Quay trở về nhà, vốn dĩ Niệm Thanh muốn cùng Yến Tử thương lượng một chút chuyện tối nay gặp Cố Thanh Hằng, nhưng sau khi cô vừa tắm xong, rượu liền phát tác, chóng mặt không chịu nổi nên cô quả quyết đi ngủ trước.
Ngày tiếp theo tới công ty làm việc.
Niệm thanh vừa bấm thẻ xong còn chưa kịp uống ngụm nước liền bị lãnh đạo gọi vào văn phòng nói chuyện.
Chủ đề của lãnh đạo đơn giản là xoay quanh Cố Thanh Hằng, nói Cố Thanh Hằng là khách hàng lớn mà công ty coi trọng nhất, để cô nắm thật chắc, còn nói gần đây Cố Thanh Hằng muốn mua một bảo hiểm nhâm thọ lớn cho mình, công ty muốn nắm được hợp đồng lần này, muốn cô chú ý nhiều hơn.
Niệm Thanh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Cô và Cố Thanh Hằng không thân thiết, sao có thể nắm được anh, lại làm sao có thể nhờ anh giúp đỡ hoạt động của công ty? Hơn nữa, lãnh đạo cũng nói rồi, phần bảo hiểm này của Cố Thanh Hằng số tiền rất lớn, phân lượng nặng như vậy cô làm sao có thể mở miệng cầu anh?
“Nếu công ty chúng ta có thể nắm được phần hợp đồng bảo hiểm này của Cố tổng, cô sẽ có được phần trăm rất khả quan, công ty sẽ không bạc đãi công thần”.
Sau khi lãnh đạo bàn việc liền đưa ra một con số mê người cho Niệm Thanh.
Niệm Thanh … có chút động tâm.
Trước mắt cô rất cấp bách kiếm tiền, cô rất muốn số tiền phần trăm này, vô cùng muốn!
Sau khi rời khỏi văn phòng của lãnh đạo, trên tay Niệm Thanh nhiều thêm một tờ giấy, bên trên là số điện thoại di động của Cố Thanh Hằng.
Niệm Thanh quay trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn dãy số điện thoại trên giấy, xuất thần suy nghĩ, suy nghĩ tới buổi trưa.
Bữa trưa của cô là bánh mỳ trong cửa hàng bên dưới công ty, mua một chiếc bánh sandwich, tùy tiện cắn một miếng rồi không ngừng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, số điện thoại của Cố Thanh Hằng cô đã nhìn cả một buổi sáng, bây giờ cô đã có thể thuộc lòng.
Vấn đề là, cô có gọi cuộc điện thoại này hay không? Có mở miệng nói hay không?
Niệm Thanh cầm điện thoại lên, vô liêm sỉ gọi cho Cố Thanh Hằng, cô luyến tiếc, bởi vì kiếm tiền, cô nhất định bất chấp một lần bằng bất cứ giá nào!
Điện thoại rất nhanh được kết nối, truyền tới giọng nói của Cố Thanh Hằng: “Ai?”
“Anh rể, là em, Niệm Thanh”.
Niệm Thanh mặt dày cuối cùng cũng mở miệng kéo gần khoảng cách với Cố Thanh Hằng.
Cố ThanhHằng bên kia trầm mặc rất lâu, mới đêm qua còn gọi anh là Cố tổng, hôm nay liền gọi anh là anh rể, chút tâm tư nhỏ con này của cô anh đều để dưới mắt.
Anh nhàn hạ mở miệng: “Có chuyện?”
Niệm Thanh thăm dò hỏi: “chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi?”
Cố Thanh Hằng thong dong nói: “Được, em nói.”
Niệm Thanh đưa ra thời gian đều bị Cố Thanh Hằng lấy lý do bận từ chối.
Sau cùng, vẫn là do anh là người quyết định, hẹn buổi trưa thứ bảy.
Địa điểm, tại khu nhà của anh.
Niệm Thanh không muốn tới nhà anh: “Chúng ta có thể hẹn ở bên ngoài không ?”
Cố Thanh Hằng đánh gãy, lộ ra vẻ uy nghiêm thản nhiên: “Tôi rất bận, thứ bảy là ngày nghỉ của tôi, tôi không muốn ra ngoài.”
“Được.” Niệm Thanh không có lựa chọn khác.
Danh Sách Chương: