“Ông nội, ông không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe của ông.” Long Vũ Văn vỗ nhẹ bả vai của Long Diệu Thiên.
“Cháu bảo nó đi đi.” Thừa Đạt ngay cả gia trạch cũng dám mang đi thế chấp, nhưng tương lai phải để lại cho Long Vũ Văn vì nó là cháu đích tôn.
“Cha, vậy con đi trước, có chuyện gì thì cha cứ bảo Vũ Văn gọi con.” Long Thừa Đạt áy náy nhìn cha, ông chỉ là muốn thể hiện mình một chút không ngờ kết quả lại như thế này. Ông xoay người rời đi, để tránh kích thích tâm trạng của Long Diệu Thiên.
“Hừ!” Long Diệu Thiên từ sau khi biết chuyện đã hoàn toàn không muốn để ý gì tới Long Thừa Đạt nữa.
“Ông nội, tạm thời ông hãy nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Long Vũ Văn muốn nói tốt vài lời cho cha mình nhưng nhìn Long Diệu Thiên tức giận như thế, nên anh nghĩ là để tối nay hãy nói.
“Vũ Văn, cháu đi làm giấy tờ xuất viện đi, ông muốn về nhà.” Ông không thể trơ mắt nhìn gia trạch bị cướp đi, còn sự nghiệp của ông nữa, ông nhất định phải lấy lại.
“Ông nội, ông vừa mới tỉnh lại, cũng chưa biết bác sĩ nói gì….”
“Mặc kệ, ông phải xuất viện, cháu mà không đi ……… thì tự ông sẽ đi.” Long Diệu Thiên vén chăn bông lên chuẩn bị đứng dậy, thấy thế Long Vũ Văn vội vàng ngăn ông lại.
Lúc này, Long Duyệt đi gọi bác sĩ đã trở lại.
“Ông nội, bác sĩ Tạ đã tới.” Long Duyệt đi tới gần bọn họ nói.
“Đúng vậy, ông nội, trước hết hãy để cho bác sĩ Tạ khám qua một chút đã.” Long Vũ Văn vội nói, Long Diệu Thiên cũng đành thôi, ông nặng nề nằm trở lại giường.
“Tôi không sao, tôi muốn đi về.” Long Diệu Thiên vẫn kêu la nhưng cũng không thể không để yên cho bác sĩ Tạ kiểm tra, bác sĩ Tạ là bác sĩ riêng của nhà bọn họ.
Bác sĩ Tạ cẩn thận xem xét bệnh tình của Long Diệu Thiên. “Tạm thời là không sao, nhưng không nên kích động mạnh, tốt nhất là nên ở lại thêm hai ngày nữa để tình hình tốt lên rồi hãy về.”
“Sao lại ở lại hai ngày? Tôi muốn xuất viện.”
“Ông nên nghe theo lời đề nghị của tôi đi.” Bác sĩ Tạ vừa nói vừa tiêm cho Long Diệu Thiên một mũi để cho tâm trạng của bình tĩnh lại, thuận tiện nghỉ ngơi nhiều hơn.
Long Diệu Thiên sau khi tiêm xong một lúc là ngủ liền mà bác sĩ Tạ cũng rời khỏi phòng bệnh.
“Anh họ, tại sao ông chú lại muốn làm như vậy?” Cô không hiểu đầu đuôi gì hết, thậm chí có người còn đối xử tàn nhẫn với người thân của mình.
“Quyền thế, danh lợi, địa vì, mỗi một người đều có tham vọng riêng.” Long Vũ Văn nhàn nhạt nói, thật ra thì anh cũng không để ý gì đến chuyện này, bởi vì những thứ bị cướp đi cũng không phải quan trọng với anh, ngược lại, đó lại là gánh nặng của anh, bởi vì nếu những thứ này còn thì anh không thể theo đuổi giấc mơ của mình.
“Chuyện này quan trọng như vậy sao? So với người thân của mình còn quan trọng hơn sao?”
“Tiểu Duyệt, mỗi người coi trọng mỗi thứ khác nhau, chúng ta không thể kiểm soát ý nghĩ của người khác, chỉ có thể làm tốt chuyện của mình thôi.”
“Vâng, nhưng em rất lo lắng cho ông nội, không biết ông có thể tiếp nhận những chuyện này không?” Long Duyệt tuyệt đối không để ý đến những chuyện ai làm ra những chuyện này, đối với cô ai làm cũng được, cô cũng không hâm mộ cuộc sống giàu có, cô cùng mẹ sống nương tựa vào nhau, cô đã sớm quen với cuộc sống khổ cực.
“Đừng lo lắng, anh tin ông nội sẽ vượt qua được, hơn nữa chúng ta sẽ chăm sóc ông nội thật tốt.” Long Vũ Văn vỗ vỗ bả vai cô, “Anh về trước xem cha anh có cần giúp đỡ gì không, một lúc sau anh sẽ tới, nơi này giao cho em nhé.”
“Vâng.” Long Duyệt sau khi tiễn Long Vũ Văn liền quay lại, cô nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Long Diệu Thiên, đột nhiên cảm giác được ông nội đã già, không còn oai phong như xưa nữa.
Trong mắt Long Duyệt thì ông nội nên sớm về hưu để hưởng phúc, không nên vì tất cả mà hao tâm tổn trí, cô chân thành hi vọng ông nội có thể khỏe mạnh, vui vẻ.
Trời ngày càng tối dần, Long Diệu Thiên tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn.
Long Duyệt mệt mỏi quá ngủ gục bên ghế.
Long Diệu Thiên nhìn Long Duyệt, trong lòng đột nhiên xúc động, không nghĩ tới lúc này bên cạnh ông lại là đứa cháu gái này.
Ông vẫn không muốn thừa nhận sự tồn tại của Long Duyệt, xuất thân mẹ cô kém như vậy, cô căn bản không xứng trở thành người của Long gia, nếu không phải Long Thừa Vận liều chết muốn đem cô về Long gia, ông cũng không muốn để ý tới sự sống chết của cô.
Nhưng …………… Cô giờ phút này muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho ông.
Như cảm giác được ông nội đang nhìn mình, Long Duyệt tỉnh lại.
“Ông nội, ông có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Có thấy đói không? Có cần gì không ạ?” Bởi vì đã từng chăm sóc người mẹ bị bệnh nặng nên Long Duyệt rất quen thuộc với những công việc này.
“Cháu……… haizz……..” Long Diệu Thiên muốn nói gì rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, ngược lại, thấy dáng vẻ quan tâm lo lắng của cô lại có chút cảm động.
“Ông nội muốn nói gì sao ạ?”
“Không có gì. Đúng rồi, Tiểu Ngọc và mẹ nó đâu?” Từ khi ông vào viện vẫn không nhìn thấy bọn họ.
“Bọn họ ………… Ách, bọn họ có chuyện nên không thể tới đây.” Long Duyệt thấy rất khó để nói ra sự thật, chỉ có thể nói dối có thiện ý.
Đúng là gừng càng già càng cay, vừa nhìn thấy Long Duyệt ấp a ấp úng, lại nghĩ tới trước khi mình bị hôn mê nghe được lời Phương Lâm Lâm nói muốn rời khỏi Long gia…….., ông không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì xảy ra.
“Bọn họ rời khỏi Long gia rồi đúng không?” Long Diệu Thiên hừ nhẹ, ông như vậy nhưng rất yêu thương Long Ngọc, hừ hừ, khi ông gặp nạn thì bọn họ đều rời khỏi ông.
“Ách……..” Cô không biết nên làm thế nào, nếu thừa nhận thì rất sợ ông sẽ bị kích thích.
“Làm sao cháu không đi? Dù sao thì hiện tại ông cũng không thể làm được gì, cũng không thể để lại cho cháu cái gì, cháu còn ở chỗ này lại làm gì?” Không muốn Long Duyệt giả vờ quan tâm ông, trên thực tế là còn muốn mơ ước về tài sản của ông.
Ngay cả anh em ruột cũng có thể phản bội ông thì huống chi là đứa cháu gái không được thừa nhận danh phận này? Không thể có người tự động giúp người khác mà không cần báo đáp.
“Ông đang bị bệnh, làm sao cháu có thể rời đi vào lúc này, hơn nữa……….” Long Duyệt dừng lại, không nói cô cũng không phải là vì tài sản của Long gia mà ở lại.
“Cái gì?” Long Diệu Thiên không nghe rõ, nhưng ông cho rằng cô có ý đồ gì đó.
“Không có gì, ông nội, cháu đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo ông không có gì đáng ngại, nhưng phải ăn đồ nhẹ, cho nên cháu về nhà nấu cháo cho ông.”
“Cháu đừng nghĩ rằng, cháu làm như thế thì ông sẽ cảm kích, cũng không cần phải nói là muốn ta giúp cháu khôi phục thân phận của cháu ở Long gia.”
Long Diệu Thiên nói không chút lưu tình, bây giờ ông không tin ai nữa cả.
“Cháu………. Cháu không phải.” Long Duyệt muốn làm bộ như thế nhưng trong lòng cô thật sự bị tổn thương, lắc đầu mãnh liệt, cô quyết định tạm thời nên đi khỏi chỗ này, “Cháu …………. Cháu về nhà nấu cháo, anh họ cũng sắp tới rồi.”
“Hừ, không muốn quay lại.” Thấy cô rời đi, Long Diệu Thiên càng nghĩ là cô có ý đồ.
Ông căm giận nằm lại giường, hai mắt nhắm nghiền, lần này ông thất bại thảm hại như thế, chính là do ông quá tin người, nếu như có thể lấy lại hết thảy, ông nhất định sẽ ghi nhớ bài học này.
Mặc dù suy nghĩ như thế nhưng trong lòng ông cảm thấy rất bi thương, những tưởng rằng anh em ruột thịt là thân nhất, không ngờ lại có sự việc như thế này, không nghĩ tới ông phải chịu đả kích như vậy.
Đặc biệt hiện giờ thân thể không tốt, không có ai ở bên cạnh ủng hộ ông mới biết được cảm giác cô đơn, mặc dù ông còn con trai và cháu trai nhưng nghĩ đến việc bị mất tất cả, ông vẫn thấy tức, máu lại dồn lên não.
“Ông, sắc mặt của ông không tệ lắm, xem ra không có gì đáng ngại.”
Trong phòng bệnh chợt vang lên tiếng người, Long Diệu Thiên mở mắt, lại là Thượng Quan Lẫm và Thượng Quan Vân.
“Các người tới đây làm gì?” Sau khi hợp tác không thành trước đây, ông cũng chưa từng gặp lại bọn họ, bọn họ tới để làm gì, chế giễu ông sao?
“Chúng tôi nghe nói thân thể ông không tốt nên đặc biệt tới thăm.” Người nói chính là Thượng Quan Vân.
“Ta còn chưa chết, không tiễn hai người.” Long Diệu Thiên biểu hiện khó chịu ra mặt.
“Thấy ông nói chuyện như thế chứng tỏ ông còn rất khỏe mạnh.” Thượng Quan Vân mỉm cười, không thèm để ý đến thái độ không tốt của ông.
“Ông, người cao tuổi phải chú ý đến sức khỏe, để tránh không chịu được việc thay đổi người nắm quyền trong công ty.” Ngược lại Thượng Quan Lẫm cũng không khách khí gì cả.
“Thượng Quan Lẫm, cậu nói lời này là có ý gì?” Ông cũng biết rõ Thượng Quan Lẫm đang châm chọc mình.
“Có ý gì, không phải ông cũng hiểu rất rõ sao?” Thượng Quan Lẫm không có vẻ sợ sệt, nếu không phải vì Thượng Quan Liệt thì anh cũng không muốn qua lại với người của Long gia.
“Cút ra ngoài, ta không hoan nghênh hai người.” Long Diệu Thiên phát giận, ông không muốn tiếp nhận loại giễu cợt này.
“Thế nào, chẳng lẽ lại không cho người khác nói sự thật sao?”
“Anh cả, anh đừng kích thích ông ấy nữa.” Thượng Quan Vân mở miệng ngăn lại, anh rất hiểu tính tình của Thượng Quan Lẫm, nhưng hôm nay bọn họ đến đây không phải là để báo thù.
Sau khi nghe thế, Thượng Quan Lẫm hừ nhẹ một tiếng, anh vẫn không thích có mối liên hệ gì với lão già gian ngoan này.
“Ông muốn chúng tôi đi thật thì có lẽ ông sẽ hối hận.” Thượng Quan Vân không thể không làm gì, sớm biết thế này thì đã không để cho anh cả tới đây.
“Hối hận? Ta việc gì phải hối hận?” Long Diệu Thiên nhìn thẳng Thượng Quan Vân, ông không hiểu anh ta có ý gì.
“Ông là người thông minh, nhất định có thể hiểu rõ.” Thượng Quan Vân không nói thẳng là muốn giúp đỡ, bởi vì hai anh em đã thỏa thuận là phải đợi tới khi Long Diệu Thiên xin lỗi thì bọn họ mới bắt đầu nhúng tay vào tính toán chuyện của tập đoàn Long Vân.
Trên thực tế, Thượng Quan Lẫm đã nắm giữ được chứng cứ chứng minh được Long Diệu Tổ câu kết với người ngoài làm cho giá cổ phiếu của tập đoàn Long Vân giảm xuống, hơn nữa bọn họ cũng đã mua được hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Long Vân, chẳng qua là bọn họ mượn danh nghĩa của người khác để mua nên không ai biết là bọn họ có số cổ phần này.
“Hừ, đừng chê cười, ta tại sao phải tin tưởng hai người? Hai người luôn muốn ta sụp đổ tại sao lại có lòng tốt như thế?”
“Đúng là chúng tôi hi vọng như vậy, nhưng chỉ cần ông chịu cúi đầu nhận lỗi chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.” Mặc dù Long Vân phá hư sự hợp tác giữa bọn họ và công ty khoa học kỹ thuật M.F.C, còn thông qua Shirley lấy trộm quảng cáo của xí nghiệp Thượng Quan nhưng bọn họ cũng vì họa này mà đạt được kết quả tốt hơn cho nên mối thù này không phải không thể bỏ qua, huống chi để tình yêu của Liệt thuận lợi, thời điểm này bọn họ có thể làm gì đây?
“Nằm mơ.” Lời của Thượng Quan Vân làm cho Long Diệu Thiên nổi giận, cả đời này ông chưa từng cúi đầu đối với bất kì ai.
“Vân, xem ra không có gì để nói rồi, đi thôi.”
“Ông, hi vọng ông suy nghĩ một chút, thời gian càng kéo dài thì đối với ông càng bất lợi.” Thượng Quan Vân hướng ông mỉm cười, xem ra phải chờ tới khi Long Diệu Thiên tỉnh ngộ.
Đi tới bên cửa sổ, Thượng Quan Lẫm quay đầu lại, “Ông, ông không chỉ mất đi vật ngoài thân mà ngay cả những thứ rất quan trọng cũng đã mất đi.”
Nói hết lời, Thượng Quan Lẫm và Thượng Quan Vân cùng không quay đầu lại bước ra ngoài, bọn họ đã sớm dự liệu được kết quả này, hôm nay chỉ là nhắc nhở Long Diệu Thiên một chút, hi vọng ông ta có thể tình ngộ, như vậy hận thù trước đây cũng có thể xóa bỏ.