Bastien ngồi đằng sau tay lái của chiếc xe du lịch (*ES: the van. Chiếc xe này là chiếc 7 chỗ, tương tự như Innova ở VN) và liếc nhìn gương mặt của mẹ anh trong gương chiếu hậu. Nét mặt của bà phản chiếu vẻ lo lắng và quan tâm đã thể hiện trong giọng nói của bà, cũng chính là sự lo lắng và quan tâm mà chính bản thân anh cũng đang phải chịu. Bastien dường như đã rất phân vân khi để cho em trai mình đi tới nhà của tên Norman “Pudge” Renberger một mình. Etienne đã rất lạnh lùng và giận dữ, anh sợ những gì mà Etienne có thể làm. Nhưng đó là vấn đề của chính Etienne. Đó là người phụ nữ và cũng là trận chiến của cậu ấy, và cuối cùng, Bastien đã quyết định để cho Etienne tự giải quyết điều đó … cho đến khi cậu ấy chứng minh rằng cậu ấy không thể làm được.
“Sao lại lâu thế nhỉ,” Lucern nói từ ghế ngồi hành khách đằng trước của mình. “Đừng quên rằng cậu ấy phải — Cái gì thế?”
Bastien liếc nhìn lại phía ngôi nhà vừa kịp lúc nhìn thấy một người phụ nữ già chạy vội ra ngoài. Thấp, tóc hoa râm và có vẻ dịu dàng, bà ta ôm một đống gì đó đầy lông trong tay. Họ yên lặng quan sát khi người phụ nữ chạy ngang qua sân nhà và lao vào ngôi nhà bên cạnh.
“Điều đó chẳng hay ho tí nào,” Marguerite nói ra cái ý nghĩ mà mọi người đều đang nghĩ tới. Họ đã mong rằng Pudge giữ Rachel ở đây nhưng lại không lường trước được rằng cũng có một người khác nữa ở trong ngôi nhà. Bây giờ họ không biết phải nghĩ điều gì. Người phụ nữ đã làm gì ở đó? Liệu bà ta có nhìn thấy Etienne không? Hoặc là Rachel? Bà ta đã chạy trốn như thể tất cả quỷ dữ của địa ngục đuổi đến chân bà ta vậy.
“Có lẽ hai con nên đi vào và xem xem liệu Etienne có cần sự giúp đỡ nào không.” Người mẹ trông có vẻ rất lo lắng.
Bastien trao đổi một cái nhìn với Lucern, đọc thấy sự không chắc chắn trong tâm trí của anh trai. Không ai trong số họ chắc chắn về việc họ có nên can thiệp vào hay không. Etienne sẽ không cảm ơn họ nếu như cậu ấy kiểm soát được mọi việc. Cậu ấy thường không nói nhiều, nhưng rõ ràng là việc cậu ấy là người đầu tiên tìm thấy và giải cứu Rachel là điều rất quan trọng, chưa cần đề cập đến việc cậu ấy phải giải quyết gã đàn ông đã làm cho cuộc sống của cậu ta trở thành địa ngục như thế.
“Tại sao chúng ta không để cho cậu ấy thêm vài phút nữa nhỉ?” Lucern cuối cùng cũng đề nghị và Bastien gật đầu tán thành. Họ ngồi trong yên lặng khi chuyển sự chú ý tới ngôi nhà. Đó là một sự đợi chờ ngắn mà căng thẳng. Ba người họ ngồi bất động nơi chỗ của mình và trao đổi những cái nhìn thận trọng khi họ nghe thấy tiếng rền rĩ của tiếng còi báo động đang tới gần. Họ vẫn ngồi như thế khi tiếng còi lại gần hơn. Đây là một thành phố lớn, chiếc xe có thể là của cảnh sát hoặc của đội cứu hỏa, nó có thể hướng đến bất kỳ đâu.
Tuy nhiên Bastien và Lucern vẫn cầm tay nắm cửa khi một chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở con phố mà họ đang ngồi chờ.
“Chờ đã,” Marguerite quát, làm hai người họ dừng lại. Những người anh em vẫn ngồi tại chỗ của mình nhưng lại mở cánh cửa sổ ra khi cảnh sát chạy xe vào lối đi của ngôi nhà cạnh nhà Pudge__ngôi nhà mà người phụ nữ lúc nãy đã lao vào. Bà ta bây giờ đã chạy ra ngoài, vẫn đang ôm chặt cái đống nhỏ và đầy lông nơi lồng ngực mình khi bà ta chạy tới chiếc xe tuần tra. Có hai nhân viên cảnh sát trong chiếc xe, một người thấp và tóc vàng hoe, người kia thì lại cao và tóc sẫm màu. Nhân viên có mái tóc sẫm màu là người gần họ nhất và là người mà người phụ nữ chạy đến khi anh ta vừa ra khỏi bánh xe quay và gõ cánh cửa đóng kín.
“Hắn ta điên rồi!” bà ta kêu thét lên. “Hắn ta nghĩ rằng hắn là một ma cà rồng! Hắn ta muốn ăn con Muffin của tôi!”
“Anh chắc chắn rằng Muffin của bà ta là cái vật tròn tròn đầy lông mà bà ta đang ôm trên người,” Lucern nói với một vẻ hài hước khô khan làm cho Bastien cười tươi và xua tan cảm giác căng thẳng đã bám lấy anh từ nãy giờ.
“Ai bị điên rồi cơ, thưa bà?” Họ nghe thấy tiếng nhân viên tóc vàng hỏi khi anh ta đi vòng qua chiếc xe hơi để nhập hội với hai người.
“Norman. Gã hàng xóm cạnh nhà tôi.” Bà ta chỉ về phía ngôi nhà mà Etienne đã biến mất vào trong đó. “Hắn ta bắt giữ một cô gái trẻ tội nghiệp và trói cô ấy ở trong đó. Tôi nghĩ rằng đó chính là cô gái ở bản tin, là nhân viên của bệnh viện mà đã bị mất tích vào hai tuần trước. Cô ấy trông thật nhợt nhạt và trông không ổn tí nào cả. Hắn ta rõ ràng đã bỏ đói cô. Hắn ta đang cố gắng bắt cô ấy phải ăn con chó nhỏ của tôi.”
“Con chó của bà ư?” nhân viên có mái tóc sẫm màu hỏi với vẻ ghê tởm.
“Con Muffin của tôi.” Bà ta nâng nhẹ cánh tay lên, sau đó âu yếm con chó nhỏ đang rung lên trong cánh tay mình.”
“Điều đó xảy ra trước hay sau khi hắn ta muốn tự mình ăn con Muffin của bà?” chàng trai tóc vàng hỏi với một vẻ chế nhạo làm Bastien thoáng cau mày. Rõ ràng là ít nhất có một chàng trai nghĩ rằng người phụ nữ này bị gàn dở. Và rõ ràng là, không chỉ có anh nhận ra điều đó. Người phụ nữ nheo mắt lại nhìn người nhân viên cảnh sát giống như một giáo viên cấp một phát hiện kẻ gây rắc rối ở trong lớp của mình.
“Đừng có cười nhạo ta, chàng trai trẻ ạ. Tôi không phải là bà già ngớ ngẩn gàn dở đâu. Đang có hai người ở trong ngôi nhà đó bây giờ và họ đang gặp nguy hiểm đấy.”
“Hai người ư?” chàng trai thứ hai hỏi.
“Đúng thế. Cô gái tóc đỏ ở trên báo và một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đã vào giải cứu tôi và Muffin và nói tôi gọi cho các anh đấy.”
Những nhân viên liếc nhìn vào ngôi nhà của Renberger, sau đó quay lại.
“Tại sao họ không ra ngoài với bà?” chàng trai tóc vàng hỏi.
“Tôi vừa mới được cởi trói. Anh ấy chỉ có thể cởi trói cho tôi, còn cô gái thì bị xích vào một chiếc quan tài.”
“Một chiếc quan tài?”
“Tôi đã nói với các anh rồi, hắn ta nghĩ mình là một ma cà rồng,” bà giải thích với một vẻ cáu tiết. “Hắn ta điên khùng rồi! Bây giờ hãy dừng việc lãng phí thời gian ở đây đi. Hãy đến và giúp chàng trai trẻ giải cứu cô gái. Đó là nhiệm vụ của các anh.”
Khi hai nhân viên cảnh sát vẫn còn đang lưỡng lự, rõ ràng không biết phải làm gì trước lời thỉnh cầu của người phụ nữ này, bà ta phát ra một âm thanh căm phẫn và hướng về phía ngôi nhà. “Tốt lắm. Tôi sẽ đi giải cứu chàng trai trẻ đó và đưa anh ta ra ngoài … nếu anh ta chưa bị tên Norman độc ác đó phát hiện và giết chết.”
Bà ta chạy ra khỏi sân vườn và băng qua nhà Norman trước khi mấy nhân viên cảnh sát bừng tỉnh lại và vội và chạy theo. Người phụ nữ nhỏ bé thực sự có thể xông vào khi bà ấy quyết tâm. Bà hướng tới hành lang và bước vào ngôi nhà trước khi họ đuổi kịp bà.
“Biến đổi tôi đi.”
Rachel xoay người một chút để nhìn qua bờ vai Etienne về phía Pudge. Sau phút im lặng căng thẳng trôi qua kể từ khi hắn ta lại xuất hiện với cái nỏ trên tay, đấy thực sự không phải những lời mà cô muốn nghe.
“Thôi nào,” Pudge rền rĩ khi cả Etienne và Rachel nhìn chằm chằm một cách vô hồn vào hắn ta. “Tại sao chỉ có hai người được hưởng niềm vui đó chứ? Biến đổi tôi đi. Làm ơn?”
Etienne liếc nhìn sang Rachel, dường như đang muốn hỏi cô liệu rằng yêu cầu của Pudge có phải là thật hay không.
“Biến đổi tôi và tôi sẽ để cho mấy người yên nghỉ,” Pudge hứa.
“Yên nghỉ ư?” Etienne ngạc nhiên hỏi lại.
“Ma cà rồng luôn luôn muốn yên nghỉ mà,” Norman nói với vẻ long trọng, sau đó cau mày. “Ồ, hầu như họ đều thế. Ở trong những bộ phim, một khi họ đã bị chém, họ cầu mong được thanh thản. Thỉnh thoảng họ thậm chí còn cảm ơn cả những kẻ đã ra tay với mình. Ngoại trừ Dracula. Tôi không nghĩ rằng hắn ta muốn hòa bình, nhưng hắn ta lại được trường tồn mãi mãi.” Pudge tò mò liếc nhìn Etienne. “Đã bao giờ cậu gặp Dracula chưa?”
“Pudge, anh có hiểu sự khác nhau giữa tiểu thuyết và thực tế không hả?” Etienne hỏi.
“Tất nhiên là tôi biết chứ,” hắn ta nói với một vẻ mặt giận dữ. Sau đó hắn ta tiếp tục một cách nôn nóng, “Hãy biến đổi tôi trước đã, và sau đó tôi sẽ để các người được yên nghỉ.”
Etienne cười nhạt. “Anh có nghĩ đến cái điều mà anh đề nghị không? Anh đang muốn tôi giúp anh có được một cuộc sống vĩnh cửu … và đổi lại anh sẽ kết liễu cuộc sống của tôi? Nàyyyyyyy. Anh muốn một cuộc đời vĩnh cửu. Vậy thì cái quái gì đã làm anh nghĩ rằng tôi không muốn chứ?”
“Ồ, thôi nào. Cho đến giờ có lẽ cậu cũng đã mệt mỏi rồi. Cậu đã bao nhiêu tuổi? Năm, hay là sáu trăm tuổi rồi?” hắn ta đoán. “Cậu chắc chắn phải rất già rồi. Tôi đã tra tên dòng họ Argeneau và nó đã tồn tại từ rất lâu đời rồi. Có một sự chỉ dẫn về Lucern Argeneau có từ thời trung cổ, và đó là anh trai của cậu, đúng không? Có một quý bà Marguerite kết hôn với một gã Claude nào đó nữa. Và tôi biết rằng đó là mẹ và cha của cậu.”
Rachel để ý rằng Etienne đang giật mình thảng thốt. Rõ ràng là, anh đã không ngờ rằng Pudge đã tiến hành điều tra về gia đình anh. Anh thực sự đã không quan tâm về điều đó, hoặc về khả năng rằng giờ đây gia đình anh cũng đã trở thành mục tiêu của hắn ta. Cô lắc đầu đầy chán ghét. Phiền muộn và ngu ngốc bởi đã lôi gia đình Etienne vào việc này.
Etienne là người dễ gần như trước nay anh vẫn vậy, nhưng anh cũng có một bản năng bảo vệ và điều này đang được thể hiện ra trước. Gương mặt thường tươi cười của anh trở nên lạnh lùng, khó đoán.
Etienne di chuyển nhanh nhất mà anh có thể ngang qua căn phòng và chộp lấy cổ họng Pudge trong một nháy mắt__quá nhanh để Pudge có thể ngăn anh lại với cái nỏ của hắn ta. Nó thực sự đã được vung xuống khi hắn ta làm rơi nó, nhưng lại đụng phải bức tường mà không gây hề hấn gì cho anh. Rachel thấy Pudge thò tay vào túi quần jean màu đen của hắn nhưng lại không hiểu ý nghĩa của hành động ấy. Cô không nhận thấy rắc rối đang đến cho đến khi hắn ta lấy ra một chiếc điều khiển từ xa và nhấn vào một vài nút. Các bóng đèn ngay lập tức bị nổ tung trong căn phòng khi tiếng kêu vù vù ngập tràn trong không khí.
Rachel há hốc trước ngọn đèn nóng cháy sáng rực đang đổ xuống người cô, sau đó đầu cô nghiêng sang một bên khi tiếng kêu vù vù được giải thích bởi một cây thánh giá khổng lồ trượt xuống khỏi hốc tường và lủng lẳng trong gian phòng như một quả lắc.
Ánh mắt cô gắn chặt vào Etienne và nhìn thấy anh cũng đủ hoảng hốt bởi vụ nổ bất ngờ của những chiếc đèn cũng như âm thanh khiến anh kinh ngạc. Nhưng anh lại không nhìn thấy cây thánh giá sáu phút đang đâm sầm vào mình.
Rachel khóc thét lên để cảnh báo anh, nhưng đã quá trễ, điều đó chỉ có thể làm anh xoay người lại cái vật thể to lớn vừa kịp lúc nhận một cú giáng chết người vào trán. Cô lại gào khóc khi anh bị ngã nhào ra phía sau và đổ ầm xuống một cách đau đớn. Cô vội chạy lại phía anh, nhưng sau đó lại đổi hướng và thay vào đó chạy về phía Pudge khi cô thấy hắn ta định làm gì lúc này. Cái khoảnh khắc mà Etienne gục ngã. Pudge đã cúi xuống để tháo cái nỏ ra. Hắn ta đã lôi ra một cái cọc mới từ trong túi của mình.
Bất chấp tốc độ của cô, Pudge đã tháo hết vũ khí xuống trước lúc cô bắt kịp hắn. Lưng hắn ta quay về phía cô, hắn ta không nhìn thấy cô đang đến gần, và cô tận dụng điều đó và nhảy lên lưng hắn. Hắn ta vươn thẳng người dậy với một tiếng hét inh tai và nỗ lực để ném cô xuống, nhưng Rachel lại bám chặt như một chú khỉ khi cơn giận dữ đang trút xuống người cô. Với một cánh tay vòng qua tay và qua ngực hắn, cô quấn cánh tay kia quanh cổ hắn và chộp lấy quai hàm hắn ta. Rachel thậm chí còn không nghĩ rằng cô đã vặn đầu hắn sang một bên. Đó thuần túy là bản năng động vật đã khiến cô làm như vậy, và cúi thấp đầu cô xuống cổ hắn với ý định cắn hắn ta một miếng và hút cạn kiệt máu của hắn ta.
“Đứng im!”
Rachel nghe thấy tiếng thét và nhanh chóng rút miệng mình ra khỏi cổ của Pudge mà không hút một tí máu nào. Đầu cô đau điếng khi Pudge dời bước lên tầng, chiếc nỏ đung đưa một cách dọa dẫm. Ánh mắt cô mở rộng một cách kinh ngạc trước cảnh hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước căn hầm, vũ khí đã được rút ra và chĩa về phía cô. Sau đó chiếc nỏ bị hạ xuống.
“Ồ,” Rachel thở ra khi những nhân viên cảnh sát cố gắng nhảy lên để tránh đường đạn được bắn ra. Có một tiếng nguyền rủa, theo sau là một tiếng uỳnh uỵch khi chàng trai tóc vàng bị bắn trúng. Lúc đầu cô nghĩ chàng trai ấy đã bị đầu đạn găm vào cánh tay, nhưng khi anh ta bắt đầu giật mạnh nó, cô thấy rằng đường đạn đã bị trượt khỏi da thịt và xương và chỉ găm vào ống tay áo của anh ta, mà bây giờ đây đã bị găm vào tường.
Rachel vẫn còn há hốc trước gã đàn ông đang vật lộn đó thì Etienne đột nhiên chuyển động. Anh ấy đứng ở phía cô, giải cứu cô khỏi gã Pudge và kéo cô ra khỏi đám lửa trước khi cô nhận thức được rằng mình cần phải rời khỏi đây.
Nhân viên tóc sẫm màu giữ khẩu súng nhắm vào Pudge, nhưng ánh nhìn của anh ta vẫn hướng về phía nhân viên tóc vàng đang vùng vẫy để giải thoát chính mình. Điều đó giúp Pudge có cơ hội để vồ lấy một cái cọc khác từ túi quần sau và nạp lại vũ khí.
Pudge vừa mới xong việc khóa cái cọc vào chỗ và xoay nó hướng về Rachel và Etienne thì người nhân viên bị bẫy cũng đã xoay xở để kéo ống tay áo ra. Sau đó hai người nhân viên lập tức tách xa nhau ra, cả hai đều hướng vũ khí về phía Pudge.
“Thả nó xuống! Thả vũ khí xuống, anh bạn! Hãy thả nó xuống ngay!” chàng trai tóc vàng hét lên. Anh ta có vẻ đang rất giận dữ. Có lẽ bực mình thì đúng hơn, Rachel nghĩ, khi Etienne xoay cô lại phía sau anh và đứng như một bức tường gạch giữa cô và chiếc cọc mà Pudge nhắm về phía họ.
Cô thực sự cảm động trước sự lo lắng hiển nhiên trong hành động của anh, nhưng điều đó lại làm cô rất khó quan sát những gì đang diễn ra. Rachel quyết định cúi người xuống và nhìn qua anh. Cô gần như cảm thấy tiếc nuối khi cô nhận thấy phản ứng của Pudge khi hắn biết mình là mục tiêu của cơn giận dữ của người cảnh sát.
Anh ta nhìn họ chằm chằm với một vẻ sợ hãi rõ rệt, mắt anh ta mở rộng và há hốc mồm kinh ngạc. Anh ta rõ là không trông chờ vào điều này.
“Thôi nào, anh bạn. Hãy bỏ vũ khí xuống,” người nhân viên tóc sẫm màu đề nghị với một giọng phỉnh nịnh. “Chúng tôi không muốn phải bắn anh … nhưng chúng tôi sẽ.”
“Tôi ư?” Hắn ta nhìn chằm chằm vào họ một cách đầy kinh ngạc. “Bắn tôi? Ở đây tôi là người tốt. Tôi cũng giống như Van Helsing*! Phải là bọn họ mới là người các anh cần chứ. Chúng là những con ma cà rồng!”
Rachel bắt gặp cái liếc nhìn của hai nhân viên cảnh sát trao đổi nhau và biết rằng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp. Họ chả để ý những chuyện có vẻ vô lý đối với mình.
Tuy nhiên, cô không thể ngừng nghĩ về việc nếu như họ xuất hiện muộn hơn một lúc và cô đã kịp cắn ngập răng của mình vào cổ Pudge như cô đã định làm thế, tất cả viễn cảnh ấy có lẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Liếc nhìn Etienne, cô nghĩ rằng anh cũng có những ý nghĩ giống mình.
“Thật đấy!” Pudge kêu eng éc như một con lợn. “Chúng là ma cà rồng. Cả hai đứa nó.”
Hai nhân viên cảnh sát liếc nhìn về hướng Rachel và Etienne . Cả hai người sau đó quay đi, nhưng viên cảnh sát bị ghim vào tường lúc nãy bất chợt dừng lại và ném cái nhìn chằm chằm ra sau. Rachel cảm thấy bản thân mình trở nên đông cứng trước biểu hiện nhận ra cô trên gương mặt của người nhân viên tóc vàng.
“Bác sỹ Garrett? Bác sỹ Rachel Garrett phải không?” người nhân viên hỏi. “Đúng là cô mà.”
Rachel gật đầu thận trọng nhưng lại không có cơ hội để nói một lời nào. Pudge nhảy xổ vào giữa, giọng nói kích động. “Đúng. Đúng là cô ta. Cô ta đang làm việc trong nhà xác vào ca đêm thì tôi vào và kết liễu hắn ta.” Pudge hướng cái nỏ một cách man dại về phía Etienne, làm cho Rachel chùn bước. Cái nỏ đã một lần tình cờ giáng xuống người anh thì giờ cũng có thể lặp lại điều ấy. “Cô ta nhảy ra cản đường lúc tôi chém đầu hắn và tôi vô tình chém rìu phải cô ta. Tôi chém trúng vào ngực. Đáng lý ra cô ta đã chết, nhưng hắn ta biến đổi cô. Bây giờ cả hai đứa nó đều là ma cà rồng,” hắn ta giải thích, dường như đã điên dại hoàn toàn. “Cả hai đều là những kẻ hút máu không hồn, mãi mãi đi lang thang trong đêm để hút máu người.”
Rachel cắn chặt môi, gần như xấu hổ với người đàn ông. Tất cả những gì hắn ta nói đều đúng, tất nhiên. Ồ, ngoại trừ việc không có tâm hồn. Nhưng thực tế, trí khôn của hắn ta để đâu rồi chứ? Chắc chắn hắn phải nhận ra rằng không một ai sẽ tin hắn. Cô thực sự không quá ngạc nhiên khi những nhân viên cảnh sát bắt đầu dịu lại và tiếp cận Pudge theo một cách thức thận trọng hơn.
“Được rồi, anh bạn,” người nhân viên tóc sẫm nói. “Chúng tôi đã biết điều đó. Họ là ma cà rồng và anh là một gã đàn ông tốt. Nhưng bây giờ chúng tôi ở đây rồi. Anh đã được an toàn. Vì thế hãy bỏ vũ khí xuống và giờ tay lên, được chứ?”
Pudge cau mày, ánh nhìn của hắn ta chuyển từ thứ vũ khí, sang người cảnh sát, Rachel và Etienne. “Nhưng còn bọn chúng thì sao? Anh nên chĩa mũi súng vào chúng ấy,” hắn ta cuối cùng nói.
“Ồ, bây giờ,” nhân viên tóc vàng nói giọng kéo dài, “Súng không có công hiệu đối với ma cà rồng, phải không nào? Nhưng tôi chắc rằng họ sẽ đi theo một cách hợp tác thôi.” Anh ta liếc nhìn Rachel và Etienne, “Phải không?”
Cả hai người đều gật đầu.
“Thấy chưa?” người nhân viên thứ nhất nói một cách dịu dàng. Họ đã biết là họ bị bắt. Bây giờ anh chỉ cần bỏ vũ khí của mình xuống là được, anh bạn.”
Khi Pudge còn đang lưỡng lự, người nhân viên thứ hai thêm vào, “Chúng tôi đã không chuẩn bị cho một cuộc gọi như thế này. Anh cũng biết đó, ma cà rồng thì không có nhiều ở trên mặt đất thời buổi này. Chúng tôi không được trang bị một cách kỹ càng. Thế nên sao anh không đưa cho chúng tôi vũ khí của mình để chúng tôi có thể coi sóc bọn họ nhỉ?”
“Ồ, phải rồi, phải rồi.” Pudge trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn. “Các anh cũng nên được trang bị chứ.” Hắn ta bắt đầu di chuyển từng bước tới phòng làm việc gần nhất, cẩn thận để vẫn hướng cái nỏ về phía Rachel và Etienne. “Tôi có rất nhiều vũ khí ở phía sau. Các anh có thể giữ chúng chĩa thẳng vào bọn họ khi tôi đi lấy thêm. Tôi có nước thánh, những cây thánh giá, và rất nhiều cọc nữa. Tôi sẽ đi lấy chúng trong khi các anh trông chừng bọn họ.”
“Ý nghĩ hay đấy,” chàng trai tóc vàng đồng ý nói. Hạ thấp khẩu súng xuống và giơ cánh tay không để nhận chiếc nỏ.
“Nhớ giữ chúng luôn hướng về bọn họ đấy,” Pudge cảnh báo khi hắn ta chuyền lại chiếc nỏ. “Bọn họ cực kỳ nhanh, các anh cũng biết đấy. Và cực kỳ mạnh nữa. Tôi__Này!”
Ngay giây phút thứ vũ khí được chuyền tay, người nhân viên cảnh sát đã ném chiếc nỏ sang một bên và nâng khẩu súng lên chĩa về phía Pudge. Phớt lờ biểu hiện bị tổn thương của hắn ta, nhân viên cảnh sát ra hiệu. “Đứng áp mặt vào tường. Thôi nào, đứng áp mặt vào tường và dạng chân ra.”
“Nhưng mà__” Kháng cự của Pudge đã bị chặn đứng bởi người nhân viên thứ hai khi anh ta nhanh chóng lao về phía trước và dùng cánh tay giữ hắn ta lại.
“Dạng người ra,” nhân viên tóc sẫm màu quát lên, tất cả những dấu hiệu phỉnh phờ lúc nãy đã biến mất. Anh ta chĩa mũi súng vào Pudge trong khi đồng nghiệp của anh xé toạc tấm áo choàng ra khỏi người Pudge và tiến đến để lục soát hắn ta. Gã điên này có một đôi cọc ở túi sau quần jean mà người nhân viên đã lấy đi.
Rachel và Etienne im lặng quan sát khi gã Pudge chống đối bị đấm thụi và bị dẫn lên tầng trên. Hắn ta vẫn còn lảm nhảm về việc họ là những con mà cà rồng không hồn và hắn ta là người hùng trong vụ việc này và rằng họ đang mắc một sai lầm nghiêm trọng.
“Ồ,” người nhân viên cảnh sát bị ghim chặt vào tường lúc nãy nói khi đồng nghiệp của anh khuất dần trên cầu thang cùng với Pudge. Anh ta quay lại để xem xét Etienne và Rachel, sau đó sự tập trung của anh ta dừng ở Rachel. “Tôi cho rằng đây là nơi mà cô biến mất khỏi công việc một tuần trước phải không?”
Rachel liếc nhìn Etienne khi cô cảm thấy anh đang đứng chết trân bên cạnh cô. Cô biết những gì mà anh muốn cô nói bây giờ. Anh và cả gia đình anh muốn cô buộc tội Pudge đã mang cô đến đây vào đêm đó vào hơn một tuần trước. Tuy vậy, điều đó lại không phải là sự thật và cô thực sự là một kẻ nói dối tồi. Cô ngập ngừng một chốc, cân nhắc những lựa chọn của mình. Gã đàn ông này đã bắt cóc cô. Cô chắc chắn đã không tới đây từ ngôi nhà của Etienne một cách sẵn lòng. Mặt khác, cô không thể giải thích được nơi mà cô đã ở trong tuần qua bởi vẫn còn những câu hỏi rất khó có thể trả lời được. Rachel quyết định sẽ trung thực nhưng lại nói nước đôi.
“Pudge đã bắt cóc tôi, đưa tôi đến đây, cô thừa nhận một cách nghiêm túc, và cảm thấy Etienne thở phào nhẹ nhõm sau lưng mình. Cô gần như đã muốn quay lại để hỏi anh vì sao anh lại cảm thấy hết căng thẳng, họ vẫn chưa thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng cô cũng cảm thấy chính mình nhẹ nhõm khi người nhân viên gật đầu.
“Hắn ta đưa cô đến đây như thế nào, thưa cô?”
Rachel ngập ngừng, sau đó nói, “Hắn ta đến nhà xác mặc một chiếc áo khoác quân đội bên ngoài chiếc áo lao động. Hắn ta có một cây súng trường và một cây rìu ở dưới chiếc áo và đang la hét những thứ gì đó về ma cà rồng và điều đó và …” Cô ngập ngừng và lại liếc nhìn về phía Etienne. Anh ấy dường như lại nín thở. Nuốt nước bọt, cô quay người lại và nói, “Tôi e rằng trí nhớ của tôi đã khá mập mờ sau chuyện này. Việc tiếp theo mà tôi có thể kể với anh là tôi thức dậy ở đây hôm nay và thấy rằng mình bị xích vào bức tường kia. Hắn ta vẫn cứ dông dài về những con ma cà rồng và những điều nhạt nhẽo, và dường như hắn ta rất quan tâm tới những trò game của Etienne.
“Trò game ư?” người cảnh sát liếc nhìn hai người một cách bối rối.
“Etienne là người thiết kế trò chơi Kẻ Khát Máu,” Rachel giải thích. “Đó là một trò chơi về ma cà rồng.”
“Ồ,” viên cảnh sát nói, nhưng dường như vẫn đang ngơ ngác. “Được rồi, hắn ta rất quan tâm đến trò game của anh,” anh ta nói với Etienne, sau đó chuyển ánh nhìn lại phía Rachel. “Nhưng nếu là như thế, tại sao hắn ta lại bắt cóc cô mà không phải là anh ta?”
“Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi,” Etienne bình tĩnh nói.
Rachel thêm vào, “Thực sự khá là rắc rối. Lúc nào hắn ta cũng cứ nghĩ rằng tôi là một ma cà rồng và Etienne cũng vậy, sau đó hắn ta còn nghĩ hắn ta cũng là một ma cà rồng hoặc là muốn trở thành như thế. Gã này dường như điên loạn mất rồi.”
“Vâng. Dường như mọi chuyện là thế,” chàng trai tóc vàng nói một cách khô khốc và lắc đầu. Sau đó anh ta nói với cô, “Tất cả cảnh sát trong thành phố đều đang tìm kiếm cô, thưa cô. Và cả hắn ta nữa.” anh ta ra hiệu về phía chiếc cầu thang trống. “Cô gái mà được cho là thay thế vị trí trợ lý của cô đã đến khi hắn ta đâm sầm vào nhà xác bệnh viện. Cô ấy đi tìm bảo vệ, nhưng họ lại đang giải quyết một vụ việc khác cùng lúc đó và đến văn phòng cô chậm trễ. Căn phòng đã hoàn toàn trống rỗng khi họ tới đó, và người ta cho rằng hắn ta đã mang cô theo.” Anh ta lắc đầu. “Cô ấy thực sự đã làm tốt việc mô tả hắn ta. Họ đã phác một bức vẽ về hắn và đưa nó vào tất cả chương trình bản tin. Tôi không biết tại sao không có một ai nhận ra gã này cả.
Rachel gật đầu nhưng vẫn lặng thinh, lo sợ sẽ khiến viên cảnh sát hỏi thêm những câu hỏi khác. May mắn thay, anh ta đã chuyển sự chú ý của mình vào Etienne và hỏi, “Anh đến đây bằng cách nào, thưa anh? Người hàng xóm nói rằng anh đã đến và giải cứu bà ta, nhưng có vẻ bà ấy không biết anh là ai.”
Etienne ngập ngừng, sau đó nói, “Tôi rất lo lắng cho Rachel kể từ lúc cô ấy biến mất. Tôi nhận ra Pudge_gã đàn ông này khi tôi đang đợi đèn giao thông trên đường. Hắn ta lái một chiếc xe tải. Tôi nhận ra hắn ta từ những bức hình ở trên bản tin và theo hắn ta tới đây,” anh nói dối một cách ôn tồn.
Etienne thực sự giỏi nói dối, Rachel thích thú để ý. Cô cho rằng điều đó không làm cô ngạc nhiên. Anh đã sống hơn ba trăm năm để có thể hoàn hảo kỹ thuật này.
“Đáng lý ra anh nên gọi cảnh sát ngay,” viên cảnh sát nói với vẻ không tán thành.
“Tôi cũng đã định làm thế,” Etienne đảm bảo với anh ta. Nhưng tôi muốn nhìn kỹ lại gã đàn ông. Tôi không muốn tạo một cuộc báo động giả. Vào lúc mà tôi đỗ xe, hắn ta cũng ra khỏi chiếc xe và tiến vào nhà. Tôi lén nhìn qua mấy cái cửa sổ, hy vọng sẽ thấy hắn ta rõ hơn, nhưng hắn ta lại đi thẳng xuống dưới tầng. tôi đi vòng quanh phía sau nhà và tìm cái cửa sổ__”
Rachel theo dõi cử chỉ của anh và ngạc nhiên để ý thấy thực sự có một vài cánh cửa sổ ở dưới tầng hầm. Lúc trước cô đã không để ý tới chúng, nhưng chúng đã bị che lại để ngăn cản ánh nắng từ trước đó rồi. Cô đoán rằng một trong những cái nút mà Pudge nhấn đã mở những cánh cửa sổ đồng thời cũng bật những ngọn đèn lên. Cô tự hỏi Pudge cảm thấy thế nào về việc họ không bị cháy ra tro cái giây phút chiếc đèn tử ngoại và ánh nắng mặt trời chiếu vào họ như hắn ta đã từng trông mong.
“Khi tôi nhìn vào trong và thấy Rachel bị xích ở đây, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là xông vào cứu cô ấy. Tôi quên mất việc phải gọi cho các anh. Tôi còn có thể thấy một cỗ quan tài, và một người phụ nữ già. Chưa đề cập đến gã khùng đang nhảy nhót xung quanh trong bộ áo chùng cùng chiếc răng giả.” Etienne lắc đầu. “Rõ ràng là hắn ta bị điên và tôi sợ phải để những người phụ nữ lại một mình. Vì thế khi cánh cửa sau hóa ra lại không bị khóa, tôi đã lẻn vào trong, bò xuống đây để giải cứu họ.”
“Ồ, tôi cho rằng tôi có thể hiểu được những lo lắng của anh, nhưng anh thực sự vẫn nên gọi cho chúng tôi,” viên cảnh sát chau mày. “Người phụ nữ lớn tuổi bảo rằng bà ta được cởi trói, nhưng mà cô Garrett vẫn bị xích và anh không thể giải cứu cô ấy. Làm cách nào__?
Câu hỏi bị tắt ngắm giữa chừng và viên cảnh sát dường như bối rối trong một thoáng chốc. Khi anh ta tiếp tục nói, giọng của anh ta có vẻ giống như của rô bốt. “Ồ, đã quá đủ những câu hỏi lúc này rồi, tôi cho là thế. Mọi người đã đủ mệt rồi. Chúng tôi nên đưa hai người ra khỏi đây.”
Rachel nhướng lông mày láu lỉnh về phía Etienne. Khá là tiện lợi khi có thể điều khiển được ý nghĩ của người khác. Cô thực sự phải học kỹ năng này mới được, cô quyết định.
“Đi sau em.” Etienne cười tươi không ân hận khi anh phác cử chỉ để cô dẫn đường lên tầng trên. Rõ ràng anh không cảm thấy ngượng ngùng tí nào về việc sử dụng kỹ năng của mình một cách đáng xấu hổ như vậy. Và thành thực mà nói, cô cũng không thể trách anh. Cô đã kiệt sức và đói lả. Chiếc đèn tử ngoại đã làm cho cơ thể cô bị chuột rút và thực sự cần máu. Quay trở về chỗ của anh và cùng hưởng thụ máu là điều duy nhất trong tâm trí cô lúc này.
Rachel xoay xở tự lên cầu thang, nhưng rất chậm chạp và mệt mỏi. Ngay lúc họ rời ngôi nhà, cô chao đảo người, và Etienne phải vòng một cánh tay để làm cô vững vàng hơn khi họ băng ngang qua bãi cỏ.
“Chúng tôi phải gọi một chiếc xe cấp cứu để đưa cô đến bệnh viện, cô Garrett ạ. Cô thực sự trông khá tệ.” viên cảnh sát nói khi thấy vẻ yếu ớt và nhợt nhạt của cô. “Hắn ta có cho cô ăn tí nào kể từ khi hắn bắt cô không?”
“Không,” Rachel trả lời, dễ chịu vì cô đã có thể nói thực.
“Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện,” Etienne nói và giọng nói thôi miên của anh báo với Rachel rằng anh đã lại đào sâu vào tâm trí của viên cảnh sát. Anh có lẽ đã dự định lời đề nghị rằng việc đưa cô tới bệnh viện là sự lựa chọn tốt hơn cả, cô nghĩ.
“Thế cũng được, thưa ngài,” viên cảnh sát đồng ý. “Đồng nghiệp của tôi chắc đã gọi cho nhân viên hậu bị đến và bắt anh bạn của chúng ta rồi.” Anh ta chỉ về phía chiếc xe nơi mà Pudge đứng, vẫn còn đang ra sức thuyết phục viên cảnh sát tóc sẫm màu rằng Etienne và Rachel là những người xấu, trong khi hắn ta chỉ cố gắng giải cứu thế giới khỏi những kẻ vô hồn.
“Chúng tôi sẽ gặp hai người ở bệnh viện. Nếu như bác sỹ bảo cô không sao, cô có lẽ sẽ phải tới đồn cảnh sát để chúng tôi ghi lại lời khai của cô.”
“Thế cũng được,” Etienne đồng ý, như thể anh đã nói gì về việc này. Mà cô cho rằng anh đã làm thế. Anh có thể đã quét sạch trí nhớ về sự có mặt của họ khỏi những ý nghĩ của mọi người như anh muốn, nhưng sau đó, đều là phục vụ cho lợi ích của anh. Pudge sẽ không còn là một mối đe dọa cho anh hay cho bất kỳ ai trong gia tộc anh nữa.
Bao gồm cả cô. Ý nghĩ đó vụt qua tâm trí cô, và cô ngay lập tức nhận ra rằng đó không phải ý nghĩ của chính mình. Ánh nhìn chằm chằm của cô tập trung vào chiếc xe tải đỗ trên đường khi Etienne đã nói chuyện xong với viên cảnh sát và dẫn cô tới gần chiếc xe. Cô nhận ra rằng những người anh trai của anh đang ngồi ở ghế trước nhưng chắc chắn rằng không một ai trong số họ có giọng nói thoáng qua trong đầu cô. Đó phải là giọng nói của người phụ nữ đang ngồi trong đó. Rachel không thực sự kinh ngạc khi Etienne mở một bên cửa và để lộ Marguerite ngồi ở trên chiếc ghế dài.
“Lại đây nào, con yêu. Con trông có vẻ cực kỳ thiếu nước. Etienne, con hãy mang cho cô bé đáng thương này một ít máu ở phía sau,” bà chúa gia đình Argeneau ra lệnh. “Cô bé đang rất đau đấy.”
Etienne giúp Rachel vào trong chiếc xe, sau đó theo vào và đóng cửa lại trước khi bò ra phía sau để lấy một vài túi máu từ tủ y tế làm lạnh ở đây.
“Em thế nào?” Bastien lo lắng hỏi khi Etienne ngồi vào chiếc ghế dài cạnh cô, kẹp cô giữa anh và mẹ.
“Em ổn,” Rachel lầm bầm khi cô nhận túi máu đầu tiên. Cô đói đến nỗi không thèm quan tâm đến việc dùng ống hút, mà chỉ há mồm ra và đặt túi máu vào trong răng và để chúng tự làm công việc của mình.
“Em nên nói cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra. Đừng bỏ sót một chi tiết nào cả,” Lucern nói từ chỗ ngồi của mình.
Rachel nhìn chằm chằm vào người đàn ông, túi máu vẫn còn gắn chặt vào răng cô, khi anh ta lôi ra một tập giấy nhỏ và một cây bút từ trong túi quần. Rõ ràng anh định ghi chép lại, và cô nhận thức được rằng anh ấy cũng đã làm thế vào những lần khác khi anh đi vòng quanh nhà của Etienne. Khi cô hỏi Etienne rằng anh trai anh đang làm gì, anh đã thầm thì vài thứ về việc Lucern là một nhà văn xoàng, cho dù điều đó có ý nghĩa gì đi nữa.
“Để sau đi Lucern,” Marguerite điềm tĩnh nói. “Hãy để cô bé tội nghiệp hồi phục lại một tí trước khi con ‘oanh tạc’ nó với những câu hỏi của mình.”
“Con lái xe đưa chúng ta tới bệnh viện nhé?” Bastien hỏi, quay người lại ghế ngồi để khởi động động cơ.
“Lái chậm thôi, Bastien. Rachel cần rất nhiều máu và cả thời gian để tiêu hóa nó nữa,”
Marguerite nói thay cho câu trả lời. “Con sẽ phải đi vào cùng với Etienne để giúp đỡ việc trong bệnh viện. Tất cả chúng ta sẽ làm thế. Giữa việc cô bé làm ở đó và việc cô ấy là một sự kiện nổi bật, thì cô bé cũng đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi. Etienne sẽ cần tất cả sự giúp đỡ mà nó có thể nhận được.”
“Giúp đỡ về chuyện gì ạ?” Rachel hỏi khi cô kéo túi máu rỗng ra khỏi miệng và nhận lấy một túi khác mà Etienne vừa lấy ra.
“Họ muốn kiểm tra em,” Etienne giải thích.
“Và chúng ta đơn giản là không thể để điều đó xảy ra, cháu yêu ạ,” Marguerite chỉ rõ. “Bastien, Lucern, và ta sẽ vào cùng con để chắc rằng những người bác sỹ và y tá nghĩ rằng họ đã kiểm tra con và nhận thấy rằng con bị mất rất nhiều nước và không được ăn uống đầy đủ, bởi con nên như thế sau khi bị bắt cóc và bị bỏ đói. Chúng ta sẽ vào cùng con để chắc rằng mọi việc đều thuận lợi.”
Rachel gật đầu tỏ ý hiểu, rồi im lặng để răng của mình nhúng vào máu mà cơ thể cô đang khao khát. Cô đã đủ kiệt sức để tự chúng giải quyết theo cách mà chúng thấy phù hợp. Rachel thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng cô đáng lý ra nên nghe theo mọi người sớm hơn về việc của Pudge và đồng ý nói dối về hắn ta, cho dù cô có tồi về khoản đó hay không. Tất cả mọi người đều đã sống khá lâu. Không nghi ngờ gì về trí khôn ngoan mà họ đã đạt được qua hàng trăm năm sống như vậy. Cái ý nghĩ rằng chẳng may có chuyện gì đã xảy ra với bà hàng xóm của Pudge, chưa đề cập đến Etienne và bản thân cô, bởi vì sự cố chấp của cô cứ khăng khăng đòi nói ra sự thật thì thật đáng sợ. Có lẽ sẽ có những lúc mà trung thực không phải là cách tốt nhất và một lời nói dối nhỏ có thể cứu vãn những trường hợp xấu nhất.
“Con sẽ học sau mà,” Marguerite điềm tĩnh nói, rõ ràng đã vừa đọc ý nghĩ của cô. “Thời gian không phải một người thầy vĩ đại mà là trải nghiệm. Một người có thể sống cả đời, nhưng nếu anh ta không bao giờ rời khỏi nhà để trải nghiệm cuộc sống, thì anh ta sẽ chết mà chả biết được tí gì về cuộc đời cả. Một đứa trẻ con nhưng đã chịu đựng nhiều trong cuộc sống sẽ là người khôn ngoan hơn so với gã đàn ông trên.”