• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16, Quyết định

Ngày hôm sau, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đã ra khỏi sơn cốc, đường vô cùng vắng, hai người đi đến xế chiều mới trông thấy một căn nhà, thấy trời cũng đã muộn bèn quyết định tá túc một đêm. Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, cụ ông mặt mày dính đầy tro bếp cười đến lộ hàm răng khấp khểnh đã rụng gần hết: “Bà nó à, có khách đến nhà này, mau ra chào hỏi nào.”

Một cụ bà bước từ buồng trong ra, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn rất khỏe, “Chà, cũng lâu rồi nhà chúng ta không có ai ghé thăm đấy ông nó ạ.”

Triển Chiêu nói: “Làm phiền nhà ông bà rồi.”

Ông cụ gõ tẩu thuốc trong tay, nói: “Cậu không phải khách sáo, chỗ chúng tôi chỉ có cơm canh đạm bạc, mong hai người không chê bai mới phải.”

Đinh Nguyệt Hoa xắn tay áo đi theo bà cụ, cô nói: “Bà ơi, để cháu phụ bà.”

Bà cụ vội vàng nói: “Cô nương xinh đẹp, lại còn tốt tính, không cần phụ đâu, kẻo bẩn quần áo của cô nương.”

Đinh Nguyệt Hoa nói: “Không sao đâu ạ.” Rồi đi theo phụ bà cụ chuẩn bị cơm nước.

Triển Chiêu bắt đầu chuyện trò với cụ ông, hắn hỏi: “Đây là chỗ nào ông nhỉ?”

“Chỗ này là núi Đại Mạo, thuộc huyện Hán Âm, men theo chỗ này về phía Tây, vượt qua hai đỉnh núi là đến trấn Hiểu Nguyệt, ở đó gần với đường cái quan.” Ông cụ đáp.

“Ông, ban nãy chúng cháu có đi qua một cái sơn cốc lớn, ông biết nó là nơi nào không?” Triển Chiêu lại hỏi.

Ông cụ nghiêng đầu, suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Chắc là Thông Thiên cốc.” Chợt ông cụ biến sắc, có chút kinh ngạc nói: “Hai cô cậu từ chỗ đó đến đây ư? Nghe bảo ở đấy có rất nhiều hung thần ma quỷ, hầu hết những người vào đó đều không trở ra được.”

Đang nói thì Đinh Nguyệt Hoa với bà cụ bưng một cái chậu lớn cùng bát đũa đi ra, bà cụ nói: “Chỗ núi sâu hẻo lánh, khó cho hai vị rồi.”

Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa ngồi cạnh nhau, Triển Chiêu sẻ hơn phân nửa miến và đồ ăn trong bát sang cho Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Mấy hôm nay nàng cũng chưa ăn được gì đàng hoàng, ăn nhiều một chút.”

Đinh Nguyệt Hoa đẩy lại về bát hắn, còn sẻ thêm một phần trong bát mình qua, nói: “Chàng mới là người phải ăn nhiều một chút, cơ thể chàng không khỏe, sắc mặt của chàng cũng chẳng khá hơn mớ rau trong chậu này là bao.”

Bà cụ thấy thế, khều cụ ông, nói: “Nhìn bọn họ kìa, giống chúng ta ngày trẻ ông nhỉ.”

Ông cụ cười: “Khi đó bà rất dịu dàng và ân cần.”

Bà cụ nghe xong trừng mắt nói: “Hừ, bây giờ tôi già rồi, ông không ưa tôi nữa đúng không!”

Ông cụ vội vàng cầm tay bà cụ, nói dỗ dành: “Mẹ nó à, có trời đất chứng giám trong là ta nàng vẫn luôn là dịu dàng, hiền thục.”

Bà cụ mỉm miệng cười: “Già hết rồi, còn ở trước mặt người khác thế này, lão không ý tứ gì cả.”

Ông cụ nói: “Nếu năm đó tôi có ý tứ thì sao lấy được bà về, rồi phải làm sao mới có con?”

Bà cụ cười, vỗ nhẹ bàn tay ông cụ: “Mau thật, mới đó đã ba mươi năm rồi.”

Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa thấy đôi vợ chồng già ở trước mặt tình cảm như thế thì lấy làm cảm động, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Đinh Nguyệt Hoa thầm nghĩ: “Nếu như có thể cùng Triển Chiêu dắt tay nhau đi đến già thế này, dù có cơm rau nước chè cũng đủ rồi.”

Triển Chiêu cũng thầm nghĩ như vậy, hắn bỗng chốc có cảm giác của một gia đình, trong lòng rất ấm áp, đột nhiên, lồng ngực dâng lên một cơn khó chịu, ngay lập tức bùng phát chẳng dấu hiệu báo trước. Triển Chiêu cúi người, mày cau chặt, tức khắc suy nghĩ tỉnh táo lại, bùa sinh tử trên người mình còn chưa giải, cũng không biết còn chịu được bao lâu, hắn nhìn hai ông bà lão trước mặt, bên nhau đến già đối với mình đúng thật là xa vời.

Đinh Nguyệt Hoa vuốt lưng Triển Chiêu, nói: “Lại khó chịu hả?”

Triển Chiêu hít sâu, lắc đầu.

Đôi vợ chồng già thấy sắc mặt Triển Chiêu không tốt bèn đoán rằng người nhà của cô nương này chê chàng trai nhiều bệnh tật nên cấm cản hai người ở bên nhau, thế là hai người cùng nhau bỏ trốn, lại không dám đi đường lớn nên mới rẽ qua khe núi hẻo lánh này. Nhìn ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của Đinh Nguyệt Hoa, lại nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Triển Chiêu, hai ông bà càng khẳng định là như thế, cảm thấy rất đồng cảm.

Ông cụ nói: “Xem ra sức khỏe của công tử không tốt, mặc dù ta chẳng có gì ngon để tiếp đãi, nhưng dám chắc là no, hai vị cứ ăn nhiều lên, nếu không đủ, ta bảo bà nhà đi làm thêm.”

Bà cụ cũng tiếp lời: “Đúng đấy, đúng đấy. Trông công tử hình như không khỏe lắm, ngày mai thử mời đại phu ở trấn trên đến xem thế nào, y chữa bệnh rất hay, cam đoan uống thuốc vào là hết bệnh. Nếu mà cơ thể của công tử khỏe lên rồi, mấy năm nữa hai cô cậu cứ ẵm một đứa trẻ trở về, vậy là không còn phải trốn tránh gia đình nữa.” Bà cụ nói ra luôn suy nghĩ hai người đưa nhau đi trốn. Người ở đây là vậy, nghĩ sao nói thế.

Đinh Nguyệt Hoa đỏ bừng cả mặt, “Cái đó… hắn… hắn không phải… chúng cháu không phải…”

Triển Chiêu tiếp tục câu chuyện: “Cảm ơn ông, cảm ơn bà, thật ra cháu với vị hôn thê muốn đến gặp cha mẹ ở kinh thành sớm hơn một chút nên chọn đi đường tắt, mà trời nắng nóng, cháu lại đi vội, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” Triển Chiêu nói xong, hai ông bà mới hiểu ra: Hóa ra hai người họ không phải bỏ trốn. Đôi vợ chồng già có chút xấu hổ mà cười cười.

Dùng xong cơm, hai ông bà đi thu xếp lại căn phòng nhỏ ở phía bên, căn phòng này là của con trai con dâu họ, mấy hôm trước con trai đi với con dâu về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, thế là vừa hay để Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa ở căn phòng này, bà cụ rất chu đáo, còn trải thêm một cái đệm dưới đất.

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa chào tạm biệt đôi vợ chồng già rồi tiến đến trấn Hiểu Nguyệt. Khi họ vào tới trấn đã là trưa, Triển Chiêu ngừng bước, nói: “Từ đây là đường cái quan, chúng ta cưỡi ngựa đi ba ngày là tới kinh thành. Chỉ sợ bây giờ ta bị truy nã khắp nơi rồi, Yển Nguyệt sơn trang cũng không dễ dàng tha cho ta như vậy, chúng ta cứ đi công khai thế này, e không đi được tới một dặm, cải trang một chút thì tốt hơn.”

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, cô ngồi xuống lấy đất bôi lên mặt, tiếp đến làm tóc tai bù xù một chút, đoạn nói: “Ta vào đó thăm dò trước.”

“Khoan đã.” Triển Chiêu cởi miếng ngọc bội bên hông ra, “Chúng ta đi gấp, không mang theo nhiều ngân lượng, đem cái này đi cầm trước đã rồi tính tiếp.”

Đinh Nguyệt Hoa cầm lấy, lại cởi thêm trâm cài hoa tai cùng những trang sức khác trên người mình xuống: “Thêm mấy cái này chắc là đủ rồi.” Rồi cô để Triển Chiêu đứng ở đấy chờ, tự mình đi vào trấn.

Trấn này tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng có, Đinh Nguyệt Hoa đem cầm đống trang sức với ngọc bội, rồi đi mua một chút quần áo. Hai người cải trang một chốc, chỉ một lúc sau, một tiên sinh cùng một tôi tớ xuất hiện ở trên trấn Hiểu Nguyệt.

Mặc dù trấn Hiểu Nguyệt này nhỏ, nhưng được cái là ở gần đường cái quan, vậy nên rất đông người tới lui. Triển Chiêu đặc biệt chọn quán trọ lớn nhất trên trấn rồi kêu món ngồi ăn cùng Đinh Nguyệt Hoa.

“Cừu tiên sinh, ngày viên ngoại gia quy định thu chi sắp tới rồi, chúng ta ăn mau còn lên đường.” Đinh Nguyệt Hoa quan sát xung quanh, thấy nơi này khách ra vào tấp nập, nhìn ai cũng cảm thấy bất an.

“Đừng vội, bây giờ vẫn còn sớm.” Triển Chiêu nói.

“Ô, chẳng phải là Chu bổ đầu ư, suốt thời gian qua ngài đi đâu thế, muốn để anh em bọn tôi chết hay sao, mấy ngày nay không có ngài ở đây, vận may của tôi với các anh em không được tốt cho lắm, thua rất nhiều tiền ở sòng bạc đấy.” Một người ngồi phía bên song cửa nói với ra ngoài cửa chào hỏi.

“Khổ không kia chứ, trước là giúp truy tìm tăm tích Triển Chiêu, mấy hôm trước lại theo quan binh đến cái nơi quỷ quái nào đấy, bận tối mặt tối mũi, xương cốt ta muốn nhừ cả rồi, còn không kịp thở mà chạy tới đây ăn tẩm bổ lại một chút.”

“Chu bổ đầu, cái tên Triển Chiêu gì đấy là thiếu chủ của Yển Nguyệt sơn trang thật ư?” Người nọ hỏi tiếp.

“Ta cũng chẳng biết, ngươi nói xem, đang chức quan tứ phẩm đới đao hộ vệ to như vậy hắn lại bỏ không làm, đi làm đầu sỏ của cái sơn trang gì đó, lại còn cướp bóc quan phủ, làm khổ chúng ta.”

“Anh nói xem một Nam hiệp, một đới đao hộ vệ tốt như vậy sao tự dưng lại thế này?” Những người xung quanh cũng nhiều chuyện mà tụ lại đây.

“Nghe bảo trước đó Khai Phong phủ gửi văn thư đi khắp nơi, yêu cầu các huyện trợ giúp điều tra tăm tích của Triển Chiêu, nhằm bắt hắn về quy án.”

“Ừ, hắn cướp bóc quan phủ mấy lần, nghe đâu Hoàng thượng rất tức giận, giao trách nhiệm cho Bao đại nhân đi điều tra mà.”

“Mấy ngày trước Tương Dương vương dẫn theo quan binh đi ngang qua đây, nói là tìm được nơi ẩn náu của hắn rồi, muốn bắn trọn một mẻ nữa cơ đấy.”

“Chu bổ đâu, chẳng phải ngài có đi theo ư, mau kể mọi người nghe đi, rốt cuộc là có chuyện này hay không.”

Chu bổ đầu kia thấy những xung quanh tò mò như vậy thì bắt đầu cao hứng: “Các người chưa thấy đâu, Yển Nguyệt sơn trang thực sự rất lợi hại, khắp các ngõ ngách trong núi đều là bẫy, người ở đó kẻ nào cũng võ công cao cường.” Chu bổ đầu nói mà nước bọt văng như mưa, người nghe cứ trố mắt kinh ngạc.

“Thế có bắt được Triển Chiêu không?”

“Triển Chiêu? Nửa bóng người còn không thấy. Có điều số bạc mà quan phủ bị mất tìm lại được cả rồi, bọn cướp kia cũng chết gần hết.” Chu bổ đầu nói, “Triển Chiêu là Ngự Miêu đích thân Hoàng Thượng phong kia mà, thân thủ nhanh nhẹn lắm, đâu bị bắt dễ như vậy được. Tương Dương Vương mang theo số bạc trở về, sai đám bổ đầu bọn ta giám sát khắp các con đường lớn nhỏ, hễ phát hiện người nào khả nghi là bắt giữ, mà chẳng phải hôm qua người của Khai Phong phủ cũng tới đây rồi ư.”

Triển Chiêu nghe tới đây thì lấy làm suy nghĩ, người của Khai Phong phủ cũng tới đây rồi, nhưng mà không biết là ai tới. Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bên ngoài có tiếng đánh nhau.

“Ta đi đây, ở trước mặt ta mà dám đánh nhau, đúng là không coi ta ra gì.” Chu bổ đầu xông thẳng ra cửa, mọi người cũng đưa mắt nhìn theo, thấy có hai người đang đánh nhau tới tấp ở phía bên kia, người trẻ nói: “Du lão tiền bối, có gì từ từ nói.”

Người đứng tuổi còn lại lớn tiếng quát: “Còn gì để nói.” Bên cạnh còn có một thiếu niên áo trắng, nét mặt ảm đạm như khúc gỗ.

“Là Nhị ca.” Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt.

Hai người đang đánh nhau kia chính xác là Đinh Triệu Huệ và Du Đại, còn người đứng bên cạnh là Lâm Thụy. Đinh Nguyệt Hoa lo lắng Đinh Triệu Huệ sẽ bất lợi nên định bước ra, Triển Chiêu kéo cô lại, hắn nói: “Cứ quan sát trước đã.”

“Này, hai ngươi còn không dừng tay, ban ngày ban mặt dám ở đây ngang nhiên đánh nhau trước mặt ta!” Chu bổ đầu thét to.

Đinh Triệu Huệ nhảy ra nói: “Chu bổ đầu, ta với vị này có chút hiểu lầm, không phải cố ý.”

Chu bổ đầu thấy là Đinh Triệu Huệ, sắc mặt lập tức dịu xuống: “Là Đinh Nhị gia đấy ư, hiểu lầm thì nói chuyện là được rồi. Mọi người mau giải tán đi, không có chuyện gì cả.” Chu bổ đầu giải tán mọi người đi, đoạn quay lại nói với Đinh Triệu Huệ: “Đinh Nhị gia, ban nãy Trương đại nhân tìm ngài đấy.”

Đinh Triệu Huệ đáp: “Giúp tôi chuyển lời lại tôi sẽ đến sau.”

Chu bổ đầu đáp rồi rời đi, bây giờ hắn không đi thì cũng làm được gì? Xưa nay quan phủ luôn mắt nhắm mắt mở với những chuyện giang hồ, mấy người này còn là cao thủ, mình xen vào chỉ có thiệt chứ chẳng đạt được kết quả tốt lành gì, huống chi vị Đinh Nhị gia này đi cùng Trương Long tới đây, đương nhiên cũng là người của Khai Phong phủ, một bổ đầu nhỏ nhoi ở huyện sao dám đắc tội, vậy còn không mau thừa cơ hội này tìm cớ chuồn đi.

Triển Chiêu không ngờ Đinh Triệu Huệ sẽ đi cùng Trương Long đến đây, lẽ nào Khai Phong phủ có chuyện, đại nhân gặp nạn rồi ư? Không đúng, nếu mà như thế, Trương Long chắc chắn sẽ không rời đại nhân nửa bước. Triển Chiêu chuyển hướng suy nghĩ, lập tức hiểu ra ngay. Âu là đại nhân sợ mình rơi vào tay những người này sẽ chịu khổ, thế nên cho Trương Long đến đây để có gì còn tiếp ứng, cũng là cách báo tin cho đại nhân sớm nhất, hơn nữa có thêm Đinh Triệu Huệ, dù mình có bị bắt cũng không đến nỗi nào.

Du Đại chĩa kiếm, giận dữ nói: “Đinh Triệu Huệ, đừng nghĩ có Khai Phong phủ chống lưng mà muốn làm gì thì làm, lão phu không thèm quan tâm, hừ, em gái đã thế, kẻ làm anh cũng thế nốt, cả nhà các ngươi đúng là rất giống nhau đấy.”

Đinh Triệu Huệ không vui, hắn nói: “Du tiền bối, xin ngài hãy nói rõ, cái gì mà em gái đã thế, anh cũng thế!”

Du Đại lại hừ một tiếng, nói: “Thế để ta hỏi ngươi, mấy ngày trước ta sai người tới chuyển lời mời anh em các ngươi đến trấn Song Nguyệt cùng bàn kế sách đối phó, kết quả lại chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy em gái ngươi không phân biệt đúng sai, có chết cũng muốn chết cùng Triển Chiêu. Lúc đấy ta mới hiểu ra, các ngươi với Triển Chiêu đã âm thầm cấu kết với nhau từ lâu, gì mà em gái bị bắt giữ, ta khinh, toàn là cố tình diễn cho người khác xem, bây giờ ngươi lại còn cậy thế quan phủ, hừm!” Du Đại cười khẩy, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường,

Đinh Nguyệt Hoa thấy anh trai bị người khác lăng mạ, cô rất áy náy, Triển Chiêu vỗ nhẹ mu bàn tay cô.

“Sư thúc, đi thôi.” Lâm Thụy im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng, cũng không quan tâm Du Đại có đồng ý hay không đã tự rời khỏi, từ từ bước đi như thể mỗi một bước chân phải mất rất nhiều sức.

Du Đại không thể bỏ mặc Lâm Thụy, đành thu kiếm về, phất tay áo giận dữ bỏ đi.

Đinh Triệu Huệ đứng ở đó một lúc lâu. Vào cái hôm Du Đại đến nhà mời hai anh em họ hợp lực tiêu diệt Yển Nguyệt sơn trang, ngay khi Du Đại rời đi, Đinh Triệu Lan lập tức đi đến đảo Hãm Không, lúc về lại sai Đinh Triệu Huệ chạy đến Khai Phong phủ, căn dặn rằng mọi chuyện cứ nghe theo Bao đại nhân sai bảo, còn hắn thì ở lại thôn Mạt Hoa, lệnh cho đệ tử trong trang tăng cường canh phòng. Lúc Đinh Triệu Huệ đến Khai Phong, hắn rất ngạc nhiên khi Bạch Ngọc Đường, Hàn Chương, Từ Khách cũng đang ở đây, và cả ba người họ đều là làm theo lời Lư đảo chủ mà đến. Có điều khác với Đinh Triệu Huệ, đám người Bạch Ngọc Đường là bí mật tới Khai Phong phủ. Đinh Triệu Huệ không khỏi lấy làm lạ. Mà chuyện Triển Chiêu đột nhiên thay đổi Đinh Triệu Huệ vẫn luôn để tâm, một phần là vì hạnh phúc của em gái, một phần khác là cảm giác của bản thân, hiện giờ thấy đám người Bạch Ngọc Đường là do Lư Phương bảo đến đây, hắn nhận thấy ngay trong chuyện này có chút kỳ lạ. Quả nhiên, buổi tối hôm đó Bạch Ngọc Đường đã kể lại chuyện Lư đảo chủ bị thương cho hắn nghe. Hóa ra hôm đấy Triển Chiêu đi tới quán trọ tìm Lư Phương, hai người đã nói chuyện với nhau rất lâu, tứ Thử còn lại cũng chẳng biết hai người họ nói chuyện gì, chỉ thấy lúc Triển Chiêu rời đi, vẻ mặt Lư Phương rất nặng nề. Mãi đến sau này, tứ Thử mới biết là Triển Chiêu xin Lư Phương cùng diễn một màn kịch hay, Triển Chiêu hoàn toàn không phải thiếu chủ của Yển Nguyệt sơn trang gì đó. Mà mọi tin tức khi ấy đều đang được người khác rất tin tưởng, vậy nên hai người họ đã tương kế tựu kế. Triển Chiêu biết Yển Nguyệt sơn trang rồi cũng sẽ đến tìm mình, bèn giả vờ bùa sinh tử phát tác, không điều khiển được bản thân mà đánh Lư Phương trọng thương ở trước mặt mọi người, thế là tự nhiên được bọn họ dẫn về sơn trang. Lư Phương bị thương là thật, nhưng chỉ bị thương ngoài da, về phần làm thế nào trông như sắp chết tất nhiên là kiệt tác của Lý thần y. Mới đầu đám người Bạch Ngọc Đường vẫn tin là thật, nhìn thấy Đại ca bất tỉnh, máu chảy khắp người quay về, đương nhiên nổi nóng thề thốt phải liều mạng với Triển Chiêu, bắt Triển Chiêu giải thích chuyện này rõ ràng. Sau khi Bạch Ngọc Đường biết được sự thật, hắn nói: “Đúng là mèo thành tinh, bữa ăn ở Khánh Hòa lâu kia ngươi đừng hòng thoát, không, ta phải ăn một tháng, ăn hết bổng lộc cả năm của ngươi, vậy cho nên, con mèo nhà ngươi nhớ mà nói lời giữ lời, bằng không hãy xem Bạch Ngũ gia ta đòi nợ ngươi như thế nào!”

Lần này mình với Trương Long đến đây, nói hoa mỹ là đến xem có manh mối gì về Triển Chiêu chưa, một khi có là hỗ trợ truy bắt về quy án, chứ thật ra là Bao đại nhân đang lo lắng cho Triển Chiêu. Triển Chiêu à, em rể à, lúc này ngươi đang ở đâu vậy chứ. Hắn nghĩ bụng: “Nếu như ngươi với Nguyệt Hoa nhà ta đang như hình với bóng thật thì cũng được mà nhỉ.”

Đinh Triệu Huệ thở dài, chợt thấy có người kéo tay áo mình, hắn nhìn lại, một đứa bé đang vừa cười vừa cầm một xiên hồ lô đưa qua cho mình, Đinh Triệu Huệ sững sờ, “Thúc thúc, cái này ngọt, ăn vào là sẽ không còn buồn nữa ạ.” Đứa bé nhét xiên hồ lô vào tay Đinh Triệu Huệ rồi cười hì hì bỏ chạy.

“Kẹo hồ lô?” Đinh Triệu Huệ lấy làm buồn cười, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên xiên hồ lô kia có chữ, trên đó viết “số 8 quán trọ Kỳ Vân”. Đinh Triệu Huệ càng ngạc nhiên hơn: Chẳng phải căn nhà trước mặt này là quán trọ Kỳ Vân ư, không lẽ có người rảnh rỗi quá nên bày trò? Thôi cứ vào đó xem thử thế nào.

Đinh Triệu Huệ thản nhiên bước vào quán trọ: “Tiểu nhị, cho ta một bình rượu ngon.”

Đinh Triệu Huệ cứ ngồi ở dưới tầng ăn uống, cho đến khi trời đã tối mới vẫy tay gọi tiểu nhị: “Ta có hơi say, tìm một phòng thượng hạng cho ta, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lúc sáng tiểu nhị thấy Chu bổ đầu rất cung kính đối với Đinh Triệu Huệ, nên hiển nhiên y cũng không dám chậm trễ, lập tức cho người dẫn Đinh Triệu Huệ lên tầng trên. Đinh Triệu Huệ vừa đi vừa nhìn, này phòng số 2, này là số 4, số 8 ở đây. Đinh Triệu Huệ đứng lại trước căn phòng số 10 kế bên số 8, hỏi: “Phòng này có người chưa?”

“Dạ chưa có ai.” Tiểu nhị trả lời.

“Được rồi, thế ta lấy phòng này.” Đinh Triệu Huệ đẩy cửa bước vào.

Thật lâu sau, Đinh Triệu Huệ thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, hắn mở cửa quan sát xung quanh, chắc mẩm không có ai bèn đi tới căn phòng số 8 bên cạnh. Hắn khẽ gõ cửa, thì thầm: “Kẹo hồ lô này khá thơm đấy.”

Cánh cửa ngay lập tức mở ra, một bàn tay nhanh chóng kéo Đinh Triệu Huệ vào, rồi cánh cửa đóng sầm lại. Đinh Triệu Huệ thấy trước mặt có hai người, một người trông như tôi tớ, mặt ngăm đen và đang nhìn mình cười, người kia đầu đội khăn vuông, để râu, trông như một tiên sinh. Đinh Triệu Huệ nhìn mãi, chợt hắn chỉ tay vào người tôi tớ và nói: “Nguyệt Hoa!”

Đinh Nguyệt Hoa kêu một tiếng Nhị ca, không hiểu sao nước mắt lại rơi, là tủi hay mừng?

“Tốt quá rồi!” Đinh Triệu Huệ rất mừng khi gặp được Đinh Nguyệt Hoa, hắn quay sang vị tiên sinh kia: “Là Triển hiền đệ phải không?”

Triển Chiêu gật đầu, cũng gọi Nhị ca. Đinh Triệu Huệ bước tới vỗ vai Triển Chiêu, nói: “Không sao là tốt rồi, làm bọn ta lo lắng gần chết.”

“Đệ cũng không nghĩ sẽ gặp được Nhị ca ở đây.” Triển Chiêu nói, “Nhị ca, đại nhân ở đó có gặp rắc rối gì không?”

Đinh Triệu Huệ nói: “Đại nhân tự có cách ứng phó, đệ không cần lo, lo cho mình đi.”

“Nhị ca, chuyện của đệ khoan hãy nói với Trương Long, các huynh cứ tạm thời ở lại đây thêm vài ngày.” Triển Chiêu nói.

Đinh Triệu Huệ hiểu ý, bèn nói: “Có cần ta giúp gì không?”

“Nhị ca có ngựa chứ?” Triển Chiêu nói.

“Chuyện nhỏ.” Đinh Triệu Huệ nói.

“Nguyệt Hoa, có Nhị ca ở đây rồi, nàng ở lại đây đi.” Triển Chiêu nói, trước đó hắn vẫn luôn lo Đinh Nguyệt Hoa sẽ lẻ loi một mình, hiện tại có Đinh Triệu Huệ ở đây, đương nhiên là tốt quá rồi.

Đinh Nguyệt Hoa nói: “Trong lòng chàng vẫn xem ta là người ngoài ư? Hay là gánh nặng?”

“Nguyệt Hoa.” Triển Chiêu lấy trong ngực áo ra một cây trâm thúy hình phượng, hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, đặt nó vào tay cô, vuốt tóc cô và nói: “Chờ ta, chờ ta về cài nó lên cho nàng!”

“Vậy ngày nào chàng còn chưa về, ta sẽ chờ chàng ngày đấy. Một năm chưa về thì ta chờ chàng một năm. Nếu như, nếu như chàng… ta sẽ chờ đời đời kiếp kiếp!” Bàn tay Đinh Nguyệt Hoa khẽ run lên.

“Ta nhớ rồi!”

Một tiếng hí vang, một con ngựa trắng phi nước đại rời khỏi trấn Hiểu Nguyệt, nháy mắt đã mất hút trong màn đêm, mang đi nỗi nhớ vô bờ, cũng cuốn theo cả tâm tư của Đinh Nguyệt Hoa.

“Muội cứ việc đi theo đi.” Đinh Triệu Huệ nói, “Thế nào hắn cũng sẽ cần muội hỗ trợ. Hoặc, hoặc cũng có thể để hắn ở lại, cho người khác đi.”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu nói: “Tuy muội rất muốn giúp Triển Chiêu một tay, nhưng nếu muội ở cạnh chàng ấy, chàng ấy sẽ luôn lo nghĩ cho muội, vậy chẳng thà cứ thế này để chàng ấy yên tâm mà đi.”

“Nhưng mà Nguyệt Hoa, muội cũng biết bùa sinh tử trên người Triển Chiêu…” Đinh Triệu Huệ có chút không đành lòng.

“Nhị ca muốn nói biết đâu đây là lần gặp mặt cuối cùng?” Đinh Nguyệt Hoa rất bình thản.

“Lý thần y vẫn đang tìm cách.” Đinh Triệu Huệ cố gắng an ủi em gái.

“Nhị ca, trong lòng Triển Chiêu có muội, vậy thì đã xem như không uổng phí một kiếp người này rồi. Nếu chỉ mãi chìm đắm trong tình yêu mà không màng đến những thứ khác, thứ tình cảm này muội không nhận nổi. Đã thật lòng yêu một ai đó, chúng ta nên hiểu cho họ, thay vì cứ bắt họ phải ở bên cạnh mình, làm như thế chắc chắn chỉ là sự trói buộc, chỉ khiến người đó mệt mỏi, khiến cả bản thân mình mệt mỏi.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Đinh Triệu Huệ có chút ngậm ngùi vỗ vai Đinh Nguyệt Hoa, có một số việc chỉ khi trải qua rồi mới có thể hiểu hết được.

Đông Kinh, Biện Lương, Sở Vương phủ.

“Hoàng thúc, trẫm lại tới thăm người đây.” Tống Nhân Tông ngồi xuống cạnh Sở Vương, ở đây Tống Nhân Tông không phải mang theo vẻ uy nghiêm của một thiên tử, cũng không phiền não về những việc triều chính. “Hoàng thúc, trẫm vẫn nhớ lúc bé trẫm thích dính lấy người nhất, những điều người dạy bảo trẫm, trẫm không bao giờ quên, nếu như không xảy ra chuyện đó, người sẽ không đốt hoàng cung, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ. Trẫm biết, ở trong mắt người, thiên hạ không bằng người thân, vậy nên người buông bỏ thiên hạ, còn xa lánh trẫm. Tuy lúc đó trẫm còn nhỏ nhưng trẫm biết là người đang bảo vệ trẫm.”

Trong lúc Nhân Tông đang nói, Sở Vương ở bên cạnh bốc lấy bốc để điểm tâm trong hộp ăn ngấu nghiến, dường như không nghe thấy gì, thỉnh thoảng còn cầm điểm tâm đưa cho Nhân Tông và lầm bầm: “Ăn, ăn đi.”

Lòng Tống Nhân Tông đau xót, “Hoàng thúc, mấy hôm nữa Tương Dương Vương sẽ vào kinh, là trẫm triệu ông ấy đến, ông ấy đã giúp trẫm dẹp yên Yển Nguyệt sơn trang. Hoàng thúc, người biết Yển Nguyệt sơn trang chứ? Tương Dương Vương nói đó là tàn dư của Nam Đường, đến giờ dã tâm chưa chừa, chúng còn ngang nhiên đi cướp bóc quan phủ, mà người có biết trang chủ của bọn chúng là ai không? Té ra lại là Triển Chiêu, ái khanh của trẫm. Trẫm để Khai Phong phủ điều tra, tuy Bao khanh đã phát lệnh truy nã, nhưng cuối cùng lại là Tương Dương Vương chỉ một lần hành động đã tiêu diệt được Yển Nguyệt sơn trang. Công trạng lớn như thế, người bảo trẫm không khen thưởng ông ấy thế nào được? Trẫm vừa mới hạ chỉ cách chức Bao khanh. Có sai phải phạt, có công phải thưởng, Hoàng thúc, người nói xem có đúng không?”

Sở Vương vẫn vùi đầu ăn.

Hình như Tống Nhân Tông trông thấy cái gì, nhoẻn miệng cười, “Hoàng thúc, nhanh thật, nhanh thật đấy.” Tống Nhân Tông hít thở một hơi thật sâu rồi đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ thiên tử uy nghiêm kia của mình, nói: “Hồi cung!”

Tống Nhân Tông rời đi rồi, đôi mắt Sở Vương lại dần dần sáng lên, cái lưng vốn đang khòm từ từ thẳng dậy, vẻ mặt nhếch nhác khù khờ cũng không còn nữa. Gió nổi, khung cửa trong phòng khẽ kêu, bỗng dưng, cánh cửa sổ bị gió thổi mở tung, ngay sau đó một bóng người vọt vào, kiếm quang sáng choang.

Sở Vương không chút cử động, mũi kiếm dừng lại trước mũi ông nửa tấc, Sở Vương nhìn người đến mỉm cười, “Ngươi đến rồi.”

Người nọ thu kiếm, cúi người thi lễ: “Triển Chiêu tham kiến Sở Vương.”

“Vừa rồi ngươi rất vô lễ!” Sở Vương dằn giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Triển Chiêu.

Triển Chiêu mỉm cười, “Chỉ có như vậy tôi mới có thể xác định được.”

“Lúc Tiểu Thúy ở Yển Nguyệt sơn trang, chẳng phải ngươi đã xác định được ta đang giả điên rồi ư?” Sở Vương nói.

“Không, điều tôi muốn xác định là ngài có thể giúp người đó không!” Triển Chiêu đáp, “Bây giờ điều người đó cần không phải chỉ có một Sở Vương không điên không dại.”

“Thế câu trả lời của ngươi?”

“Người đó cần ngài!” Triển Chiêu cúi người nói: “Người đó cần ngài hơn bao giờ hết, Sở Vương!”

Trên một con đường núi, Bạch Ngọc Đường cầm lấy con chim bồ câu đưa tin từ tay Tưởng Bình, hắn tháo ống trúc trên chân nó xuống, cẩn thẩn rút tờ giấy bên trong ra, tiếp đó lấy trong ngực áo ra một cái lọ nhỏ rắc một ít bột lên trên tờ giấy, chỉ thấy tờ giấy từ từ hiện chữ: “Ngày năm tháng mười một, đại cát!”

“Đại cát, Bạch Ngũ gia cho ngươi đại hung.” Bạch Ngọc Đường cười khẩy nói. Hắn lại lấy ra một cái lọ khác rắc một ít bột lên trên tờ giấy, một lát sau, chữ viết trên giấy lại biến mất, Bạch Ngọc Đường cẩn thận cuộn tờ giấy lại cho vào ống trúc, buộc lại vào chân chim bồ câu, ném nó bay đi, “Bồ câu à, ngươi bay mau vào, để đám người đó lên đường sớm một chút.” Nói xong hắn quay sang Tưởng Bình, giơ ngón cái ra và nói: “Tứ ca, công phu con bồ câu này của huynh đúng là tuyệt thật.”

Tưởng Bình đang cầm một đồng tiền trên tay nói: “Nếu không có manh mối Triển Chiêu cung cấp, ta có muốn đánh cũng đánh không được. Ta đã dựa vào manh mối hắn đưa cho Bao đại nhân mà ẩn nấp ở đây mấy hôm, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều bồ câu đưa thư bay qua bay lại. Chuyến này về phải bắt con Mèo đó bồi thường cho cả ta nữa mới được, mấy hôm nay đau hết cả lưng.”

Bạch Ngọc Đường đấm lưng cho Tưởng Bình vài cái, nói: “Tứ ca vất vả rồi, để đệ xoa bóp cho huynh.”

Tưởng Bình xua tay, nói: “Được rồi, được rồi, ta bị móng con Mèo kia cào cho mấy nhát còn chưa đủ hay sao. Chúng ta mau đi báo lại chuyện này cho Bao đại nhân, kẻo đại nhân chờ.”

“Tứ ca, sao ta cảm thấy huynh bây giờ giống với con Mèo kia thế nhỉ, hở một tiếng là Bao đại nhân, Bao đại nhân. Hộ vệ mời đến tạm thời này xem ra rất ra dáng đấy.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Cái thằng nhóc này, không nhanh lên mà còn ở đó lắm lời.” Tưởng Bình kéo áo Bạch Ngọc Đường đi: “Có gan thì đi mà đùa giỡn ở trước mặt Thi cô nương.”

Nghe Tưởng Bình nhắc tới Thi cô nương, Bạch Ngọc Đường lập tức im lặng, Tưởng Bình thầm cười: “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Tương Dương Vương phủ.

“Vương gia, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ.”

“Bao Chửng kia có động tĩnh gì không?” Tương Dương Vương nói.

“Trương Long đã quay về, đang cùng với Công Tôn Sách và ba hiệu úy khác thu xếp đồ đạc, xem chừng là chuẩn bị đi cùng Bao Hắc Tử.”

“Vương gia, Yển Nguyệt sơn trang đã phái cánh tay đắc lực ở Thanh Vân Đường tới, Thanh đường chủ đích thân nhận lệnh.”

“Tốt.” Tương Dương Vương vỗ tay ghế, ông có chút kích động mà đứng dậy, phóng tầm mắt về phía Đông Kinh rồi cười gằn, đám thuộc hạ xung quanh quỳ xuống tung hô vạn tuế.

“Hoàng thúc, vất vả rồi!” Tống Nhân Tông nói.

Lúc bấy giờ Tương Dương Vương đang đứng ở triều với dáng vẻ rất khác mọi ngày, ông đặc biệt hăng hái.

“Vì xã tắc Đại Tống ta, có gì đáng nói.” Tương Dương Vương nói.

Đêm đó, Tống Nhân Tông mở yến tiệc chiêu đãi quần thần, đàn sáo du dương, ăn uống linh đình, thật là cảnh hay.

Tống Nhân Tông có vẻ rất vui, uống nhiều hơn ngày thường nên đã quá chén, đang định để thái giám dìu về nghỉ ngơi thì Tương Dương Vương ngăn lại: “Hoàng Thượng khoan đã, thần kính người một chén.”

“Vương gia, Hoàng thượng quá chén rồi ạ.” Thái giám thận trọng nói.

Tống Nhân Tông bước lảo đảo, nói: “Đúng thế, Hoàng thúc, hôm nay trẫm uống nhiều quá rồi.”

“Hoàng thượng, nếu như cô vương vẫn muốn người uống tiếp thì sao đây?” Tương Dương Vương cười với Tống Nhân Tông.

Bát Vương ở bên cạnh bước qua nói: “Vương huynh làm vậy có chút quá đáng đấy.”

Tương Dương Vương nhướng mày, ông bật cười, đoạn xoay người lại nói: “Hôm nay ta muốn ai uống, có ai dám không uống ư?” Nói rồi ném chén rượu xuống đất, “Soạt”, đột nhiên ở hai bên lao ra hơn mười tên thị vệ, đại đao trong chói cả mắt, các quan thần đều sững sờ trước cảnh tượng này, thái giám và cung nữ xung quanh cũng bị dọa đến điếng người từ bao giờ.

“Triệu Tước, ngươi muốn làm gì?” Bát Hiền Vương biến sắc, cùng với Vương Thừa tướng người đứng bên trái người đứng phải bảo vệ Tống Nhân Tông.

“Làm gì!?” Tương Dương Vương cười nói: “Đương nhiên là làm Hoàng đế. Ta tài trí mưu lược, hơn nửa đời người chinh Nam chiến Bắc, còn hắn…” Tương Dương Vương chỉ tay vào Tống Nhân Tông, “Hắn còn bé tí đã làm được Hoàng đế, tại sao ta lại không làm được, đều là con cháu của họ Triệu kia mà.”

“Triệu Tước, ngươi…” Bát Hiền Vương trừng mắt với Tương Dương Vương, nhất thời nói không nên lời.

Tương Dương Vương vung tay áo, nói: “Hiện giờ có hơn hai vạn binh đang bao vây ngoài thành, trong hoàng cung cũng đều là thủ hạ của ta bố trí, muốn sống thì đứng sang bên trái, ta không có đủ kiên nhẫn đâu, ta chỉ đếm đến ba.”

Quần thần bắt đầu có phản ứng, bên dưới bỗng chốc trở nên náo loạn, có người muốn chạy trốn, nhưng trốn đi đâu đây?

Trong các đại thần có rất nhiều chân tay của Tương Dương Vương, lúc này liền bước ra phụ họa, mắng nhiếc Tống Nhân Tông.

“Hai…” Triệu Tước đếm, sinh tử đang cận kề.

“Ba!” Triệu Tước khoát tay, thanh đao trong tay đám thị vệ phía sau tức khắc giơ lên, đám người đang xôn xao lập tức chia làm nhóm.

“Bàng Thái sư, thật không ngờ ngài lại nằm ngoài dự đoán của ta.” Triệu Tước có chút ngạc nhiên khi thấy Bàng Cát chạy đến đứng trước người Tống Nhân Tông, “Chẳng phải ngài luôn bất hòa với Bao Chửng ư?”

Sắc mặt Bàng Cát lúc này rất khó coi, giọng run run: “Lão phu… tuy lão phu hay đấu khẩu với Bao Chửng, nhưng đó chẳng qua chỉ là bất đồng chính kiến, đối với giang sơn xã tắc Đại Tống, lòng trung thành của lão phu có trời đất chứng giám, ngươi… kẻ phản nghịch như ngươi… còn không… còn không mau quay đầu lại bờ.”

Tống Nhân Tông có thể thấy được người Bàng Cát đang phát run.

“Chà, hiếm thấy đấy, vậy ta sẽ lấy đầu ngươi trước, cho ngươi làm trung thần đầu tiên.” Mặt Tương Dương Vương đằng đằng sát khí, kiếm trong tay đã đặt trên cổ Bàng Cát.

“Dừng tay!” Tống Nhân Tông nói.

“Thật là nực cười.” Tương Dương Vương thả tay xuống, không còn để ý tới Bàng Cát, Bàng Cát trợn mắt, ngã khuỵu xuống đất. Tương Dương Vương bước từng bước một tới Tống Nhân Tông, kiếm trong tay toát đầy khí lạnh, “Bây giờ ngươi còn lấy được cái gì tranh với ta.”

Tống Nhân Tông quét sạch cơn mê khi nãy, đẩy Bát Hiền Vương và Vương Diên Linh ra, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Bởi vì trẫm là hoàng đế của Đại Tống!”

“Hoàng đế? Đó là trước kia, còn bây giờ e không phải ngươi nữa rồi.” Một kiếm chém xuống, ánh kiếm lóe lên.

Quần thần sửng sốt, có không ít người nhắm lại, thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, một kiếm này chém xuống, Hoàng thượng tay không tấc sắt còn toàn mạng được không? Chợt nghe một tiếng “Keng”, tất cả lại sửng sốt, chỉ thấy Tương Dương Vương khó tin mà lùi lại mấy bước, “Ngươi… ngươi!”, và trong tay Tống Nhân Tông không biết từ khi nào đã có thêm một đoản kiếm, không những vậy còn chém gãy trường kiếm trong tay Tương Dương Vương.

Bát Hiền Vương và Vương Thừa tướng đứng bên đây nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía.

Triệu Tước tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, lấy lại được bình tĩnh ngay, “Trong tay ngươi có kiếm thì cũng làm được gì, dựa vào võ công này của ngươi cũng chỉ có làm trò cười cho thiên hạ.” Vừa nói vừa cầm thanh kiếm gãy kia chém về phía Tống Nhân Tông.

Tống Nhân Tông không rút lui, ngược lại còn nâng kiếm lên nghênh đón, đánh cực kì uyển chuyển làm mọi người liên tục tán thưởng, không ai ngờ rằng Nhân Tông nho nhã yếu ớt trong mắt mọi người lại có võ nghệ cao cường.

Tương Dương Vương bấy giờ càng thêm ngạc nhiên, ông thật sự không ngờ võ công của Nhân Tông lại cao như vậy, lập tức cảm giác có vẻ không ổn. 

Lúc này, mấy tiếng la hét thảm thiết vang lên, mọi người nhìn lại, một chốc lại có bảy tám tên thị vệ mất mạng dưới một nhát kiếm, “Bạch huynh, tôi bốn tên, huynh ba tên, vẫn còn chậm lắm.” Là giọng của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường tức giận nói: “Không tính, không tính, lúc nãy Ngũ gia không chuẩn bị tốt, lại.” Trong lúc nói, mọi người chỉ thấy hai bóng người xuyên qua lớp thị vệ, luồng sáng bạc thay nhau lóe lên, kế đến là mấy tiếng la hét thất thanh.

Than ôi, hơn mười thị vệ ban nãy mới đó đã chết hơn phân nửa.

“Mèo con, nhìn ngươi không nghĩ được ngươi có thể xuống tay độc thế này đấy.” Bạch Ngọc Đường thè lưỡi, lần đầu tiên hắn trông thấy Triển Chiêu giết người nhanh gọn như vậy.

“Thế phải xem đánh với ai.” Triển Chiêu nói

Khi này, lại có một đám thị vệ tiến vào, giết sạch mấy tên còn lại, mà người đi phía sau là Bao Chửng.

Bàng Cát thấy tình hình này thì lập tức quát, “Triển Chiêu! Người… người đâu… hộ… hộ giá! Mau… mau bắt lấy hắn!”

Bạch Ngọc Đường tức giận cho cái bao kiếm vô trán Bàng Cát, “Đúng là lão già hồ đồ, đến lúc này ai đúng ai sai còn chưa hiểu ra ư!”

“Bao đại nhân, Triển hộ vệ!” Quần thần bấy giờ mới nhận ra, tất cả chạy đến chỗ Bao Chửng và Triển Chiêu.

“Choang”, phía bên đây thanh kiếm trong tay Tương Dương Vương bị Tống Nhân Tông đánh bay. Triệu Tước lấy làm kinh hãi, cũng liếc nhìn lại đám người Triển Chiêu và Bao Chửng, “Ngươi, các ngươi…”

“Hoàng thúc, ta còn phải cám ơn Hoàng thúc giúp ta thấy rõ trong triều đình này ai là kẻ trung, ai là kẻ gian, ai là kẻ nương theo chiều gió!” Nhân Tông đưa mắt nhìn các đại thần, ánh mắt ấy làm ai cũng phải khiếp sợ, kẻ đứng trước len lén nhìn lại kẻ đứng sau, kẻ đứng sau len lén nhìn lên kẻ đứng trước, trong lòng thấp thỏm lo sợ.

Ngoài cung, lại vang lên tiếng chém giết, lúc bấy giờ Tương Dương Vương đã hiểu, “Hóa ra, hóa ra mấy năm qua ngươi vẫn luôn che giấu, cố tình để ta không chú ý đến.”

Tống Nhân Tông cười, “Nếu không làm vậy, thì sao có thể lừa được một người khôn khéo như Hoàng thúc đây, còn có tên gián điệp ngươi cài vào ở cạnh trẫm! Tần công công, ngươi nói có đúng hay không?!”

Chỉ thấy một người quỳ rạp xuống đất nghe phịch một tiếng, đập đầu như gà mổ thóc: “Vạn tuế gia tha mạng, vạn tuế gia tha mạng.”

“Tần công công, cô vương còn chưa thua kia mà!” Tương Dương Vương quát, ông nhìn Tống Nhân Tông chằm chằm, nói: “Tốt lắm, không hổ là do Triệu Nguyên Tá dạy dỗ, ngươi cố ý cách chức Bao Chửng cũng là để cho ta xem đúng chứ, và cả hắn…” Tương Dương Vương chỉ vào Triển Chiêu, “Hắn cũng nằm trong dự đoán của ngươi!”

Tống Nhân Tông mỉm cười, “Có một chuyện ngươi không biết, Triển Chiêu không chỉ là tứ phẩm đới đao hộ vệ, mà còn là sư huynh của trẫm, cho nên lai lịch xuất thân của y thế nào trẫm biết rất rõ, làm gì có chuyện là tàn dư của Nam Đường. Ngươi tìm mọi cách cài bẫy y như thế chẳng qua là muốn mượn tay trẫm diệt trừ Khai Phong phủ, cái đinh trong mắt ngươi, ngoài ra ngươi cũng có thể che đậy được chuyện ngươi đang cấu kết với Yển Nguyệt sơn trang. Nhưng mà nực cười là, ngươi, và cả Yển Nguyệt sơn trang lại không hề nghi ngờ gì về thân phận thiếu chủ Nam Đường này của Triển Chiêu.” 

Bạch Ngọc Đường ở bên này khẽ nhấc khuỷu tay lên đụng Triển Chiêu, nói: “Mèo con, thật hay giả đấy?”

Triển Chiêu nháy nháy mắt, chỉ cười chứ không nói gì.

Tương Dương Vương hừ một tiếng, nói: “Thế, thế thì sao nào, ngoài thành vẫn còn có hai vạn tinh binh của ta, tất cả họ đều nghe theo lệnh của ta.”

“Ngươi cứ thử mà xem!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người mặc giáp oai phong lẫm liệt đi tới, theo sau là một đoàn hộ vệ.

Tương Dương Vương biến sắc, vẻ mặt khó tin nhìn người đến, cả một lúc lâu vẫn chưa nói được lời nào, cuối cùng, Tương Dương Vương thở dài: “Ta thua rồi.” Nét mặt bỗng nhiên già đi, lầm bầm: “Nguyên Tá, không ngờ lại là ngươi, Nguyên Tá.”

Người đến quả đúng là Sở Vương Triệu Nguyên Tá, quần thần lại đồng thanh “Hả” một tiếng, cảm thấy đêm nay thay đổi chóng vánh, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Soạt”, Sở Vương rút kiếm ra chĩa vào Triệu Tước và nói: “Ngươi có biết ta hận nhất là cái gì không, vì đạt được mục đích mà anh em tương tàn, người thân tương tàn!” Sở Vương tiến lại gần Triệu Tước, “Ngươi còn nhớ người chú thứ tư, Ngụy Vương chứ?”

Triệu Tước nghe vậy bỗng dưng giật mình, “Triệu Đình Mỹ.”

“Ngươi vẫn chưa quên ư, thế ta càng không quên được!” Sở Vương lạnh lùng nói, “Ngươi và ta đều biết rất rõ nếu như năm đó ông ấy không chết, thì bây giờ ai sẽ là người trị vì giang sơn Đại Tống này. Năm đó Triệu Phổ lập mưu hãm hại Ngụy Vương và ngươi cũng có phần trong đó.” Sở Vương thở dài, “Một cái ngai vàng mà dẫn tới người thân tàn sát lẫn nhau như vậy, năm đó ngươi đã phạm sai một lần, thế nhưng vẫn không biết hối cải, hiện lại sai càng thêm sai, muốn giết cả Trinh Nhi!”

Tương Dương Vương không đồng tình, nói: “Thử hỏi thiên hạ có mấy người không muốn làm Hoàng đế, xưa nay anh em tương tàn càng là chuyện thường tình, chỉ có ngươi mới nói chuyện thân tình, năm đó lại bằng lòng vứt bỏ ngôi vị Thái tử, còn phóng hỏa đốt hoàng cung, giả điên giả khờ suốt bao năm qua, ha ha ha ha.”

“Ngươi vẫn luôn vọng tưởng cái ngôi vị này, kết quả lại thế nào?” Sở Vương lạnh lùng nói.

“Mỗi người một chí hướng, thắng làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói!” Tương Dương Vương nói.

“Người đâu, áp giải đi!”

Sau một trận phong ba như thế, “Hoàng thúc!” Tống Nhân Tông bước tới ôm chầm Sở Vương, cứ như thể một đứa trẻ.

Sở Vương vỗ lưng Tống Nhân Tông, nói: “Hoàng thượng, người làm tốt lắm.”

“Hoàng thúc, vị trí này vốn dĩ là của người.” Tống Nhân Tông nói.

Sở Vương lắc đầu, “Hoàng thúc già rồi, con trưởng thành rồi, thiên hạ là thiên hạ của con.”

“Hoàng thúc.” Tống Nhân Tông còn muốn nói gì đó, Sở Vương quỳ một gối xuống và nói: “Hoàng thượng, thần vẫn điên điên dại dại, chưa khi nào trị khỏi, thần xin Hoàng thượng cho phép thần tiếp tục dưỡng bệnh. Bằng không thần chỉ đành nhận cái chết.”

Tống Nhân Tông vội vàng ngăn lại: “Trẫm theo, trẫm theo.” Nói đến đây hai hàng nước mắt lăn dài.

“Vương huynh.” Bát Hiền Vương bước lên.

“Phò tá Hoàng thượng cho thật tốt.” Sở Vương ôm lấy Bát Hiền Vương và nói.

Nhìn bóng lưng Sở Vương rời đi, Tống Nhân Tông cất cao giọng nói: “Sở Vương vẫn điên dại, mọi người biết cả chứ!”

“Chúng thần đã biết.” Quần thần vội đáp, mọi người ai cũng thầm hiểu rõ.

“Hoàng thượng, những người đó xử lý thế nào?” Bát Hiền Vương đang ám chỉ những người đứng về phía Tương Dương Vương ban nãy, tính đâu cũng có kha khá người.

Tống Nhân Tông trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngoại trừ chân tay trước kia Tương Dương Vương cài vào, những người khác cứ bỏ qua đi.” Những người đấy đang định thở phào thì lại nghe Tống Nhân Tông nói tiếp: “Nhưng trẫm muốn các ngươi hiểu trong lòng trẫm ai tốt ai xấu đều đã rạch ròi. Hôm nay trẫm tha cho các ngươi một mạng chỉ là niệm tình các ngươi chút năng lực, mong các ngươi mai này có thể ra sức vì giang sơn xã tắc nhiều hơn nữa. Nếu như lại có suy nghĩ tạo phản, quyết không tha!”

“Vạn tuế anh minh!”

Lúc này, có người chạy đến báo: “Khởi bẩm vạn tuế, có người đột nhập thiên lao cướp Tương Dương Vương đi rồi.”

“Cái gì! Kẻ nào dám to gan như vậy!”

“Có đến mấy người, võ công cực kỳ cao cường không sao địch lại ạ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nhau, rồi quay lại nói: “Hoàng thượng, xin giao cho chúng thần.”

Tống Nhân Tông gật đầu, nói: “Thế vất vả cho Triển hộ vệ, nhất định phải đem tặc tử kia về đây!”

“Dạ!”

(Hết chương 16)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK