- Không dám, là chúng ta không biết cách dạy bảo, mới khiến cho tiên tử sợ hãi, tiên tử yên tâm, việc này Linh Tê Kiếm Tông ta tất nhiên sẽ cho tiên tử một câu trả lời thỏa đáng.
Trước đó liền nghe Bạch Nhạc nói qua sự tình Cát Chí Dương mưu toan khinh bạc Vân Mộng Chân, bây giờ nghe Vân Mộng Chân nói, nơi nào còn dám tranh công, không ngừng nói xin lỗi.
May mà Cát Chí Dương đã chết, nếu không chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn.
- Là ta nên cảm tạ tiên tử mới phải, nếu không phải tiên tử ban cho linh đan, Bạch Nhạc không biết đời này có thể đạp vào con đường tu hành hay không, ân tình này, thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp!
Mí mắt hơi nhảy một cái, Bạch Nhạc vội vàng đứng ra giải thích.
Theo lý ở loại thời điểm này, lấy thân phận của hắn là không có tư cách nói chen vào, nhưng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, ở dưới vẻ bình tĩnh kia ẩn giấu hung hiểm cỡ nào.
Hơi dừng lại, trong lòng Vân Mộng Chân khó hiểu, nhưng lập tức minh bạch ý tứ của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nói cảm tạ nàng ban cho linh đan, kỳ thật là nói cho nàng biết, mặc dù hắn báo sự tình lên tông môn, nhưng chuyện liên quan tới Bạch Nhạc và nàng, lại không nói tới một chữ, mà cái này vừa vặn là việc Vân Mộng Chân lo lắng nhất.
Nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng Vân Mộng Chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Nơi đây đơn sơ, mời tiên tử dời bước qua nội tông nghỉ ngơi.
Đưa tay làm thủ thế mời, Hà Diêu nhẹ giọng mở miệng nói.
- Như vậy làm phiền Hà tông chủ.
Vân Mộng Chân khẽ gật đầu, đã bại lộ thân phận, tự nhiên không tiện cự tuyệt, sóng mắt lưu chuyển, lần nữa nhìn qua Bạch Nhạc nói.
- Bạch Nhạc, ngươi đi theo ta, ta còn có vài lời muốn hỏi ngươi.
Vân Mộng Chân bước nhẹ nhàng, cũng không để ý tới Bạch Nhạc, trực tiếp bước vào không trung, thẳng đến Linh Tê Kiếm Tông.
Nhìn thấy Vân Mộng Chân bay vào không trung, mí mắt của Bạch Nhạc không khỏi đập mạnh.
Mới qua nửa buổi tối, nữ nhân này đã khôi phục linh lực! Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc không nhịn được âm thầm chảy ra mồ hôi lạnh, nếu như lần này hắn trở về một mình, cái đầu trên cổ hơn phân nửa sẽ rơi xuống đất.
Vân Mộng Chân vừa đi, lúc này Hà Diêu cũng theo sát rời đi, về phần sự tình mang Bạch Nhạc đi theo, tự có người Linh Tê Kiếm Tông đến an bài.
So với Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc không có đãi ngộ thư thái như vậy, rõ ràng là vấn đề đã giải thích qua, lại bị lăn qua lộn lại hỏi mười mấy lần, thẳng đến mỗi một câu, mỗi một chi tiết nhỏ đều hỏi rõ ràng, lúc này mới coi như thôi.
- Vận khí a, thật là một tiểu tử vận khí tốt.
Từ trưởng lão mang theo Bạch Nhạc lắc đầu, có chút cảm khái mở miệng nói.
- Tiểu gia hỏa, ngươi nhớ kỹ, có thể nhìn thấy Vân tiên tử, là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời, khi nói chuyện phải cẩn thận, không thể chậm trễ tiên tử, nếu nàng chỉ điểm ngươi vài câu, sẽ để ngươi hưởng thụ cả đời không hết, hiểu chưa?
- Nhìn thấy nàng xem như phúc khí đã tu luyện mấy đời?
Bạch Nhạc nhếch miệng, xem thường oán thầm nói.
- Ta còn ngủ với Vân tiên tử, chẳng phải là tu tám trăm đời?
Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không ngốc, loại lời này cũng chỉ ở trong lòng suy nghĩ một chút, nói ra là vạn lần không dám.
Thậm chí Bạch Nhạc còn phải tiếp tục giả vờ ngây ngốc, vẻ mặt thật thà nhìn trưởng lão trước mặt hỏi.
- Ta đã biết, ta còn muốn hỏi một chút, cái kia! Từ trưởng lão, hiện tại ta đã tu ra linh lực, có phải cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn hay không?
Nghe Bạch Nhạc hỏi, Từ Phong không khỏi bật cười.
Phải a, dù sao chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa còn là một tạp dịch, có thể có kiến thức gì? Nói những lời này chỉ sợ hắn nghe không hiểu! Tiểu gia hỏa này quan tâm, cũng chỉ là đồ vật hắn có thể nhìn thấy trước mắt mà thôi.
Nghĩ đến tương lai, sau khi đứa nhỏ này chân chính bước vào con đường tu hành, mới sẽ minh bạch gặp mặt Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông một lần là ý vị như thế nào.
Cơ duyên bao nhiêu người mong mà không được, lại rơi vào trên người một tiểu gia hỏa đầu chứa nước, đây chính là mệnh a!
Danh Sách Chương: