳng còn một ai, treo cổ mình tự vẫn.
Quân cờ nhỏ tuột khỏi tay cô lăn xuống đất đập vào chiếc lò sưởi vỡ tan.
Viơra máy móc bước lên trước. Đây là kết thúc, nó đã chờ cô ở đây, cánh tay lạnh lẽo, ướt nước (tất nhiên là tay của cậu bé Xyril) chạm vào cổ cô…
- Cháu có thể bơi ra hòn đá đó Xyril…
Chỉ có thế thôi mà là một vụ giết người - tất cả không còn gì nữa!
Cô không thể quên được cái người đó…
Cô đứng trên ghế, ánh mắt nhìn đờ đẫn… cô thò đầu vào thòng lọng.
Huygô đứng ở đó, và chú ý xem cô làm thế nào.
Viơra đạp đổ cái ghế dưới chân…