• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Lý Mộ Phong bước vào thư phòng của Hàn Quốc Kiên, thấy hắn đang ghi chép thư từ.

Đảo cũng không có ý định dừng lại mà vô tư đi vào, chạy đến bên Hàn Quốc Kiên mà ôm lấy cánh tay trái, õng ẹo làm nũng.
" Phụ thân, ta xuất quan rồi, cũng thăng cấp rồi.

Người mau mau ban thưởng a.

Người là gia chủ Hàn gia, uy tín không thể thiếu nha.

Không thể quên mất, cũng không thể quịt nợ đâu, phụ thân.

"
Hàn Quốc Kiên là một cái nguyên anh kỳ tu sĩ, Lý Mộ Phong từ khi bước vào biệt viện, hắn lập tức đã phát hiện.

Tất nhiên sẽ không có gì mà kinh ngạc.Hàn Quốc Kiên đặt bút xuống, nhìn cái song nhi tiểu tử đang nhõng nhẽo, tâm mềm xuống vài vòng.

Lập tức xoa xoa đầu cưng chiều.
" Hảo cái tiểu tử nhà người, suốt ngày chỉ biết đào ta gia sản, thật sự là tiểu ham tiền.

Ta như thế nào quên mất ngươi lễ vật.


Hàn Nhị, đem ra đây."
Hàn Quốc Kiên vừa dứt lời, một cái ảnh vệ y phục tối màu, hơi thở cao thâm lập tức xuất hiện, hai tay nâng một hộp gỗ, dâng lên trước mặt Lý Mộ Phong.

Lý Mộ Phong cũng không khách khí, lập tức cầm lấy hộp gỗ, gấp rút mở ra.

Hộp quà vừa được mở nắp, Lý Mộ Phong nhìn vào bên trong hộp, mắt nhịn không được giật mình, kích động không thôi.
Trong hộp là một cái nhuyễn tiên màu bạc, được vô số đốt xích sắt nối lại với nhau, bên trên khắc hoa vô số hoa văn, đẹp đẽ nhưng không nữ tính mỹ miều mà đem lại cho Lý Mộ Phong một cỗ cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ.

Lý Mộ Phong tuy không biết nhuyễn tiên này được làm bằng gì, phẩm cấp ra sao.

Nhưng liếc mắt qua một cái, lập tức đoán được đây là vật hiếm có.
Hàn gia chủ đảo mắt thấy Lý Mộ Phong thích, lập tức vui vẻ nói:
" Đây là Âm Hoa nhuyễn tiên, là do một cái luyện khí sư tam cấp làm ra, là một cái trung phẩm pháp bảo.

Nhuyễn tiên này là pháp bảo thích hợp cho nữ tử, song nhi.

Con tuổi cũng đã mười hai, vẫn là cần một cái vũ khí thuận tay, tuy đưa pháp bảo thì có chút đại tài tiểu dụng.

Nhưng biết sao được, nhi tử của Hàn Quốc Kiên ta, tất nhiên phải được thứ tốt nhất.

"
Lý Mộ Phong nghe Hàn Quốc Kiên nói vậy, trong lòng run rẩy không thôi.

Chột dạ một chút, hắn nhanh chóng nhảy lên, thơm lên má Hàn Quốc Kiên một cái thật mạnh, kích động, vui vẻ nói.
" Phụ thân, người là tốt nhất, ta thích nhất là ngươi a, thích hơn cả mẫu thân và a Thiệu nữa.

Người đối với ta thật tốt, ta sẽ hảo hảo mà hiếu kính người a.

"
Hàn Quốc Kiên được Lý Mộ Phong hôn một cái, trong lòng vui sướng không thôi, ngoài mặt lại không dám biểu hiện nhiều, khụ khụ ho vài tiếng mắng yêu:
" Ngươi cái tiểu ham tiền này, thân là một cái song nhi, vẫn là nền ý tứ một chút, đã lớn rồi, suốt ngày làm nũng.

Đảo ra đường lại bị chê cười.

"
Hàn Ân biểu môi, mạnh mẽ phản bác lại lời Hàn Quốc Kiên:
" Con mới không cần bọn ngu ngốc kia phán xét, con chính là cái đại thiên tài, bọn phế vật song nhi yếu đuối kia sao có thể so sánh được với con.


Con dung mạo có dung mạo, tu vi có tu vi, gia sản có phụ thân.

Còn có...!Bạch Nghị a.

Như thế nào lại phải chịu ràng buộc."
Hàn Quốc Kiên nghe Hàn Ân nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy đúng, nhi tử của ông như thế nào ưu tú, nhưng cái tiểu nhân kia sao có thể sánh bằng.

Bạch Nghị được Hàn Ân yêu thích, chính là phúc đức ba đời của hắn, sao hắn dám có ý kiến được.

Nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, Hàn Quốc Kiên vẫn hắn giọng dạy bảo Hàn Ân:
" Đúng thật là không ai có thể sánh bằng con, con rất ưu tú, nhưng miệng đời khó cãi.

Vẫn là chú ý một chút, tuy Hàn gia chúng ta không sợ, nhưng phiền phức ít một chút vẫn tốt.

Ta biết con không để ý, nhưng con thân là trưởng tử, đích tử Hàn gia, không thể để thanh danh quá kém, tộc nhân trưởng lão sẽ có ý kiến."
Lý Mộ Phong nghe vậy, vẻ mặt không mấy tình nguyện gật gật đầu, rất chi là nể mặt Âm Hoa nhuyễn mà không cải lại, Hàn Quốc Kiên thấy Hàn Ân nghe lọt tai, hài lòng gật gật đầu.
Hàn Nhị là ảnh vệ bảo vệ Hàn gia chủ kiêm kẻ sai vặt, sau khi dâng đồ cho Hàn gia chủ thì tiếp tục ẩn mình trong một góc tối của phòng, vừa hay nghe hết đoạn đối thoại trên, trong lòng nhịn không được trợn trắng mắt.

Hàn Nhị không cho là đúng nghĩ, Hàn gia chủ đúng thật là yêu thương thiếu gia đến mờ mắt, coi thiếu gia như bảo vật.

Hàn thiếu gia đúng thật là thiên tài song linh căn a, nhưng cốt vẫn là cái song nhi, sớm muộn gì cũng phải gả đi.

Con cái gả đi như bát nước hắt đi, quan hệ cũng chẳng được như trước.

Lại nói, dung mạo Hàn thiếu gia tuy nói không phải là xấu đến ma chê quỷ hờn, nhưng cũng không phải là một cái đẹp đẽ song nhi a.

Song nhi xinh đẹp, chính là cái nhã nhặn hiền dịu, ôn nhu như nước, trong sáng ngây thơ, băng thanh ngọc khiết.


Khiến nam nhân không nhịn được bảo hộ, thương tiếc.

Loại hình như thư sinh lại hơi chút anh tuấn như thiếu gia, rất ít được người thích.

Cộng thêm tính tình của thiếu gia...!thật sự hắn không muốn nói xấu chủ tử, nhưng tính tình thiếu gia thật sự rất xấu, vừa kiêu ngạo khinh thường người khác, vừa xấu xa, đanh đá tiểu nhân.

Ghi thù ngược lại còn rất sâu a.

Nhớ khi xưa, có một trưởng tử của một trưởng lão trong tộc không biết kìm chế tiếng nói, đắc tội Hàn thiếu gia, thiếu gia ngoài mặt tha thứ không để ý, sau lưng lại cấp người đánh kia trưởng lão nhi tử một đốn, nghe nói là đánh đến gãy cả hai chân, phải tỉnh dưỡng hai tháng, mời về Nhị cấp đan sư mới may ra vớt về một mạng.

Kia vì trưởng lão cũng vì vậy mà có thành kiến sâu đậm với thiếu gia.
Lý Mộ Phong vì đóng giả Hàn Ân một cách tốt nhất, mặt mũi cũng không ngại vứt đi, tiết tháo cũng không cánh mà bay.

Đường đường là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đời, trải đời nhiều năm, đối mặt với nhiều loại người, khách hàng khó tính không mảy may lai động, nay lại phải trang một tiểu thí hài mười hai tuổi, làm nũng với phụ thân.

Nay lại trái lòng tự khen bản thân một mớ lời buồn nôn, Hàn gia chủ vậy mà còn đồng tình.

Mặt dày như Lý Mộ Phong cũng có chút chịu không nổi.

Lập tức dời đi chủ đề..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK