Lê Nhất Diệp tự nhiên nghe được Tiết Đan Dung nói, nhưng hắn chỉ phát ra một tiếng cười nhạo, sau đó liền nhéo nhéo Phương Triều Chu đã trợn mắt há mồm.
Tuy gương mặt này không bằng Tiết Đan Dung, nhưng cũng tính là tư sắc thượng thừa, quan trọng nhất là tính tình không tồi, không giống Tiết Đan Dung, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn rác rưởi.
Phương Triều Chu bị nhéo hai cái, rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhưng hắn bị dọa đến nói lắp, "Không......!Không phải, bồi thường cái gì?"
Lê Nhất Diệp bộ dáng hắn ngốc ngốc, nhịn không được cười khẽ, "Không phải vừa nãy ngươi nói, muốn ta buông tha tiểu sư đệ của ngươi, muốn chạm liền chạm vào ngươi sao? Hiện tại ta liền quyết định buông tha tiểu sư đệ của ngươi a."
Phương Triều Chu trốn khỏi bàn tay của Lê Nhất Diệp, trong lòng hỗn độn đến độ không biết nên nói cái gì, cốt truyện không phải như vậy a? Lê Nhất Diệp nên đối cưỡng bức Tiết Đan Dung a, hay là......!
Chẳng lẽ tác giả nguyên tác bẫn mãn việc hắn đưa Kim Thiền Y cho tiểu sư đệ, làm hại cốt truyện không tiếp tực được, buộc hắn tới đi?
Không được!
Sĩ khả sát bất khả thụ!
Phương Triều Chu trừng mắt, uy hiếp, "Lê môn chủ, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng thả tiểu sư đệ của chúng ta, nếu không ngươi sẽ hối hận."
Đoạn hắn tránh hết bàn tay Lê Nhất Diệp tiến lại.
Lê Nhất Diệp nhướn mày, cũng không đem lời Phương Triều Chu nói để trong lòng, không cho niết mặt, hắn liền cởi đai lưng Phương Triều Chu, "Hối hận cái gì? Hối hận không sớm đem ngươi trói lại sao? Là lần đầu tiên đi? Ta sẽ nhẹ nhàng."
Hắn nói càng nói càng quá mức, thanh âm Tiết Đan Dung bên kia đã lạnh đến mức khiến người như trong hầm băng.
"Lê Nhất Diệp! Nếu ngươi chạm vào hắn, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Lê Nhất Diệp dừng một chút, nâng tay lên, liền đem Tiết Đan Dung bên kia nhốt trong kết giới, phong bế động tĩnh của y.
Phương Triều Chu nhìn động tác của đại ma đầu, càng cảm thấy nguy hiểm, lập tức thi pháp muốn phá thuật Lê Nhất Diệp hạ trên người hắn, nhưng tu vi khác nhau, hắn căn bản giãy giụa không ra, nhìn Lê Nhất Diệp đã muốn cởi bỏ đai lưng hắn, hắn lập tức hô một tiếng.
"Từ từ!"
Tay Lê Nhất Diệp dừng một chút, mí mắt rung nhẹ, mang theo vài phần không để ý, "Làm sao vậy?"
"Ngươi......!Ngươi chẳng lẽ muốn ở chỗ này? Này chỉ là ghế dựa, giường cũng không có." Phương Triều Chu muốn kéo dài thời gian để nghĩ biện pháp.
Lời này vào tai Lê Nhất Diệp, lại thành một ý tứ khác.
Trong Lê Nhất Diệp hiện lên ý cười, thậm chí giống như sờ tiểu cẩu, sờ sờ đầu Phương Triều Chu, "Hảo."
Dứt lời, Phương Triều Chu liền thấy bên cạnh bọn họ xuất hiện một cái giường siêu lớn.
Phương Triều Chu:......!
Có giường rồi, Lê Nhất Diệp trực tiếp đem Phương Triều Chu ôm lên, tới bên cạnh giường.
Phương Triều Chu bị ném lên giường có chút sửng sốt, lập tức liền xoay người muốn đi xuống, nhưng hắn còn chưa có đi xuống, đã bị bắt lấy mắt cá chân kéo trở về.
Lê Nhất Diệp đem người kéo đến bên người, nhíu mày, "Ngươi làm cái gì?"
Theo hắn, Phương Triều Chu không nên có động tác chạy trốn này.
Bánh đường này hẳn phải nên thực vui vẻ mới đúng?
Phương Triều Chu nhìn Lê Nhất Diệp dựa gần như vậy, nhịn không được duỗi tay đẩy người ra, không nghĩ lại làm Lê Nhất Diệp dựa đến càng gần, "Lê môn chủ, thế này không đúng a!"
"Không đúng chỗ nào?" Lê Nhất Diệp cúi đầu nhìn cánh tay trên ngực mình, không có dừng lại, trực tiếp duỗi tay cầm, nắm lấy thì thôi, còn vừa xoa vừa niết, vô cùng triền miên, làm cho Phương Triều Chu nổi hết cả da gà.
"Không phải ngươi thích tiểu sư đệ của ta sao?" Phương Triều Chu đang kinh hoảng, nói không kịp lựa lời.
Lê Nhất Diệp không có trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Không cần nhắc đến y." Sau đó liền dùng cánh tay khác bắt lấy đai lưng Phương Triều Chu, thanh âm trầm thấp mang theo ái muội, "Là lần đầu tiên sao?"
Nháy mắt kia, Phương Triều Chu tạc mao, dưới sự mất khống chế, theo bản năng công kích Lê Nhất Diệp.
Hắn đột nhiên công kích hoàn toàn ngoài ý muốn của Lê Nhất Diệp, cho nên Lê Nhất Diệp trốn không kịp, mặt sườn bị Phương Triều Chu đánh ra một lỗ hổng.
Theo sau, không khí quanh thân tựa hồ đều đọng lại.
Lê Nhất Diệp chậm rãi quay đầu, trong cặp mắt kia không hề có ý cười, giữa mày hắc khí tán loạn, "Ngươi cũng không muốn? Được, ta đây liền giết ngươi."
Dứt lời, trong tay hắn ngưng tụ lại một đoàn sương đen, sương đen kia giương nanh múa vuốt, tựa hồ đã muốn đánh lên người Phương Triều Chu.
Phương Triều Chu trong nguyên tác từng xem qua, Lê Nhất Diệp từng dùng sương đen này giết vô số người, hơn nữa cách chết của mỗi người đều đặc biệt dữ tợn, là sống sờ sờ bị sương đen ăn luôn, lúc đó, người vẫn thanh tỉnh, cho dù vô cùng thống khổ, cũng thoát khỏi được đoàn sương đen này.
Cho nên, Phương Triều Chu sợ hãi, nháy mắt liền ngoan ngoãn.
"Không, ta nguyện ý." Hắn sửa miệng, thậm chí còn mềm nhẹ mà lau sạch vết máu trên mặt đại ma đầu, "Lau liền không đau."
Tiết tháo tuy đáng quý, nhưng sinh mệnh càng quý hơn.
Chỉ là hắn cũng quá hèn mọn, Tiết Đan Dung không muốn, Lê Nhất Diệp liền lấy hắn làm thế thân, hắn không muốn, Lê Nhất Diệp liền muốn giết hắn.
Lê Nhất Diệp nhìn xuống Phương Tiều Chu thay hắn lau máu, cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống mép giường, ngón tay vừa động, đai lưng Phương Triều Chu tự động cởi ra.
......!
Cho dù đã xây dựng tâm lý thật tốt, nhưng thời điểm một người nam nhân cách hắn ngày càng gần, Phương Triều Chu vẫn hoàn toàn không thể thích ứng, chờ lúc bị đè trên giường, cảm giác được có bàn tay đang sờ mặt hắn, hắn đã bởi vì ghê tởm nhịn không được run lên.
Không được, hoàn toàn không được!
Phương Triều Chu lại lần nữa muốn phản kháng Lê Nhất Diệp, nhưng lúc này Lê Nhất Diệp rõ ràng có phòng bị, chặn pháp thuật công kích thì không nói, hắn còn bắt lấy hai tay Phương Triều Chu ấn trên đỉnh đầu.
"Nghịch ngợm một lần là đủ rồi." Trong mắt Lê Nhất Diệp tà khí bốn phía, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười âm lãnh, hắn không hề cùng Phương Triều Chu vui đùa, thậm chí bàn tay trế trụ Phương Tiều Chu còn dùng sức như muốn bóp nát tay hắn.
Phương Triều Chu đau đến cả người phát run, linh hồn của hắn là người hiện đại, gia cảnh coi như hậu đãi, đâu chịu nổi loại đau đớn này.
Hoàn toàn khác với khi bị Tiết Đan Dung đè trên người, hắn từ trên người Lê Nhất Diệp cảm thấy được mười phần ý xâm lược.
Hắn chán ghét loại cảm giác này, có biện pháp nào có thể thoát khỏi loại khốn cảnh này không?
Phương Triều Chu nhịn không được nhìn xung quanh, vừa quay sang, hắn cư nhiên đối diện ánh mắt của Tiết Đan Dung.
Cặp mắt phượng kia đang gắt gao nhìn bên này, âm u trong mắt so với Lê Nhất Diệp hiện tại còn đáng sợ hơn.
Tiết Đan Dung thấy Phương Triều Chu nhìn qua bên này, lập tức mở miệng, nói mấy chữ, nhưng kết giới còn đó, Phương Triều Chu căn bản không nghe được y đang nói cái gì.
Tiết Đan Dung cũng phát hiện vấn đề này, cho nên y cực lực dãy dụa muốn ngồi dậy, đầu luôn hướng một bên vặn, Phương Triều Chu theo động tác của y nhìn qua, liền thấy được một thanh kiếm đặt trên bàn
Là Đoạn Thủy kiếm của Tiết Đan Dung.
Trong nguyên tác, Tiết Đan Dung chính là lấy Đoạn Thủy kiếm đâm trúng tim Lê Nhất Diệp, sau đó mới chạy thoát.
Nhưng hiện tại Tiết Đan Dung bị kết giới cùng Khốn Tiên Thằng trói buộc, căn bản không có biện pháp sử dụng Đoạn Thủy kiếm.
Nhưng Phương Triều Chu đối một chương trong nguyện tác kia đặc biệt ấn tượng, thậm chí câu nói Tiết Đan Dung mặc niệm lúc dùng Đoạn Thủy kiếm, hắn đều nhớ kỹ.
Câu nói kia là ——
"Thiên địa âm dương, vạn thần vong hình —— phá!"
Thanh âm kiếm đâm vào da thịt vang lên, cả người Lê Nhất Diệp dừng lại, hắn nhìn xuống mũi kiếm đâm thủng lồng ngực mình, máu theo mũi kiếm nhỏ xuống.
"Tí tách ——"
"Tí tách ——"
Rơi xuống trên người Phương Triều Chu.
Khớp hàm hắn hơi cắn, chậm rãi nâng mắt nhìn Phương Triều Chu, trong mắt đều là không thể tin, nhưng ánh mắt Phương Triều Chu hiện tại lại giống như Lê Nhất Diệp.
Phương Triều Chu không nghĩ tới hắn cư nhiên có thể thúc giục Đoạn Thủy kiếm, kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, ở hiện đại, một con gà cũng chưa giết qua, lúc này lại dùng kiếm thọc tim người, cho dù biết đối phương sẽ không chết, Phương Triều Chu vẫn bị dọa tới.
Lúc Tiết Đan Dung rút Đoạn Thủy kiếm ra từ trên người Lê Nhất Diệp, đem người đá văng ra, dìu hắn ngồi dậy, hắn còn đang sững người.
Lê Nhất Diệp bị thọc tim, tu vi tổn thất, pháp thuật hạ trên người Tiết Đan Dung tự nhiên mất hiệu lực.
Tiết Đan Dung vốn định cùng Phương Triều Chu nói chuyện, nhưng nhìn thấy vạt áo Phương Triều Chu đều là máu của Lê Nhất Diệp, ánh mắt so với này thường càng ngốc hơn, mắt y hiện lên cảm xúc phức tạp, y lấy một kiện ngoại bào khoác lên người Phương Triều Chu, thu hồi Đoạn Thủy kiếm, ôm người đi ra ngoài.
"Phương Triều Chu!"
Còn chưa đi tới cửa, phía sau liền vang lên thanh âm của Lê Nhất Diệp.
Phương Triều Chu nghe được thanh âm này, không nhịn được run lên.
Đại ma đầu che lại miệng vết thương trên ngực, lúc này toàn thân đều bị hắc khí vờn quanh, gương mặt anh tuấn tà khí lúc này nhìn quá như quỷ sai âm phủ.
"Ngươi sẽ hối hận! Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi cầu ta, muốn ta thượng ngươi!"
Bước chân Tiết Đan Dung dừng lại, y quay đầu nhìn Lê Nhất Diệp ngã trên giường, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình, trực tiếp dùng một đạo Thương Hải Quyết, một chiêu này đánh lên người Lê Nhất Diệp làm hắn phun một búng máu, sau đó liền hôn mê.
Tiết Đan Dung không trực tiếp giết Lê Nhất Diệp, bởi vì nếu y giết, môn đò của Ảm Hồn Môn đều sẽ biết.
Trưởng lão của Ảm Hồn Môn trở lên đều có một đèn trường mệnh, Lê Nhất Diệp vừa chết, đèn trường mệnh của hắn liền tắt, đến lúc đó môn đồ đều sẽ biết.
Mếu người Ảm Hồn Môn đuổi giết tới, bọn họ liền rất khó trốn thoát, cho nên Tiết Đan Dung chỉ đánh hôn mê Lê Nhất Diệp, sau đó nhanh chóng mang Phương Triều Chu rời đi.
Y không dám ngự kiếm, sợ chọc người chú ý, mãi cho đến khí xuống dưới chân núi Ảm Hồn Môn, y mới dám ngự kiếm phi hành, nhưng bay một hồi, y ẩn ẩn cảm giác được có ma khí tiếp cận, liền vội vàng xoay phương hướng khác, thấy dưới chân có một chùa miếu, dứt khoát ngừng lại, mang theo Phương Triều Chu đi vào tạm thời tránh né.
Nhưng miếu này đã bị bỏ hoang, trên biển hiệu bò đầy mạng nhện, sau khi tiến vào, tro bụi bên trong nhiều đến mức khiến Tiết Đan Dung nhíu mày, nhưng hiện tại chỉ có thể tạm chấp nhận.
Tiết Đan Dung trước bày ra một đạo kết giới, chuẩn bị đem Phương Triều Chu buông xuống, y liền nghe được Phương Triều Chu nhược nhược nói một câu, "Trên mặt đất quá bẩn.".
Danh Sách Chương: