"Ngươi chính là Ngôn Thương Du?" Hoàng thượng giọng đầy uy nghiêm hỏi.
"Tâu Hoàng thượng, thảo dân chính là Ngôn Thương Du." Nàng khom người nói.
"Ngươi hãy ngẩng mặt lên cho ta xem." Nhị hoàng tử một bên cũng nhịn không được sốt sắng muốn nhìn kĩ vị muội phu tương lai này.
"Tuân lệnh". Bây giờ Ngôn Thương Du chỉ biết nghe theo lệnh mấy người này, hết cuối đầu rồi ngẩng đầu làm Ngôn Thương Du có chút khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn.
"Ngôn Thương Du, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở nơi đâu?" Đối với những người biết Ngôn Thương Du sắp trở thành phò mã của Tinh Hàm như Hoàng hậu thì càng muốn biết rõ Ngôn Thương Du.
"Thảo dân năm nay tròn mười tám, tứ cố vô thân, không cha không mẹ. Từ nhỏ thảo dân lưu lạc bốn phương cũng không biết quê nhà ở đâu." Ngôn Thuơng Du nói trôi chảy lý lịch của bản thân như thật. Trong lòng xẹt qua một tia ưu thương, nàng có nhà, có cha mẹ, có người thân, bạn bè, đồng nghiệp, có... người yêu. Trong một ngày mà Ngôn Thương Du mất tất cả, bây giờ thì có khác gì kẻ lang thang cố gắng sống tìm miếng cơm manh áo để được sống no đủ thôi. Tinh Hàm một bên chăm chú nhìn Ngôn Thương Du, tất nhiên sẽ không bỏ qua được ánh mắt kia, đầy ưu thương cũng có phần khinh thường. Tại sao? Tinh Hàm khó hiểu nhưng cũng không nói ra.
"Ngươi đã có thê tử hay vị hôn thê nào chưa?" Nhị hoàng tử nhịn không được hỏi thêm.
"Bẩm, vẫn chưa ạ."
"Vậy ngươi lấy tôn nữ Tinh Hàm nhà ta làm thê tử đi." Thái hậu buông một câu làm không khí lập tức ngưng đọng.
"Tinh Hàm là ai?" Ngôn Thương Du tò mò hỏi, toàn bộ mọi thứ xung quanh liền đóng băng.
Một giây, một giây, lại một giây, đến khi Hoàng thượng giận dữ gầm lên mọi thứ mới trở lại bình thường.
"Nữ nhi bảo bối của trẫm cả Đại Thống này không ai không biết. Ngươi thế mà... mà... Tinh Hàm là để ngươi gọi à? Ngôn Thương Du. Người đâu lôi hắn ra chém cho trẫm!" Cục tức này hắn thật sự nuốt không trôi mà. Tên Ngôn Thương Du này năm lần bảy lượt chọc giận long nhan khiến hắn tức nghẹn chết tên Ngôn Thương Du này mới vừa lòng.
"Tinh Hàm là ta." Tinh Hàm rốt cuộc lên tiếng, khí tràn cường đại bức ra, hàn băng cũng ra theo. Nếu nói nàng không giận là dối lòng, người này thật sự rất quá đáng.
Ngôn Thương Du quay sang nhìn theo âm thanh nhẹ nhàng, như tiếng thủy tinh va chạm. Trước mặt, một vị nữ nhân mặt cẩm bào trắng viền vàng, dáng người chừng 1m65 thon thả cân đối, da trắng như bệnh bạch tạng, tóc đen dài óng ả trơn mướt thả ra, trên đeo đơn giản ít kim trang hoàng sức trân quý, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, môi đỏ mỏng như hai cánh hoa đào, đôi mắt đen óng ánh hút hồn đang nhìn chằm chằm nàng. Xem đến đây Ngôn Thương Du liền rụt cổ bất giác lùi về sau mấy bước, rụt luôn cả người lại, ánh mắt mang theo chút lo sợ như vừa gặp quỷ, ngậm ngùi nuốt một ngụm nước miếng, hảo lạnh nha.
"Bổn cung là quỷ hay sao mà Ngôn đại nhân lại phản ứng như vậy?". Môi khẽ cong tiếu phi tiếu, nếu như mắt có thể giết người thì Ngôn Thương Du nãy giờ có thể đi đầu thai sương sương chục lần rồi.
"Không... không... Công chúa người... người..." Ngôn Thương Du lắp bắp không biết mở miệng làm sao.
"Ta làm sao?" Ý cười trên mặt Tinh Hàm càng sâu.
"Tuyệt đối không có con quỷ nào đẹp như vậy đâu. Chính xác là một con yêu nghiệt chuyên câu dẫn người thì đúng hơn." Ngôn Thương Du bị nàng hù sợ nói ra một lèo ý nghĩ không dấp chữ nào, nói xong liền gật đầu liên tục xong lại lắc đầu, hình như có gì đó sai sai. Thôi chết, xong đời ta rồi!
"Công chúa điện hạ, ta nói sai rồi, điện hạ tha mạng cho ta, ta sai rồi." Tinh Hàm còn đang nhíu mày vì câu nói kia, mọi người còn sững sờ thì Ngôn Thương Du đã quỳ xuống bò đến bên cạnh Tinh Hàm nắm lấy gấu váy nàng. Nếu đổi lại là một vị bằng hữu bị nàng chọc tức thì Ngôn Thương Du đã ôm ôm thân thân mấy cái rồi, nhưng đây không phải bằng hữu nên chỉ có thể ôm chân a.
"Công chúa điện hạ, Tinh Hàm công chúa, tiểu nhân xin người, tiểu nhân chỉ có mỗi cái mạng nhỏ này thôi, công chúa điện hạ, tha mạng, tha mạng a..." Ngôn Thương Du quỳ nắm váy Tinh Hàm lắc qua lắc lại, miệng liên tục cầu xin, nàng sợ chết a. Một người đã chết một lần, được ông trời thương xót cho sống lại thêm một lần, nếu lần này chết nữa còn đầu lìa khỏi cổ thì sống đường quái nào a.
Lúc Tinh Hàm hiểu việc gì đang xảy ra, thì mặt thoáng khẽ đỏ, lúng túng không biết nên làm thế nào. Mọi người lúc nhận ra kẻ thì kinh sợ Ngôn Thương Du dám chọc vị băng sơn kia, người thì buồn cười nhưng không dám cười.
"Buông ra!" Tinh Hàm thấp giọng lạnh nhạt nói.
"Không buông, công chúa điện hạ, nếu người không hứa tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối không buông. Buông ra rồi người lôi tiểu nhân ra chém đầu rồi sao?" Nàng có ngu mới buông ra. Nhị hoàng tử nhịn không được cười ra tiếng làm Tinh Hàm thẹn càng thẹn thêm mà Ngôn Thương Du thì vẫn chưa nhận ra mình thất lễ.
"Ngươi... mau buông ra." Tinh Hàm nhịn không được giọng có chút lớn, dù sao nàng cũng là cái nữ tử gia khuê phòng, nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện đụng tay đụng chân tuyệt đối không có huống chi người này vừa ôm chân vừa lôi kéo như vậy.
"Công chúa đại nhân, người tha mạng cho tiểu nhân đi. Lúc nãy vị kia có nói gả công chúa đại nhân cho ta, ta đồng ý, bái đường ngay cũng được. Nếu bây giờ người giết ta chính là thành quả phụ đó, đây là mưu sát phu quân đó, người sẽ mang tiếng xấu muôn đời là sát phu đó. Nương tử tha mạng cho tướng công ta đi mà..." Ngôn Thương Du điếc không sợ súng, giọng Tinh Hàm lạnh như vậy sợ là đang rất muốn giết mình đi. Hoàng đế vừa nói đây là ái nữ của hắn, nếu nàng giận lôi Ngôn Thương Du ra chém đầu là toi mạng đi đời nhà ma. Liêm sĩ gì đó Ngôn Thương Du không cần, cứu được mạng bản thân mới là quan trọng.
"Ngươi... vô lại." Tinh Hàm mặt đỏ tới mang tai, đấu võ đấu trí thì nàng đấu nhưng vô lại, vô liêm sĩ như vậy Tinh Hàm không biết phải phản ứng thế nào.
"Các ngươi bình tĩnh, có gì chờ đến đêm tân hôn động phòng đã, đừng gấp vậy chứ, thật là tuổi trẻ a." Thái hậu lần đầu thấy mặt than Tinh Hàm tôn nữ đỏ mặt, liền rất hài lòng cảm thán nhiệt tình bỏ thêm một câu góp vui a...
{Nhà nhỏ của ta dạo này dễ thương không tả nổi 😳 bình chọn làm người ta không muốn viết tiếp cũng không được hà ~ yêu ghê vậy đó 😙}
Danh Sách Chương: