• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Cafe26Quý Sanh kiếp trước rất thảm, nhưng hai người họ chưa từng hỏi việc trước đây của đối phương, vì vậy cô cũng không hiểu rõ việc của Quý Sanh.

Nhưng cô biết Quý Sanh có người rất quan trọng, lúc cô nhặt được anh, trong ví của anh phát hiện ảnh của một người con gái, là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô thay Quý Sanh thu lại, để lại vị trí ban đầu của anh.

Phương Tử Chu lắc đầu, Lạc Thiển cho rằng cậu ta vì anh em gữi bí mật, kết quả cậu nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà cậu ấy làm rất nhiều chuyện mà chúng tôi cũng không hiểu rõ, cậu ấy chưa bao giờ nói cho chúng tôi”.

Lạc Thiển có chút không hiểu rõ, nhưng mà cô cảm thấy Quý Sanh không vui vẻ, dường như cả đời này anh chưa từng vui vẻ.

Cô không xác định bản thân có thể đem lại cho Quý Sanh cái gì, nhưng mà ít nhất cô cũng muốn thử, nếu như đời này họ không có duyên, thì cô rời xa là được rồi.

Cuối cùng họ ngồi trên đường một chút, Phương Tử Chu đưa cô về nhà rồi rời đi.


Lúc Lạc Thiển về đến nhà cũng đã muộn rồi, cô không ngờ rằng vẫn gặp Lục Tử Hằng, cô dự định không nói gì với anh ta, đi qua hướng phòng đi đến phòng của bản thân.

“Nghe nói cô hôm nay đi uống rượu”.

Lục Tử Hằng nhìn thấy cô muốn đi, lập tức nói.

Lạc Thiển dừng bên cạnh cửa phòng nói: “Ừm”.

Lục Tử Hằng lạnh nhạt nói: “Cô biết ông nội không thích chúng ta làm bừa”.

Lạc Thiển cảm thấy có chút lạnh lùng, nói: “Sao nào? Anh đi tố cáo sao?’Lục Tử Hằng không ngờ cô sẽ nói như vậy, cũng chưa biết nói như thế nào, Lạc Thiển đã mở cửa phòng đi vào.

Anh ta sửng người, về phòng của mình, mặc dù trong lòng không thích Lạc Thiển, nhưng giáo dục của anh ta không cho phép anh ta đi làm những việc này.


Vì vậy anh ta quyết định không quan tâm.

Mấy ngày sau Lạc Thiển cũng không đi tìm họ, Phương Tử Chu nhìn ngoài cửa, vẫn như cũ không gặp Lạc Thiển.

Diệp Thanh hỏi cậu: “Nhìn cái gì?”Phương Tử Chu nhìn Quý Sanh dường như không có việc gì nói: “Xem ra Tiểu Lạc Thiển sẽ không tìm chúng ta chơi nữa rồi”.

Quý Sanh ngẩng đầu nhìn cậu, biểu cảm lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc nho nhỏ, tiếp tục chơi trò chơi.

Phương Tử Chu đang nghĩ, giờ ra chơi Lạc Thiển sẽ đến, dường như không có gì chào hỏi ba người họ.

“Quý Sanh, ăn cơm chưa?” Lạc Thiển xách một chiếc túi, bên trong có ba hộp nhỏ, chính là cô dậy sớm làm.

Phương Tử Chu đã vui vẻ cầm đến ăn, Diệp Thanh cười: “Cám ơn”.

Lạc Thiển nói: “Không có gì” Sau đó đưa đồ cho Quý Sanh.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK