Trình Tố Tích yêu cầu Trương lão hán ghi lại nơi ở, bảo hắn mang theo gương đồng đi về trước.
Chờ nàng và Hoa Linh ăn xong, lại cầm đan dược đi tìm hắn.
Trương lão hán sau khi thiên ân vạn tạ*, mới xoay người rời khỏi.
[*giống cảm ơn rối rít]
Một lát sau, tiểu nhị bưng lên chè hoa đào và những món khác mà Trình Tố Tích đã gọi.
Chén chè hoa đào tinh xảo thơm ngọt, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Hoa Linh.
"Chíp?" Của ta?
Trình Tố Tích đọc hiểu ý của nàng, giải thích nói: "Chè hoa đào ở Bích Xuân Các được làm từ hoa đào ngàn năm tuổi và linh lộ, vị ngọt tính nóng, có tác dụng bồi bổ căn cốt.
Nhưng mà, ngươi chỉ có thể ăn nửa chén."
Hoa Linh: "......" Trọng điểm nằm ở câu cuối đi!
Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt ai oán của Đoàn Tử, Trình Tố Tích lấy một nửa chè hoa đào ra, bỏ vào trong một dĩa nhỏ sạch sẽ.
Hoa Linh đung đưa cái đuôi đi tới trước chè hoa đào, cúi đầu mổ một cái nếm thử, sau đó hai mắt sáng lên.
Chè hoa đào này mùi vị mềm mại ngọt ngào, còn mang theo mùi thơm của hoa đào, quả nhiên ăn rất ngon.
Quan trọng nhất chính là, ăn vào trong bụng đặc biệt dễ chịu, trong giây lát có thể hóa thành linh lực hấp thu.
Nhìn tiểu gia hỏa ăn đến mức cũng không ngẩng lên, Trình Tố Tích cũng không khỏi cầm lấy cái thìa múc một miếng rồi cho vào miệng.
Quả thật không tệ......
Có điều, với tu vi bây giờ của Trình Tố Tích, đã không còn chú trọng tới ham muốn ăn uống.
Nàng tùy ý ăn một ít, liền để đũa xuống, đầy hứng thú nhìn Hoa Linh ăn chè hoa đào từng miếng từng miếng một.
"Ôi, hôm nay gió nào thổi tới, vậy mà có thể thổi Lăng Khê trưởng lão đến điếm nhỏ của ta đây?"
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nhu mị*, ngay sau đó một mùi thơm son phấn dễ chịu thoang thoảng phiêu vào từ ngoài cửa.
[*dịu dàng đáng yêu ]
Hoa Linh tò mò ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một mỹ nữ đang cầm La phiến* nghiêng người dựa vào cánh cửa, tóc mây hơi loạn, dáng vẻ lười biếng, sóng mắt lưu chuyển, rực rỡ nhìn xung quanh.
[*La phiến, hình chỉ mang tính chất minh họa]
Trình Tố Tích thành thật nói: "Hôm nay đặc biệt tới thăm, có một chuyện muốn nhờ."
Nữ tử liếc mắt, "Vẫn không thú vị như vậy......" Vừa nói nàng vừa thong dong chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá, vừa cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt của Hoa Linh.
"Chíp?" Hoa Linh chớp chớp mắt.
"A! Đây là chim sẻ con ngươi nuôi?"
Nữ tử đưa tay trêu đùa, Hoa Linh không chút khách khí mổ lên tay nàng.
Ngươi mới là chim sẻ! Ta là thần thú!!!
Nữ tử không kịp đề phòng bị mổ một cái, trên tay lập tức đỏ lên.
Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin đánh giá Hoa Linh một phen, "Đây là linh thú gì, thật đúng là miệng lưỡi sắc bén!"
Trình Tố Tích nhìn Đoàn Tử nâng cái ngực nhỏ lên, vẻ mặt kiêu ngạo, bất đắc dĩ cười cười, giải thích với bạn tốt: "Ngươi đừng đi chọc nó.
Mẫu thân nó là Thần Thú hộ sơn Băng Loan của Càn Nguyên Tông, hiển nhiên sẽ lợi hại hơn linh thú bình thường."
"Thảo nào......!Huyết thống thần thú à!"
Nữ tử yêu thích nhìn chằm chằm Hoa Linh nhìn tới nhìn lui, sau đó lấy ra một bình gốm to bằng lòng bàn tay, lấy lòng nói: "Chè hoa đào, Tiểu Thần Thú ăn được không?"
"Chíp!" Ăn!
"Không được!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Trình Tố Tích duỗi tay nhét chim non đang xù lông lên vào trong lòng, thản nhiên nói: "Hôm nay nó đã hấp thu đủ linh khí, không thể ăn chè hoa đào nữa."
Hoa Linh vươn móng vuốt dùng sức đạp đạp lên ngực chủ nhân, sau đó chen đầu ra khỏi cổ áo, bất mãn "Chíp chíp chíp".
Sắc mặt của Trình Tố Tích vẫn không thay đổi, mặc cho chim non mổ và trút giận lên cổ áo mình.
Nữ tử thấy hứng thú, cười nói: "Ngươi từ trước đến nay tính tình lạnh lùng, làm sao lại sẵn lòng nuôi một vật nhỏ như vậy."
Trình Tố Tích vươn tay rót cho mình một ly rượu, nói: "Cố nhân gửi gắm."
Người được gọi là cố nhân, tất nhiên chính là mẫu thân của tiểu gia hỏa, Thần Thú Băng Loan đã mất.
Trình Tố Tích không muốn thảo luận đề tài này nữa, nghiêm túc nói: "Yến Sương, ta có một việc cần ngươi điều tra giúp ta."
"Chuyện gì?"
Yến Sương nghiêm mặt, mỗi khi bạn tốt lộ ra vẻ mặt này, thì biểu hiện đây là chuyện chắc chắn rất nghiêm trọng.
"Vài ngày trước, ta phát hiện một đệ tử trong tông môn sử dụng pháp khí có chút quen thuộc.
Sau đó nhớ lại, nó từng là pháp khí bản mạng của một đệ tử nội môn Đan Hà Tông, mà đệ tử này đã bỏ mình trong đại chiến."
Tuy rằng trên pháp khí đã bị thay đổi một ít, nhưng Trình Tố Tích vẫn có thể nhận ra.
Sắc mặt Yến Sương nghiêm túc vài phần: "Đệ tử bỏ mình trong đại chiến, phần lớn đã được tông môn bọn họ tẩm liệm, pháp khí cũng nên giữ lại cùng, làm sao sẽ thất lạc bên ngoài?"
"Đây cũng chính là điều ta đang nghi ngờ," Trình Tố Tích bình tĩnh nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, nếu như xử lý không thỏa đáng, sợ rằng lại phải dẫn tới tranh chấp."
Huống chi, lúc ấy nàng cố ý dò xét, phản ứng của Kính Minh trưởng lão, đủ để chứng minh việc này không phải là một sự tình cờ.
"Được, ta lập tức kêu người đi điều tra." Yến Sương đồng ý nói.
Nghe đối thoại của hai người, Hoa Linh dần dần quên giận dỗi với chủ nhân, cũng bắt đầu tập trung suy tư.
Hôm nay chuyện Tứ Linh Kính để cho nàng xác nhận, thời gian mà mình xuyên qua, hẳn là bắt đầu sớm hơn rất nhiều so với cốt truyện gốc.
Cho nên, cốt truyện gốc cũng không thể giúp được gì nhiều cho nàng.
Ví dụ như vừa rồi chủ nhân nhắc tới chuyện này, trong nguyên tác không có ghi lại.
Nhưng mà có một việc, lại có thể khớp với nó.
Ở giữa giai đoạn cuối của cốt truyện gốc, đã từng có một đoạn như vậy —— nam chủ tình cờ phát hiện rất nhiều tu sĩ sử dụng pháp khí ở Ma tộc, sau đó mới biết được, thì ra chúng nó đều là chiến lợi phẩm do Ma tộc đoạt được trong đại chiến.
Ma tộc đã từng kêu tộc nhân lẻn vào Việt Châu đại lục, dùng những pháp khí này để đổi lấy tài nguyên.
Tất nhiên, những pháp khí này về sau bị nam chủ bỏ hết vào trong túi, thu vào một số tiền khổng lồ.
Khi nhìn thấy tình tiết này, Hoa Linh cảm thấy rất thoải mái.
Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào những pháp khí không rõ lai lịch kia, chính là đến từ Ma tộc?
......
"Phụ thân, khụ, khụ khụ, khụ......"
Trong căn nhà lá cũ nát, một nam tử trẻ tuổi nằm ở trên giường bệnh ho khan kịch liệt.
Chỉ thấy gương mặt của hắn gầy gò, sắc mặt trắng bệch, chỉ có đôi mắt là trong suốt sáng sủa, rực rỡ lấp lánh.
"Nhược Khinh, ngươi mau nằm xuống."
Trương lão hán vội vàng bước tới xoa nhẹ lưng cho con trai, lại đỡ nằm xuống, mới hưng phấn nói: "Ta đã tìm được chân nhân sẵn lòng bỏ ra đan dược mua cái gương, đến lúc đó bệnh của Nhược Khinh con có thể tốt lên rồi!"
Trương Nhược Khinh do dự nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật," Trương lão hán cười ha hả nói: "Ta nghe lời ngươi dặn, không có trực tiếp đưa gương cho nàng, mà ước hẹn nàng tới nhà chúng ta, đến lúc đó ngươi kiểm tra đan dược thì chẳng phải sẽ biết là thật hay giả sao."
Trương Nhược Khinh nhẹ gật đầu, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Từ sau khi bị người khác hãm hại trọng thương, để chữa thương, hắn đã sử dụng hết số linh thạch ở trên người, pháp khí cũng bán hết tất cả để lấy tiền mặt, đổi lấy đan dược cấp thấp cũng vô dụng với vết thương của hắn, tình trạng thân thể ngày một xấu đi, đã là nỏ mạnh hết đà.
Cái gương lấy được từ bí cảnh kia, hắn vốn không muốn bán đi, nhưng bây giờ cũng không băn khoăn nhiều như vậy nữa.
Trương Nhược Khinh hai mắt nặng trĩu, nếu hắn chết rồi, giữ lại gương cũng không dùng được.
Chẳng bằng giữ lại một mạng, tìm người hãm hại hắn để báo thù.
"Phụ thân, lu gốm ở cửa ra vào, ngươi giúp ta dời sang bên phải đi.".
Trương lão hán có chút khó hiểu, nhưng cũng đáp: "Được, ta đi ngay."
Sau khi lu gốm dược dời xong, Trương Nhược Khinh cổ gắng ngưng tụ một luồng linh lực, ném tới chỗ lu gốm.
Một làn sóng vô hình bao trùm toàn bộ căn nhà lá.
Làm xong tất cả, Trương Nhược Khinh thở dốc một lát, mới lấy lại thể lực, sắc mặt lại tái đi một ít.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta biết ta nhỏ bé, nhưng mà...!Cái này...!Cái kia...!Quên đi, ta nằm ngửa đi!.
Danh Sách Chương: