Hai tay Thẩm Tinh Phong bị hai tên thái giám gì chặt lại, tên thái giám đứng trước mặt cậu giáng xuống bên má một bạt tai.
Tiêu Kì Hàn đột nhiên cảm thấy trên má đau rát.
(Tâm linh tương thông đó ạ)
Tiểu thái giám mới đến Thịnh Minh cung không được lục Hoàng tử ưa thích.
Tin tức này nhanh chóng được cung nhân trong Thịnh Minh cung truyền tai nhau.
Chỉ biết rằng, Tiểu Tinh tử đắc tội với lục Hoàng tử, vừa mới đến liền bị cưỡng chế quỳ dưới gốc cây đào vả mặt.
Khi Thẩm Tinh Phong bước vào phòng với khuôn mặt sưng đỏ, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ "hi hi ha ha" mà cười nhạo cậu.
Thẩm Tinh Phong cũng chẳng có phản ứng gì, bị vả mặt ba mươi cái cũng không phải chuyện đùa, mấy tên thái giám kia lại tàn nhẫn, cả khuôn mặt cậu trước tiên là đau dữ dội, sau đó là tê dại cuối cùng lại như ngàn mũi kim châm dày đặc.
Ở đây thì đừng mong nhận được thuốc, Duẫn Tu Duệ không tiếp tục hành hạ cậu nữa cậu đã thấy biết ơn rồi.
Thẩm Tinh Phong cởi giày giữa tiếng cười ầm ĩ, nằm xuống giường chạy đua với thời gian bắt đầu ngủ.
Chỗ của cậu cạnh cửa sổ, lạnh lẽo và ẩm ướt.
Cậu thu mình lại thành một đoàn nhỏ, nhắm nghiền mắt nặng nề...
Không biết ngủ qua bao lâu, câu bị người lay lay đến tỉnh.
"Hài tử, hài tử? Dậy, dậy." Bên tai cậu nghe thấy thanh âm trầm thấp.
Thẩm Tinh Phong sững sờ mở mắt ra, nhìn thấy một lão thái giám đang ngồi cạnh cậu.
"Ngươi là ai?"
Lão thái giám lấy thứ gì đó từ trong tay ra, thì ra đó là một cái bánh bao lớn màu trắng.
Thẩm Tinh Phong đã lâu không được ăn, dạ dày của cậu gần như phản ứng ngay lập tức, căng ra và đau quặn.
Lão thái giám đặt cái bánh bao vào trong tay Thẩm Tinh Phong: "Nhóc con, mau ăn đi."
Thẩm Tinh Phong ngây người nhìn ông, có chút bối rối: "Tại sao...tại sao lại muốn đối tốt với ta?"
"Bảy năm trước, ta phạm sai lầm mà bị đưa đến Huấn hình ti, chính là tiểu Tướng quân đi ngang qua lúc đó đã cứu ta.
Nếu không phải có tiểu Tướng quân ra tay lúc đó, sợ là ta đã sớm bỏ mạng ở Huấn hình ti rồi."
Thẩm Tinh Phong suy nghĩ một chút, sau đó rũ mắt: "Ta không nhớ được."
"Tiểu Tướng quân lúc đó còn nhỏ nên không nhớ được là chuyện bình thường." Lão thái giám vội vàng nói: "Ta không thể ở trong điện quá lâu: Hài tử, bữa trưa và bữa tối của người trong cung vào giờ ngọ và giờ dậu, ngươi lần sau đi sớm hơn một chút, nếu không sẽ bị đói bụng."Thẩm Tinh Phong nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay cả khi biết thời gian dùng bữa, Thẩm Tinh Phong không phải bữa nào cũng có thể ăn được cơm.
Tiểu Tinh tử bị lục Hoàng tử khiển trách, không có người đối xử tốt với cậu, cung nhân xếp hàng trước có thể nhận được cơm trắng cùng vài miếng thịt, đến lượt cậu thì chỉ có một bát cháo cùng với vài cọng rau xanh.
Các thái giám xung quanh nhìn cậu với ánh mắt xem náo nhiệt lại vừa cảm thấy thương hại thay cậu.
Lâm râm vẫn có tiếng tiếng cười phát ra.
"Ha ha, đó không phải là đồ ăn nuôi mấy con chim và gia súc của điện hạ hay sao."
Thẩm Tinh Phong sắc mặt bình tĩnh, cũng không có cãi nhau với bọn họ, cầm bát trong tay rời đi, câu đi tới bên ngoài mép hiên, ngồi xuống dựa vào hành lang, cúi đầu uống một hơi cạn sạch bát cháo trong tay.
Thật ra cậu định đánh nhau một trận với đám người này, nhưng gần đây không được, cậu vẫn còn bị thương, nếu xảy ra xô xát thì cậu là người ăn đau, quá có lợi cho đám người kia.
Cháo để nuôi gia súc ăn không ngon, gần như là rất khó để nuốt xuống, Thẩm Tinh Phong cứng ngắc cầm cái bát trên tay, lấy ra cái bánh bao lần trước vẫn chưa ăn, bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng.
Phía trước truyền đến âm thanh của Lý công công.....
"Hầu gia, Điện hạ chúng ta chờ ngài từ sáng sớm, ngài cẩn thận, bước chậm một chút."
Thẩm Tinh Phong vừa ngẩng đầu, trước mắt lại nhiều thêm một người.
Ninh Nguyên Hầu Tiêu Kì Hàn mặc một thân y phục sang trọng, một tay cầm quạt, cúi thấp đầu xuống lạnh lùng mà nhìn cậu.
Thẩm Tinh Phong vẫn còn đang ngậm miếng bánh bao trong miệng, lúc này liền cảm thấy nghẹn ngào khó tả, trong tim ẩn ẩn đau.
Hai tay cậu cầm chặt cái bát, rồi sau đó nhanh chóng quay mặt đi, không thèm liếc Tiêu Kì Hàn lấy một cái.
Hắn ta từng ở bên cạnh Thẩm Tinh Phong năm năm.
Thẩm gia không thích xa hoa, nhưng lại hết mực yêu thương Thẩm Tinh Phong, lại nhận được sự sủng ái của Hoàng đế, không ngừng được ban thưởng liên tục.
Một ngày ba bữa của cậu, nói không quá toàn là sơn hào hải vị từ trên non đến dưới biển.
Điều này cũng hình thành nên cái dạ dày khó chiều của cậu.
Ngay cả người nấu ăn cho Thẩm Tinh Phong năm đó cũng là được Hoàng đế đặc biệt thuê từ vùng Giang Nam tới.
Từ khi nào mà cậu lại uống một bát cháo loãng đến con chó còn không nguyện ý nhìn đến lần thứ hai, lại còn trông như có vẻ rất ngon?
Lý công công từ phía sau bước tới: "Hầu gia, bên ngoài lạnh lẽo, ngài cẩn thận không nhiễm phong hàn, mau mau vào trong đi ạ."
Tiêu Kì Hàn gật gật đầu, quay mắt đi chỗ khác, nặng nề rời đi.
Lý công công lúc này mới quay đầu lại trừng mắt nhìn chằm chằm cậu: "Cút, ai cho phép ngươi dùng bữa ở đây, còn không mau mau đi hầu hạ Điện hạ."
Thẩm Tinh Phong không hiểu rốt cuộc trà phải nóng bảy phần là như thế nào, ở đây cũng chẳng có ai dạy cho cậu biết, cậu rất ít khi hầu hạ cho người khác.
Ngay cả khi ở trong Huấn hình ti, giữa người hầu hạ và nô lệ vẫn có sự khác biệt nhất định.
Thẩm Tinh Phong bưng hai chén trà nóng vào bên trong điện.
Duẫn Tu Duệ và Tiêu Kì Hàn dường như là đang cãi nhau, khuôn mặt trắng bệch của Duẫn Tu Duệ trở nên đỏ bừng.
"Tại sao huynh lại đáp ứng xuất binh đến Tây Lương?!"
"Địa hình Tây Lương hiểm trở, đám người man rợ ở đó như những kẻ điên khát máu a!"
Cánh tay gầy guộc của cậu đang bưng khay trà, không cẩn thận khiến hai tách trà trong đó suýt chút thì đổ.
Tay của Thẩm Tinh Phong bị thương rất nặng, lúc còn là thiếu niên sức lực mạnh như cây tre mùa xuân, sau đó bị phế võ công, cắt đứt gân tay mới trở nên như vậy.
Cậu không cầm được đồ vật nặng, hai ly trà cũng khiến cho cậu chịu đủ dày vò.
Khi cậu đang do dự không biết có nên tiến lên dâng trà vào lúc này hay không, Tiêu Kì Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Ngươi, đến đây hầu trà."
Thẩm Tinh Phong vội vàng tiến lên và dâng lên hai tách trà.
Duẫn Tu Duệ tức giận ngồi xuống ghế: "Nhiều năm trước, Lý lão tướng quân bị chết ở Tây Lương, đại quân năm sáu vạn người ngay cả cái xác của ông cũng không nhặt về được! Võ tướng trong triều ai mà không muốn né đi, Kì Hàn huynh thì tốt rồi!" Tiêu Kì Hàn nhấp vội một ngụm trà với khuôn mặt lạnh lùng.
"Ta còn nghe nói, ngươi cầu phụ hoàng từ chối mối hôn sự với thiên kim nhà Tả tướng?"
Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng...!"Ta sắp chuẩn bị ra trận, còn không biết mấy năm nữa có thể trở về hay không, cần gì phải bắt tiểu thư Tả tướng phải chờ đợi?"
"Nghe nói đó là cô nương tài sắc vẹn toàn trong Kinh." Tiêu Kì Hàn nử nụ cười: "Không bằng, ta đến cầu bệ hạ ban nàng ấy thành Vương phi của ngươi?"
Duẫn Tu Duệ sắc mặt liền đỏ lên, cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Kì Hàn huynh, huynh đừng giỡn nữa, ta vẫn còn nhỏ mà.
Ta chỉ là không hiểu sao huynh nhất định phải đi đến Tây Lương mà thôi."
Tiêu Kì Hàn im lặng không nói gì, chén trà Thẩm Tinh Phong dâng lên cho hắn rất mau đã nhìn thấy đáy.
Thẩm Tinh Phong ra khỏi điện, trong đầu cảm thấy có chút sững sờ.
Tiêu Kì Hàn sẽ chiến đấu ở Tây Lương.
Cậu tìm lí do đến phủ nội vụ lấy đồ, sau đó bí mật chạy đi tìm Cao công công.
"Công công, Tây Lương là nơi như thế nào?"
Hồi nhỏ cậu chỉ biết được bọn giặc man di ở Bắc Địch, nơi mà hai người thúc thúc của cậu đã bỏ mạng.
Cao công công lấy bánh ra cho Thẩm Tinh Phong, "Đó không phải là nơi tốt đẹp gì, rất nhiều người bị chết ở đó."
Thẩm Tinh Phong ngồi im bất động, sau đó chợt nhớ ra được điều gì đó, "Công công người có thể giúp ta ra ngoài thỉnh một lá bùa bình an có được hay không?" Cao công công kì lạ hỏi: "Thỉnh cho ai?"
Thẩm Tinh Phong cười nhẹ: "Một người bạn cũ của ta." Cao công nhìn chằm chằm cậu một hồi cũng không hỏi thêm câu nào, nói: "Việc này thực ra không khó, chỉ là người phải đích thân đến tận nơi xin lá bùa cho người đó thì mới thành tâm."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu xuống, đôi mắt mờ mịt: "Ta...không ra bên ngoài được." Cao công công cười đáp: "Việc này không vấn đề, ngươi có đồ vật tùy thân gì không?"
Thẩm Tinh Phong suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng kéo ống quần lên, sau đó đem chuỗi Phật châu tháo ra đưa cho Cao công công.
Cao công công cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu.
Chuỗi Phật châu này rất đẹp, thân hạt tròn đều sáng ngời, mang theo chút ánh sáng của thời gian, trên thân hạt có một lớp vàng mỏng khắc một chữ "Phong" nho nhỏ, mặt sau là hai chữ "Bình an."
Chuỗi Phật châu vô hình mang theo những lời chúc tốt đẹp nhất của vợ chồng Thẩm gia dành cho con trai của họ.
Bình an.
Mãi mãi bình an.
Cao công công chỉ cảm thấy chuỗi Phật châu nhỏ này thật nặng, khiến ông không nhịn được hỏi: "Hài tử, ngươi chắc chắn sẽ đưa cho ta chứ?"
Thẩm Tinh Phong quỳ xuống lạy Cao công công một cái: "Mọi chuyện đều nhờ vả công công."
Khi Thẩm Tinh Phong quay trở về Thịnh Minh cung, Lý công công đang tìm kiếm cậu.
"Tên nô tài đáng chết nhà ngươi, đi đâu sao giờ mới trở lại!".
Danh Sách Chương: