Mỗi ngày hai người đều nắm tay nhau tản bộ ở bờ biển, ngồi trên tảng đá lớn nhìn phương xa. Mỗi ngày, ngắm thủy triều lên rồi lại rút, ôm hôn nửa kia của mình khi mặt trời ngả về tây. Quách Tuệ Thiến không hề phàn nàn về việc hai người làm chuyện đó mỗi ngày, rất có khuynh hướng từ vợ biến thành dâm phụ, nhưng Lý Phàm lại rất vui vì chuyện này.
Hai người làm từ trong nhà ra ngoài phòng, lại từ ngoài phòng làm trong nhà tắm, mỗi ngày trải qua cuộc sống dâm loạn.
Nghỉ ngơi ở đó gần một tháng, Lý Phàm cũng phải đi làm rồi, thế là hai người trở về nhà. Chị có hơi tiếc nuối, Lý Phàm đáp ứng, chỉ cần có thời gian hai người sẽ quay lại chỗ này.
Trở về nhà, hai người lại giống như bình thường. Lý Phàm mỗi ngày ra ngoài làm việc, Quách Tuệ Thiến ở nhà toàn tâm toàn ý làm một người vợ. Cứ như vậy, qua một năm, Quan Tâm Nguyệt đi du học, trong nhà chỉ còn lại có hai người, thế là, hai người càng không kiêng sợ điên cuồng ân ái.
Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ đi qua như vậy, nhưng một lần ngoài ý muốn chị té xỉu, khiến Lý Phàm lo lắng không thôi. Lúc ấy anh vừa tắm xong đi ra ngoài thì thấy chị té xỉu trên đất, thế là nhanh chóng đưa chị đến bệnh viện, qua một loạt kiểm tra mới biết thì ra là chị mang thai.
Lý Phàm ngồi trước giường chị, nắm tay chị trong lòng bàn tay của mình.
"Ngô". Quách Tuệ Thiến mơ màng mở mắt.
"Vợ ơi, em tỉnh rồi?" Anh vội vàng đứng dậy, xem xét tình trạng của chị.
"Uh, nơi này là nơi nào, em xảy ra chuyện gì?", đầu chị hơi đau.
"Nơi này là bệnh viện, em té xỉu, bây giờ em thấy sao?" Anh ngồi phía sau chị, ôm chị vào lòng.
"Uh, sao lại đột nhiên té xỉu vậy?" chị nhớ lúc ấy đang làm mấy món ăn mà.
Anh nắm lấy hai tay chị, ôn nhu phủ lên bụng chị, nói: "Đều là do bảo bối quá nghịch ngợm rồi "
"!" Ý gì đây? Chị quay đầu lại không hiểu gì nhìn Lý Phàm."Bảo bối, trong bụng của em đang có cục cưng của chúng ta", Lý Phàm hôn lên vành tai chị.
"Em mang thai sao?" Bốn mươi tuổi còn có thể mang thai?". Không sai, đã hơn hai tháng rồi, thế mà em cũng không phát hiện ra. Haiz, vừa nghĩ tới đêm nào chúng ta cũng làm kịch liệt như vậy mà sợ, thật may quá, may quá", anh dịu dàng xoa bụng chị.
"Em, nhưng em đã bốn mươi tuổi rồi".
"Vợ ơi, ban đầu anh cũng đã nói, chỉ cần kinh nguyệt bình thường, là sẽ mang thai"
Chị nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của mình, nghĩ đến ở trong đó đangcó một sinh mạng nhỏ, thật sự rất vui.
Nhìn người phụ nữ trước mắt phát ra vầng hào quang tình thương của mẹ, Lý Phàm cảm động ôm chị vào trong ngực, như trân bảo.
Quách Tuệ Thiến ở lại bệnh viện một ngày, bởi vì bốn mươi tuổi được xem là sản phụ lớn tuổi rồi, nếu như chăm sóc không chu toàn sản phụ và đứa bé đều có thể gặp nguy hiểm. Từ bệnh viện ra mua chút ít thuốc bổ lại thêm lời khuyên của bác sĩ, hai người trở về nhà. Lý Phàm xin nghỉ ở bệnh viện, toàn tâm toàn ý chăm sóc bà xã đang mang thai. Vốn Quách Tuệ Thiến muốn mấy tháng nữa anh hãy xin phép, dù sao vẫn còn sớm. Nhưng Lý Phàm không đồng ý, anh nói muốn ở cạnh vợ yêu mỗi ngày.
Quan Tâm Nguyệt biết mẹ mang thai, cũng rất cao hứng, thủ thỉ nói muốn có một em trai, hai người đùa bảo nếu là em gái thì sao, Quan Tâm Nguyệt lại nói, ba nhỏ thêm chút sức, lại làm thêm một em trai, Lý Phàm cười đáp ứng rồi cúp điện thoại, Quách Tuệ Thiến nhưng đỏ mặt không thèm để ý tới anh.