• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Kha Ái rất muốn nói chuyện với Pappy, cô cứ nghẹn chờ bác sĩ Kiều đến khi anh vào bếp lấy nước mới nhìn Pappy.

“Tụi em hợp thời ghê nhỉ, chị nhớ câu này trong ‘Chân Hoàn truyện’ đúng không?”

Pappy: “Đây là chuyện quan trọng à? Trọng điểm chính là con đường theo đuổi tình yêu đích thực của chị xuất hiện chướng ngại vật đó?”

Tiêu Kha Ái chỉ có ấn tượng tốt với bác sĩ Kiều, có thể theo đuổi hay không còn tuỳ duyên, chưa kể đối mặt với chú mèo con như vậy thì cô không thể có nổi ý nghĩ xấu gì.

“Gì mà theo đuổi tình yêu đích thực? Bát tự còn chưa viết nét nào đâu.” Cô nghĩ rất thoáng, “Theo đuổi được thì tốt, không theo đuổi được cũng không tiếc, trước tiên cứ nỗ lực đã.”

“Em nói xem đúng không, Tương Vừng?” Cô vươn tay định sờ vệt lông đen trên mặt nó, Tương Vừng không tránh mà còn cọ cọ đầu vào tay cô.

Pappy: “Nó nói, chị nằm mơ đi.”

Tiêu Kha Ái: “…”

“Đôi khi chị tự hỏi có phải em đang lừa chị không?” Nhìn mèo con vòng qua vòng lại cọ chân mình, “Lời của em với biểu hiện Tương Vừng hoàn toàn không hợp nha.”

Mắt Pappy trợn lên lộ nửa lòng trắng như đang trợn trắng mắt với cô.

“Em cằn nhằn chị đừng làm muộn đồ ăn thì giống như đang làm nũng thôi, mọi người đều ra đời kiếm miếng ăn, cần gì nghiêm túc vậy.”

Tiêu Kha Ái: “???”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đương nhiên.” Pappy thấy mặt cô biến đổi lập tức đổi lời, “Em đối với chị là nghiêm túc.”

Tiêu Kha Ái: “Hơ hơ, miệng mồm lẻo mép nhỉ, học ai đấy?”

Pappy: “Tự học thành tài, tự học thành tài.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân từ bếp ra, bác sĩ Kiều bưng hai cốc nước ra ngoài.

Tiêu Kha Ái nhanh nhẹn đứng lên giơ tay đón, cảm giác ấm áp khi cầm cốc nước trong tay khiến cô sững người. Không thể không nói, những chi tiết nhỏ như vậy thật sự rất động lòng người, nếu tình cảm có thước đo thì mức độ cảm tình của cô chắc chắn đã tăng lên mấy con số.

“Cảm ơn.”

“Tôi còn phải cảm ơn cô giúp chuyển nhà chứ.” Mặc dù bác sĩ Kiều nói chuyện với cô nhưng khoé mắt vẫn liếc nhìn Pappy.

Pappy nhanh chóng phát hiện điều đó, nó để đầu lên đùi cô, ư ử vài tiếng, tầm mắt bác sĩ Kiều tự nhiên hoàn toàn rơi vào người cô.

Tiêu Kha Ái lập tức hiểu ý, bắt đầu chủ đề mới.

“Bác sĩ Kiều rất thích Pappy, sao không nuôi một con chó?”

“Trước đây cũng có nghĩ tới, sau công việc bận quá, lại rời quê qua đây, nuôi thú cưng không được tiện, Tương Vừng là không có cách nào khác mới nuôi.” Trò chuyện về đề tài thú cưng, tính cảnh giác của bác sĩ Kiều không mạnh như trước, cũng tình nguyện nói nhiều hơn.

“Ban đầu tôi cũng vì thấy Pappy đáng thương, không còn cách nào khác đành nuôi, sau rồi không đành lòng để người khác nuôi nên mới dẫn theo.” Nói chuyện trước kia, Tiêu Kha Ái cũng không tránh được việc bày tỏ cảm xúc thật, vỗ nhè nhẹ lên đầu Pappy, “Anh không biết tôi tốn bao nhiêu tiền để vận chuyển đâu.”

Pappy rất hợp tác vẫy vẫy đuôi, rên ư ử mấy tiếng.

“Cô mạnh mẽ hơn tôi.” Bác sĩ Kiều cười, ánh mắt nhìn cô hơi thay đổi, không giống như trước đây chỉ là đối đãi với khách hàng khách sáo hời hợt nữa, “Cô là người chủ tốt.”

Mà lúc này, Tiêu Kha Ái cuối cùng cũng bắt được biến hoá này, mơ hồ nhận được hướng ‘tấn công’ thích hợp.

“Nói chủ thì thực ra không thoả đáng.” Cô xoa đầu Pappy, “Ở bên nhau lâu như vậy, càng có cảm giác như là người nhà.”

Bác sĩ Kiều không nói gì, như thể nhìn thấy mong muốn mà cô muốn nói lúc này.

Lần đầu tiên thổ lộ suy nghĩ của mình, sau đó thì nói chuyện sẽ dễ hơn, Tiêu Kha Ái liếm môi.

“Có một số việc không thể nói với người trong nhà, ngược lại có thể nói ra với nó, cũng lạ.”

“Có thể vì chó mèo không nói được, sẽ không phản bác?” bác sĩ Kiều sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt.

“Đừng tàn nhẫn vậy chứ.” Tiêu Kha Ái cười, cô có rất nhiều việc muốn nói, lời đến miệng rồi thì lại không biết nên mở miệng thế nào.

“Nếu cô thực sự không muốn làm điều gì đó, vậy thì đừng nghĩ đến.” Tiếng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cô, bác sĩ Kiều nhìn cô, “Tạm thời đừng suy nghĩ, sẽ có được an bình trong khoảnh khắc.”

Tiêu Kha Ái: “Vậy không phải là trốn tránh sao?”

Bác sĩ Kiều: “Khi cô không thể giải quyết được vấn đề, cũng chỉ có thể trốn tránh, đại đa số đều làm vậy.”

Tiêu Kha Ái khựng lại, không ngờ anh lại nghĩ thấu đáo vậy, suy nghĩ rối rắm của mình dưới so sánh này lại biến thành ra vẻ.

Chỉ cần trốn tránh, cô nghĩ thầm, sau khi thông suốt thì cũng không buồn bực nữa, tâm trạng tốt thì rảnh rỗi đùa.

“Tôi cảm thấy anh đi làm bác sĩ tâm lý cũng không tồi.”

Bác sĩ Kiều: “Không phải do tôi có hoàn cảnh tương tự cô sao, những gì tôi nói cô sẽ dễ chấp nhận, nếu như tôi là người đã kết hôn, nói không chừng cô sẽ chê tôi dài dòng.”

“Không đâu, tôi cảm thấy nói chuyện với anh rất thú vị.”

Thấy cuộc trò chuyện có chiều hướng tốt đẹp, trước mắt cô nhoáng lên, Tương Vừng nhảy lên bàn, kêu ‘meo meo’ với bác sĩ Kiều.

Ngay lập tức bác sĩ Kiều phân tâm, ôm Tương Vừng lên.

“Sao vậy?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tương Vừng vừa kêu vừa bấm bấm móng vuốt lên người bác sĩ Kiều.

Tiêu Kha Ái nhìn mèo con làm nũng mà tim mềm nhũn, cũng cúi lại gần sờ đầu Tương Vừng. Mặc dù Tương Vừng là mèo hoang nhưng được bác sĩ Kiều chăm sóc tốt nên lông trên người nó mềm mại, đến gần còn nghe mùi thơm, nếu không có bác sĩ Kiều ở đây cô còn muốn để mũi lên đầu nó hít hà.

Pappy: “Này! Nói chuyện thì nói, mắc gì sờ mèo?”

Tiêu Kha Ái đang mê mẩn mèo chợt thoát ra.

Tương Vừng: “Meo~”

Nó giơ bàn chân có đệm thịt hồng hồng mềm mại, móng xoè ra thu lại, còn làm động tác dẫm dẫm với Tiêu Kha Ái.

Pappy: “Nó nói, chỉ cần có mặt nó thì sự chú ý của bác sĩ Kiều chỉ có thể ở trên người nó.”

Thì ra là cố tình đến quấy rối, thành thật mà nói, cô không có khả năng chống cự sự quấy rối đáng yêu này. Có lẽ nhận ra ý chí không kiên định của cô, Pappy bỗng đứng lên, há miệng xách cổ Tương Vừng đi ra xa.

Tương Vừng kêu meoo meooo, bị ngậm cổ mang đi ra xa.

Bị gián đoạn như vậy, bầu không khí nặng nề ban đầu lập tức biến mất, cô và bác sĩ Kiều nhìn nhau bật cười.

Hai người lại trò chuyện, cứ anh tới tôi đi đến cả tiếng đồng hồ. Nói chuyện phiếm có thể phản ánh sở thích, ý tưởng của mỗi người.

Trước đây Tiêu Kha Ái luôn có thái độ bi quan với hôn nhân, cũng không chấp nhận được thái độ ‘tạm được’ của cha mẹ mình, tựa như điều này là chuyện bình thường với thế hệ trước.

Cô từng suy nghĩ rất nhiều về việc điều gì tạo nên khoảng cách thế hệ sâu sắc như vậy, có thể là thế hệ cô đã không còn thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống sung sướng nên đương nhiên sẽ nâng cao yêu cầu từ vật chất đến tinh thần, theo đuổi một người bạn đời đồng điệu về tâm hồn.

Nhưng tìm được một người có cùng tư tưởng, quan niệm, tính cách hợp nhau thì rất khó, ‘tâm hồn’ một người sẽ bị tác động bởi thế giới bên ngoài, rất nhiều phương diện như giao tiếp, giáo dục và gia đình.

Cô mờ mịt nhiều năm như vậy, cuối cùng lúc này mới cảm nhận được cảm giác sung sướng khi chạm đến ‘tâm hồn’.

Hoá ra tìm được một người có cùng tư tưởng, quan niệm thì sẽ là loại cảm giác này.

Pappy: “Đủ rồi, đi thôi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nó vô tình cắt ngang cuộc trò chuyện của Tiêu Kha Ái một cách tàn nhẫn.

“Để lại chút khoảng không, đừng nói hết trong một lần, còn nữa… tới giờ rồi, em muốn đi gặp Lạp Lạp.”

Tiêu Kha Ái chỉ có thể miễn cưỡng dời mắt khỏi bác sĩ Kiều, người ta cứ trò chuyện với cô nên không thu dọn được đồ đạc, còn ngồi mãi thì đúng là không hiểu chuyện.

“Ngại quá, làm phiền anh lâu như vậy.” Cô bế Pappy đi ra ngoài, Tương Vừng liếm láp lông trên người, rụt người bên cửa sổ vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’.

“Cô Tiêu.” Bác sĩ Kiều gọi cô lại, “Tôi vẫn là câu nói ấy, sau này nếu không vui có thể đưa Pappy qua chơi, Tương Vừng cũng rất thích cô.”

Tiêu Kha Ái ngẩn ra, cứ tưởng anh nói trước đó là khách sáo, nhưng nói hai lần thì chẳng lẽ… Cô có thể chủ động hơn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK