"Tuấn?" Mãi không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Vương Gia Nhĩ mấp máy môi, nói tiếp :Em biết anh không vui, nhưng vì để đạt được mục đích của hai ta, nhất định phải hy sinh, tốc chiến tốc thắng.
Chỉ cần em và Bạch Chấn Hưng kết hôn, trên pháp luật em sẽ nhận được 10% cổ phần của tập đoàn họ Bạch, cộng thêm 10% của anh nữa, và thêm thu mua của những cổ đông khác, sớm muộn sẽ có ngày, toàn bộ Bạch Thị thuộc về tay của chúng ta.
Đến lúc đó hai chúng ta lại có thể giống như trước đây, ở bên cạnh nhau hạnh phúc vui vẻ rồi.
Vương Gia Nhĩ ở bên đầu dây kia điện thoại ảo tưởng đến tương lai của mình cùng Hàn Minh Tuấn.
Lại không hề hay biết người đàn ông ở bên này trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến một người khác đang bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trên giường.
Tuấn, anh có đang nghe em nói không ?
Bên đầu dây mãi không nói gì làm Gia Nhĩ bối rối.
Hàn Minh Tuấn hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: em muốn làm sao thì cứ làm như thế đi, tôi rất bận còn có chuyện cần xử lý.
Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tâm trạng chẳng có chút khó chịu.
Người phụ nữ của Hàn Minh Tuấn sao có thể để người đàn ông khác nhúng vào được.
Gia Nhĩ, nếu em thực sự cùng anh ta kết hôn thì chúng ta liền chấm hết.
......................
Lúc anh quay trở lại phòng thì Bạch Tử Cúc đã ngủ say.
Anh đặt túi đồ ăn lên trên tủ, rồi lại khe khẽ ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Cô thật sự rất xinh đẹp loại xinh đẹp này không hề phong tình yêu mị như những cô nàng khác mà mang đầy vẻ trẻ trung, thanh thuần sức sống bừng bừng Mỗi khi nhìn vào sẽ làm cho người ta lỗi nhịp.
Ba năm trước đây, tại cổng một trường đại học cô mặc chiếc váy liền thân vô cùng rực rỡ, mắt đeo kính đen, trong lúc mở cửa xe thể thao đã vô tình đụng phải xe đạp của anh.
Kể từ khi đó, có lẽ cô đã bắt đầu thích anh?!
Mãi sau này anh mới biết, cô chính là thiên kim của Bạch Thị, là con của kẻ thù đã hại chết cha anh.
Cho nên ba năm qua, ở trước mặt cô anh vẫn lấy lui làm tiến, cuối cùng vẫn phải cưới cô.
Nhưng điều làm cho anh không nghĩ tới đó là sau khi kết hôn cô liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Cô chẳng còn là cô tiểu thư như trước kia nữa.
Cô của bây giờ, ngay cả anh cũng có chút không thể nắm bắt.
Bạch Tử Cúc thật sự không thích anh, hay còn có những nguyên nhân khác, anh không hiểu.
Nhưng trong lòng lại không khỏi khó chịu, rất muốn biết tại sao cô lại không còn nhiệt tình với anh như lúc trước, khi bọn họ kết hôn?
Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói thấp nhưng có phần gấp gáp của Tử Cúc :"Con ơi...!con của mẹ...!"
Hàn Minh Tuấn đưa mắt nhìn cô chằm chằm lại chỉ thấy cô vẫn đang nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, đôi mày nhíu chặt giống như đang giãy giụa trong cơn ác mộng, dáng vẻ thế kia thật làm cho người ta rất đau lòng.
Chị chốc lát sau Hàn Minh Tuấn liền nhìn thấy nơi khóe mắt của cô có một dòng lệ nóng bỏng chảy ra.
Tim anh như thắt lại, vươn tay muốn đánh thức cô dậy, nhưng chưa kịp chạm vào cô, lại nghe thấy cô run rẩy nói.
"Van anh đấy, Tuấn...!cứu lấy đứa con của chúng ta..."
Mà bạn thân cô trong tiếng gào thét của chính mình mà bừng tỉnh lại, lệ vẫn rơi đầy mặt.
Hàn Minh Tuấn nhìn cô, trên đầu mọc ra hàng trăm dấu chấm hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Con nào của bọn họ ? Bọn họ chưa thân mật đến mức độ đó thì con ở đâu ra.
Ánh mắt anh chất đầy nghi vấn, lên tiếng hỏi.
"Mơ thấy ác mộng? "
Trong lòng anh liền cảm khái, cô nằm mơ cũng có thể mộng thấy, mình nói như vậy thì trong lòng của cô anh nhất định vẫn còn chút địa vị.
Bạch Tử Cúc liên tưởng đến cơn ác mộng vừa rồi, nhanh chóng vỗ vỗ đầu.
"Ừm, tôi mơ thấy chúng ta có con, nhưng chính tay anh gi3t chết đứa bé.
"
Thật ra thì, cũng không hẳn chỉ là mơ.
Bởi nó là kết cục của ba năm sau mà.
Nhớ lại tình cảnh mình bị đẩy xuống lầu, mất đi đứa con nhỏ, cô thật sự không muốn sống.
"Em nói linh tinh gì thế ? Đó chỉ là mơ thôi, đừng tin là thật.
"
Nhưng mà...!cô tin nó là thật rồi!
Lòng đau như cắt, đó là vì cô vẫn còn thương anh nhưng lại không biết đó chỉ là hư tình giả ý quan tâm đ ến mình nên càng thống khổ.
Thì ra là, những ngày qua tuy giả vờ ngụy trang nhưng vẫn chạy không ra khỏi cảm giác đau lòng.
Chỉ có tách ra thì lòng mới chẳng đau nữa!.
Danh Sách Chương: