“Quang nhi, ngươi biết bây giờ ta đang ở nghĩ cái gì không?” Triêu Mặc lười biếng, hai tay ôm ngực, chỉ mặc một cái quần trong.
Thần Quang chậm rãi chải đầu, xuyên thấu qua gương đồng khẽ mỉm cười với Triêu Mặc, “Điện hạ lo lắng Quận chúa, nô tì tự nhiên tận tâm tận lực giải phiền cho điện hạ.”
“Ngươi chịu giúp ta?”
“Nếu không thì sao?”
Đêm qua ôn tồn đối đãi, cũng chỉ là vì hòa tan phòng tuyến cuối cùng của một nữ nhân, trong lòng của nam nhân, khi nữ nhân giao thân thể cho hắn thì đã không còn đường lui, hắn liền hoàn toàn trở thành chúa tể ông trời của các nàng. Thần Quang âm thầm thở dài.
Giúp hắn cũng không coi là rất khó, chẳng qua cảm thấy tình yêu nam nữ cuối cùng bù không được lạnh bạc.
Nàng không cách nào cải biến tình yêu của Triêu Mặc với Diệu Đảm, nhưng có thể làm theo ý, đòi lấy một phần để ý trong nội tâm hắn. Chỉ có để ý, nàng mới càng đặc biệt, khiến hắn không cách nào vứt bỏ. Ngày khác phải báo thù lớn, tất cả bụi về bụi, đất về đất, hắn làm quân vương ủa hắn, nàng làm Tiết Thần Quang của nàng.
Thịnh hội du ngoạn lớn vậy trừ một vài quy củ nghiêm cẩn gò bó lúc bái kiến Đế Quân, thời gian còn dư lại ngược lại khiến người ta nhẹ nhõm vui vẻ không tưởng được, nhất là người trẻ tuổi, náo nhiệt thành một đoàn. Đế Quân cực kỳ vui mừng, hạ chỉ, con mồi của người nào nhiều nhất, trẫm nhất định ban thưởng long trọng.
Hai chữ “Long trọng” khiến vương tôn quý tộc đều chà sát tay, La Trường Khanh chắp tay cười một tiếng, thật ra thì căn bản không có lo lắng, hắn vẫn luôn là người mạnh nhất.
Thần Quang thầm nghĩ giải thưởng này đến tột cùng là cái gì? Ánh mắt lặng lẽ liếc về nữ nhân có tư thế khuynh thành bên cạnh Đế Quân, đây chính là Hiền phi, đẹp vô cùng quyến rũ vô cùng, quả nhiên không phụ hai chữ Yêu Cơ. Như vậy ban thưởng này nhất định cũng là nàng thổi gió bên gối vì đệ đệ. Nghĩ đến chỗ này, Thần Quang dừng lại, ước chừng hiểu ra, cảm thấy Triêu Mặc cầm lấy tay nàng càng chặt.
Chẳng lẽ Đế Quân hạ chiếu ban Diệu Đảm cho La Trường Khanh! Đáp án không cần nói cũng biết.
Tuy nói quân vương nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng lần Triêu Mặc cầu hôn đó dù sao cũng là Đế Quân bị hắn dây dưa phiền, Diệu gia cũng thuận tiện nửa thật nửa giả nói ra. Hôm nay Diệu gia đi theo La hữu tướng, tự nhiên không nhận nợ, Đế Quân thuận nước đẩy thuyền giả bộ hồ đồ, đến lúc đó Triêu Mặc trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Tất cả tùy tùng vương phủ đã dựng tốt lều cho chủ tử, Triêu Mặc bắt tay Thần Quang bái biệt mọi người, vội vã rời đi, có người bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Mấy ngày không gặp đã cao không ít.”
“Trước kia hắn rất lùn sao?”
“Quả thực là vừa gầy lại lùn, chân cũng yếu, thật không nhìn ra cũng biết chơi nữ nhân, trước đó vài ngày còn đi dạo Túy Yên lâu.”
“Người ngốc có phúc ngốc, nghe nói vị trắc phi nương nương này hết sức hiền huệ, trên dưới trong phủ khen không dứt miệng. Nự nhân tốt như vậy thật là đáng tiếc!”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là giày rách La tam công tử từng mang...”
Mọi người che miệng cười trộm.
Thần Quang khẽ nắm chặt lòng bàn tay, Triêu Mặc nghe.
Đêm qua, nhịp tim nàng như sấm, tâm thần bất an chờ hắn ngủ say mới lấy bình nhỏ cất giấu thời thời khắc khắc trong gối nằm ra, còn chưa rải máu xuống đã bị Triêu Mặc hung hăng nắm, nàng cả kinh thất sắc, cho là chạy trời không khỏi nắng, một giây kế tiếp chỉ thấy hắn đánh bay bình, thân bình rơi xuống đất, văng lên bọt máu, hắn không có nói chuyện, lật người tiếp tục ngủ. Ra trải giường trắng noãn vẫn trắng noãn, chưa từng có máu đỏ.
Thần Quang tái mặt ngồi cả đêm, thì ra hắn sớm đã biết rõ. Sau tất cả như thường, hắn không hề không đề cập tới chuyện này, nam nhân này đến tột cùng dùng bao nhiêu mạnh mẽ đè xuống sỉ nhục như thế, trong lòng hắn có hận không? Hận nàng hay là hận La Trường Khanh?
“Điện hạ, nô tì mới vừa thấy Quận chúa thỉnh thoảng nhìn qua bên này, nói vậy người trong lòng nàng vẫn còn là điện hạ, thật lòng yêu nhau như thế, ngay cả là Đế Quân cũng không cách nào chia rẽ.”
“...” Sắc mặt của Quang nhi hơi tái nhợt, đại khái là bị đám kia xuyên tạc sợ, dù sao hai chữ “Giày rách” giống như một vết bẩn không thể nào tẩy trong cuộc đời của nữ nhân, nàng rất thông minh, đã hiểu bây giờ còn có thể lấy được sự quan tâm mến yêu của hắn đã là ân đức lớn lai. Tương lai cho dù không cho nàng danh phận, nàng cũng không thể có câu oán hận.
Người thông minh lanh lợi như vậy đã bắt đầu nịnh hót làm mai mối cho hắn và Diệu Đảm, Triêu Mặc cười như không cười.
Vèo một tiếng, có phi tiêu bay đến bàn gỗ kế tay Thần Quang, nàng vội vàng rút tay về, phi tiêu trói thư, Triêu Mặc vội vàng mở ra, là Diệu Đảm viết.
Tối nay giờ Tý, Đỗ Quyên tự, chỗ rêu xanh sâu, yên chờ lang quân.
Hai chữ langbquân này cũng chỉ có Diệu Đảm mới gọi, Thần Quang liếc mắt nhìn, mềm mại nói, “Điện hạ mang theo Quang nhi du ngoạn khắp nơi, sẽ không ai hoài nghi gì.”
“Người đầu nhỏ luôn phản ứng rất nhanh.”
Đúng nha, có ai sẽ hoài nghi nam nhân dẫn nữ nhân của mình tới du ngoạn lại thật ra đang hẹn hò với tình nhân đây? Hắn chỉ cần mang theo nàng, là có thể yên tâm ngắm hoa ngắm trăng với Diệu Đảm, một khi có người phát hiện, cũng có thể kéo tay của nàng, trong mắt người ngoài, đây là trượng phu và thiếp thất...
Thần Quang cười nhạt, thì ra hắn đã sớm đoán chắc, cho nên mới sảng khoái dẫn nàng ra như vậy, mặc dù chịu được lửa giận bị người cười nhạo, cũng muốn ân ái không rời. Không trách được khoảnh khắc Diệu Đảm phát hiện nàng lại cười rất là hài lòng, không hề ghen tức như ngày thường.
Rốt cuộc chờ đến buổi tối, mọi người rối rít lấy ra con mồi của mình hiến tặng cho Đế Quân, tranh công lĩnh phần thưởng, Trường Khanh trừ hai con hươu sao, còn có một con gấu đen, một mũi tên trúng tim, đoán chừng gấu đen cả cơ hội hừ ra cũng không ccó, Đế Quân than thở không ngừng.
Ngược lại tiểu công chúa sáu tuổi không ngừng quấn Trường Khanh muốn hắn bắt con sóc chuột, nghe nói đặc biệt đáng yêu. Trường Khanh nói đùa, không cho. Tiểu công chúa không thuận theo: không cho Bổn cung, chẳng lẽ muốn cho cô nương xinh đẹp nhà nào. Mọi người cười ha ha. Ánh mắt La Trường Khanh nhàn nhạt rơi vào trên người Thính Tuyết không nói tiếng nào trong góc, hôm nay chắc nàng bị lời đồn làm mệt mỏi rồi.
Từng đống lửa thiêu đốt, cung nữ xinh đẹp múa lên, sáo trúc dễ nghe, nước lượn mây trôi, Triêu Mặc giống như tất cả con nhà giàu kéo tay nữ nhân của mình lẳng lặng tản bộ dưới ánh 1trăng.
Nàng đã tới Tiềm Long cốc một lần, lúc đó chơi thật là vui, chưa bao giờ từng chú ý lại còn có Đỗ Quyên tự hoang vu như thế, chỉ cung phụng thần, cả hòa thượng cũng không có.
Leo lên một bậc thang cuối cùng, nàng dừng bước lại, đưa mắt nhìn Triêu Mặc cũng không quay đầu lại bước vào, lặng lẽ khép lại cửa chính. Chim bói cá mập trong lồng tre uỵch một tiếng, tựa hồ muốn khiến nàng chú ý, nàng dứt khoát ngồi ở trên bậc thang, nhổ cỏ xanh cho nó ăn, thưởng thức bộ dáng tức giận của nó.
Triêu Mặc nói, một khi có người tới đây, liền thả chim bói cá mập ra.
Nếu có người hỏi nàng vì sao ngồi một mình nơi này, thì nói chọc điện hạ không vui, bị phạt ở chỗ này suy nghĩ.
Bốn phía an tĩnh cực kỳ, hỉ còn tiếng hít thở của mình nàng, còn có tiếng kêu vang hơi yếu của côn trùng, Thần Quang ngẩng đầu nhìn trăng, bầu trời đêm đen tối chợt nổi lên vô số pháo hoa diễm lệ, làm tròng mắt nàng sáng lên, lại không tự nhủ đứng lên, si ngốc nhìn.
Khoác một cái áo tránh gió lạnh, Thần Quang nỉ non trong lòng, đây coi là cái gì, phụ thân còn có thể làm pháo hoa có tên nàng... Lời này hơi có chút không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh (ghen tỵ), tròng mắt thản nhiên, nàng cảm thấy mình rất cô đơn, không khỏi nhớ tới bộ dáng Triêu Mặc ôm nàng đêm qua, nàng cũng ôm hắn, phân không rõ chân tình hay giả vờ, nhưng ấm áp là thật, lạnh quá lâu, cho dù là một chút ấm áp cũng không nhịn được muốn dựa vào gần, người, vẫn là động vật máu nóng, khát vọng ấm áp.
Chỉ là Tử Khiên ca ca nàng đã từng tín nhiệm nhất, ngươi phụ Tiết Thần Quang cũng được, chỉ là... Vì sao còn phải tưới đoạt cả quyền lợi hít thở không khí của nàng?
Một con chuột sóc ôm quả hạch cố gắng gặm, lặng lẽ lăn đến bên chân nàng, lăn lộn vui mừng, tròng mắt Thần Quang sáng lên, vừa muốn đưa tay liền liếc thấy La Trường Khanh nhìn nàng mỉm cười dưới bậc thang.