Nhất Phong cau mày, giọng nói mang vài phần giận dữ."Sao ông lại đến đây?"
Bạch Hàn Minh nghe thấy giọng của con trai mình liền quay đầu lại, gương mặt có vài phần nghiêm nghị."Đây là nhà của ta, sao ta lại không được đến?"
Bạch Hán Minh không nói thì Nhất Phong cũng quên mất đây là nhà của bố hắn. Từ nhỏ tới lớn, số lần ông xuất hiện trong nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ lúc mẹ mất đi, số lần xuất hiện ông càng ngày càng ít khiến Nhất Phong quên mất rằng hắn còn có một người bố.
"Ông..." Nhất Phong kìm nén lại cơn tức giận, định bước lên gác thì Bạch Hàn Minh nói."Học hết kỳ một thì con sẽ phải sang Mỹ học kinh doanh. Vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến lúc đó. Nếu con muốn hỏi thăm ai thì đi hỏi thăm trước đi, đến lúc đó chỉ cần việc lên máy bay là xong." Giọng nói của Bạch Hàn Minh phát ra đều đều, không chậm mà cũng không nhanh.
Nhất Phong liền chạy lại chỗ ông, ném mạnh chiếc cặp xuống sa lông, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, lớn giọng nói."Tại sao tôi phải nghe lời ông? Ông biệt tăm biệt tích suốt ba năm trời, bây giờ về lại bảo tôi sang Mỹ học. Rốt cuộc ông có coi tôi là con không hả?"
Gương mặt của Bạch Hán Minh vẫn bình tĩnh, không thèm quan tâm tới lời hắn nói."Con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi."
Nhất Phong không kiềm chế được cơn tức giận, dập mạnh máy tính đóng lại sau đó trừng mắt nhìn ông."Ông còn biết quan tâm tới tôi sao? Ông cũng biết là tôi mệt à?"
"Đủ rồi!" Bạch Hán Minh đứng dậy quát. Ông day day hai bên thái dương rồi mới quay sang Nhất Phong, giọng nói có phần dịu lại."Con cũng biết là công việc của bố rất bận mà. Muốn con sang Mỹ học là muốn sau này con sẽ có kinh nghiệm tiếp quản công ty. Ta làm vậy là cũng muốn tốt cho con."
Nhất Phong cảm thấy những điều này thật nực cười. Biệt tích ba năm không có một câu hỏi thăm nào, bây giờ lại giở giọng muốn tốt cho con. Nhất Phong khẽ nhếch khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Hắn thật sự cũng muốn làm kinh doanh giống Bạch Hán Minh nên lúc nào hắn cũng luôn cố gắng. Từ nhỏ Nhất Phong đã từng rất ngưỡng mộ ông vì còn trẻ như thế đã làm tổng giám đốc rồi. Nhưng càng lớn Nhất Phong lại có một suy nghĩ khác, sự nghiệp của ông là đánh đổi thời gian ở bên vợ con. Mẹ hắn chưa một lần mở miệng trách ông lần nào, bởi vì bà là một người bao dung, và hiểu chuyện. Nhưng hắn lại khác, hắn không có lòng bao dung độ lượng giống như mẹ. Hắn chỉ thấy Bạch Hán Minh là một người vô tâm, không bao giờ lo tới gia đình.
Nhất Phong nhặt lại cặp sách, giọng nói bình tĩnh hơn lúc nãy."Lần này ông có đi nước ngoài nữa không?"
Lúc này gương mặt của Bạch Hán Minh đã dãn hơn phần nào, ông mỉm cười đáp."Lần này về ta sẽ ở lại luôn, công việc bên kia đã giao lại cho người khác rồi."
Nhất Phong nghe xong tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn. Hắn không nói gì mà bước lên gác về phòng của mình.