• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(31)

Vốn dĩ mấy cái phó bản này đã vào vô số lần, có thể nói là nhắm mắt cũng biết cách đánh, nhưng ai biết lần này lại bị lật thuyền giữa mương.

Người chơi không chỉ không nhận được phần thưởng, mà còn mất tất cả các trang bị của họ.

Không có trang bị, quái vật phó bản trở nên rất khó đánh, muốn cầu cứu nhưng không liên lạc được, chỉ có thể kiên trì đánh. Càng đánh sẽ càng đuối sức, không bằng vét sạch mọi thứ còn lại chơi liều một trận.

Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai.

(*) [Bà tác giả diễn đạt lắm quá, ý là bây giờ có hai cách, một là kiên trì đẩy nhanh quá trình tiếp tục kiếm điểm tích lũy được chừng nào hay chừng đó, đợi đủ điểm rồi trở lại quy trình (Đạo cụ được tặng - hảo cảm - điểm - mua đạo cụ - điểm ×2 - đổi đạo cụ cấp cao). Nhưng hiện tại làm cái này quá mất thời gian, vì đã bị nền mất quá nhiều hảo cảm rồi, phải bắt đầu lại từ đầu bằng việc là tạm thời bỏ qua Cố Trạch Ngôn và Kim Thành Nhất(vì bị Thẩm Mục phá) đi tìm đối tượng kế tiếp, đợi công lược được có nhiều điểm rồi mới mua đạo cụ trở về tiếp tục công lược lại hai người kia. Như đã nói, vì game này quá mất thời gian, nên còn cách thứ hai, đó là còn nước còn tát, trực tiếp còn bao nhiêu chơi bấy nhiêu, không còn đủ thì đi cướp, nói chung vét hết mọi thứ đánh liều một trận, hoặc ăn cả, hoặc về không. Vì hệ thống còn có thể thiết lập lại thế giới nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nó.]

Còn về sự lựa chọn của hệ thống...

Từ trao đổi của nó với kí chủ, trừ khi nó còn lựa chọn thứ ba mà tôi không đoán được, nếu không nó dường như cũng sẽ nghiêng về lựa chọn thứ hai.

Nếu trong trường hợp này, sẽ liên quan đến một vấn đề cốt lõi nhất, đó là làm sao để chu kỳ này bắt đầu.

Bây giờ tôi đã biết cơ chế thu thập năng lượng của hệ thống là gì, cũng đoán được nội dung tuần hoàn của nhiệm vụ.

Nhưng tôi vẫn không biết gì về cơ chế khởi động lại thế giới.

Mặc dù tôi chỉ có ký ức của kiếp trước, nhưng thông qua rình mò hệ thống lâu dài cũng có được một chút manh mối, tôi chắc chắn thế giới này đã tuần hoàn vô số lần.

Tôi lần lượt chết thảm, lần lượt tỉnh dậy, lần lượt mất đi hết những ký ức.

Giống như làm sạch dữ liệu trong bộ nhớ để bắt đầu lại, liên tục lập lại hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời, cho đến khi kí chủ xuất hiện.

Kí chủ của kiếp này và kiếp trước không phải cùng một người, bởi vậy đại khái có thể suy đoán mỗi một kiếp đều là mỗi người khác nhau.

Cho nên hệ thống căn bản không tiết lộ chuyện này cho kí chủ.

Trong mắt kí chủ, thế giới này là phó bản đầu tiên của cô ta, chờ cô ta hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng qua màn, sẽ được hệ thống mang đến cửa tiếp theo.

Sự lừa dối này cũng chứng minh sự thật này tuyệt đối không thể để kí chủ biết, cô ta cũng sẽ không cách nào chấp nhận việc mình chỉ tồn tại trong một thế giới.

Cẩn thận suy nghĩ lại, hệ thống đã từng nói qua, nếu không có nó kí chủ chính là một hồn ma vất vưởng.

Mạnh dạng tưởng tượng một chút, thân phận "Kim Sở Hàm" này giống như một bình hoa xinh đẹp, các kí chủ chính là những bông hoa dại trên cánh đồng, hệ thống là người nuôi ong, chuyên hái những bông hoa này cắm vào bình để thu hút ong tiết ra mật ong cho nó.

Nhưng hoa đương nhiên không có trăm ngày thơm ngát, khi hoa trong bình dần được vắt cạn và khô héo, chúng sẽ bị rút ra, để thay thế vào một bông hoa mới, ném bông hoa cũ kia đi.

Nếu đây là kết thúc, hệ thống đương nhiên sẽ không nói với kí chủ chuyện này.

Suy đoán táo bạo này không khỏi khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi ngồi ở vị trí xa xa nhìn kí chủ một cái, cô ta đang lén chơi điện thoại.

Tôi nghe được tiếng lòng của cô ta, biết cô ta đang nói chuyện phiếm với Cố Trạch Ngôn, thỉnh thoảng còn phân tâm mắng Thẩm Mục vài câu.

Cô ta trông trẻ trung tràn đầy sức sống, giống như chú nai con chạy trong thung lũng, trong đầu chỉ nghĩ ngày mai phải chạy đi đâu ngắm hoa.

Lại không biết đây là một cái thung lũng rỗng ruột, nói không chừng lỡ chân đạp xuống một lỗ thủng, trực tiếp rơi vào địa ngục vô gián.

Có điều, tôi cũng chẳng dư thừa chút đồng tình nào cho cô ta.

Mối quan tâm lớn hơn của tôi bây giờ là nếu hệ thống bật vòng lặp, sau đó mọi thứ sẽ lại trở về vị trí ban đầu của nó. Tôi sẽ lần nữa mất đi kí ức, vậy tôi có thể lần nữa nghe thấy âm thanh của hệ thống không? Vẫn có thể nhớ lại tất cả những điều này không?

Cho dù tôi còn có thể có được hai năng lực này, một khi khởi động lại thế giới, chỉ sợ tôi rất khó thành công lần nữa lay động hệ thống.

Thuận lợi lần này phần lớn là nhờ vào sự lỏng lẻo và chủ quan của hệ thống mà ra.

Bởi vậy tôi bây giờ chỉ có một cơ hội, hoặc là trực tiếp đối đầu với hệ thống, hoặc là phải tiếp tục đối mặt với một hệ thống đã trở nên cảnh giác cẩn thận hơn.

Huống chi sau lưng hệ thống còn có một cấp trên thần bí...

Tôi biết rõ năng lực của tôi có hạn, cho nên cho đến nay vẫn cố ý xem nhẹ điểm này, chỉ cố gắng lén lúc đối đầu với hệ thống.

Tôi biết rất rõ, có rất nhiều vấn đề mà tôi không thể đối mặt.

Ví dụ như rốt cuộc hệ thống đến từ đâu, rốt cuộc mối liên hệ giữa nó và thế giới này là gì?

Giống như một bản sao của trò chơi, tôi loại bỏ hệ thống, vậy lối vào bản sao này có bị chặn lại không? Hay sẽ có một hệ thống khác tiến vào, lần nữa lập lại vòng tuần hoàn của phó bản này?

Tôi có đối phó được với hệ thống mới không? Hay là sẽ bị năng lực thần kỳ của bọn nó áp chế, không còn cơ hội chuyển mình nữa, vĩnh viễn trở thành một bước đệm trong thế giới nhiệm vụ của bọn họ?

Những chuyện này tôi có làm thế nào cũng khó nghĩ ra được cách giải quyết, chỉ có thể để bản thân bị nghiền nát bởi những suy nghĩ đáng sợ này.

Cho nên từ lâu tôi chỉ có thể biến mình thành một con trâu nóng nảy, chỉ xông thẳng về phía trước, không quan tâm có bị đâm vào vách tường hay không.

Nhưng bây giờ là lúc phải đối mặt.

Tôi nhớ đến "âm thanh" trong căn phòng màu trắng.

Tôi háo hức hy vọng sẽ gặp lại cô ấy lần nữa.

Tôi lựa chọn tin tưởng cô ấy là "Kim Sở Hàm" chân chính, lựa chọn tin tưởng lời nói của cô ấy là sự thật.

Bởi vì nghi ngờ là ngọn lửa cháy bỏng, tôi đã gần như bị đốt cháy, không thể tiếp tục châm dầu vào lửa nữa, nếu không tôi sẽ phát điên mất.

Nếu như cô ấy thật sự là "Kim Sở Hàm", cô ấy vẫn luôn ở bên trong hệ thống, vậy có thể cô ấy sẽ biết nhiều chuyện hơn tôi, những câu hỏi của tôi cũng có thể sẽ tìm được đáp án từ phía cô ấy.

Nhưng làm sao để tôi gặp lại cô ấy lần nữa?

Hệ thống!

Bởi vì hệ thống khôi phục nên bắt buộc cô ấy phải ẩn nấp, chỉ cần tôi tăng tốc độ làm cho hệ thống lần nữa suy yếu, cô ấy liền có cơ hội nghỉ ngơi, nói không chừng sẽ đến tìm tôi.

Tôi cảm giác được hô hấp của tôi đột nhiên trở nên nặng nề, giống như một con sói hoang đói khát, nhìn chằm chằm kí chủ như thấy một miếng thịt mỡ, đói đến mức nước miếng chảy ròng ròng, bởi vì quá đói, chóp mũi đều là hương thơm của miếng thịt kia, trong tầm mắt một mảnh trắng xóa, miếng thịt kia như phát ra ánh sáng, bốc lên hơi nóng, chỉ cần cắn một miếng, cắn một miếng thôi là có thể tu thành chính quả.

Cô ta như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Tôi mỉm cười với cô ta, thu hồi ánh nhìn, bên tai nhẹ nhàng lướt qua giọng nói trong lòng cô ta mắng tôi có bệnh.

Chuông trường reo vang, tiết học cũng tan.

Tôi biết chắc chắn kí chủ sẽ đi tìm Cố Trạch Ngôn, bây giờ cô ta một lòng ôm lấy Cố Trạch Ngôn muốn bổ sung một phần trăm độ hảo cảm còn thiếu kia.

Theo lý mà nói, tôi nên chọn ra tay với người có độ hảo cảm thấp hơn Cố Trạch Ngôn là anh hai. Nhưng phương diện tình cảm của anh hai quá không rõ ràng, hơn nữa do có huyết thống làm áy náy, độ hảo cảm của anh ấy tuy rằng không cao, nhưng cũng phập phồng lên xuống, rất khó biến mất hoàn toàn.

Giống như một cục bông, dùng sức đè bẹp xuống, nhưng khi buông tay nó vẫn có thể phì ngược trở lại, phải tốn hao thời gian, chậm rãi cân nhắc từng chút một.

Nhưng Cố Trạch Ngôn thì khác, tình cảm của anh ta quyết tuyệt, cường ngạnh, giống như một tảng đá, tuy rằng khó lay động, nhưng chỉ cần tìm đúng gốc độ đập xuống, nó sẽ lập tức vỡ tan thành từng mảng, rất khó cứu vãn.

Muốn đánh nhanh thắng nhanh, anh ta mới là lựa chọn tốt nhất.

Tôi không đi theo kí chủ đi tìm Cố Trạch Ngôn, tôi phải nghĩ ra cách để Cố Trạch Ngôn chủ động đến tìm tôi.

Chuyện Thẩm Mục náo loạn ở cổng trường nhất định sẽ truyền đến tai Cố Trạch Ngôn, mặc kệ kí chủ có giải thích thế nào, Thẩm Mục vẫn luôn là cái gai trong lòng Cố Trạch Ngôn, bình thường không chạm tới thì thôi, nhưng đụng phải vẫn sẽ đau.

Cho nên anh ta nhất định không cách nào xem nhẹ lần trở về này của Thẩm Mục.

Tôi chính là muốn Thẩm Mục đâm cái gai này càng sâu hơn một chút, đâm thủng lớp ngụy trang bình tĩnh hiện tại của anh ta, đem lật toàn bộ những phẫn nộ hoài nghi cùng nhục nhã kia ra ngoài.

Chỉ là có một điểm, trong nước không thể so với bên Mỹ, Thẩm Mục là bên yếu thế, không thể triệt để chọc giận hai nhà Kim Cố, nếu không thì rút củ cải còn dính theo bùn, hắn gặp chuyện không may tôi cũng trốn không thoát.

Cho nên không thể để Cố Trạch Ngôn trực tiếp gặp Thẩm Mục, tốt nhất là tôi có thể quang minh chính đại chen giữa hai người này để chu toàn, cũng thuận tiện nắm bắt quy trình.

Cũng có thể lợi dụng Thẩm Mục nghĩ cách lộ sự khinh bỉ của hắn đối với kí chủ ra ngoài.

Tôi hiểu rõ Cố Trạch Ngôn.

Đau đớn sẽ không làm anh ta tan vỡ, nhưng thất vọng thì khác.

So với câu "Trong lòng người tôi yêu còn yêu thêm nhiều người khác", thì anh ta quan tâm đến "Tại sao tôi lại phải từ bỏ phẩm giá yêu một người như vậy" nhiều hơn.

Nếu kiên trì mạnh mẽ thì có thể yêu sai, nhưng không thể yêu một người không xứng đáng.

.........

Trong lòng tôi đã sớm có một kế hoạch, suy nghĩ hiện tại chẳng qua là muốn đẩy nhanh kế hoạch hơn một chút mà thôi.

Tiếp theo nên đưa kịch bản cho nam chính.

Lúc này tôi không tiện gặp Thẩm Mục, nhưng từ khi có "Kim Sở Hàm" chân chính che chở, tôi có thể tùy ý không lo liên lạc với Thẩm Mục bằng điện thoại, không cần nơm nớp lo sợ bị hệ thống theo dõi.

Hôm nay tâm tình nam chính tốt, nhập vai cũng nhanh.

Lúc chúng tôi kết thúc tiết cuối chuẩn bị về nhà.

Hắn đã sớm cầm một bó hoa hồng lớn đứng chờ ở cổng trường, hắn thay một chiếc quần jean, eo thon vai rộng, sau lưng được ánh hoàng hôn chiếu rọi, bắt mắt như một bức tranh triển lãm.

Kim Sở Hàm đang khoác tay Cố Trạch Ngôn làm nũng, thấy Thẩm Mục giống như gặp Diêm Vương sống, sắc mặt trực tiếp biến đen.

Tay Cố Trạch Ngôn thả lỏng bên hông dần siết chặt, gân xanh trên cổ tay cũng nổi lên.

Thẩm Mục ngược lại vui vẻ cầm hoa tới.

"Thẩm Mục!" Tôi cướp lời xông tới ngăn cản Thẩm Mục: "Sao anh lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng."

Tôi quay đầu lại cố tình nháy mắt với Kim Sở Hàm, còn đảm bảo Cố Trạch Ngôn cũng có thể nhìn thấy.

Kim Sở Hàm trầm mặt nắm lấy cánh tay Cố Trạch Ngôn, rũ mắt xuống, gần như chấp nhận tôi đứng ra giải quyết.

Cố Trạch Ngôn hơi sửng sốt, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.

Chuyện buổi sáng chúng tôi tranh chấp ở cổng trường đã truyền khắp nơi, còn suy đoán Thẩm Mục đang tới tìm ai. Lúc này hắn lại nghênh ngang mang hoa hồng đến, mặc kệ Kim Sở Hàm có nhận hay không, scandal này nhất định sẽ bay đi khắp nơi.

Scandal khác còn chưa tính, đầu lưỡi của người ta làm sao quản hết, nên chỉ cần không có phản ứng gì là được.

Nhưng nếu đối tượng scandal này là Thẩm Mục! Cố Trạch Ngôn tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Cho nên lúc này tôi nhất định phải xông ra, chủ động nghênh đón Thẩm Mục, giải vây cho bọn họ. Vừa có thể quang minh chính đại kết nối cùng Thẩm Mục, lại có thể làm nổi bật sự quan tâm và yêu thương của tôi đối với Kim Sở Hàm.

Thẩm Mục phối hợp trừng mắt nhìn tôi một cái, há miệng muốn mắng.

Tôi đến gần bên tai Thẩm Mục cực kỳ nhỏ giọng nói mấy câu: "Hôm nay ăn mặc đẹp đó, hoa này cũng không tệ, lát nữa chúng ta đi ăn gì? Ăn cá nướng đi, tôi biết gần đây có một nhà hàng khá ổn."

Thẩm Mục nghe tôi thì thầm, sắc mặt làm bộ nghiêm trọng, bày ra dáng vẻ tự hỏi chính mình xong gật đầu một cái.

Tôi lần nữa kéo dài khoảng cách, xoay người nhìn về hai người phía sau hơi chớp chớp mắt, ném ra một ánh mắt trấn an, nói: "Vậy tôi và Thẩm Mục ôn chuyện trước, sẽ không về với hai người."

Trong lòng Kim Sở Hàm liên tục suy đoán tôi vừa mới cùng Thẩm Mục nói cái gì, nhưng trên mặt chỉ là sợ hãi cùng một chút quan tâm, im lặng nhìn tôi.

Ngược lại Cố Trạch Ngôn có chút thiếu kiên nhẫn, ấn tượng trong lòng anh ta đối với Thẩm Mục cực kém, mặc dù biết tôi đang giải quyết thay cho bọn họ, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Kim Bảo Châu, cô..."

"Thẩm Mục, chúng ta đi thôi." Tôi cố ý cắt ngang lời anh ta, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mục.

Thẩm Mục nhét hoa vào tay tôi, liếc Kim Sở Hàm thật sâu, có chút thô lỗ kéo cánh tay tôi mang ra khỏi khuôn viên trường, nhét tôi vào một chiếc xe thể thao bên đường, còn chưa kịp ngồi yên hắn đã xoay vô lăng rời đi.

Chắc hoa hồng kia có xịt nước hoa, thổi vào ngực tôi nghẹn muốn chết. Tôi kéo hai cánh hoa xuống, nhàu nặn ép nước bên trong ra như máu bị pha loãng.

"Thế nào, thấy Kim Sở Hàm hai lần, có cảm giác mới gì?"

Thẩm Mục chậc chậc một tiếng: "Trở nên xấu xí, cảm giác hình như không khiến người ta ghét như trước đây nữa, nhưng lại cứ như biến thành một loại chán ngấy khác, còn không bằng cảm giác lúc trước."

"Cô ta vốn là một nhân vật cấp thấp, bây giờ mới là dáng vẻ vốn có của cô ta, không chỉ thế cô ta còn là người không giỏi giang, trước đây chẳng qua chỉ là cố tình giả bộ, là một con gấu trộm áo cà sa còn tưởng mình là cao tăng."

"Cho nên em định lợi dụng tôi khơi màu sự ghen tị của Cố Trạch Ngôn, để tôi cắn chết không buông, khui chuyện cô ả một chân đạp hai thuyền ra đúng không?"

"Đúng vậy... Phía trước rẽ phải là đến, tới chỗ tấm biển màu lam kia, dừng lại là được."

Tôi chỉ đường cho hắn, vừa xuống xe vào nhà hàng tìm phòng riêng, còn chưa kịp ngồi xuống điện thoại của anh hai đã gọi đến.

Tôi trực tiếp cúp máy, gửi cho anh ấy một tin nhắn: "Bây giờ em có việc phải xử lý, có chuyện chờ em trở về rồi nói sau". Sau đó liền chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Thẩm Mục giống như đại gia chống chân ngồi trên ghế, cầm menu gọi một hơi, mới nhìn về phía phụ vụ phất phất tay. Người kia vội vã ra ngoài.

"Đúng rồi, tên họ Hạ kia thế nào rồi?"

"Có thể thế nào? Về tình, nhà họ Kim cũng sẽ không dễ dàng buông tha anh ta, anh ta vốn muốn cố từ cá trong ao chui vào bể cá kiểng, dựa vào Kim Sở Hàm một hát một bè mới tìm được chút đường sống. Bây giờ bên Kim Sở Hàm xảy ra chuyện, cô ta vì bảo vệ chính mình nên đổ hết trách nhiệm lên người anh ta, một mực nói là mình bị Hạ Phong lừa."

"Vậy tính ra tên họ Hạ cũng là một quả hồng mềm, cứ như vậy bỏ qua?"

Tôi nghe xong lời này đột nhiên cảm thấy có chút muốn cười.

"Bằng không thì sao? Cái tên Hạ Phong của anh ta ở trước mặt nhà họ Kim cũng giống như một con kiến, anh ta là một người thông minh, vở kịch này anh ta diễn hỏng rồi. Còn muốn cố diễn tiếp, anh ta căn bản cũng không có chứng cứ chứng minh lời anh ta nói là thật. Huống chi nhà họ Kim cũng sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để biện minh."

Tôi thổi lá trà trong chén, lá trà nho nhỏ kia liền không tự chủ được đảo quanh trên mặt nước.

"Cho nên anh ta rất rõ ràng, không giãy dụa không phản kháng có lẽ là kết quả tốt nhất của anh ta hiện tại. Vì anh ta đã đắc tội với nhà họ Kim, cũng biết rõ cho dù Kim Sở Hàm có đổ hết tội lỗi lên người anh ta thì anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo tuyến đường không biết kết quả của Kim Sở Hàm, nói không chừng còn có thể vãn hồi được đôi chút. Còn nếu không nhận, vậy chính là trực tiếp lật mặt, đối với tình cảnh hiện tại của anh ta thì chẳng phải đang châm dầu vào lửa sao?"  

Tôi không nói ra chuyện anh hai điều tra Hạ Phong.

Vì năng lực có hạn của tôi, cũng vì những hạn chế của Thẩm Mục khi ở trong nước, nếu nhà họ Kim ra mặt đương nhiên muốn đào cũng sẽ đào ra.

Lăn qua lộn lại thật sự có thể tra ra mấy vụ kinh doanh ngầm của Hạ Phong, còn chuẩn bị đánh vào chỗ này.

Tôi cũng không lo bọn họ sẽ tra được vụ bắt cóc, mấy người kia trước khi đi đều quét sạch, rất khó tìm. Huống chi vụ bắt cóc này vốn không thật sự đả thương tôi, nhà họ Kim sẽ không nắm lấy bọn họ không buông, loại chuyện này nếu đã qua rồi cũng sẽ không tiếp tục lật lại nữa.

Thẩm Mục híp mắt nói: "Câu nói kia nói thế nào?"

"Độc nhất là lòng dạ đàn bà."

"Đây là chính em nói đó." Thẩm Mục cười cười, nhún vai, nói tiếp: "Đúng là khổ cho thằng anh hai em, chuyện sáng nay không bao lâu hắn đã tra ra được khách sạn tôi ở, còn phái người theo dõi tôi, có điều đều bị tôi cắt đuôi rồi."

"Ở Mỹ là địa bàn của anh, đương nhiên họ cũng sẽ khách khí vài phần, nhưng bây giờ anh về nước, những chuyện anh có thể làm ở Mỹ về đây cũng không làm được, cho nên tôi mới dựng lên vở kịch vừa rồi, làm việc cẩn thận một chút, sau này muốn trở về Mỹ cũng dễ hơn."

"Mỹ?" Thẩm Mục ngồi dậy, chống cánh tay lên bàn, giống như dã thú đang khởi động bắt đầu săn mồi, ánh mắt như đèn pha: "Em còn có thể theo tôi về Mỹ sao? Hay là em sẽ giữ tôi lại Trung Quốc?"

Tôi không nhìn hắn, giơ tay lên rót một tách trà, nhẹ nhàng đẩy qua cho hắn.

Thẩm Mục nhìn tôi một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Em nói xem."

"Đừng rối rắm vấn đề không có ý nghĩa này nữa, cứ hưởng thụ chuyến đi Trung Quốc này của anh đi."

Tôi cầm lấy chén trà cụng một chút vào cái ly trước người hắn, nước trong ly có chút đầy, không cẩn thận bị hắt ra một ít, bắn lên bàn tay hắn đang để trên bàn.

Thẩm Mục giơ tay lên nhẹ nhàng liếm liếm nước trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Một đoạn đầu lưỡi chậm rãi trượt trong tầm mắt giống như liếm liếm trên mặt tôi.

"......"

Không cần làm vậy người ta cũng biết hắn biến thái rồi.... Đồ ngốc này.

Tôi lấy khăn giấy trên bàn, nắm lấy tay hắn lau chùi: "Bẩn lắm, lát nữa còn phải ăn cơm."(*)

(*)[Giống như lau tay cho mấy đứa con nít "Thằng quễ này, đừng để bẩn, lát nữa còn ăn cơm, mẹ đánh đòn bây giờ"] =))))

Thẩm Mục sửng sốt, biểu tình trở nên có chút cổ quái.

Tôi không thể nhịn cười.

Thẩm Mục trừng mắt nhìn tôi một cái, cũng không nói gì, thành thành thật thật chờ tôi lau tay xong, mới mạnh mẽ rút về.

Hắn biết tôi đang cố ý đùa giỡn hắn, tính tình con nít kia liền nổi lên, không chỉ không thèm lựa xương cá, đến đũa cũng không thèm lấy.

Cứ ngồi đó giống như người thực vật, muốn ăn gì chỉ cần liếc mắt hất cằm, tôi phải gắp đưa đến bên miệng cho hắn ăn.

Tôi bận rộn cả một bữa cơm, không khỏi châm chọc hắn hai câu: "Đến hoàng thượng còn chưa chắc có đãi ngộ như vậy."

Thẩm Mục nhẹ nhàng nhìn lướt qua tôi một cái: "Đây không phải là em tự nguyện sao?"

Lời hắn nói rất rõ ý.

Đúng vậy, hắn tự nguyện, tôi cũng tự nguyện, bằng không chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước này.

......

Cơm nước xong, tôi và Thẩm Mục cũng tan cuộc.

Tôi vừa về nhà, Cố Trạch Ngôn và Kim Sở Hàm, còn có anh hai đã ngồi chờ sẵn.

Người của tôi còn chưa vào đến phòng khách, anh hai đã nghênh đón trước: "Thế nào? Bảo Châu! Hắn không làm khó em chứ!"

"Không có, yên tâm đi." Tôi treo lên vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng, nói chuyện với anh hai, lại không tự chủ được mà nhìn Kim Sở Hàm.

"Sao vậy? Thẩm Mục kia đã nói gì với em?" Anh hai theo tôi vào phòng khách, không đợi được sốt ruột hỏi.

Tôi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu mà thôi."

"Rốt cuộc làm sao vậy? Thẩm Mục kia không phải là người tốt lành gì, hắn làm khó cô?" Cố Trạch Ngôn hiếm khi chủ động chen vào một câu. Lúc nói chuyện lông mày nhíu chặt lại một chỗ. Anh ta vừa nói chuyện vừa tiến đến chỗ tôi.

Tôi ngửi thấy trên người anh ta toàn là mùi khói, xem ra lần này Thẩm Mục lại xuất hiện, chuyện này gây kích thích không nhỏ cho anh ta.

"Aizz......" Tôi thở dài một tiếng, đảo mắt, thiếu chút nữa viết lên người Kim Sở Hàm mấy chữ "Có nó ở đây em khó mở miệng."

Anh hai và Cố Trạch Ngôn liếc nhau.

Cố Trạch Ngôn quay đầu đi khuyên Kim Sở Hàm về phòng trước.

Kim Sở Hàm đương nhiên là không chịu, một cãi hai nháo ba làm nũng, đổi lại bình thường Cố Trạch Ngôn sao mà nỡ, nhưng lúc này dính vào hai chữ Thẩm Mục, Cố Trạch Ngôn một bước cũng không nhượng bộ.

Trong lòng Kim Sở Hàm cũng biết việc này là cô ta đuối lý, không tiện quá ương ngạnh với Cố Trạch Ngôn, chỉ có thể ai oán đồng ý.

Tới nước này, trước khi đi còn không quên đáng thương nói một câu: "Mọi người đừng nghe Thẩm Mục nói bậy, hắn chỉ cố ý vu khống em mà thôi."

Câu giải thích mang theo nghẹn ngào bi thương này đặt chung một chỗ với tiếng lòng dơ bẩn của cô ta, có vẻ đặc biệt buồn cười.

Tiễn Kim Sở Hàm đi, tôi bắt đầu diễn với Cố Trạch Ngôn và anh hai.

Tôi lấy điện thoại di động ra tìm một bản ghi âm, đây là tôi và Thẩm Mục trong lúc ăn cơm cùng nhau nói.

Vì để cho Thẩm Mục phối hợp với tôi, ngay cả canh tôi cũng phải từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.

Tôi mở bản ghi âm "nhẫn nhục" này.

"Cô đừng nói nhảm với tôi những lời vô nghĩa này, Kim Bảo Châu, là Kim Sở Hàm đến trêu chọc tôi trước, xong việc rồi cứ vậy phủi đít bỏ đi à? Cô ta cho rằng Thẩm Mục tôi là ai?"

"Thẩm tiên sinh, chuyện Sở Hàm làm quả thật không đúng, nhưng lúc ở Mỹ không phải đều giải thích rõ ràng rồi sao? Sao bây giờ anh lại..."

"Giải thích? Đó là tôi chừa lại chút mặt mũi cho cô ta mà thôi, cái gì mà vì báo ân, đúng là coi tôi là thằng ngu, bản thân tôi và Tiểu Nguyệt Nhi không có quan hệ kia, lúc tôi đón cô ta về cũng chỉ coi cô ta là bạn bè mà chăm sóc, là Kim Sở Hàm vắt hết tâm tư quyến rũ tôi, cô ta là em gái cô mà cô không biết tính tình cô ta sao? Chỉ vì muốn báo ân có cần phải dâng hiến cả tấm thân ra không?!"

"Thẩm tiên sinh, mấy lời này không thể nói lung tung! Sở Hàm đã làm chút chuyện khác thường, nhưng nó cam đoan với chúng tôi tuyệt đối không có tiếp xúc thân thiết da thịt với anh!"

(32)

"Lời cô ta nói mà cô cũng tin, cô ta cả ngày chỉ biết nói dối. Trước mặt thằng đàn ông của mình nói đi chăm sóc người nhà, kết quả có cái rắm! Là đang điên cuồng chạy đến như con khỉ đột đùa giỡn trước mặt tôi, chính mình chạy đi gợi tình người ta lại còn giả bộ như mình là tiên nữ giữ tiết, trong lòng chỉ có một mình tôi, kết quả thì sao?"

"Cái này...  Nó chỉ là một lòng muốn báo ân...".

"Một lòng muốn báo ân? Chính cô tự ngẫm lại xem, lời này có thể tin sao? Tôi đã điều tra qua chuyện nhà họ Kim các cô, chuyện của cô và Kim Sở Hàm tôi cũng biết rõ, từ sau khi cô ta xuất hiện, cuộc sống của cô đã xuống dốc không phanh, còn nháo ra rất nhiều chuyện xấu cô ta làm mà trước đây không ai biết, đối với thủ đoạn tâm cơ của Kim Sở Hàm, cô dám nói trước đây cô ta chưa từng hại cô không? Chẳng lẽ cô không hận cô ta sao?"

"Đây là việc nhà của tôi, hình như không có liên quan gì với anh, mục đích của tôi hôm nay chỉ là muốn biết, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Bản ghi âm xuất hiện một khoảnh khắc trầm mặc, sắc mặt Cố Trạch Ngôn như trong dự liệu rất khó coi.

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, bộ dạng như phạm nhân nhìn chăm chú vào phán quyết trong tay thẩm phán, chỉ chờ nó rơi xuống là sau này cũng chấm dứt sự chờ đợi đến dày vò, nhưng cũng lại sợ hãi nó rơi xuống.

"Tôi muốn làm gì?"

Tiếng cười trầm thấp của Thẩm Mục chậm rãi truyền đến.

"Tôi cái gì cũng không muốn làm, tôi chỉ là chưa chơi đủ mà thôi, cô ta đùa giỡn tôi một lần chẳng lẽ muốn đi là đi, như vậy là có thể cùng thằng nhóc họ Cố kia tình chàng ý thiếp? Tôi chơi chưa đủ cô ta, cô ta không có tư cách vứt bỏ tôi."

"Anh muốn cùng Cố Trạch Ngôn đi tranh giành Sở Hàm?"

"Tranh? Ả đàn bà đó cũng đáng sao? Một đóa hoa giả miệng đầy dối trá, chẳng lẽ còn muốn tôi cưới cô ta? Cũng có phải tôi chưa từng thấy qua phụ nữ đâu, cô cho rằng tôi là thằng nhóc họ Cố kia sao?"

"Thẩm tiên sinh! Xin chú ý ngôn từ! Nhà họ Kim chúng tôi không phải quả hồng mềm, nếu anh dám làm gì bất lợi với Sở Hàm, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

Nói đến đây, truyền đến âm thanh đồ sứ vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng hét của tôi, kèm theo một trận ồn ào, bản ghi âm bị gián đoạn.

Là tôi bảo Thẩm Mục ném một cái bát, diễn một vở kịch.

"Hắn động thủ với em!" Anh hai cao giọng.

Tôi liên tục lắc đầu: "Không, hắn bị ngã, không làm em bị thương. Cái kia, Cố Trạch Ngôn..."

Tôi gọi tên Cố Trạch Ngôn, lúc anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, tôi không thể nhìn thấy một tia cảm xúc nào trong mắt anh ta, tất cả đều là đờ đẫn.

Tôi thở dài có chút không đành lòng: "Aiz... Theo lý mà nói, tôi không nên cho anh nghe bản ghi âm này, nhưng những lời này nếu tôi không nói anh nghe, Thẩm Mục cũng sẽ nói với anh, không bằng tôi nói với anh ngay từ đầu, nhưng dù có như vậy, những lời này phát ra từ miệng Thẩm Mục, là thật hay giả chúng ta còn chưa biết."

Tôi đem do dự xen lẫn vào trong lời nói, lại theo từng câu từng chữ từ từ rút đi, dần lộ ra kiên định.

"Tôi biết tôi nói những lời này cũng không thích hợp, nhưng không có tầng quan hệ kia, chúng ta cũng là bạn bè quen biết hai mươi năm, Sở Hàm cũng là em gái tôi, chính là bởi vì tôi vẫn hy vọng hai người có thể tốt đẹp, nên tôi mới không để ý mặt mũi nói nhiều như vậy, chuyện này căn bản cũng là chuyện của anh và Sở Hàm, tôi cảm thấy anh nên tìm con bé ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau, hỏi xem rốt cuộc nó còn giấu chúng ta chuyện gì không, hỏi ra rồi chúng ta mới có thể sớm tìm cách, không đến mức bị Thẩm Mục làm cho trở tay không kịp."

Cố Trạch Ngôn rõ ràng nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại không rơi vào người tôi, anh ta giống như biến thành một đám mây, đang bị gió thổi tới thổi lui, mờ mịt nhìn xung quanh.

"Tôi biết rồi, cám ơn cô, tôi hiểu."

Một câu anh ta nói có chút nhẹ nhàng, nói xong liền đi về phía phòng Kim Sở Hàm trên lầu.

Phản ứng của anh ta thế này là bình tĩnh hơn nhiều so với lúc ở Mỹ.

Đại khái là bởi vì sâu trong nội tâm anh ta chưa bao giờ buông bỏ chuyện này, cho nên khi chuyện này lại bị lật ra, cũng không có gì khó chấp nhận.

Nhất thời phòng khách chỉ còn lại tôi và anh hai.

Anh ấy có chút như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch.

Anh hai luôn thích vẽ lên viễn cảnh thái bình, luôn cảm thấy rất nhiều chuyện có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cho nên chuyện của Kim Sở Hàm anh ấy là người buông bỏ nhanh nhất, anh ấy vẫn là một người anh tốt, có một em gái nghe lời đáng yêu.

Nhưng hiện tại tôi lại lần lượt xé rách những tầng lừa gạt này, buộc anh ấy phải đối mặt với "em gái" đi ngược lại với tưởng tượng của anh ấy.

Tâm trạng anh hai có lẽ còn phức tạp hơn Cố Trạch Ngôn.

Tôi đợi hồi lâu cũng không đợi được âm thanh hệ thống báo độ hảo cảm, lại chỉ nghe kí chủ liên tục gọi hệ thống.

Nghe cô ta nói, hẳn là Cố Trạch Ngôn đang chất vấn cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thẩm Mục.

Hệ thống hồi lâu mới từ trong tiếng gọi của cô ta xuất hiện.

[Ầm ĩ cái gì! Hả? Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao mức độ hảo cảm của Cố Trạch Ngôn và Kim Thành Nhất lại dao động mãnh liệt, cô lại làm cái gì nữa vậy?]

[Thẩm Mục tìm tới cửa! Còn nói tôi quyến rũ hắn, lên giường cùng hắn! Hệ thống, bây giờ làm sao đây!]

[Còn làm gì được nữa?! Bây giờ tôi không có đạo cụ đâu, cô cứ mặc kệ, có chết cũng không nhận, trước hết cứ nghĩ cách ổn định hảo cảm, không cần lên cao, nghĩ cách đừng để nó rớt thê thảm là được!]

Mọi lời nói nghe có vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, giống như đang bị một con ruồi gây phiền nhiễu.

[Làm sao có thể được! Hệ thống... Cậu...]

Kí chủ cũng không phải quá ngu xuẩn, hệ thống thay đổi giải quyết qua loa chậm chạp, cuối cùng cô ta cũng phát hiện ra: [Sao tôi cứ cảm thấy cậu bây giờ hình như không hoàn toàn quan tâm đến chuyện công lược này? Tại sao? Cậu không sợ thất bại sao? Hơn nữa mấy ngày nay tôi muốn tìm, cậu đều không có ở đây, không phải cậu muốn thu hồi đạo cụ sửa chữa những vấn đề kia sao? Sao chuyện độ hảo cảm biến hóa này phải đến khi tôi gọi cậu, cậu mới phát hiện?]

Hệ thống trầm mặc một lát, đột nhiên tức giận [Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?! Không phải tất cả đều do cô mà ra à? Tôi thu hồi những đạo cụ kia, nhưng mà nói sửa chữa chương trình cô cho rằng muốn sửa là sửa sao? Cô cập nhật hệ thống trên điện thoại còn cần thời gian chờ mà, là tôi không muốn làm nhanh sao? Cô nghĩ tôi làm việc này vì ai? Không phải là vì để tiếp tục để cô làm nhiệm vụ tốt hơn sao? Cô nghĩ tôi không vội à? Nhưng mà có vội thì cũng phải ngồi chờ không phải sao?]

Nó lại bùng cháy, ngay sau đó âm thanh lại hòa hoãn lại: [Hai ngày nay tôi nghĩ, thế giới này làm thành như vậy sợ là không dễ tiếp tục, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, hoặc là tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cô bị gạt bỏ, tôi cũng sẽ bị thu hồi, lựa chọn này không cần nghĩ đến, cũng biết là lựa chọn tồi tệ nhất của cả hai chúng ta, vậy nên chỉ còn một lựa chọn khác, là tôi hao phí toàn bộ năng lượng thiết lập lại thế giới quay về một thời điểm nào đó, làm lại nhiệm vụ.]

[Còn có thể thiết lập lại thời gian sao? Sao cậu không nói sớm? Tuyệt vời! Tôi nhịn đủ rồi, mấy ngày này làm việc chỗ nào cũng không thuận lợi! Tôi sắp nghẹn chết rồi, khi nào có thể thiết lập lại?]

[Cô gấp cái gì, chuyện thiết lập lại cũng không phải chuyện nhỏ, hao phí rất nhiều năng lượng, trước tiên tôi phải bảo dưỡng hệ thống trước rồi nói sau. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết để thiết lập lại là cô phải cố gắng ổn định tình hình hiện tại, không để tình huống và hảo cảm tiêu cực xuất hiện. Dù sao cô không phải linh hồn của thế giới này, một người tiêu cực là Thẩm Mục còn chưa tính, nếu để xuất hiện thêm người thứ hai, rất dễ làm thế giới này biến động. Đến lúc đó tôi còn phải hao phí năng lượng đi ổn định thế giới nhỏ, bằng không lúc thiết lập lại sẽ trở nên rắc rối hơn.]

[Được! Tôi biết rồi, vậy cậu mau đi bận việc đi!]

Kí chủ phấn khởi.

Tôi lại cảm thấy kỳ quái, hệ thống cũng không giống như thứ có lòng tốt như vậy, kí chủ làm hỏng việc một lần, chẳng lẽ nó còn có thể cho cô ta cơ hội thứ hai? Còn có sức lực kia không bằng dứt khoát đổi một người khác.

Hơn nữa cách làm vừa rồi của nó giống như bị chọc chúng chỗ ngứa, không biết trả lời thế nào nên giả vờ phẫn nộ đem trách nhiệm đổ hết lên đầu kí chủ, sau đó lại cho hai quả táo ngọt trấn an.

Người ta lấy được táo ngọt, tự nhiên sẽ đem trọng tâm chuyển dời sang chuyện khác, sẽ không tiếp tục truy vấn nữa.

Tôi sợ chuyện nó muốn thiết lập lại là thật, nhưng dắt theo kí chủ là giả.

Nếu muốn thiết lập lại cần phải tiêu thụ năng lượng, tôi không biết chính xác trước đó nó đã làm được những gì, nhưng nhiệm vụ lần này coi như nó đã thấy bại, phải dựa vào thu hồi đạo cụ mới lấp đầy thiệt thòi của bản thân.

Sau khi thiết lập lại nó cần phải tiếp tục làm nhiệm vụ, nếu tôi là nó, tôi sẽ không để mất đi chút điểm tích lũy hiện có nào, bằng không cho dù thiết lập lại, cũng sẽ rất khó làm nhiệm vụ.

Dựa theo tình huống hiện tại mà phân tích, nó hẳn là bị "Kim Sở Hàm" chân chính giở trò, cho nên nó mới không liên lạc được với cấp trên, như vậy khả năng lớn nhất của nó, chính là ở thế giới này tự nghĩ cách dựa vào độ hảo cảm của Cố Trạch Ngôn và Kim Thành Nhất để tích lũy điểm.

Mặc kệ nguyên lý là thế nào, điều có thể khẳng định, hiện tại hai người họ là phần quan trọng nhất để tiếp tục cung cấp năng lượng cho nó.

Cho nên nó hẳn là sẽ không xuống tay với họ.

Về phần những người khác nếu không có cách nào thông qua độ hảo cảm để cung cấp điểm tích lũy cho nó, vậy có thể chứng minh họ không có giá trị lợi dụng đối với hệ thống.

Nhưng những người ít nhiều không quan trọng này đều là những mắt xích có tác dụng trong vòng tuần hoàn, tốt nhất là không nên lộn xộn. Vậy nên những người khác bao gồm cả tôi đều có thể bị loại trừ.

Vậy nó sẽ ra tay từ chỗ nào đây, có người nào nó có thể động đến để thỏa mãn nhu cầu lại không ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo của nó?

Đó là kí chủ.

Một linh hồn có thể thay thế bất cứ lúc nào với những nhiệm vụ luân phiên!

Chỉ cần duy trì thân phận "Kim Sở Hàm" là được rồi, giống như búp bê bằng bông, chỉ cần trả vỏ búp bê lại, bông bên trong có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

(*)[ Giải thích đơn giản là bây giờ hệ thống còn cần nhờ Cố Trạch Ngôn và Kim Thành Nhất để tích lũy điểm nên sẽ không động đến họ, còn mấy người khác tuy không quan trọng nhưng cũng giống như những con cờ khác trên bàn cờ vậy, không thể tùy tiện đảo lộn thứ tự hoặc bỏ đi con nào, nếu không ván cờ tiếp theo ai biết sẽ thua hay thắng. Vậy chỉ còn lại duy nhất một người là kí chủ, vì kí chủ chỉ là linh hồn có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên hệ thống sẽ chọn đối tượng này để tiêu hóa chuyển đổi thành năng lượng cho nó]

Nếu cứ suy đoán theo cách này...

Những kí chủ biến mất không lý do trước đây có phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ bị hệ thống tự động tiêu hóa, biến thành năng lượng khởi động lại chu kỳ của thế giới không?

Đây cũng là lý do vì sao nó gạt kí chủ chuyện tiếp theo còn nhiều nhiệm vụ ở các thế giới khác đang chờ đợi cô ta.

Bởi vì, mặc dù không biết liệu linh hồn và năng lượng có liên quan gì với nhau hay không, nhưng đây là giả thuyết hợp lý nhất mà lúc này tôi có thể suy đoán.

Tôi phải tăng tốc độ, giảm mức độ hảo cảm xuống, nếu vậy hệ thống sẽ phải dành tâm trí đi bảo vệ thế giới nhỏ, "Kim Sở Hàm" chân chính mới có khả năng lộ diện đến tìm tôi.

…………

Tôi vừa suy đoán trong lòng vừa cùng anh hai chờ Cố Trạch Ngôn.

Một lúc lâu sau Cố Trạch Ngôn mới xuống lầu, Kim Sở Hàm không đi cùng anh ta.

Vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, không nói ổn, cũng không nói không ổn, chỉ là nhìn qua hình như rất mệt mỏi.

"Tôi đã nói chuyện với Sở Hàm, cô ấy nói cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì với Thẩm Mục, là Thẩm Mục vì muốn trả thù cô ấy nên mới nói linh tinh mà thôi."

Cố Trạch Ngôn biến một tiếng đồng hồ trò chuyện thành một câu nói ngắn ngủi.

Tôi lập tức mở miệng: "Đã như vậy tôi cũng yên tâm, trước đây hắn cho chúng ta xem một video không phải sao, nên tôi mới lo không biết hắn còn giấu chuyện gì bất lợi cho Sở Hàm mà chúng ta chưa biết, nếu đã không có gì, vậy chỉ cần tìm cách đuổi người về Mỹ là được."

Cố Trạch Ngôn lạnh lùng gật đầu: "Ừm, chuyện này tôi sẽ đi làm."

"Không, ai cũng được nhưng anh không thể ra mặt, cái người tên Thẩm Mục kia hai người cũng đã gặp qua rồi, hắn cơ bản chính là một người điên, ép hắn quá ai biết hắn sẽ còn làm ra được chuyện gì nữa, quan hệ giữa anh và Thẩm Mục có thể xem là gay gắt, lỡ như Thẩm Mục lần nữa cố tình đối đầu với anh, vậy chỉ càng phiền phức hơn, tôi thấy chuyện này vẫn nên là tôi ra mặt, dù sao tôi và hắn cũng đã đối mặt mấy lần rồi."

"Không được!"

Cố Trạch Ngôn và anh hai gần như đồng thanh từ chối.

"Tôi biết hai người đang lo lắng chuyện gì, đầu tiên, hôm nay tôi vì giải vây cho Sở Hàm đã ở trước mặt người khác đã giao tiếp với Thẩm Mục, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên theo tôi thấy chúng ta nên tìm cách tốt nhất giải quyết vấn đề phiền toái này, theo nữa là chúng ta đang ở Trung Quốc, sau lưng tôi còn có nhà họ Kim, Thẩm Mục cũng không phải kẻ ngốc, tôi còn cảm thấy hắn là người thông minh, mục tiêu của hắn là Sở Hàm, sẽ không vì một người không quan trọng như tôi mà tự chuốc thêm phiền toái, cho nên tôi sẽ an toàn, còn có..."

Anh hai và Cố Trạch Ngôn đều không tình nguyện, tôi mất một phen miệng lưỡi mới thuyết phục được bọn họ.

Vốn tưởng rằng Cố Trạch Ngôn sẽ lại đi gặp Kim Sở Hàm, ai biết sự tình vừa thương lượng xong, anh ta đã trực tiếp muốn về.

Trước khi ra khỏi cửa, anh ta hỏi tôi: "Cô đã nói gì với Thẩm Mục? Sao hắn lại theo cô dễ dàng như vậy?"

"Không nói gì, mục đích của hắn chính là Sở Hàm, thứ có thể hấp dẫn hắn nhất tự nhiên cũng là Sở Hàm."

Tôi mỉm cười với anh ta, bắt đầu nói dối.

"Tôi nói với hắn, tôi biết anh là muốn tìm Sở Hàm, có muốn biết ban đầu vì sao lại vì anh mà phản bội Cố Trạch Ngôn, nhưng cuối cùng vẫn chọn anh ta không? Nếu muốn biết thì đi theo tôi."

Trên gương mặt căng thẳng của Cố Trạch Ngôn có một khoảnh khắc khó xử, nhưng lại nhanh chóng lơi lỏng xuống lộ ra một chút ý cười tự giễu.

"Mặc kệ có thế nào, hôm nay cũng cám ơn cô, tôi biết tôi nói lời này rất dối trá, nhưng mà...".

"Anh không cần nói những lời này, tôi đã nói rồi, nói gì đi nữa hai nhà chúng ta cũng thân thiết từ lâu, hai chúng ta lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có tình yêu thì cũng coi như bạn bè đi, chuyện trước kia tôi đã sớm buông bỏ rồi, anh cũng không cần nhắc tới nữa, chúng ta vẫn là bạn bè."

Tôi dùng sự thành khẩn đã sớm luyện tập không chê vào đâu được để khiến sự phức tạp trên gương mặt Cố Trạch Ngôn thêm vài phần buồn bã thoải mái.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của anh ta, tôi biết con đường tiếp theo của tôi sẽ dễ dàng hơn.

Bởi vì theo sự tín nhiệm của Cố Trạch Ngôn hiện tại, thì cuối cùng tôi cũng xếp trên Kim Sở Hàm.

......

Kim Sở Hàm mãi cho đến bữa cơm tối mới ra khỏi phòng, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, cũng may bố mẹ tối nay có tiệc không ở nhà, bằng không sẽ đau lòng đến hỏng mất.

Anh hai nhìn cô ta như vậy, do dự nhiều lần vẫn tiến lên dịu dàng an ủi.

Tôi biết, độ hảo cảm của anh hai mới là khó biến mất hoàn toàn nhất.

Kiếp trước tôi bị kí chủ bày kế làm cho thân bại danh liệt, biến thành một cô gái xấu xa độc ác, bởi vì hết lần này đến lần khác tổn thương viên ngọc quý trên tay nhà họ Kim, họ muốn tước đi hết thảy những gì tôi có, còn muốn mở một buổi tiệc trực tiếp cắt đứt quan hệ với tôi, để an ủi kí chủ đang phải chịu oan ức.

Là anh hai đã ngăn cản chuyện này.

Lúc tôi bị đuổi ra ngoài thậm chí còn không thể mang theo một bộ quần áo, lúc tôi bị ngã xuống bậc thang, anh hai rõ ràng nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương rơi ra khỏi túi quần tôi, nhưng không nói gì cả, chỉ quay đầu vẫy tay bảo tôi nhanh chóng rời đi.

Anh ấy luôn vĩnh viễn giữ lại một tia mềm lòng như vậy.

Kim Sở Hàm dưới sự an ủi của anh ấy, rốt cục lộ ra một chút ý cười, bĩu môi hờn dỗi: "Em đã nói em với Thẩm Mục không xảy ra chuyện gì cả, là hắn vu khống em, mọi người không chịu tin còn đến chất vấn em, sao em lại khổ thế này.."

Tôi vui vẻ xem cô ta biểu diễn, hiện tại cô ta càng giả bộ oan ức, đến lúc đó bị vả mặt lại càng tàn nhẫn.

Cũng phải biết tôi đối với thân thể và ít thói quen trên giường của cô ta đều rõ như lòng bàn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK