Hoàng minh ngồi bên cạnh đã thấy nó đã hêt khóc,xong lại tự nói 1 mình,lúc cười lúc mếu,ra chiều khổ tâm lắm thì bật cười.nhóc này..tưởng đã lớn thêm 1 tí,chẹp chẹp,kiểu này còn lâu…..
Hắn lăn đi lăn lại trên giường,rốt cuộc là chuyện gì mà nó giận hăn thế không biết nữa khổ tâm quá
You are a good girl I’m a bad boy…
Tiếng chuông điện thoại di động của hắn vang lên
-“a lô”
-“đại ca à,em đã điều tra rồi…blah blah….con nhỏ hoàng yến…blah blah…đánh chị dâu..blah…”
Phặc…
Hắn gấp điện thoại rồi ném xuống giường….vậy là hắn đã rõ rồi….
-“hoàng yến,cô giám động đến người của tôi sao,cô hãy chờ xem…”
Nó bước vào lớp vs cái mặt đưa đám….
Nó ngồi phịch xuống ghế,úp mặt vào bàn..
*lay lay* *lay lay*
-“aizzz…đừng có động vào người tôi nữa mà…”-Nó trả lời vs cái giọng sầu não
*lay lay* *lay lay*
-“trời…đã bảo đừng..”
Nó quay sang,Lãnh trang đang nhìn nó vs ánh mắt khó hiểu..
-“hơ hơ,xin lỗi,tôi không định quát cậu..có chuyện gì không”-Nó hỏi
*lắc lắc”
Nó lại gục mặt xuống bàn….
.
..
…
….
…..
……
…….
……….
*lay lay* *lay lay*(cua:sao mọi người đều thjk lay nhỉ,kaka)
Nó đang ngủ thì lại bị lay tiếp,nó quay mặt sang,nghĩ là lãnh trang…nhưng không,nó là nó nhìn thấy khuôn mặt đen đen cảu tên tuấn kiệt được phóng đại hết cỡ,hay hiểu đơn giản là hắn đang cười toe toét dí xát mặt hắn vào mặt nó
Tim nó lòi ra ngời đến nơi,nó lắp bắp
-“cậu...anh….tôi..làm gì…?”-Nó chưa nói hết câu thì đã bị hắn lôi đi..
Trên đường đi nó cố làm mọi sức,đủ trò,nhưng mà vẫn không có tác dụng vs cái tay trâu của hắn
a…
nó nghĩ ra 1 cách
*pặp*
Nó cắn vào tay hắn…
Hắn dừng lại…..trợn tròn mắt đáng sợ nhìn nó
-“nếu bé mà không trật tự thì anh vứt bé ra ngoài đường đấy”(cua:dọa thế mà cũng đòi dọa)
Nó nghe thấy liền im ngay,lẳng lặng đi theo hắn
(cua:thế mà cũng nghe sao,loạn loạn cả rồi)
Hắn dẫn nó ra sau trường….
Nó tò mò,ra đây làm gì vậy
Nhưng câu hỏi cảu nó đã có câu trả lời ngay sau đấy…
Hoàng yến,chính xác là cô ta,nhưng trông không hề giống vs lần trước nó gặp,quần áo lấm lem,rách nát,khuôn mặt sưng phòng,tay chân ứa máu…cô ta nằm lê lết trên mặt đất..
Tuấn kiệt bước lại gần,nâng cằm cô ta lên
-“lần sau đừng đụng vào đồ của tôi..”-ánh mắt hắn lạnh lùng sắc như dao,khuôn mặt không biểu cảm,thật đáng sợ…
Nó rùng mình,đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy biểu cảm này của hắn,bây h thì nó đã hiểu tại sao mọi người lại sợ hắn đên vậy….
Nó đang suy nghĩ miên man thì đã thấy mình bị kéo đi..
-“anh có thấy như vậy là quá không,cô ta dù gì cũng..”
-“KHÔNG”-hắn trả lời dứt khoát
-“Ơ..”
-“NẾU ĐÃ LÀ NGƯỜI MÀ ANH YÊU THƯƠNG NHẤT,THÌ DÙ 1 SỢI TÓC CŨNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO”
Cua:end chap ở đây nhớ mọi người,vậy là bé kiệt đã chính thức nói lên tình cảm của mình rồi đấy ạ,?*hoan hô*