• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lạc An Khuê khuôn mặt đỏ bừng, cô cố gắng nói: "Tử Vĩ, hà tất gì mà anh trở nên thế chứ! Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà!" Lạc An Khuê khó khăn nói.
Tử Vĩ đầy thù hận nói: "Là các người ép tôi.

Nếu không phải tại các người tôi cũng không ra nông nổi này!"
Người phụ nữ trung niên kia nghe thế liền cười khẩy: "Là lỗi của bản thân nhưng lại trách người khác hại mình.

Ngu ngốc!"
Lời nói của ả ta như đã kích Tử Vĩ, cậu ta tức giận chân đạp Lạc An Khuê một cái thật mạnh rồi xoay người dí họng súng vào đầu ả: "Mạng của mày đang trong tay tao đấy!"
"Chưa đến phút cuối còn chưa biết mạng ai nằm trong tay ai!" Người phụ nữ nhếch mép cười nói thầm với Tử Vĩ.
Lời của ả vừa dứt, Tử Vĩ còn chưa kịp tiêu hóa đã bị lãnh cú đá từ phía sau của Lạc An Khuê.

Chết tiệt cậu ta quên mất con nhãi ranh này.

Tử Vĩ dù sao cũng là đại sư huynh của Lạc An Khuê còn luyện tập võ lâu hơn cả cô.

Thân thủ cũng tốt hơn cô.

Chẳng mấy chốc liền đánh hạ cô nằm lại dưới đất.
Cậu ta túm lấy tóc của Lạc An Khuê giật mạnh lên khiến cô phải đứng lên.

Vừa định tát cô nhưng Lạc An Khuê cũng không chịu yếu thế, cô quyết liệt đánh trả cậu ta.

Cả hai đánh nhau thô bạo trong hành lang nhỏ này.

Tử Vĩ bị cô đánh văng vào xe đẩy đồ dọn phòng, cậu ta liền lập tức nhanh tay lấy một chiếc khăn dài, dùng nó làm vũ khí chống lại cô.

Tử Vĩ rất giỏi dùng những thứ này nên Lạc An Khuê nhanh chóng bị cậu ta khống chế.

Cậu ta dùng chiếc khăn lúc nãy siết chặt cổ của cô.
Người phụ nữ kia chậm rãi nhặt cây súng lên, nòng súng hướng thẳng về phía Tử Vĩ và Lạc An Khuê.
"Chiếu tướng!"
Vừa dứt lời, cánh cửa thang máy mở ra một đám người mặc vest đen tối xuất hiện, cùng xung quanh bốn phía đều có người bao vây.

Tử Vĩ bây giờ trong tay chỉ có Lạc An Khuê làm thẻ bài chắn.

Cậu ta nhướng mày nói: "Đừng bước lại đây, nếu không tôi sẽ giế,t chết cô ta!"
Người phụ nữ như nghe được câu chuyện cười: "Cậu nghĩ tôi quan tâm sống chết của cô ta sao?"
Cô ta không có ý muốn cứu còn có ý muốn châm dầu thêm lửa, ánh mắt hứng thú muốn xem con vật này sẽ làm thế nào.

Nhìn nó chật vật tìm đường sống cũng khá vui đấy!
Lạc An Khuê cũng không trông mong người khác sẽ cứu mình, vậy nên phải trông cậy vào bản thân.

Cô đánh trỏ thật mạnh về phía sau trúng vào bụng Tử Vĩ, nhanh chóng xoay người vung chân đá Tử Vĩ.

Không hiểu sao cú đá này của cô lại khiến Tử Vĩ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cô thở hổn hển nhìn cậu ta nằm dưới đất mà trong lòng nhẹ nhõm.

Còn chút nữa e là cô đã chầu ông bà luôn rồi.
"Cô gái dũng cảm thật đấy!" Người phụ nữ tán thưởng.
"Nếu biết dũng cảm mà xém mất mạng như thế tôi cũng không dám dũng cảm đâu! Sẽ không có lần nào nữa!" Lạc An Khuê cảm thán.
Cô vừa nói vừa bước đến bên cạnh Trang Hi Lập đỡ cô ta đứng lên.


Kéo cô ta đi về phía phòng nghỉ cho nhân viên.

Người phụ nữ kia nhướng mày nói: "Cô gái! Có hứng thú làm vệ sĩ cho tôi không?"
"Không có!"
Lạc An Khuê trả lời xong rồi bỏ đi một mạch.

Người phụ nữ cũng không để ý cô nửa.

Cô ta lạnh lùng nhìn khẩu súng, thật là muốn tặng cho Tử Vĩ vài viên đạn.

Nhưng biết làm sao được ở đây lại là địa bàn của tên điên kia.
Cô ta thở dài một hơi rồi nói: "Vốn định muốn dùng một bữa ngon lại bị tên khốn này phá hỏng.

Đem hắn ta đi!"
Chiếc xe cô ta đang chạy trên đường đột nhiên bị một chiếc xe Maybach màu đen chặn đường.

Lái xe tức giận liền nói: "Chị hai, có cần xử lý chiếc xe đó không?"
Xe của chị hai bọn họ mà cũng dám chặn đúng là chán sống rồi.
Chị hai sắc mặt khó coi nói: "Không sợ chết thì cậu xử lý đi.

Đừng liên lụy đến tôi!"
Phượng Uyển chậm rãi mở cửa xe bước xuống.

Chị hai thu lại sắc mặt, khuôn mặt cười tươi nhanh chóng xuống xe đi đến đứng đối diện với Phượng Uyển.

Cậu ta cất giọng nói trước: "Làm phiền chị Kỳ rồi.

Người đàn ông đó đại ca chúng tôi muốn anh ta.

Không biết chị có thể nhường anh ta cho chúng tôi không?"
"Nếu không thì làm sao?" - Kỳ Mạnh nói xong liền bật cười hề hề - "Đó là người khác sẽ nói như thế.

Còn tôi thì có tặng 10 người tốt hơn anh ta cho Nhiếp tiên sinh luôn ấy chứ!"
"Nhưng mà...!Cậu Tề người đàn ông này nợ tôi rất nhiều tiền, lại còn ở nơi của các cậu uy hiếp tôi suýt nữa còn mất cả mạng đấy.

Chọn người khác có được không?" Kỳ Mạnh vừa nói vừa liếc nhìn cánh cửa phía sau Phượng Uyển.

Nếu đưa cho hắn như thế chuyện của chị ta bị đồn ra ngoài sau này chị ta còn mặt mũi gì chứ.
Phượng Uyển cười nhẹ, không nói gì lấy trong túi áo ra đưa cho chị ta một cái túi đen nhỏ.
Chị ta nhận lấy rồi mở ra xem.

Há hốc mồm, mắt mở to muốn rơi ra ngoài.

Chị ta nhìn cái túi rồi lại nhìn Phượng Uyển, bộ dạng không thể tin nỗi vào mắt mình.

Là kim cương, không phải một viên mà là một túi.

Chị ta phát tài rồi.
Chị ta cười rạng rỡ: "Cứ lấy, Nhiếp tiên sinh thích ai ở chổ tôi cứ việc lấy! Mười mấy người cũng được!"
"Không cần nhiều như thế.

Chỉ cần anh ta là đủ!" Phượng Uyển cười nói.
Kỳ Mạnh lập tức kêu đàn em của mình giao người cho Phượng Uyển, cúi đầu chào tạm biệt đến khi chiếc xe Maybach rời đi.
Chị ta ngắm nghía chiếc túi đựng đầy kim cương mà cười suốt.


Lái xe mặc dù không biết trong cái túi đó là gì, cũng không biết người lúc nãy có thân phận như thế nào mà chị hai lại khép nép, cung kính nên tò mò nói: "Chị hai, người đàn ông lúc nãy là ai vậy?"
"Tề Phượng Uyển thuộc hạ thân cận của Nhiếp Thái Ngôn!" Kỳ Mạnh nhẹ nhàng đáp.
Lái xe khó hiểu nói: "Nhiếp Thái Ngôn? Hắn ta ghê gớm lắm sao?"
Nhắc đến chuyện của Nhiếp Thái Ngôn thì Kỳ Mạnh lại nổi máu nhiều chuyện, chị ta hơi chườm người về phía trước nói với lái xe: "Nhiếp Thái Ngôn nổi tiếng là bệnh h.oạn, hành vi lại bi.ến thái đến mức người ta đồn hắn ăn thịt người."
"Người mà hắn nhìn nhất định là xui xẻo rồi!" Lái xe cảm thán.
"Vậy nên đừng động vào hắn.

Không khéo chúng ta sẽ biến thành món ăn trên bàn của hắn!" Kỳ Mạnh vắt chân dựa cả người về phía sau.

Mà cũng phải kể đến lúc Nhiếp gia suy yếu chính tay Nhiếp Thái Ngôn cứu và lớn mạnh đến bây giờ.

Còn sở hữu riêng một mỏ kim cương, em trai hắn cũng là tài phiệt.

Bối cảnh giàu có hấp dẫn như thế biết bao nhiêu người mơ ước.

Những cô gái khác dù biết hắn nguy hiểm nhưng trong lòng cũng chỉ mong được hắn để ý là có thể hưởng vinh quang cả đời.
Nhiếp Thái Ngôn hắn nheo mắt nhìn Lạc An Khuê.

Còn cô lại bị hắn dọa sợ không dám nhìn thẳng chỉ né tránh ánh mắt của hắn.
"Nghỉ việc đi!"
"Hả?"
Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa êm tai vang lên: "Lạc tiểu thư, cô không thấy mình không được may mắn sao? Cứ vài ngày lại xảy ra chuyện.

Cô ngoan ngoãn ở một chỗ lấy lòng tôi không được sao?"
"Không được!" - Lạc An Khuê nhanh chóng cất giọng cãi - "Cho dù có được trái tim anh.

Tôi cũng phải kiếm tiền cho riêng mình!"
"Lạc An Khuê!!!" Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên quát cô.
Cô bị hắn quát đến phát ngốc luôn, hắn tức giận đến đỏ cả mặt, bàn tay nắm chặt nổi cả gân lên.

Lạc An Khuê tưởng tượng nếu hắn mà tán cô một bạt tay chắc chắn cô sẽ gãy cổ luôn.
Lạc An Khuê xích lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, đôi mắt mở to long lanh vì ngấn nước, đầy hối lỗi: "Nhiếp Thái Ngôn xin lỗi anh.

Đừng tức giận có được không? Tôi xin lỗi anh!"
"Tôi thích làm việc, không làm việc tôi thể chịu được, khó khăn tôi cũng chịu được mà! Không sao đâu."
Nhiếp Thái Ngôn giọng của hắn run rẩy: "Tôi lo cho em sẽ bị chịu thiệt!"
Lạc An Khuê nhìn hắn hôm nay Nhiếp Thái Ngôn làm sao thế? Sao lại làm tim cô đập loạn xạ thế này.

Lạc An Khuê ôm chầm lấy hắn, giọng nói cô dịu dàng, nhỏ nhẹ vang bên tai hắn: "Em sẽ không để anh lo lắng nữa!"
Nhiếp Thái Ngôn để mặc cô ôm mình, một lúc sau anh mới cất giọng nói: "Chỉ lần này thôi..."
"Hả?" Lạc An Khuê bất ngờ không hiểu hắn nói.
"Cho em một cơ hội làm việc tiếp tục.

Nếu còn có chuyện xảy ra, dù phải phá nát cái khách sạn tôi cũng bắt em nhốt vào lồng sắt như chú chim nhỏ vậy! Không thể bay trên trời nữa!"
Hắn vừa nói xong, cảm thấy vai của Lạc An Khuê run run lên, trong lòng còn lo lắng rằng hắn dọa cô sợ đến phát khóc đến khi thấy khuôn mặt cố nén cười rồi ngồi cười ngốc nghếch đôi mắt nhìn hắn không rời.

Nhiếp Thái Ngôn nhăn mày nói: "Đồ ngốc em cười cái gì?"
"Vì hạnh phúc.

Có Nhiếp Thái Ngôn em thấy rất hạnh phúc!" Nụ cười ngốc nghếch đầy hạnh phúc của Lạc An Khuê đều hiện trên khuôn mặt.

Nhiếp Thái Ngôn cũng bất giác mà nở nụ cười tươi chưa từng có.

Nụ cười đến từ trái tim ấm áp, chân thật nhất mà cô từng nhìn thấy.
"Oa! Anh cười lên đẹp trai quá!" Lạc An Khuê tấm tít khen ngợi.
"Chỉ cười mới đẹp sao?" Nhiếp Thái Ngôn thu hồi nụ cười lại hắn nhăn mặt nói.
"Không có.

Nhiếp Thái Ngôn anh lúc nào cũng rất đẹp.

Nhưng em rất thích anh cười như thế này vì anh siêu cấp đẹp trai!" Lạc An Khuê cười tít mắt nói.
Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô cười dịu dàng, hắn vươn tay xoa đầu cô.

Mái tóc mềm mượt, hắn càng xoa mái tóc lại càng thấy thích.

Lạc An Khuê lại cười tít mắt ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ cảm giác dịu dàng của Nhiếp Thái Ngôn dành cho mình.
Ngày hôm sau, Lạc An Khuê đi làm với tâm trạng cực kỳ hưng phấn tràn đầy năng lượng, nụ cười trên càng tươi tắn hơn thường ngày.

Năng lượng của cô còn lây đến cả khách hàng.

Có người không nhịn được hỏi:
"Cô gái có phải cô trúng số không?"
"Cô gái có phải được bạn trai tặng kim cương không?"
"Cô gái có phải sắp được lên chức không?"
"Cô gái có phải sắp kết hôn không?"
Lạc An Khuê ngại ngùng khéo léo trả lời khách hàng.
"Tiểu An Khuê, có chuyện gì mà em vui thế!" Trang Hi Lập tò mò đi lại hỏi.
Lạc An Khuê bơ luôn cô ta mà bỏ đi nơi khác.

Đối với chuyện cô ta làm cho mình, Lạc An Khuê cũng không còn cảm giác thân thiết như lúc trước.

Nếu cứ giả vờ không có gì thì cô lại cảm thấy trong lòng mình cực kỳ khó chịu hơn.

Cô không thích giả dối như thế.
"Tiểu An Khuê, còn giận chị sao?" Trang Hi Lập nhỏ giọng nói.
Lạc An Khuê vẫn không để ý đến.

Trang Hi Lập thấy cô như thế lập tức tỏ ra đáng thương: "Hoàn cảnh trớ trêu nên chị mới làm thế.

Tiểu An Khuê à, em có thể dễ dàng vào đây là có người giúp đỡ.

Còn chị thì không ai cả.

Nếu như họ mà biết sẽ đuổi việc chị.

Chị xin lỗi em!"
"Chị nói cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy?" Lạc An Khuê chán chường nói.
Hoàn cảnh khó khăn là có thể trộm cắp, đổ lỗi cho người khác sau đó là vẻ mặt không hề có chuyện gì.

Nếu cứ mãi vơi ý nghĩ như thế vậy câu nói nghèo cho sạch rách cho thơm của ông cha ta xem là lời nói đùa sao?
"Tiểu An Khuê..."
"Chị đừng nói nữa.

Sau này tránh xa tôi ra một chút!"
Nhìn thấy Lạc An Khuê rời đi, Trang Hi Lập giơ tay nắm lấy cô: "Tiểu An Khuê."
Cô trừng mắt với cô ta.

Trang Hi Lập chấp tay thành khẩn nói: "Lúc trước từng có người muốn chị làm tì.nh nhân không chị chịu nên dùng mọi cách cưỡng ép chị đủ điều."
"Thì làm sao? Người vào đây dù sao cũng là người có tiền.

Chị vậy mà từ chối sao?" Lạc An Khuê cảm thấy buồn cười.

Trở thành quý bà lắm tiền nhiều của chẳng phải là ước mơ của cô ta sao?

"Đương nhiên phải từ chối rồi.

Tiểu An Khuê chị thừa nhận mình là tiểu nhân.

Nhưng việc trở thành tiểu tam phá hoại gia đình người khác đó là việc làm thất đức lắm Tiểu An Khuê à.

Vợ anh ta sẽ khổ tâm lắm!" Trang Hi Lập khổ tâm nói.
Trong lòng Lạc An Khuê cũng dịu đi:
"Đúng là phụ nữ không thể làm khổ phụ nữ được.

Nể chị còn biết suy nghĩ đến đạo lý này.

Đeo theo tôi như thế muốn tôi giúp gì chị?"
"Chị muốn trốn tránh, không muốn gặp ông ta.

Vậy nên em có thể giúp chị đem thức ăn lên dùm chị được không?" Trang Hi Lập khẩn cầu nói.
"Đương nhiên là không được rồi?" -Lạc An Khuê mỉm cười nói tiếp- "Chị tưởng tôi là thánh mẫu đấy à? Tôi thù rất dai đấy!"
Bảo cô giúp người vừa hại mình? Thôi đi, cô không phải thánh mẫu có lòng nhân từ độ lượng nhiều vô tận như thế.
"Tiểu An Khuê..."
Lời của Trang Hi Lập vừa thốt còn chưa nói hết câu đã bị Lạc An Khuê chặn lại.
"Chị có ra sau đi nữa cũng không liên quan gì đến tôi!"
Lạc An Khuê lạnh lùng xoay người rời đi.

Phía sau Trang Hi Lập đột nhiên ngã xuống đất, cơ thể lại co giật dữ dội.

"Trang Hi Lập, Trang Hi Lập! Chuyện gì thế này! Trang Hi Lập!!"
Cô vội vã chạy đến bên cạnh, lớn tiếng gọi.

Nhưng cô ta vẫn không mảy may gì.

Tiếng gọi của cô khiến Quản lý đang ở gần đó cũng giật mình chạy đến xem có chuyện gì.

"Cô Trang? Cô Trang?" Quản lý lay lay Trang Hi Lập.
Cảnh tượng trước mắt làm cho cậu ta hoảng cả hồn vội bấm điện thoại gọi cấp cứu chỉ kịp bấm số thì điện thoại bị Trang Hi Lập đang lên cơn co giật mà hất ra xa rồi ngất lịm đi.

Hết cách rồi, cậu ta đành bế Trang Hi Lập vào phòng nghỉ dành cho nhân viên.
"Lạc An Khuê, ở đây có tôi lo rồi, cô đi làm việc đi!" Quản lý cất giọng nói.
"Dạ!"
Cô vừa đi ra ngoài đã có nhân viên đi đến đưa chiếc xe đẩy thức ăn, biểu cảm khó chịu nói: "Lạc An Khuê, đem cái này lên phòng 072!"
"Được!" Lạc An Khuê cũng không để ý biểu cảm của người đó.

Chỉ cười nhẹ rồi nhận lấy.
Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng của Lạc An Khuê luôn thầm niệm chú: Không được đánh người, không được đánh người.

Còn phải kiếm tiền còn phải kiếm tiền!
*Phòng 072
"Hầu hạ cho gia tử tế.

Gia thương em!"
"Không cần phải ngại! Nhiếp Thái Ngôn sẽ không để ý đến việc này.

Nếu hắn ta có phát hiện, ta sẽ mua em.

Được không?"
Giọng nói d,âm đãng của người đàn ông liên tục vang lên.
"Đau, đau, đau, cô gái em thích bạo lực như thế sao?"
"Thích anh rất thích!"
Cánh cửa bị Nhiếp Thái Ngôn ở bên ngoài nhẹ nhàng đá một cái liền rơi ầm xuống đất.

Khiến cho hai người ở bên trong giật cả mình.
"Nhiếp Thái Ngôn? Anh đến đây làm gì?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK