• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của Đồng Thịnh Chử cực nhanh làm cậu không kịp kéo hắn lại, chẳng mấy chốc đã đến gần chiếc xe kia.

Đồ vật trên tay còn mang theo hơi ấm của hắn, nhưng lúc này nó như một đốm lửa nóng rực cháy bỏng lòng bàn tay của Tô Đường.

Tô Đường mãnh liệt cắn môi dưới, nắm chặt camera mini trong tay, xoay người lập tức chạy. Cậu phải nhanh tìm được bác viện trưởng, để bác ấy cứu Đồng Thịnh Chử và Lý Thiến Văn.

A Chử, cậu nhất định phải chờ tớ! Tô Đường thầm cầu nguyện trong lòng.

Cả hai kiếp cậu đều chưa từng chạy bằng tốc độ nhanh đến vậy, đời trước là vì trái tim không cho phép, còn đời này vốn được cưng chiều từ nhỏ căn bản chưa từng phải chịu bất cứ mệt mỏi hay khổ sở nào.

Không khí xung quanh như bóp nghẹt lại, nhưng Tô Đường vẫn thấy chưa đủ. Cậu hối hận nếu ngày thường chăm chỉ vận động thì bây giờ có thể chạy nhanh hơn nữa, tìm được bác viện trưởng đi cứu bọn họ.


Tô Đường vọt tới dùng sức đẩy cửa ra, thân thể này thật sự quá nhỏ, chạy một đoạn ngắn đã thở hổn hển, mệt mỏi không sao chịu được, cổ họng đau rát nóng rực vì thiếu không khí.

Nhưng không thể dừng lại được, mặc kệ cơ thể đau đến mức nào, hai chân run rẩy đến đâu, cậu cũng không được nghỉ ngơi. A Chử còn đang đợi cậu đến cứu!

Cậu ngửa đầu hít sâu một hơi, lần thứ hai phóng đi.

Có lẽ bởi vì Tô Đường mang theo trọng trách vĩ đại nặng nề, nên ông trời tương đối thương xót cậu.

Tô Đường vừa chuẩn bị chạy về phía văn phòng của viện trưởng Âu Dương, ngay lúc này đã gặp được người đang đi tìm bọn họ.

"Đường Đường, sao con lại ở đây? Thịnh Chử đâu? Bạn ấy có đi cùng con không?" Viện trưởng Âu Dương đỡ Tô Đường đang mệt đến sắp ngất.


Bà vừa mới đi xem bọn trẻ, phát hiện thiếu mất ba đứa. Bà lo lắng liền kêu thêm hai người nữa cùng nhau đi tìm.

Ba người chia nhau ra, một người đi hỏi bảo vệ, một người tìm ở sân trước, còn viện trưởng thì ra sân sau xem xét, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Đường chạy nhanh như đang bị thú dữ dí theo.

Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử trước giờ thường xuyên đi cùng nhau như hình với bóng, nên bà tự nhiên mà hỏi thăm hành tung của hắn.

"Bác viện trưởng." Tô Đường thở hổn hển chỉ về cổng sau: "A Chử, A Chử..."

Viện trưởng bị bộ dáng thở gấp không đợi được của cậu dọa sợ, cho rằng Đồng Thịnh Chử đã xảy ra chuyện. Bà nhất thời bối rối liền vội vàng hỏi: "Sao vậy, nói từ từ thôi."

Bà vỗ nhẹ sau lưng Tô Đường, giúp cậu hô hấp.

"Cổng sau." Tô Đường dần bình tĩnh, cậu lôi kéo cánh tay viện trưởng đi nhanh: "Cổng sau mở, A Chử cùng Lý Thiến Văn đều đã ra ngoài."


Đồng Thịnh Chử phá hư chuyện của Lý Văn Bân nhất định sẽ làm gã cảnh giác, thậm chí hủy đi chứng cứ.

Nghĩ đến đây Tô Đường liền sợ hãi, trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn đừng xảy ra chuyện gì.

Viện trưởng Âu Dương cảm nhận được Tô Đường sợ hãi cùng lo lắng đến mức nào, trái tim đập thình thịch liên tục.

Bà không có thời gian hỏi tại sao khóa cổng lại mở, bước chân nhanh hơn cả Tô Đường: "Đường Đường, nói cho bác biết bọn họ ở đâu?"

Tô Đường cũng thấy được mình quá chậm, cậu thật sự rất mệt, chạy không nổi.

Cậu cảm giác mình đang kéo chân sau, quyết đoán khai địa chỉ: "Có một cái cây lớn trên con đường bên ngoài cổng sau."

Tô Đường vừa nói xong, viện trưởng liền dặn dò rồi xoay người rời đi: "Đường Đường, con về nói với các cô chú một tiếng."
Tô Đường cũng không nghe lời dặn của viện trưởng mà chậm rãi chạy theo phía sau.

Lấy mức độ coi trọng viện trưởng của Lý Văn Bân, chỉ cần bà ấy đến đó là có thể giải trừ nguy cơ, cho nên Tô Đường không cần đi tìm viện binh làm gì, hơn nữa bây giờ thứ cậu muốn làm nhất là xác định an nguy của Đồng Thịnh Chử.

Bên này, Đồng Thịnh Chử vừa xuất hiện Lý Văn Bân đã phát hiện ra hắn.

Lý Văn Bân dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, phun ra một ngụm khói trắng, đôi mắt hơi nheo lại đánh giá Đồng Thịnh Chử.

Đồng Thịnh Chử mặc kệ gã nhìn, vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng như trước đây, không chút hoang mang tiến dần về phía gã.

"Tại sao con lại ở đây?" Lý Văn Bân hơi phiền nhìn sau lưng Đồng Thịnh Chử, đem điếu thuốc trên tay quăng xuống đất, lấy chân nghiền lên.

Đồng Thịnh Chử không ngốc, lúc nãy mơ hồ nhìn dáng môi của Lý Văn Bân đã đoán được đại khái nội dung.
Lý Văn Bân nói với người trong xe: "Người tôi đã mang đến, Tiền tổng từ từ thưởng thức, đừng quên ước định giữa chúng ta."

Sau đó quay đầu nhìn Lý Thiến Văn: "Phải nghe lời bác ấy nói, không được phản kháng."

Đồng Thịnh Chử càng thêm chắc chắn lập luận của mình, gã là một người dối trá trơ trẽn làm nên hành vi dơ bẩn này.

Nếu là trước kia, để hắn gặp được chuyện này đừng nói tới xen vô, cả hơi sức để ý cũng không động, nhưng đứa nhóc kia không biết tại sao nhất quyết nhúng tay vô.

Rõ ràng Tô Đường muốn đi cứu Lý Thiến Văn ngay, việc vạch trần bộ mặt của Lý Văn Bân chắc chắn không ổn, nên trước mắt chỉ có thể đi tìm viện trưởng đến giải vây.

Đồng Thịnh Chử biết rõ con người Lý Văn Bân. Dưới tình huống bình thường, đối phương sẽ ngụy trang thành một người đáng tin cậy, nhưng một khi bị vạch trần, gã liền sẽ lộ ra răng nanh hung ác, nuốt chửng những kẻ biết được bí mật sâu kín nhất của gã.
Tô Đường chắc chắc sẽ rơi vào nguy hiểm nếu đối đầu với gã, việc đưa bằng chứng phạm tội của gã ra ánh sáng cũng khó khăn hơn bao giờ hết.

Không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp.

Đồng Thịnh Chử không muốn Tô Đường xảy ra chuyện, càng không thể ngăn cản cậu, nên đành phải tự tay hành động.

"Con nhìn thấy." Đồng Thịnh Chử dừng lại cách Lý Văn Bân không xa, vừa đúng lúc nhìn thấy có cục đá lớn hơn bàn tay một chút nằm dưới chân, đôi mắt đen nhìn chằm chằm gã.

Gương mặt Lý Văn Bân cứng đờ, sau đó nhíu mày: "Con nhìn thấy cái gì?"

Đồng Thịnh Chử không trả lời ngay, lát sau mới lên tiếng: "Con cũng nghe được mọi chuyện, nên là hãy thả Lý Thiến Văn ra đi, con sẽ không nói với viện trưởng."

"Con là đang uy hiếp bác sao?" Lý Văn Bân luôn không thích Đồng Thịnh Chử, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc bốn tuổi lại trưởng thành quá phận, đặc biệt là đôi mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi kia, nó như nhìn thấu mọi bí mật mà người khác nỗ lực che giấu.
Nhưng Bội Thanh của gã rất quý đứa nhóc này, nên gã cũng chỉ có thể giả vờ thương yêu.

Mà lần này, bí mật của gã bị phát hiện.

Gã không thể để Bội Thanh thất vọng, vừa hay gã cũng không thích đứa bé này, cho nên phải giải quyết nó thôi.

Như vậy vĩnh viễn không ai phát hiện được những gì gã đã làm.

Lý Văn Bân trong nháy mắt quyết định.

Gã liền lập tức dựng lên bộ mặt giả tạo tươi cười thân thiết: "Thịnh Chử, bác không biết con đang nói cái gì. Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, để bác mang con trở về nhé, đừng làm mọi người lo lắng."

Lý Thiến Văn đã vào trong xe từ nãy, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ không hay. Hắn không muốn Tô Đường tự trách thất vọng, bây giờ Lý Văn Bân lại không chịu buông tha, thậm chí còn muốn xuống tay với hắn.

Chỉ còn cách dùng đến bạo lực.
Đồng Thịnh Chử canh lúc Lý Văn Bân không đề phòng liền ngồi xổm xuống nhặt cục đá bên chân, ném thẳng về phía cửa sổ xe thương vụ.

"Rầm" một tiếng, chiếc xe chấn động, sau đó bên trong vang lên tiếng la hét hùng hổ, một giây sau cửa xe liền mở ra.

Đồng thời Lý Văn Bân nổi giận, chạy tới muốn bắt Đồng Thịnh Chử. Hắn sớm có chuẩn bị, sau khi ném xong liền quay người chạy đi.

Lý Văn Bân chửi thầm một câu, càng thêm tăng tốc, gã không thể để Bội Thanh biết chuyện này.

Gã vừa đuổi theo Đồng Thịnh Chử, một bên quay lại nói với lão mập đang mắng chửi người: "Tiền tổng, hôm nay dừng ở đây, mau đem đứa bé kia xuống xe."

Thời điểm Âu Dương Bội Thanh đuổi đến, Lý Văn Bân một tay đè nặng Đồng Thịnh Chử, một tay trấn an sờ viền mắt hồng hồng của Lý Thiến Văn, đang không ngừng giải thích với Tiền tổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK