• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16

Nhìn cửa thành cao chót vót trước mặt, Viên Võ ngâm mình trong xe nửa tháng nhẹ nhàng thở ra, không biết vì sao, kể từ khi phát hiện ra bí mật của hai người ngũ gia, hắn cứ cảm giác ánh mắt của Lăng Sơ Nam mỗi lần nhìn mình vô cùng bất thường, sợ ngày nào đó cậu sẽ nhào lên cắn bản thân một ngụm.

Mà trong nửa tháng này, bảo tiêu tiểu Hổ gặp xui xẻo không ngừng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở hắt. Bắt đầu từ ngày hắn cùng Viên Võ nói chuyện, hắn liền cảm thấy bản thân không ngừng gặp chuyện xúi quẩy, ngay cả khi đánh tang thi như thường, hắn cũng nhận ra phần lớn tang thi đều "đặc biệt chạy đến" chỗ hắn, rất nhiều lần thiếu chút nữa hắn đã bị tang thi cắn, cuối cùng lần nào cũng là nhờ Lăng Sơ Nam cứu được.

Bởi vậy nếu bây giờ có ai hỏi hắn người hắn sùng bái nhất là ai, hắn nhất định sẽ hô to ba chữ Lăng Sơ Nam, ngay cả Ngũ gia cũng phải xếp thứ hai.

Mà đồng dạng bên này, trong nửa tháng Lăng Sơ Nam mười phần chú ý đến Tô Hổ, cho nên trong lòng Tằng Vô Nhạc vô cùng ủy khuất.

"Bảo bối, vì sao em lại để ý đến hắn như vậy?"

"Không có! Em chỉ cảm thấy gần đây ấn đường của hắn có chút tối đen, giống như hay gặp xui xẻo, mà hắn lại làm tài xế cho chúng ta lâu như vậy, nên em mới để ý hắn một chút."

Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó trong đầu liền hỏi 098.

"098! Hiệu quả của hào quang xui xẻo còn bao lâu?"

"Mười lăm phút!"

Tằng Vô Nhạc nghĩ lại tình trạng gần đây của Tô Hổ, gật gật đầu, không hề dây dưa thêm về vấn đề này, đương nhiên, của yếu là do Tô Hổ thật sự quá xui xẻo.

098 cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, cửa hàng của hệ thống đều là các loại tinh phẩm, đương nhiên bao gồm cả hào quang xui xẻo. Bất quá, nó cho rằng lòng dạ của Lăng Sơ Nam cũng quá hẹp hòi đi, Tô Hổ cũng chỉ là nói cậu đầu óc có vấn đề thôi mà, cậu liền trực tiếp cho hắn gặp xui xẻo nửa tháng liền.

Hơn nữa....Tô Hổ nói cũng có sai đâu.

Cuối cùng, vào những giây đếm ngược của hào quang xui xẻo, đột nhiên nghe thấy một tiếng hốt hoảng, mọi người lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy được một viên đá to đang rơi từ trên tường thành xuống.

Giống như vô tình, viên đá lại rơi xuống ngay vị trí của Tô Hổ đang vừa xuống xe chuẩn bị vào thành.

"Cẩn thận một chút!"

Lăng Sơ Nam vừa lòng gật gật đầu, sau đó giơ tay phát ra một cầu băng đẩy Tô Hổ đang sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu ngã xuống đất.

Viên đá lớn rơi xuống đất "rầm" một tiếng tạo thành cái hố, sau đó lăn vài vòng mới dừng lại.

Qua một lúc lâu, Tô Hổ mới bò dậy, một phen nước mắt nước mũi định chạy đến ôm chân cảm tạ Lăng Sơ Nam, nhưng lại thấy Tằng Vô Nhã đang ôm chặt eo cậu, hắn nghĩ nghĩ một chút liền đứng yên ôm chặt trái tim vẫn còng đang bang bang đạp vì sợ hãi.

Mà Đồng Hiểu Hiểu đứng gần đó lại là lần đầu nhìn thấy Lăng Sơ Nam dùng dị năng, lập tức sợ ngây người.

"Cậu ta....cậu ta có dị năng?"

"Cô nói Lăng thiếu sao?"

Một người đàn ông trong đội ngũ vốn có chút hảo cảm đối với Đồng Hiểu Hiểu, nghe vậy liền quay đầu nhìn cô ta, vừa nhắc đến Lăng Sơ Nam liền lộ ra biểu tình đầy sùng bái.

"Lăng thiếu là dị năng giả lợi hại nhất trong đội ngũ chúng tôi."

Đồng Hiểu Hiểu không thể tin được trợn mắt.

"Không thể nào! Nếu như có dị năng, vì sao hắn lại cam tâm tình nguyện làm nam sủng của người khác?" Hơn nữa hôm trước cậu ta còn dễ dàng bị cô ta đánh ngất, như vậy khẳng định là cậu ta giả vờ!

"Ai nói Lăng thiếu là nam sủng?"

Người đàn ông có chút bất mãn, ánh mắt nhìn về phía Đồng Hiểu Hiểu cũng trở nên lãnh đạm.

"Cô nhìn Ngũ gia đối xử với Lăng thiếu giống sủng nam lắm sao? Hy vọng cô nói chuyện để ý một chút."

Sắc mặt Đồng Hiểu Hiểu trắng bệch, không cam lòng cắn chặt môi, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Cô ta thế nhưng lại bị lừa, còn bị lừa lâu đến như vậy. Lăng Sơ Nam nhất định là cố ý không bộc lộ dị năng để đứng nhìn cô ta diễn trò hề.

Nghĩ đến đây, Đồng Hiểu Hiểu không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Kể từ khi thăng dị năng lên cấp ba, ngũ cảm của Lăng Sơ Nam so với trước kia càng thêm nhạy bén, tất nhiên đối thoại của hai người họ không lọt khỏi tai cậu.

Lăng Sơ Nam nhích lại gần Tằng Vô Nhạc.

"098! Vẻ mặt của nữ chủ trông thật đáng sợ!"

098 :"Còn không phải là do ngài lừa cô ta sao?"

Lăng Sơ Nam đày vô tội nói :"Ta không có a! Là do cô ta tưởng tượng quá mức phong phú thôi."

Từ trong cốt truyện ban đầu, đã thấy rõ Đồng Hiểu Hiểu là một người cố chấp, lần trước cô ta không tìm được ngọc bội trên người của cậu, khẳng định cô ta sẽ lại giở trò khác, cho nên lúc này Lăng Sơ Nam mới ra tay chọc giận cô ta.

Dùng cách nói của Lăng Sơ Nam, mặc kệ là ai đi nữa, trong lúc bản thân bị tức giận che lấp, chỉ số thông minh sẽ bị giảm, đương nhiên nữ chủ cũng không ngoại lệ.

Bởi vì đoàn người của Tằng Vô Nhạc đa số đều là dị năng giả, cho nên rất dễ dàng vào được thành.

Lúc này, mạt thế đã bắt đầu được gần hai tháng, cấp bậc của các dị năng giả đều không cao, có thể nói mạnh nhất lúc này cũng chỉ là dị năng giả cấp hai.

Tằng Vô Nhạc bây giờ cũng đã là dị năng giả cấp hai, Lăng Sơ Nam cấp ba, nam chủ Tần Hạo Nguyên cấp hai, nữ chủ Đồng Hiểu Hiểu đang ở đỉnh phong cấp một. Không nói đến Lăng Sơ Nam, thì ba người bọn họ đều được coi như là những cao thủ của mạt thế hiện tại, chẳng qua đến giờ Đồng Hiểu Hiểu vẫn chưa dám lộ dị năng của mình ra ngoài.

Trai qua nửa tháng điều trị bằng dị năng và tịnh dưỡng, rốt cuộc Đồng Hiểu Hiểu cũng coi như miễn cưỡng khôi phục từ hai ngày trước. Cô ta dường như muốn quay lại với Tần Hạo Nguyên, nhưng Tần Hạo Nguyên nửa điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có, mặc kệ cô ta có nói gì làm gì cũng không buồn để ý, ngược lại hắn thường xuyên đến chỗ Lăng Sơ Nam lôi kéo làm quen.

"Hạo Nguyên! Anh còn giận em sao?"

Đồng Hiểu Hiểu kéo kéo tay áo của Tần Hạo Nguyên, mày hơi hơi nhăn lại.

"Hôm đó, em thật sự không có ý định làm hại Lăng Sơ Nam..."

Nhưng Tần Hạo Nguyên ngay cả ánh mắt cũng lười cấp cho cô ta, cứ một đường đi thẳng về trước.

Sau khi vào khu an toàn, hai người bọn họ liền cùng đội ngũ Tằng Vô Nhạc tách ra, mà Tằng Hạo Nguyên đương nhiên không có ý muốn đi cùng Đồng Hiểu Hiểu, mà dưới ánh mắt của Tằng Vô Nhạc, hắn cũng không có khả năng ở lại trong đội ngũ -- dù sao thì hắn đối với Lăng Sơ Nam cũng có ý đồ.

Mấy ngày nay, Tần Hạo Nguyên rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, biết được cảm giác khác thường của mình đối với Lăng Sơ Nam là gì.

Hắn thích Lăng Sơ Nam!

Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tần Hạo Nguyên chỉ muốn tát cho bản thân hai cái, rõ ràng ngay từ lần gặp đầu tiên, cảm giác của hắn với Lăng Sơ Nam đã khác thường, vì cớ gì cho đến bây giờ hắn mới nhận ra cơ chứ?

Nhưng hiện tại, Lăng Sơ Nam đã thuộc về người khác.....Không! Hắn không cam lòng!

Nhìn bóng dáng Tần Hạo Nguyên đã đi xa, Đồng Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay, sau đó xoay người đi về phía trung tâm đăng ký của dị năng giả.

Lăng Sơ Nam lười nhác nằm trên sofa của biệt thự.

"098! Giá trị nghịch tập được bao nhiêu rồi?"

"Thưa ký chủ đã được 80%." 098 nhắc nhở nói.

"Tui quên nhắc nhở ký chủ, nhiệm vụ đã được sửa lại, ngoài việc ký chủ phái xoát đầy giá trị nghịch tập thì bây giờ còn phải hoàn thành trong thời gian quy định."

"......Bao nhiêu lâu?"

"Ký chủ có ba tháng." Thanh âm 098 đầy thành khẩn.

"Ký chủ không cần phải sốt ruột, chỉ còn 20%, rất nhanh sẽ hoàn thành thôi."

Lăng Sơ Nam nhắm mắt lại, thanh âm bình tĩnh nói.

"Ngươi có thể biến thành mèo không?"

098 đột nhiên cảm toàn thân rét run, nghĩ đến thảm trạng của mình khi lần đầu gặp Lăng Sơ Nam, lập tức trầm mặc.

"Lúc trước ký chủ đem trình tự của 098 cắn hỏng, cho nên vẫn đang trong thời gian chữa trị."

"Ha hả!" Lăng Sơ nam cười lạnh một tiếng, đem việc này nhớ kĩ trong lòng.

"Bảo bối! Em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Tằng Vô Nhạc và thuộc hạ vừa mới từ một cuộc họp trở về, liền duỗi tay ôm Lăng Sơ Nam vào trong ngực, ngữ khí có chút lo lắng hỏi.

"Không có gì! Chỉ là có chút mệt mỏi."

Lăng Sơ Nam cọ cọ hõm vai y, nhắm hai mắt hỏi 098.

"Ta rất khẳng định biểu tình của mình không có chút sơ hở, làm sao y biết được tâm tình của ta không tốt?"

098 lần này lại hiếm thấy không trả lời vấn đề của Lăng Sơ Nam.

Đã sớm quen nhìn lão đại nhà mình và chị dâu ân ân ái ái bất kể thời điểm nào, cho nên bọn thuộc hạ rất nhanh liền tức thời lui xuống.

Lăng Sơ Nam giấu đi tia khác thường trong lòng mình, bắt đầu châm lửa trên người đồ ăn.

Ngày thứ ba, Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng chống đỡ eo bước xuống giường.

"Bảo bối! Có muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Tằng Vô Nhạc rất nhanh liền đến cạnh Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam trừng mắt liếc nhìn y một cái, một chân đem y đá ra bên ngoài, giọng nói chứa đầy oán khí.

"Không muốn!"

Một tháng tiếp sau đó, khu an toàn xuất hiện một dị năng giả vô cùng ưu tú, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể trở thành đội trưởng của đội dị năng, nghe nói  người đó đã đánh bại đội trưởng cũ, mà dị năng của người này đã đạt đến cấp ba. Không hề nghi ngờ, người này đương nhiên là nam chủ Tần Hạo Nguyên.

Mà một tin tức khác cũng không khỏi chấn động, căn cứ xuất hiện một dị năng giả sở hữu dị năng chữa trị hiếm thấy.

"Nữ chủ thật thông minh, không hề tiết lộ bí mật bản thân có thể chữa khỏi bệnh độc tang thi."

Tằng Vô Nhạc đã mang theo đội ngũ ra ngoài làm nhiệm vụ, Lăng Sơ Nam một mình lăn lộn trên giường, có chút nhàm chán nói.

"Lần thứ hai tang thi tiến hóa là khi nào?"

"Khoảng hai tiếng nữa." 098 trả lời.

Lần thứ hai tang thi tiến hóa, có rất nhiều người thường sẽ lần nữa có thể trở thành tang thi, mà tang thi và dị năng giả cũng đồng thời tăng cấp, cùng lúc đó không thể không kể đến chính là tang thi triều, rất nhiều căn cứ sẽ phải đối mặt với từng đợt sóng lớn tang thi.

Lăng Sơ Nam gật đầu. "Khi nào thì đại thúc trở về?"

"Không biết được! Tằng Vô Nhạc không thuộc nhân vật trọng yếu của cốt truyện, không thể tra được."

Thanh âm của 098 đầy lãnh đạm. " Ký chủ hãy chú ý, nữ chủ đang dắt một đội dị năng giả bao vây nơi này."

Dừng một chút nó lại nói. " Nam chủ cũng đến."

------------

Chương 17

Dẫn đầu xông vào biệt thự tổng cộng có mười mấy người, đều là những dị năng giả thân hình cao lớn, Lăng Sơ Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ chủ Đồng Hiểu Hiểu đứng phía sau đoàn người, cậu chớp chớp mặt, tựa hồ có chút mê mang.

"Các người đây là làm sao?"

Dẫn đầu là một người đàn ông cơ bắp, là một dị năng giả hệ kim, hắn liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam đánh giá qua lại, thanh âm đầy khinh thường.

"Hiểu Hiểu! Có phải tiểu bạch kiểm này cướp ngọc bội mà nhà em truyền lại không?"

"Em...Chúng ta vẫn nên quay về đi, chuyện này nói sau."

Đồng Hiểu Hiểu từ phía sau đi lên, kéo kéo tay áo của người đàn ông, biểu tình có chút khó xử.

"Tuy rằng ngọc bội đối với em rất quan trọng, nhưng chúng ta tự tiện xông vào nhà người khác như vậy quả thực không đúng."

Đồng Hiểu Hiểu sở hữu bộ dáng thanh thuần xinh đẹp, lại là dị năng giả chữa trị duy nhất của toàn bộ căn cứ, ở trong đám dị năng giả vô cùng được xem trọng. Hơn nữa, một tháng này thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ chung, những người bị thương của đội ngũ đều là do cô ta chữa trị, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều mang ân huệ của cô ta, cho nên khi nghe được cô ta bị khi dễ, chịu đựng ủy khuất, thậm chí biết được ngọc bội tổ truyền của nhà cô ta bị cướp lấy, nhóm dị năng giả lập tức mang đầy căm phẫn sôi nổi muốn đứng ra đòi lại công bằng cho cô ta.

Nghe được lời này, nhóm dị năng giả vốn dĩ thấy bộ dáng đẹp đẽ của Lăng Sơ nam mà có chút mềm lòng, ánh mắt bọn họ nhìn cậu liền trở nên sắc bén.

"Tên nhóc kia! Thức thời thì nhanh chóng đem ngọc bội giao ra đây. Tuy rằng ngươi mang bộ dạng ẻo lã như đàn bà, lại bán mông lấy thức ăn, nhưng dù gì cũng là đàn ông, cướp đồ của một cô gái thì còn ra thể thống gì?"

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam quét một vòng quanh đám người dị năng giả, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tràn đầy ủy khuất của nữ chủ, vừa vặn thấy được tia ác ý giấu trong mắt cô ta, đột nhiên cười cợt vỗ tay.

Mọi người lập tức bị phản ứng của cậu làm cho sửng sốt, người đàn ông dẫn đầu tức giận đến mặt đỏ bừng, chuẩn bị lớn tiếng mắng chửi, đã bị Lăng Sơ Nam ngắt lời nói.

"Đồng Hiểu Hiểu! Ngọc nội của tôi từ khi nào lại trở thành đồ gia truyền nhà cô vậy? Hơn nữa, cô nói tôi nghe xem, nó trông như thế nào? Có lợi ích gì?"

"Ngọc bội có hình tròn, lớn chừng bằng hai ngón tay cái."

Dười ánh mắt của mọi người, Đồng Hiểu Hiểu khẳng định nói.

Lăng Sơ Nam hỏi. "Nó có màu gì?"

Đồng Hiểu Hiểu giật mình trả lời. " Là màu trắng xanh."

"Còn gì nữa? Trên mặt ngọc bội có hình thù gì?" Lăng Sơ Nam cười như không cười hỏi.

Đồng Hiểu Hiểu đột nhiên có cảm giác hốt hoảng, kiếp trước cô ta bất quá cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút, cũng không nhớ rõ rốt cuộc ngọc bội đến tột cùng có hình dạng gì. Cô ta chỉ có thể nói đại khái hình dạng và màu sắc của nó, làm sao rõ ràng được trên mặt nó có hình thù gì, cho nên cô ta liền ngập ngừng, mãi một lúc lâu cũng không thể đưa ra bất kì câu trả lời nào.

Ánh mắt mọi người nhìn Đồng Hiểu Hiểu liền nổi lên nghi ngờ, bọn họ đều không phải người ngu ngốc gì, thông qua đối thoại giữa hai người bọn họ, hiển nhiên Đồng Hiểu Hiểu không hề biết rõ về miếng ngọc bội kia. Nếu cô ta nói rằng đó là ngọc bội gia truyền, cực kì quan trọng, như vậy những đặc điểm đơn giản về nó đáng lẽ cô ta phải nắm rõ trong tay. Ngay cả hình thù cũng không biết được, việc này cũng quá mức buồn cười.

Đồng Hiểu Hiểu mím môi, trong lòng có chút khiếp sợ. Không lẽ Lăng Sơ Nam đã biết chuyện không gian trong ngọc bội? Bất quá, mặc kệ cậu ta có biết hay không, việc ngọc bội có không gian tuyệt đối không thể để cho người khác biết, cho nên cô ta lắc lắc đầu.

Lăng Sơ Nam cười đến ôn hòa."Như vậy tôi liền nói cho các người biết, ngọc bội có hình tròn, lớn bằng hai ngón tay cái, bất quá không phải màu trắng xanh mà là màu trắng đục."

Lăng Sơ Nam đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã cầm một mảnh ngọc bội màu trắng đục.

Sắc mặt Đồng Hiểu Hiểu trắng bệch, phản bác nói.

"Tôi đã rất lâu chưa nhìn qua ngọc bội, quên mất hình dạng của nó cũng là chuyện bình thường."

Lăng Sơ Nam không hề phản bác gật đầu, chậm rì rì nói.

"Xem như là bình thường đi, nhưng trên mặt ngọc bội có khắc họ của nhà tôi, không lẽ cô cũng mang họ Lăng?"

Tiếp đó, cậu không đợi Đồng Hiểu Hiểu lấp liếm, nói tiếp.

"Tôi biết cô ghi hận chuyện tôi không nhận lời tỏ tình của cô, bất quá việc này cũng là muốn tốt cho cô thôi, tôi trời sinh đã thích đàn ông, nếu đồng ý nhất định sẽ làm khổ cô."

Ngay lúc Lăng Sơ Nam lấy ra mảnh ngọc bội kia, lại nghe câu chuyện cậu nói, ánh mắt đám người dị năng giả nhìn về phía Đồng Hiểu Hiểu nhất thời liền thay đổi, bọn họ một lòng muốn đòi công bằng cho cô ta, không ngờ cô ta lại đùa giỡn bọn họ.

Sắc mặt Đồng Hiểu Hiểu lúc trắng lúc xanh, tức giận nói.

"Bất luận như thế nào, hôm nay mày cũng phải đưa cho tao ngọc bội, nếu không...."

"Nếu không sẽ thế nào?"

Lăng Sơ Nam dường như có chút kinh ngạc khi nghe cô ta nói như vậy, sau đó bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, hướng đám người dị năng giả nói.

"Khiến mọi người đến đây một chuyến rồi, đây là hiểu lầm giữa tôi và Đồng Hiểu Hiểu, nhưng mọi người đều là người hiểu đạo lý, nếu không có chuyện gì khác, xin mọi người trở về cho."

Nụ cười của thiếu niên vô cùng sạch sẽ, khí chất trên người cũng bất phàm, hiển nhiên không giống như nam sủng gì đó trong miệng Đồng Hiểu Hiểu, người đàn ông dẫn đầu đội ngủ hung hăng trừng mắt nhìn Đồng Hiểu Hiểu bên kia, gương mặt có chút thẹn thùng.

"Xin lỗi vì đã thất lễ!"

"Không có gì đâu." Lăng Sơ Nam cười gật đầu.

Cứ như vậy liền cho qua, Đồng Hiểu Hiểu làm sao có thể chấp nhận? Cô ta hiểu, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau sẽ không có khả năng lấy được không gian về tay nữa. Dựa theo tình huống trước mắt, cô ta cũng không thể lấy được. Nếu vậy, cô ta đã không có được thì Lăng Sơ Nam đừng hòng sở hữu nó.

Cho nên, ngay lúc Lăng Sơ Nam đứng dậy chuẩn bị tiễn khách, Đồng hiểu Hiểu liền mở miệng.

"Lăng Sơ Nam! Mày muốn một mình độc chiếm không gian sao?"

"Gì cơ?"

Lăng Sơ Nam nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Không gian gì cơ?"

Tầm mắt của mọi người đồng thời hướng về phía Đồng Hiểu Hiểu, tựa hồ đang chờ cô ta giải thích rõ.

Cái gì? Cậu ta không biết? Đồng hiểu Hiểu không thể tin được nhìn về phái Lăng Sơ Nam, đôi môi của cô ta hơi rung động, dường như vô cùng kinh hoảng.

Lăng Sơ Nam đi tới trước một bước, giơ tay ra.

"Cô nói trong ngọc bội này có không gian sao?"

Lúc này khoảng cách giữa hai người không xa, Lăng Sơ Nam và Đồng Hiểu Hiểu bất quá chỉ cách nhau một bước, ánh mắt Đồng Hiểu Hiểu lập tức bị mảnh ngọc bội hấp dẫn, đoạt lấy nó, chỉ cần đem nó đoạt về tay, như vậy nó sẽ trở thành của cô ta.

Sau đó, cô ta cũng thực sự làm như vậy.

Ngay khoảnh khắc Đồng Hiểu Hiểu đoạt được ngọc bội về mình, một đạo hỏa tiễn đột nhiên xuất hiện tấn công cô ta, Đồng Hiểu Hiểu nghiêng người né tránh, nhưng chỉ trong một giây đó, ngọc bội vốn dĩ có thể cầm lấy, đã rớt khỏi tay cô ta.

Dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, ngọc bội rơi thẳng xuống đất, răng rắc một tiếng, vỡ thành hai nửa.

"Làm...Làm sao có thể?"

Sắc mặt Đồng Hiểu Hiểu trắng bệch, hai chân vô ngực quỳ rạp xuống đất.

"Ngọc bội làm sao có thể vỡ được?"

Lăng Sơ Nam cũng cau mày nhìn hai mảnh ngọc bội dưới chân, làm bộ thở dài một tiếng, gương mặt có chút sầu não.

"Ai! Đây là ngọc bội mà ông nội để lại cho tôi, nói là sau này đem nó tặng lại cho cháu dâu của ông, bây giờ lại vỡ thành như vầy."

Nhóm dị năng giả không hiểu chuyện gì xảy ra nghe được lập tức sôi nổi khôi phcuj tinh thần, an ủi cậu.

"Tằng ngũ gia nhất định không để ý việc này đâu, cậu không cần lo lắng. Binh thường cô gái này hành xử đều khiến người ta thích, ai biết được hôm nay lại trở nên thất thố như vậy."

Việc ngọc bội bị vỡ hiển nhiên đã khiến Đồng Hiểu Hiểu bị đả kích không nhẹ, bất quá cũng may cô ta không hoán toàn đánh mất lí trí, cô ta quay đầu ra ngoài kêu lên.

"Tần Hạo Nguyên! Anh mau ra đây cho tôi!"

Mọi người giật mình, Tần Hạo Nguyên là đội trưởng của một đội dị năng giả khác, làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

"Đừng cho rằng tôi không biết được tâm tư dở bẩn của anh, cậu ta rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Hả?"

Nhìn người đang ông đang trầm mặc bước vào, Đồng Hiểu Hiểu cơ hồ hỏng mất, cô ta chỉ tay về phía Lăng Sơ Nam, lớn tiếng chất vấn.

"Lúc trước anh vì cậu ta mà vứt bỏ tôi, nhưng cậu ta đã có bạn trai, anh còn lén lén lút lút đến đây rình mò, anh nhìn lại bản thân xem, có nhục nhã không?"

Những người không biết chuyện gì đang diễn ra :"........"

Lăng Sơ Nam :"Không ngờ nữ chủ cũng biết nam chủ đang ở đây."

098:"Dù sao thì nữ chủ cũng đã ở bên cạnh nam chủ yêu đương mười năm, đương nhiên là phải hiểu rõ đôi chút."

Tần Hạo Nguyên quả thật thường hay lén lút đến biệt thự của Lăng Sơ Nam mỗi khi Tằng Vô Nhạc có nhiệm vụ ra ngoài. Hắn cũng không rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy, nhưng chính là khống chế không được, cho dù Lăng Sơ Nam mỗi lần đều không hề ra khỏi cửa, nhưng chỉ cần biết cậu vẫn luôn ở bên trong hắn đã an tâm rồi.

Hiện tại bị vạch trần, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, còn hướng Lăng Sơ Nam cưới cười đầy xin lỗi, sau đó duỗi tay kéo Đồng Hiểu hiểu ra ngoài.

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 85%, mong ký chủ tiếp tục nổ lực."

Không có ai tin rằng ngọc bội có không gian như lời nói của Đồng Hiểu Hiểu, phần lớn bọn họ đều chú ý đến chuyện xưa giữa Tần Hạo Nguyên và Lăng Sơ Nam, có điều Tần Hạo Nguyên người ta cũng đã đi rồi, cho nên bọn họ cũng không thể ở lại.

Biệt thự lần nữa khôi phục yên tĩnh vốn có, hai mảnh vỡ của ngọc bội giả đã bị nữ chủ cầm đi, Lăng Sơ Nam vô cùng vui mừng vì không cần phải tốn công đem nó vứt thùng rác, sau đó liền nằm liệt trên sofa như cũ.

"098! Khi nào thì đại thúc mới quay lại?"

"Không biết!"

Đến khi tang thi triều bắt đầu, Tằng Vô Nhạc cũng không hề quay về.

Căn cứ thủ đô được tu sửa vô cùng vững chắc, nhưng cho dù có vững chắc đến đâu cũng không chống nổi thù trong giặc ngoài, người dân bình thường bên trong thành đa phần đều đã biến thành tang thi, chỉ có rất ít trong đó kích phát được dị năng, mà tang thi tiến hóa phía bên ngoài căn cứ giống như thủy triều không ngừng tấn công vào tường thành.

Khi Đồng Hiểu Hiểu bị kéo tham gia vào cuộc chiến, tinh thần có chút hoảng hốt, trong lúc không chú ý đã bị tang thi cào trúng, cô ta theo bản năng liền đem dị năng chữa trị đưa vào vết thương, nhưng lập tức cứng người lại.

Những đồng đội đang chiến đấu bân cạnh

cô ta thấy một màn này lập tức kinh ngạc nhìn.

Trong lòng Đồng Hiểu Hiểu lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ xong rồi.

Mặc kệ có phải là dị năng giả hay không, chỉ cần bị tang thi cào hoặc cắn qua, nhất định sẽ biến thành tang thi, chỉ là thời gian mỗi người có khác biệt, mà cô ta từ trước đến giờ đều che giấu việc bản thân có thể trị khỏi bệnh độc.

Bởi vì cô ta hiểu, một người sở hữu được năng lực loại bỏ virus tang thi, đối với thời đại mạt thế này, có bao nhiêu lớn dụ hoặc?

Nếu như lộ ra, thì chờ đợi cô ta, nhất định chính là viện nghiên cứu.

Cho nên Đồng Hiểu Hiểu muốn chạy trốn.

Nhưng thẳng đến ba ngày sau đó, khi tang thi triều rút lui, Đồng Hiểu Hiểu cũng không thể chạy được, lập tức bị đưa vào viện nghiên cứu.

Ngày thứ hai sau khi tang thi triều bắt đầu, Lăng Sơ Nam ra mặt trợ giúp đội ngũ chống trả tang thi.

Ngay từ lúc đội ngũ của Tằng Vô Nhạc tiến vào căn cứ, Lăng Sơ Nam đã vô cùng nổi danh, đó là bở vì cấp bậc dị năng cảu cậu so với người mạnh nhất căn cứ hiện thời còn cao hơn hẳn một bậc. Bất quá bởi vì cậu chưa từng tham gia bất kì nhiệm vụ nào, vẫn luôn đóng vai thiếu niên được nuôi dưỡng, cho nên mọi người một lần nữa cho rằng cậu vốn dĩ chỉ là một bình hoa, vì thế cậu cứ như vậy trở thành bình hoa nổi tiếng nhất căn cứ,

Lăng Sơ Nam xuất hiện là lúc căn cứ rơi vào tình trạng sắp hỏng mất, cậu giống như chúa cứu thế, xuất hiện đúng thời điểm tuyệt vọng, từng mảnh băng giống nhau che trời lấp đất xuất hiện, nhanh chóng kết thúc vô số tang thi, đem áp lực của mọi người giảm hơn nửa, cuối cùng bảo vệ thành công cổng thành.

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 95%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Nữ chủ đã bị chính tay nam chủ đưa vào viện nghiên cứu, quan hệ qua lại giữa hai người bọn họ đương nhiên không thể xảy ra, uy hiếp của nam chủ đối với cậu cũng không còn nữa, như vậy 5% nghịch tập còn lại là như thế nào?

Lăng Sơ Nam nhíu mày, lấy năng lực của cậu hiện tại, không có khả năng không thể sống đến lúc mạt thế kết thúc, đến tột cùng là cậu đã để sót điều gì?

Tằng Vô Nhạc trở về là sau tang thi triều một tuần, đội ngũ cũng thiếu mất mười mấy người, ai nấy cũng đều chật vật bất kham, nghe nói là gặp được tang thi cao cấp. Sau khi dàn xếp thuộc hạ cẩn thận, Tằng Vô Nhạc liền đem một viên tinh hạch trong suốt đặt vào lòng bàn tay của Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối! Gả cho anh có được không?"

Lăng Sơ Nam cái gì cũng không nói, chỉ là yên lặng nhận lấy viên tinh hạch kia, Tằng Vô Nhạc có chút thất vọng, bất quá cuối cùng y cũng chỉ xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam, thấp giọng thở dài.

Lần nữa nhận được nhiệm vụ, Lăng Sơ Nam cũng đi theo.

Ngay lúc bọn họ giải quyết con tang thi cuối cùng, 098 đột nhiên lên tiếng.

"Ký chủ! Cẩn thận!"

Lăng Sơ Nam đang định né tránh, đã bị Tằng Vô Nhạc kéo ra phía sau lưng bảo hộ.

Cùng lúc đó, một đạo băng tiễn và một quả cầu điện đồng thời bắn ra ngoài, theo một tiếng kinh hô ngắn ngủi đau đớn, trên thân cây cách đây không xa rơi xuống một cô gái tóc ngắn. Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng ý thức được, cái mà cậu bỏ qua chính là người nhiều lần muốn hại chết nữ chủ, cũng là kẻ thầm thích nam chủ.

"Gi á trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 100%, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ còn ba giờ đồng hồ lưu lại."

"Đại thúc?"

Lăng Sơ Nam lúc này mới phát hiện, người đàn ông trước mặt mình có chút không thích hợp, y thế nhưng cơ hồ đều đem toàn bộ trọng lượng đè lên người cậu, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh ngọt thuộc về y.

Lăng Sơ Nam xoay người Tằng Vô Nhạc lại, ngẩng đầu liền phát hiện sắc mặt của người đàn ông vô cùng khó coi, sắc mặt trắng bệch, lúc này cậu mới thấy, trước ngực của y bị khoét một lỗ.

Tằng Vô Nhạc ôm lấy Lăng Sơ Nam, cố hết sức mới nói được.

"Bảo bối! Anh không sao cả."

Nhìn miệng vết thương không ngừng đổ máu, cổ họng Lăng Sơ Nam có chút khô khốc.

"098! Vì sao vết thương của y không khôi phuc?"

098:"Xin lỗi ký chủ! Tuy rằng Tằng Vô Nhạc sở hữu thể chất đặc thù, nhưng trái tim của y vẫn thuộc về phạm trù nhân loại bình thường, không có khả năng tái sinh."

Lăng Sơ Nam ôm Tằng Vô Nhạc tiến vào không gian. Bọn thuộc hạ nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy đến xem xét, nhưng chỉ thấy được một thi thể phía dưới gốc cây và một vệt máu lớn.

"Tại sao linh tuyền lại không có hiệu quả?"

Nhìn vết thương không ngừng chảy máu của Tằng Vô Nhạc, rốt cuộc Lăng Sơ Nam cũng lộ ra biểu tình hoảng loạn.

098:"Ký chủ! Xin hãy bình tĩnh!"

"Có thuốc trị thương nào khác hay không?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Thưa ký chủ! Không có." 098 tiếp tục nói. " Y sẽ chết."

Lăng Sơ Nam nhẹ nhàng đặt Tằng Vô Nhạc xuống thảm cỏ trong không gian, đem nửa người trên của y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Đại thúc?"

Tằng Vô Nhạc không có trả lời, chỉ là hơi thở ngày càng mỏng manh, Lăng Sơ Nam lẳng lặng nhìn y trong chốc lát, sau đó cúi đầu hôn hôn đôi môi y, rồi lại liếm liếm vết máu bên ngực y, thật ngọt.

098 nhắc nhở nói:"Ký chủ! Xin hãy nhớ kỹ, không được sinh ra tình cảm đổi với nhân vật nhiệm vụ."

Lăng Sơ Nam không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tằng Vô Nhạc, thẳng đến khi xác định người trong ngực đã không còn sự sống, cậu mới chậm rãi đứng dậy, đặt y vào trong linh tuyền.

Sau khi làm xong tất cả, Lăng Sơ Nam nhìn trời, chơp chớp mắt, nói.

"Ta biết!"

--------------------

Editor:

Vậy là kết thúc thế giới thứ nhất ròi, mọi người đoán xem Lăng thụ với Tằng công là tình cảm gì?

Sẽ sớm ra chương mới. :3 Xiexie.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK