Editor: Nguyên Mạc
Căn phòng nhỏ, bốn bức tường màu trắng, ánh đèn cũng là màu trắng.
Không có cửa sổ, ánh sáng rất mờ, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn thấy nơi này, từ đáy lòng Giang Vãn đã cảm thấy khó chịu.
Phía đối diện cô đang có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ mặc đồng phục tù nhân sọc xanh, tóc ngắn ngang vai, vẫn luôn cúi đầu không nhìn rõ mặt.
Cô ấy trông gầy gò, mặc bộ đồng phục tù nhân rộng thùng thình nhìn có vẻ trống rỗng.
Hai tay bị còng được đặt trên bàn cũng nhợt nhạt gầy guộc, có thể thấy rõ những vết hằn đỏ trên cổ tay do bị còng tay ma sát ra.
Thật kỳ lạ, Giang Vãn rất chắc chắn mình đang mơ, nhưng mọi thứ ở đây đều rất chân thực, như thể chính cô đã từng trải qua.
Giấc mơ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cô chỉ có thể đứng nhìn.
Cô nghe thấy giọng nói của mình: "Hôm nay cô có thấy khá hơn không?"
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, không phải chiếu lệ như ngày thường, mà là thật tâm phát ra từ trong lòng.
Giọng nói này là của cô nhưng lại không giống, giọng điệu rõ ràng đã thành thục hơn rất nhiều, đã sớm rút đi sự ngây ngô của hiện tại.
Giang Vãn có chút bối rối.
Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy người phụ nữ im lặng ở đối diện từ từ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt kia, Giang Vãn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, đầu óc nổ tung thành mảnh, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì hơn.
Người phụ nữ rất đẹp, cho dù mặt mày có tiều tụy, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô ấy.
Khuôn mặt này Giang Vãn rất quen thuộc, bởi vì tối hôm qua, chủ nhân của khuôn mặt này còn cùng cô đi xe buýt.
Nhưng lại có gì đó khác nhau.
Giờ phút này, đường nét trên khuôn mặt này càng thêm sắc sảo, càng thêm trưởng thành, không có vẻ kiêu ngạo mà cô quen thuộc, mà là cảm giác giống như chết lặng.
Đôi mắt sâu, hẹp dài trống rỗng vô hồn, giống như một nấm mồ mọc cỏ dại um tùm, nhợt nhạt lạnh lẽo, không có sức sống.
Cả người giống như một cái xác không hồn, như chỉ còn lại cái vỏ rỗng, linh hồn đã sớm chết từ lâu.
Nhìn cô ấy thật yếu ớt xanh xao, như thể một cơn gió có thể quật ngã cô ấy.
Không hề giống con quỷ lớn kiêu ngạo trong trí nhớ của Giang Vãn.
"Vô dụng." Người phụ nữ nói với giọng điệu rất chậm, bởi vì đã lâu không nói nên giọng khàn khàn, cố gắng nói từng chữ.
"Bác sĩ Giang, cô không thể cứu một người đã chết."
Cô ấy nhẹ giọng nói.
Cũng không thấy sai khi tự gọi mình là người chết.
Bác sĩ Giang?
Là đang...!nói về cô sao?
Giang Vãn không nghĩ ra vì sao cô lại có thể trở thành một bác sĩ, công việc này quăng tám sào cũng không liên quan gì đến định hướng nghề nghiệp trong tương lai của cô.
Cô cảm thấy ý thức của mình khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng.
Cô có thể nhận thấy cảm xúc của chính mình đang lên xuống dữ dội.
Đau khổ? Cam chịu? Sự phẫn nộ? Buồn?
Có quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen nhau, thậm chí Giang Vãn không thể phân biệt được chúng.
Thấy "mình" còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, cửa phòng có người gõ mạnh lên.
Tâm đột nhiên nhảy dựng.
Giang Vãn từ trên giường bật dậy, đồng tử mở to, hít sâu một hơi, giống như cá mắc cạn.
Cô ôm chặt trái tim mình, chậm rãi nhìn xung quanh.
Là phòng của cô.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có tiết tấu.
"Tiểu Vãn, con dậy chưa? Không phải nói hôm nay mời một người bạn đi ra ngoài ăn sao?" Đó là giọng nói nhu hòa của Giang mẹ.
Giang Vãn nuốt nước miếng, sửng sốt một giây mới lớn tiếng đáp lại: "Con dậy rồi ạ."
Cô ngồi ở trên giường, cảnh tượng trong giấc mộng đã dần hóa thành các mảnh nhỏ.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để ghép chúng lại với nhau, nhưng vẫn chỉ nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt.
Căn phòng rất nhỏ, người phụ nữ, còng tay, bác sĩ, Bắc...!Bắc Hòe?
Cô đột nhiên mở mắt ra, lầm bầm lầu bầu: "Đây là giấc mơ gì vậy, tại sao lại có Bắc Hòe?"
Cô ôm ngực mình, ánh mắt khó hiểu.
Vì sao giấc mơ này khiến trái tim cô đau như vậy.
Cô chưa kịp nghĩ quá nhiều, Giang mẹ lại đến thúc giục.
Giang Vãn vội vàng xuống giường vừa rửa mặt vừa đáp.
Hôm nay là cuối tuần, cô đã hẹn Bắc Hòe đi ăn cơm, vì thế cô đã từ chối buổi đi dạo phố với Quan Quan.
Nghĩ đến việc sắp gặp Bắc Hòe, Giang Vãn không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Cô mở tủ ra cẩn thận tìm bộ quần áo để mặc.
Kết quả là cô lục tung gần hết tủ quần áo nhưng vẫn không tìm thấy bộ nào hợp lý.
Hoặc là quá cũ, hoặc quá đáng yêu, hoặc quá già, hoặc quá rộng, hoặc quá long trọng.
Soi gương ướm thử váy liền thân, Giang Vãn thở dài, lại ném nó xuống giường.
Không được, quá nhiều hoa.
Chẳng lẽ lại không có bộ nào phù hợp?
"Tiểu Vãn, sao trước đây con đi chơi với bạn bè, mẹ không thấy con bỏ nhiều công sức ăn mặc như vậy." Giang mẹ ngồi một bên cắm hoa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái, thấy cô rối như tơ vò, thuận miệng hỏi.
Chỉ một câu thuận miệng như vậy thôi cũng khiến Giang Vãn đỏ mặt.
Lúc mẹ cô không chú ý, cô vội vàng vào phòng tắm, nhìn cô gái trong gương có đôi mắt hạnh nhân, gò má ửng hồng trong gương, mím môi có chút ngượng ngùng.
Đúng vậy, tại sao vừa nghĩ đến việc sắp gặp Bắc Hòe, cô lại muốn mặc đẹp hơn?
À, có lẽ trong tiềm thức, cô muốn Bắc Hòe nhìn thấy mặt tốt nhất của mình đi.
Dù sao đó cũng là người cô muốn kết bạn.
Ừm, thật bình thường.
(lại khẩu thị tâm phi như Hòe tỷ)
Cô tự nói với mình như vậy.
Cô hẹn gặp Bắc Hòe ở quảng trường Thắng Vinh lúc mười giờ.
Giang Vãn cuối cùng vẫn chọn chiếc váy mà cô cho rằng quá hoa mỹ kia.
Hôm qua, cô quên trả lại chiếc mũ lưỡi trai mà Bắc Hòe đưa cho.
Khi đó vẫn là Giang mẹ ra đón nhìn thấy thì hỏi.
Nhưng lúc đó, xe buýt đã rời đi.
Cô mang theo một chiếc túi nhỏ rồi nhét mũ vào đó.
Trong lòng mang theo tâm trạng thấp thỏm, Giang Vãn bắt đầu xuất phát đến nơi hẹn.
Càng đến gần quảng trường, cô càng khẩn trưởng, không biết tại sao, rõ ràng ở trường vẫn thường xuyên nhìn thấy.
Khi đến quảng trường, cô nhìn quanh không thấy ai.
Chỉ còn vài phút nữa là đến mười giờ.
Cô nghĩ chắc Bắc Hòe vẫn chưa đến nên cô ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi.
Trên đường có vài nam sinh đến bắt chuyện với cô, nhưng đều bị cô từ chối lịch sự uyển chuyển.
Qua thời gian hẹn một phút một giây.
Bắc Hòe vẫn không xuất hiện.
Tin nhắn dò hỏi đã gửi vẫn lẻ loi một mình trong hộp chat, không có bất kỳ phản hồi nào.
Nữ sinh nhéo ngón tay, không nói ra được cảm giác gì mà nhiều hơn là cảm giác thất vọng mất mát.
Đối phương có lẽ đang có việc gấp, hoặc cô ấy quên cuộc hẹn.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại rung lên.
Đó là tin nhắn từ Bắc Hòe.
Quỷ ngạo kiều: Hôm nay tôi có việc phải làm, hẹn lần sau.
Một câu rất ngắn không có giải thích thêm.
Cho dù Giang Vãn có gửi thêm tin nhằn nào đi nữa, nó giống như đá chìm xuống biển.
Nếu không phải cô vô tình nhìn thấy một bóng người nào đó đang đi về phía đông quảng trường, có lẽ cô đã thất vọng quay về.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng đó, suy tư một lúc rồi nhấc điện thoại gọi cho Bắc Hòe.
Điện thoại đổ chuông trong hai giây, nhưng đã nhanh chóng bị cúp máy.
Đồng thời, cô cũng thấy rõ ràng cô gái lấy điện thoại ra, cau mày lướt lướt lại nhét vào túi.
Có lẽ muốn biết nguyên nhân Bắc Hòe lại đột nhiên lỡ hẹn, cũng có thể là vì giấc mơ kỳ lạ kia, trong tiềm thức cô lựa chọn đi theo.
Sợ Bắc Hòe phát hiện ra nên cô đi cách cô ấy một khoảng xa.
Giang Vãn đi theo nữ sinh rẽ liên tục mấy ngõ rồi tiến vào một chỗ chơi bi-a ngầm.
Cô nấp sau bức tường, nhìn cô gái từng bước, từng bước đi về phía những người đàn ông vừa nhìn là không dễ chọc.
***
Hôm nay là ngày Giang Vãn mời cô ấy đi ăn cơm nên Bắc Hòe đã dậy từ rất sớm.
Đi tắm, gội đầu, chăm sóc bản thân.
Lâu lắm rồi cô ấy mới tinh tế tỉ mỉ trang điểm mặt mình như vậy.
Nhìn mái tóc đỏ trong gương, Bắc Hòe cau mày có chút ghét bỏ.
Cô ấy đang cân nhắc có nên tìm thời gian để nhuộm lại không.
Lúc đầu, nhuộm màu tóc này chỉ để chọc giận Vân Mạn Châu, nhưng không có nghĩa là cô ấy thích kiểu tạo hình như Smart.
Hơn nữa, sau này khi đi cùng Giang Vãn, một cô gái ngoan và một cô gái hư, dù nhìn thế nào cô ấy cũng cảm thấy không hợp nhau, giống như người của hai thế giới.
Cô ấy không muốn mình bị nhìn như một con khỉ trên đường phố.
Loay hoay với chiếc gương một lúc, gần đến thời gian hẹn Bắc Hòe mới định đi.
Trước khi ra ngoài, cô ấy lại quay về đeo thêm vòng cổ ngôi sao bạc, nghe nói vòng cổ này sẽ mang lại may mắn.
Nhưng...!Bắc Hòe may mắn hay xui xẻo thì không biết, cô ấy chỉ biết chuyện tốt không đến, chuyện xấu lần lượt xảy ra.
Cô ấy đến quảng trường chưa được bao lâu thì bị tiểu đệ của Tần Tường chặn lại.
Nam sinh cao gầy cười tủm tỉm, nhưng thái độ rất ương ngạnh: "Hòe tỷ, trùng hợp như vậy, thế mà lại gặp chị ở đây, đều là duyên phận a.
Vừa lúc, Tần ca đang chơi bida bên dưới, cùng nhau chơi không?
Cút." Bắc Hòe lạnh lùng phun ra một chữ.
"Hòe tỷ, ngay cả mặt mũi cũng không cho em, chẳng lẽ không nể mặt Tần ca sao?" Vẻ mặt nam sinh cao gầy thay đổi, tuy vẫn cười nói, nhưng trong lời nói lại có một tia uy hiếp nhàn nhạt.
Bắc Hòe chưa kịp nói, hắn đã tiếp tục: "Còn Hòe tỷ, hôm qua lúc nửa đêm chị chạy đến đánh A Khôn một trận, định không cho Tần ca một lời giải thích à?"
"Hòe tỷ, Tần ca nói, nếu là hiểu lầm thì ngồi lại nói chuyện vui vẻ giải quyết hiểu lầm, chứ không thể để rạn nứt ngày càng lớn, làm tổn thương hòa khí hai bên..."
Miệng lưỡi của nam sinh rất rốt, rất có phong thái thao thao bất tuyệt.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt như nhìn người chết của Bắc Hoè, giọng nói nhỏ dần cho đến khi biến mất.
"Hừ." Cô ấy nhếch mép cười nói không chút do dự: "Quay lại nói cho Tần ca của cậu biết, không phải là hiểu lầm đâu, tôi chính là cố ý làm như vậy thôi."
Bắc Hòe mềm cứng đều không ăn khiến năm sinh có chút bực bội nhưng hắn lại không dám đối cứng với cô ấy, nên phải gọi điện cho lão đại xin giúp đỡ.
Bắc Hòe khinh thường liếc nhìn hắn một cái, rồi quay đầu rời đi, kết quả mới vừa đi được hai bước thì có một số lạ gọi đến.
Vốn dĩ cô ấy muốn trực tiếp cúp máy, nhưng nghĩ ra cái gì đó liền kết nối điện thoại.
Về phần nam sinh kia, chỉ nhìn thấy Bắc Hòe ban đầu thờ ơ nghe điện thoại đến cuối cùng đen mặt cúp máy.
Nam sinh:...!Vẫn là lão đại trâu bò.
"Đưa tôi đi gặp Tần Tường." Những lời này như từ kẽ răng bật ra, mang theo hơi thở lạnh lùng.
Nam sinh rùng mình, không dám nhìn vào mắt cô gái, thành thật đi phía trước dẫn đường.
Bắc Hòe trầm mặt bước vào địa điểm chơi bi-a.
Đây là một sân bi-a ngầm bị bỏ hoang, không có ai thường đến đây.
Làm sao một người theo đuổi sự hưởng thụ như Tần Tường lại có thể chơi bi-a ở một nơi tồi tàn như vậy.
Chỉ có thể là đặc biệt để chờ cô ấy đến.
Cũng là nơi thích hợp để bọn côn đồ đánh nhau.
Tần Tường dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, hút một điếu thuốc, cười nhìn cô ấy: "Để thấy Hòe tỷ, tôi phải cố ý chuyển từ ghế lô sang trọng đến nơi nghèo nàn này."
Bắc Hòe ngoài cười nhưng trong không cười: "Đừng có nhận vơ, tôi không có em trai như anh." Khóe miệng Tần Tường đông cứng lại, sau đó xua xua tay, ra hiệu cho mấy tiểu đệ đang ngo ngoe rục rịch không được có hành động thiếu suy nghĩ.
"Bắc Hòe, tôi cũng không muốn dây dưa với cô.
Tôi và cô từ trước đến này đều nước giếng không phạm nước sông, vậy sao ngày hôm qua, cô lại vô duyên vô cớ đánh tiểu đệ của tôi.
Cô định giải thích chuyện này như thế nào?"
"Hắn xứng đáng." Đối mặt với mười mấy nam nhân khỏe mạnh, khí thế của Bắc Hòe không hề suy yếu mà ngược lại càng trở nên kiêu ngạo và mạnh mẽ hơn.
"Mẹ nó mày dám nói lại lần nữa cho lão tử xem?!" Nam sinh mặc đồ đen ở bên cạnh hiển nhiên không chịu nổi, tức giận nhìn Bắc Hòe chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Chẳng trách người bị đánh là em trai của hắn, trong lòng hắn tự nhiên tràn đầy oán hận.
"A Đình." Tần Tường nghiêng đầu cảnh cáo.
Nam sinh áo đen nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn tuân theo mệnh lệnh.
Một bên quát lớn thủ hạ, một bên Tần Tường cười lương bạc với cô gái trước mặt một cái, lời nói trào ra ý cười: "Tôi cho rằng hai ta trước mắt không có xung đột lợi ích gì, cho nên, tôi cẩn thận nghĩ lại, cô chắc là vì một nữ sinh?"
Bắt được biểu tình vi diệu trên mặt cô gái khiến Tần Tường cười càng lớn.
"Bắc Hòe, Bắc Hòe, cô rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, người như chúng ta sao có thể có điểm yếu?"
"Chậc chậc, cư nhiên vì một nữ sinh để lộ nhược điểm của mình, Bắc Hòe, cô ngốc như vậy từ khi nào?"
Nhìn sắc mặt cô gái dần dần trầm xuống, Tần Tường đột nhiên cười ha hả.
"Bắc Hòe, cô không thể trách tôi vì chuyện này.
Là chính cô tự bày ra nhược điểm trước mặt tôi."
"Anh định làm cái quái gì vậy?" Bắc Hòe nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.
"Tôi muốn làm gì? Không phải cô đã sớm biết rồi sao? Thế nào, đồng ý hợp tác với tôi." Tần Tường cười nói, trong mắt tràn đầy tự tin.
"Không thể."
Thông đồng làm bậy với một người như vậy? Sao có thể được.
Bị từ chối thẳng thừng, ánh mắt Tần Tường dần lạnh hơn.
"Bắc Hòe, trong hoàn cảnh hiện tại cô cho rằng mình vẫn có quyền lựa chọn sao." Lúc đầu không trông cậy lừa được người tới, nhưng không nghĩ lại tới thật, hắn thật sự cảm ơn tiểu mỹ nhân họ Giang kia, sử dụng phép khích tướng một chút để cho Bắc Hòe ngoan ngoãn đưa đến cửa.
Bị mọi người vây quanh, sắc mặt của Bắc Hòe nhìn có chút bối rối, cắn chặt hai má nhìn chằm chằm Tần Tường – kẻ tiểu nhân đắc chí, cuối cùng nói ra.
"Để tôi...!suy nghĩ lại chút." Cô ấy rũ mi xuống, giọng nói có chút gian nan.
"Cô đừng có giở trò gì đấy." Tần Tường nghi ngờ nhìn cô ấy.
"Tôi ở đây thì còn có thể giở trò gì?" Bắc Hòe cười khổ.
Tần Tường nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng.
Hắn ta không sợ Bắc Hòe gọi cảnh sát, bọn họ đều là loại người hay đánh nhau, lưu quá nhiều hồ sơ.
Hơn nữa hiện tại cũng không có làm gì, chỉ là "thân thiện" thảo luận kỹ năng chơi bida, nơi này không có máy giám sát ở đây.
Ai biết đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả tệ nhất chính là bọn họ ở trong đồn ngồi mấy ngày, đi ra vẫn là một trang hảo hán, thế nhưng sau chuyện này hai người họ sẽ kết thành thù.
Hơn nữa, nơi này hẻo lánh, nếu không có người dẫn theo thì căn bản sẽ không có tìm được.
Mà hắn ta phái A Đình nhìn chằm chằm Bắc Hòe suốt chặng đường, không thấy cô ấy liên lạc với ai.
"Hừ, vậy cô phải nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn chờ đâu." Tần Tường yên tâm, tiếp tục dựa vào trên sô pha hít mây nhả khói.
Bắc Hòe xoa cằm tỏ vẻ trầm ngâm.
Ngay khi Tần Tường sắp mất kiên nhẫn, Bắc Hòe nghiêm mặt vỗ tay: "Tôi đã cân nhắc xong rồi."
Ánh mắt của mọi người đều dán vào cô, nhưng cô gái lại cười nói: "Để tôi hợp tác với lại con rệp này, tắm rửa rồi đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có.
"Đệch! Bắc Hòe, đồ kỹ nữ, mẹ nó cô dám chơi tôi?" Chờ để rồi nhận được kết quả như vậy, Tần Tường hoàn toàn nổi giận.
Mấy tiểu đệ cũng nghiến răng nghiến lợi tiến đến vây quanh Bắc Hòe.
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, Tần Tường đã suýt bị một quả bi-a đập vào đầu.
"A! Tần cứt chó, anh mẹ nó chán sống rồi? Thế mà dám mắng Hòe tỷ chúng tôi?" Một giọng nữ thâm thúy vang lên từ phía sau.
Mọi người nhìn về phía âm thanh thì thấy một cô gái nóng bỏng đang đứng trên bàn bi-a.
Mặc quần đùi siêu ngắn, một đầu tóc xoăn nâu, trang điểm đậm, quyến rũ đến mê hồn.
"Các huynh đệ tỷ muội, lên!" Cô gái hét lên, phía sau có một vài người xuất hiện.
Tần Tường nghiến răng tát mạnh vào đầu thủ hạ mình: "Không phải mày nói mẹ nó suốt đường cô ta không liên lạc với ai sao! Những người này từ đâu đến?!"
A Đình rất đau khổ: "Em...!Em không biết ah."
Bắc Hòe châm chọc: "Anh thật cho rằng tôi ngu như vậy, không chuẩn bị cái gì? Có đôi khi, người trời sinh ngu xuẩn, trị không hết."
Bộp "một tiếng, Tần Tường ăn cả chiếc giày vào mặt.
"Woohoo! Trúng!" Đồng Bạch Phong vỗ tay hoan hô.
"Đại tỷ, mày có thể dùng của mình, sao mày lại dùng giày của tao? Quên đi, tao không muốn dùng đôi giày này nữa, tao ngại mặt hắn bẩn." Khúc Đào sờ đầu tỏ vẻ ghét bỏ.
Tần Tường: "..."
Ta mẹ nó sắp thổ huyết đến nơi rồi.
Cũng không làm người nữa!
Trận đấu hết sức căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
Mặc dù số lượng Bắc Hòe không chiếm ưu thế, nhưng chắc chắn là rất sinh mãnh.
Đồng Bạch Phong trực tiếp soái khí cầm gậy golf, tay nâng lên, nam sinh ở phía đối diện che mông, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hoài nghi nhân sinh.
Khúc Đào ở một bên nuốt nước miếng, im lặng tránh xa đóa bá vương hoa này.
Bắc Hòe chấp hai người, dễ dàng chiếm ưu thế.
Nhưng suy cho cùng số lượng người không đủ, thời gian dài sẽ không chịu nổi.
Ngay lúc Bắc Hòe đang nghĩ cách phá thế bế tắc, tiếng còi cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên.
"Fuck, ai đã gọi cảnh sát?"
"Làm sao tôi biết được!"
"Có phải là các người không?!"
"Đánh rắm!"
"..."
Mọi người nhất thời có chút ngốc, rốt cuộc là luật bất thành văn trong vòng, liên quan đến ân oán cá nhân, có thể tự mình giải quyết mà không tổn hại đến tính mạng.
Không ai để ý, A Đình ở trong góc chậm rãi đến gần Bắc Hòe, trong mắt lóe lên tia oán hận.
Hắn ta đột nhiên giơ gậy bi-a lên đập xuống.
"Hòe tỷ!" Đồng Bạch Phong hét lên, nhưng khoảng cách quá xa nên không cản kịp, cô chỉ có thể đứng nhìn.
Cảm nhận được nguy hiểm, trong tiềm thức Bắc Hòe đưa tay lên chặn lại.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một nhịp, ít nhất cái đầu cũng bảo vệ được, nhưng cánh tay có lẽ phải chịu tội.
Nhưng một giây, hai giây, không hề cảm thấy đau đớn.
Bắc Hòe quay người lại, đá bay A Đình đi, chỉ thấy cô gái đáng ra không nên ở đây, đang che trước mặt cô ấy, nắm chặt cẳng tay, sắc mặt tái nhợt.
"Fuck." Cô ấy chửi một câu.
***
Editor: Chương này dài ghê 3,8k chữ liền, làm quên cả ăn cơm!! ????♂️????♂️
Sorry mấy bạn, tui mải chiến quá!!!.
Danh Sách Chương: