Từ Nhất Nặc vừa hỏi xong câu đó, Hạ Diệp Trầm lại thấy bụng mình quặn lên.
Cô? Có thai sao?
Chẳng trách cô lại có linh cảm phải bảo vệ nơi này như vậy. Hóa ra, một sinh mệnh đang trốn trong đó, chuẩn bị ra đời.
Cũng không ngờ đến một đêm hoang đường kia thật sự cho cô một đứa con. Một đứa trẻ mà bản thân cô cũng không biết cha của nó là ai.
"Cứu nó!" - Hạ Diệp Trầm kéo đầu Từ Nhật Nặc lại gần, lúc này chỉ nói được mấy tiếng khàn khàn.
Từ Nhất Nặc vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi:
"Yên tâm đi, chỉ ra một chút máu thôi. Tôi gọi quản ngục đưa cô đến bệnh viện."
Hạ Diệp Trầm tỉnh táo hẳn. Cô kéo lại tay của Từ Nhất Nặc, lắc đầu:
"Đừng! Đừng báo họ! Họ sẽ giết mất nó đấy!"
"Ai sẽ giết nó chứ?"
Hạ Diệp Trầm cười khổ, bụng lại quánh thắt:
"Nhậm Hạ Kiều."
"Nhậm Hạ Kiều? Mẹ chồng của cô? Không thể nào. Nhà chồng cô dù có tàn nhẫn thế nào cũng không thể nào... "
... bỏ rơi cốt nhục của mình được.
Từ Nhất Nặc nuốt nửa câu chuẩn bị nói ra vào trong bụng, mở to mắt:
"Lẽ nào..."
Hạ Diệp Trầm cười cười:
"Nó không phải cốt nhục của nhà họ Dụ. Xin cô, đừng nói cho người ngoài."
Việc Dụ Sơ Thần vô sinh đã bị Trầm Thiết Vỹ biết được. Hắn nhất định sẽ nói cho Nhậm Hạ Kiều. Đến lúc đó đứa trẻ mà cô đang mang trong bụng sẽ trở thành nỗi nhục mà bà ta phải loại bỏ.
Cô thà đánh cược mạng sống của nó, cũng không thể đẩy nó vào con đường chắc chắn sẽ chết.
Cùng lắm thì, chết chung.
***
"Tỉnh rồi à?"
Hạ Diệp Trầm nháy mắt hai ba cái, sau đó mới hoảng hốt sờ lên bụng mình. Từ Nhất Nặc đứng bên cạnh, trầm ngâm:
"Không chảy máu nữa, thật là kỳ tích. Tôi từng học qua đông y, có bắt mạch qua cho cô, đứa trẻ vẫn khá mạnh khỏe. Nhưng mà tôi không dám chắc đâu, vì cũng chỉ biết mấy trò vặt vãnh."
Ngập ngừng một chút, cô ấy lại nói tiếp:
"Cô quyết định không để quản ngục biết sao? Nếu như đứa trẻ có chuyện, cô cũng không sống được."
Hạ Diệp Trầm vẫn đang trầm ngâm, cố gắng thích nghi với việc mình đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.
Cô hiểu chứ. Chết lưu. Nếu như đứa trẻ xảy ra chuyện ở trong bụng, vậy cô có thể bị vỡ tử cung hoặc hoại tử mà chết.
Nhưng cô lại mỉm cười, lắc đầu:
"Tôi không sao đâu. Tôi cảm giác được bé con vẫn rất khỏe. Nó là phúc tinh của tôi, chưa biết chừng sẽ giúp tôi thoát khỏi nhà giam chưa biết chừng."
"Nhưng cô nên nhớ rằng, nếu như cô có thai, vậy sẽ được tạm hoãn thi hành án. Vậy thì đứa trẻ lẫn cô đều sẽ an toàn hơn, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm lắc đầu:
"Không đâu, nếu như ra tù rồi, bản thân tôi cũng không sống được. Ông trời nếu muốn tôi sống, vậy sẽ thông qua cách nào đó giúp tôi vượt qua kiếp nạn này. Nếu ông muốn tôi chết, dù có giãy giụa thế nào cũng không có cách nào thoát được."
Từ Nhất Nặc giận dỗi:
"Tôi thực sự không hiểu nổi. Cô yếu như một con sên, nhưng tại sao lại cứng đầu đến thế?"
Hạ Diệp Trầm bình thản nói một câu:
"Tôi không cam tâm!"
Không cam tâm để cho kẻ xấu có thể nhởn nhơ. Còn mình lại phải thay chúng hứng chịu toàn bộ tội lỗi.
Câu nói của cô khiến Từ Nhất Nặc bật cười:
"Diệp Trầm, tôi cũng từng không cam tâm. Nhưng mà tôi ở trong tù cũng sáu năm rồi!'
"Tôi nhất định sẽ thoát ra khỏi đây, bằng công lý lẽ phải, hoặc là bằng thủ đoạn." - Hạ Diệp Trầm phản bác.
"Cô cứ nói tất cả những gì mình suy nghĩ ra với tôi như thế, không sợ tôi bán đứng cô à?"
Hạ Diệp Trầm quay sang nhìn người bên cạnh, lời nói thoát ra khỏi miệng như bản năng:
"Không sợ, bởi vì tôi đã từng giống cô trong quá khứ. Nên cô cũng muốn bản thân mình trong quá khứ có thể thoát khỏi nơi này, đúng không?"
Hai người đều trở nên trầm tư. Từ Nhất Nặc mím môi:
"Tôi sẽ không nói, nhưng không đảm bảo đám người Hàn Băng Băng sẽ không nói. Tốt nhất cô nên nghĩ cách trốn khỏi đây trước khi bọn chúng tố giác, không phải lúc nào tôi cũng canh chừng giúp cô được."
Hàn Băng Băng tạm thời chưa tố giác với quản ngục, bởi vì không thể. Từ Nhất Nặc bám kè kè cô ta, thậm chí còn mang ghế chặn ở cửa phòng giam, nói rằng muốn phơi nắng.
Buồn cười, những ngày cho phạm nhân ra ngoài trời thì cô trốn ở trong nhà, giờ lại mang ghế ra chỗ không có mặt trời để phơi nắng.
Hàn Băng Băng cũng không phải loại vừa, chỉ thẳng mặt Từ Nhất Nặc mà nói:
"Chị có ý gì? Chúng ta ở đây đoàn kết bao nhiêu năm, còn không bằng một con nhóc mới vào à?"
Từ Nhất Nặc chẳng quan tâm:
"Nếu như bước qua được người tôi, cô muốn làm gì thì làm."
Hạ Diệp Trầm biết cô đang bảo vệ mình, cũng chỉ biết cảm kích trong lòng.
"Tù nhân 0852, có người muốn gặp!"
Quản ngục mở cửa phòng giam lên tiếng.
Từ Nhất Nặc đưa mắt cảnh cáo Hàn Băng Băng, lại nhìn người trong góc ái ngại. 0852 là mã phạm nhân mới của Hạ Diệp Trầm.
Chưa kết án, đã mặc định là tù nhân.
Cô đứng lên, hỏi:
"Chị Thái Linh, cho em hỏi người đến là ai được hay không?"
Quan hệ của cô đối với những quản ngục ở đây cũng không tính là tệ.
Quản ngục họ Thái hơi khó chịu:
"Không biết nữa. Nhưng hình như là một người đàn ông, nhìn quần áo trên người rất lịch sự, xem vẻ là người giàu có, họ Lương."
Từ Nhất Nặc quay đầu sang, thấy Hạ Diệp Trầm lắc đầu.
Trong trí nhớ, Hạ Diệp Trầm quả thực không biết mình có quen ai họ Lương cả, nhất là lại là công tử nhà giàu.
Họ Lương.
Trong đầu Hạ Diệp Trầm nảy ra một cái tên. Trái tim đập mạnh từng tiếng.
Cả thành phố Thiên Tân này, nhà họ Lương giàu có duy nhất mà cô biết chính là nhà của thứ trưởng Lương, mà con trai ông ta, chính là Lương Duật Thành.
Lương Duật Thành, là một luật sư trẻ, nhưng đã có danh vọng không nhỏ ở thành phố cảng này.
Quản ngục lại lên tiếng, nể mặt Từ Nhất Nặc nên nói chuyện có chút mềm mỏng hơn:
"Đi thôi! Đừng để người ta chờ lâu, tôi thấy người đến không có ý xấu."
Hạ Diệp Trầm cũng muốn biết ai đang tìm mình, chuyển chân đi theo cô ấy. Nơi gặp mặt cách đó không xa. Cách tấm cửa kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy người đến tìm mình.
Đúng như lời của Thái Tử Linh, đây là một công tử nhà giàu, toàn thân toát lên tư thái nho nhã, quý tộc. Anh ta nhấc điện thoại lên, ra hiệu cho cô.
Hạ Diệp Trầm cũng nhấc điện thoại, nghe anh ta giới thiệu.
"Tôi là Lương Duật Thành!"
Quả thực ra Lương Duật Thành. Hạ Diệp Trầm kiềm chế sự kích động của bản thân, điềm nhiên trả lời:
"Tôi có nghe qua! Anh rất nổi tiếng."
Lương Duật Thành gật đầu:
"Tất nhiên, cô là thiếu phu nhân của nhà họ Dụ, biết đến tên tôi cũng không lạ."
Con trai của thứ trưởng, thủ khoa đại học Luật Thiên Tân, tuổi trẻ đã có bằng lý luận chính trị cao cấp. Anh ta là một ứng cử viên sáng giá cho các vị trí lãnh đạo cao cấp trong tương lai.
Hạ Diệp Trầm không biết nói gì, chỉ gật đầu.
Lương Duật Thành cũng không dài dòng thêm. Anh ta vào thẳng vấn đề:
"Có người nói với tôi cô bị oan, còn mời tôi đến dự buổi xét xử của cô. Hôm đó cô có kêu oan, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm nhìn người đối diện, có chút dè chừng.
Nhưng ánh mắt của Lương Duật Thành rất chính trực, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy an tâm.
"Tôi biết rằng mình đường đột, có thể cô sẽ không tin. Nhưng tôi nghĩ rằng mình không có lý do gì để lừa cô cả. Tôi là luật sư, thứ tôi cần chính là công lý."
Hạ Diệp Trầm hơi chau mày:
"Nhưng tôi lấy gì để tin anh?" Ngay cả bản thân mình cô cũng không thể tin nữa là.
"Vì cô không còn gì để mất cả! Dụ thiếu phu nhân, tôi muốn cô là thân chủ thứ mười hai của tôi!"
Hạ Diệp Trầm chớp nhẹ mắt, trong lòng lại không hề bình thản như vậy. Muôn vàn suy tính, cuối cùng chỉ còn lại sự khẳng định.
Đúng, cô không còn gì để mất cả. Hơn nữa, cô phải tranh thủ cơ hội sống sót, không chỉ cho mình, mà còn cho đứa con ở trong bụng.
Cô gật đầu:
"Anh muốn biết những gì?"
"Thân phận của cô, cuộc sống hôn nhân của cô. Còn có A Nhiễm! Chúng ta chỉ có nửa tiếng để nói chuyện. Sau này tôi xin được quyền bào chữa cho cô, mới có thể nói chi tiết được."
Nửa tiếng đã qua được một nửa rồi.
"Tôi là con dâu nuôi từ nhỏ của gia đình nhà họ, một đứa trẻ lưu lạc trên đường phố, không hề có liên quan đến nhà họ Hạ!"
Tay cầm bút của Lương Duật Thành ngừng lại:
"Cô không phải con ruột của nhà họ Hạ?"
"Không phải! Tôi được nhà họ Dụ nhận về nuôi năm mười hai tuổi, sau đó mới lấy danh nghĩa của nhà họ Hạ để cưới về. Từ khi về nhà họ Dụ vẫn luôn bị nhốt trong nhà, không được đi bất cứ đâu mà không có Dụ Sơ Thần hay vệ sĩ. Anh nghĩ tôi có thể hạ độc anh ta không?"
Lương Duật Thành tán đồng:
"Về lý thuyết thì không thể."
"Vậy, chuyện cô đẩy Dụ Sơ Thần xuống lầu thì sao?"
"..."
"Cô cứ nói, không cần thiết phải chần chừ."
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:
"Hắn ta là tên biến thái. Nếu như tôi không phản kháng, vậy thì hôm đó bản thân tôi đã biến thành kẻ tàn tạ, hoặc là thi thể quẳng trong nhà xác nào đó rồi."
Lương Duật Thành ngừng bút:
"Là sao?"
Hạ Diệp Trầm không có gì giấu diếm:
"Anh ta từng đưa rất nhiều cô gái trẻ về nhà, có những "thú vui" hành hạ khiến các cô gái đó nửa sống nửa chết."
Hai người nói thêm mười phút, chủ yếu là về tiền lệ hành hạ người đến chết của Dụ Sơ Thần, cái chết của A Nhiễm, cùng với lời đe dọa của Nhậm Hạ Kiều.
Sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, Lương Duật Thành đè giọng thật nhỏ:
"Báo cáo kiểm tra trên người Dụ Sơ Thần có thuốc suy nhược thần kinh, thậm chí gây hoang tưởng nặng. Đây là chuyện thật, không phải là đổ oan vô căn cứ. Cha tôi đã xác nhận. Có thể, những biểu hiện tàn bạo của anh ta là do tác dụng của thuốc."
"..."
"Nếu như người hạ độc không phải là cô, vậy thì cô nghĩ người đó sẽ là ai đây?"
Ký ức như một thước phim quay chậm, Hạ Diệp Trầm biết mình đã bỏ lỡ nhiều điều.
Chẳng trách, dáng vẻ của Dụ Sơ Thần khi cô mới đến nhà họ Dụ không phải là Dụ Sơ Thần mà cô sợ hãi hôm nay.
---------------
Các bạn độc giả thân mến, do một số vấn đề bên phía tác giả, truyện sẽ dừng cập nhật trong hai ngày tới (9/12 và 10/12). Mong
Dụ Sơ Thần thực sự bị hạ độc.
Trở lại phòng giam, trong đầu Hạ Diệp Trầm chỉ còn quanh quẩn chi tiết đó. Cô vốn nghĩ rằng Nhậm Hạ Kiều làm giả báo cáo để vu oan mình, nhưng lại không ngờ đó hoàn toàn là sự thật.
Cô không hề hoài nghi những lời này của Lương Duật Thành.
Cô ở nhà họ Dụ tám năm. Dụ Sơ Thần ban đầu ít nói, nhưng cũng là người lịch sự nho nhã. Hắn ta không hề yêu quý gì cô, nhưng cũng không làm khó, thi thoảng có đồ ăn ngon còn mang đến phòng chia cho cô một ít.
Biết rằng Hạ Diệp Trầm muốn đọc sách, hắn mỗi lần đến thăm cô sẽ mang một cuốn, sau đó bỏ quên ở trong phòng. Bây giờ nghĩ lại, giống như hắn cố ý mang theo những cuốn rất dễ hiểu mà cô có thể đọc được.
Nhưng đến năm thứ năm thứ sáu, Dụ Sơ Thần bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn. Trong mắt hắn lúc nào cũng có tia máu, dáng vẻ mệt mỏi. Đến khi cô đủ mười tám tuổi, cùng hắn dọn ra nhà riêng. Dụ Sơ Thần không hề động đến cô, hai người ở khác phòng, mỗi lần gặp nhau Hạ Diệp Trầm đều thấy thần sắc của hắn ngày một kém đi. Rồi sau đó, cô mới phát hiện hắn bị bất lực, lại có những trò tra tấn biến thái đối với những người phụ nữ khác.
Nói như vậy, Dụ Sơ Thần bị hạ độc không phải mới gần đây, mà đã ba bốn năm rồi. Hắn trở nên điên cuồng như thế, một phần cũng do loại thuốc đó mà ra.
Cô nhìn Từ Nhất Nặc, cảm thán:
"Hào môn thật đáng sợ. Bất cứ sinh mệnh nào mất đi đều có âm mưu. Đến lúc chết rồi vẫn không hiểu mình đắc tội với ai."
Từ Nhất Nặc cười cười:
"Không chỉ hào môn như vậy đâu. Cuộc đời vốn như vậy. Cô sống lâu thêm vài năm nữa sẽ quen mà thôi."
Hạ Diệp Trầm thở dài:
"Có lẽ vậy... Cô biết không, hôm nay Lương Duật Thành tìm đến tôi vì có người giúp tôi kêu oan. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng ra khỏi nhà, chỉ có bạn bè là A Nhiễm. Người đó là ai đây?"
Từ Nhất Nặc trầm ngâm:
"Có lẽ là người giúp việc trong nhà cô chăng?"
Hạ Diệp Trầm không tin. Người giúp việc trong nhà họ Dụ không ai coi cô ra gì. Mà Dụ Sơ Thần trong mắt người đời lúc nào cũng là người đạo mạo tri thức. Sẽ không có ai biết hắn ta biến thái và tởm lợm đến mức nào.
Ngay cả cô của ba bốn năm trước cũng không hề hay biết.
Nhưng những suy nghĩ đó cô sẽ không nói ra. Cô sờ bụng mình, nét mặt rạng rỡ:
"Bụng không đau nữa. Có lẽ đứa bé đang rất bình an. Ra tù rồi, tôi sẽ cố gắng nuôi dạy nó, cho nó những gì tốt đẹp nhất mình có."
Cô vẫn vững tin tương lai của mình rất tươi đẹp, ít nhất, có Lương Duật Thành giúp đỡ. Anh ta nổi tiếng là luật sư có danh, luôn bào chữa cho những người yếu thế, và toàn thắng.
Thái Linh đến báo một lần nữa rằng Lương Duật Thành sẽ trở lại vào ngày mai, với tư cách là luật sư biện hộ cho Hạ Diệp Trầm. Nhưng cô đợi hết ngày hôm đó, cho đến hôm sau, anh ta hoàn toàn bặt vô âm tín.
Từ Nhất Nặc trái lại rất lo lắng:
"Lẽ nào anh ta sợ hãi động đến giới chính trị và tài phiệt nên đã bỏ chạy rồi."
Hạ Diệp Trầm không tin. Anh ta hứa rằng sẽ giành lại công bằng cho cô với thái độ chắc chắn như thế. Một người như anh ta không có lý nào lại đến hứa một lời rồi chạy trốn cả.
"Anh ấy sẽ đến. Có lẽ là có chuyện gì chậm trễ chăng?"
Hạ Diệp Trầm đợi lại đợi, cuối cùng không đợi được Lương Duật Thành, mà là Nhậm Hạ Kiều.
Bà ta đứng bên kia tấm kính trong suốt, nhếch mép cười thâm độc:
"Nghe nói cô tìm được đồng minh có thể giúp mình giải oan rồi?"
"Bà làm gì anh ấy rồi?" - Hạ Diệp Trầm không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ hiểu được bà ta đang mớm lời chuyện gì.
Nhậm Hạ Kiều dùng một tay che miệng, một tay lại lấy điện thoại ra khỏi túi xách. Tay bà ta lướt lướt một hồi, cuối cùng đưa nó ra trước mặt cô:
"Một thứ trưởng nhỏ nhoi cũng đòi so sánh với nhà họ Nhậm. Đúng là tìm đường chết!"
Hạ Diệp Trầm mở to mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy được một bài báo mới nhất.
"Con trai thứ trưởng Bộ Ngoại giao bị tai nạn trên đường cao tốc."
Nhậm Hạ Kiều không để cô xem lâu. Bà ta thu lại điện thoại, giọng điệu cảnh cáo:
"Lời này dành cho Dụ thiếu phu nhân, nếu không muốn nhiều người chết vì mình, vậy thì nhanh chóng nhận tội đi. Tôi có đủ cách khiến cho bố A Nhiễm bị mang tội danh gì đó mà vào tù, chứ không cần thiết phải giết ông ta. Cũng giống như... Lương Duật Thành."
Hạ Diệp Trầm lần nữa trở lại nhà giam. Cửa nhà giam vừa đóng lại, cô đã đứng tựa vào tường, để mặc cho cả người khuỵu xuống. Từ Nhất Nặc hoảng hốt:
"Sao vậy?"
Cô gục đầu vào vai người bạn mình mới gặp, khóc như một đứa trẻ:
"Lương Duật Thành, anh ấy gặp tai nạn rồi. Nhất Nặc, trên đời này, không có công lý dành cho chúng ta đâu."
Bàn tay để trên lưng của Hạ Diệp Trầm run run, Từ Nhất Nặc cũng không biết nói gì hơn. Cô lẩm bẩm nhắc lại:
"Chị đã biết từ lâu rồi. Trên đời này, chúng ta là những người không thể chạm đến công lý."
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, ép cho nước mắt chảy ra:
"Em không nghĩ rằng mình vô tội, nhưng không muốn bị người khác ép mình vào tội danh âm mưu giết người. Em muốn đòi công bằng lại cho A Nhiễm, nhưng lại hại thêm Lương Duật Thành. Vậy có phải càng thêm tội nghiệt hay không?"
"Chúng ta không có tội. Những người muốn sống một cách chính đáng không bao giờ có tội."
Kể từ hôm đó đến hai ngày sau, Lương Duật Thành cũng không hề đến. Mà phiên xét xử thứ hai của cô cũng còn ba ngày nữa là bắt đầu. Hạ Diệp Trầm nằm chết lặng trên giường phạm nhân, chấp nhận số phận.
Cô nhớ đến rất nhiều thứ.
Năm đó, mẹ U Lan để lại cho cô một chiếc vòng gỗ trầm, nói rằng đây là thứ quan trọng nhất của bà. Cô nhận lấy, cũng là nhận lấy phần cuộc đời bà coi trọng nhất.
Nếu như cô chết rồi, sẽ không có ai kế tục tinh thần bất khuất của cây Trầm.
Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm.
"Chị Nhất Nặc, em muốn trốn khỏi đây!" - Cô nhỏ giọng, kéo tay người đang nằm cạnh mình.
Từ Nhất Nặc giật mình:
"Em đừng làm trò dại dột. Nơi này canh chừng rất nghiêm ngặt, chúng ta không trốn được đâu."
"Không trốn được cũng phải trốn. Em không muốn chết ở chỗ này. Con của em, cũng chưa ra đời."
Hạ Diệp Trầm tiếng nhỏ dần, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm dần dần sâu, nhà giam tăm tối. Mấy quản ngục già ngồi chơi mạt chược, la hét om sòm.
Lão Lý hạ một quân, nhai lép nhép miếng kẹo cao su trong miệng:
"Vương Đại Lực, cậu không nghỉ ngơi đi à? Tối rồi, đến giờ ăn chơi thôi. Nơi cậu được phân công đi tuần là khu trại nữ, nơi đó an toàn lắm, không lo xảy ra chuyện đâu."
Người tên Vương Đại Lực kéo sụp chiếc mũ xuống, gật đầu:
"Các chú cứ chơi đi. Dù sao cũng cần phải cẩn thận. Phạm nhân nữ nhiều khi cũng rất nguy hiểm."
Lão Lý phất tay:
"Đúng là người trẻ, chẳng linh hoạt chút nào. Được rồi, đi đi."
Vương Đại Lực vâng vâng dạ dạ quay người đi. Anh ta đứng trên hành lang sáng trưng, nhìn về phía phòng giam số mười ba.
Nữ quản ngục đã ngủ gật. Các phòng đều đã tắt đèn.
Rút điện thoại trong túi ra, Vương Đại Lực bấm liền mấy số. Đầu dây bên kia tút dài từng tiếng.
"A lô?"
"Anh hứa sẽ đến gặp một người, anh có nhớ hay không?"
Bên kia điện thoại ngập ngừng:
"Anh là ai?"
"Tôi là người kêu oan."
"Tôi bị người ta theo dõi. Nếu như đến tìm cô ấy lúc này chẳng khác nào đưa mạng cho người ta giết cả. Tôi đang xem mình có thể điều tra từ đâu!"
Vương Đại Lực gạt phăng:
"Không cần anh điều tra. Chứng cớ chứng minh thân phận của Hạ Diệp Trầm, cái chết của A Nhiễm, tôi đều đã nắm trong tay."
Chương 17 Vương Đại Lực các bạn thông cảm.
Ngoài lề: Dụ Sơ Thần là người Hạ Diệp Trầm hận nhất, nhưng cũng khiến cô tiếc nuối nhất trong đời. Đôi khi thứ chúng ta thấy rõ rành rành, cũng chưa hẳn là sự thật đâu.
Chương 16 Lương Duật Thành tìm đến
"Diệp Trầm, dậy thôi!"
Người trong phòng đã bắt đầu lao xao. Hạ Diệp Trầm mở mắt, mãi nhớ ra hôm nay là ngày lao động công ích. Gần nhà giam có một bãi đá, các phạm nhân mỗi tuần sẽ có mấy ngày phải đi chuyển đá, nói đúng hơn là hành xác.
Đáng ra Hạ Diệp Trầm chưa bị kết án, các hoạt động này không phải tham gia. Nhưng cô đắc tội với nhà họ Dụ, nên bị đưa vào khu tội phạm nguy hiểm, vậy thì không sao tránh được số phận phải lao động cải tạo.
Từ Nhất Nặc kéo Hạ Diệp Trầm dậy. Hai người nắm lấy tay nhau, khiến cho Hàn Băng Băng đứng bên cạnh tức giận đến đỏ mắt. Nhân lúc Từ Nhất Nặc không để ý, cô ta còn gằn nhẹ:
"Mày đừng có tưởng có chị Từ bảo vệ rồi muốn làm gì thì làm. Tao nhất định sẽ cho mày biết tay."
Hạ Diệp Trầm đứng một chỗ, trạng thái vẫn chưa hoàn hồn. Hàn Băng Băng thấy cô như vậy, cười cợt:
"Đồ nhát gan, có thế đã sợ tè ra quần."
Sau tiếng tuýt còi, tất cả các phạm nhân không biết đang làm gì đều phải trình diện, xếp thành hai hàng đi đều ra bãi đá sau nhà giam. Hạ Diệp Trầm và Từ Nhất Nặc đi song song. Hạ Diệp Trầm nhìn sang người bên cạnh, ngập ngừng:
"Chị Nhất Nặc..."
Từ Nhất Nặc cười buồn:
"Khó khăn lắm mới tìm thấy người hợp ý mình. Nhưng mà... Thôi, sau này có duyên, chúng ta hãy nói chuyện."
Tiếng của Thái Linh lại thúc giục, cả hai đều không nói nữa. Đoàn người đi bộ năm phút đã đến nơi. Mọi người chia nhau ra, dọn cỏ, bê đá, đỡ lên xe, đẩy xe. Từ Nhất Nặc biết Hạ Diệp Trầm có thai, gần như lăng xăng đến đỡ cô mọi việc. Cô ấy là bá vương của toàn bộ trại giam, nên cũng không ai nói gì. Đến cả Thái Linh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lao động ở trại giam là lao động "thật". Các phạm nhân chỉ được nghỉ trưa một chút, rồi lại làm đến chiều tối.
Trời mùa đông ở Thiên Tân, chỉ bốn giờ đã thấy lờ mờ. Thái Linh tuýt còi, ra lệnh cho tất cả đi về.
"Mà nhìn tao bằng ánh mắt đó à?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói. Từ Nhất Nặc vung chân đạp Hàn Băng Băng ngã xuống đất, cúi xuống nắm cổ áo cô ta.
"Mày muốn trèo lên đầu tao lâu lắm rồi phải không? Mày không nhìn lại tư cách của mày đi, tao không thích nói nhiều, mày thu phục mấy đứa kia làm đệ tử của mình cô lập tao, đúng không?"
Hàn Băng Băng không ngờ đến Từ Nhất Nặc đột nhiên giở trò, chỉ biết lắp bắp:
"Chị... Chị Nhất Nặc... Chúng ta là người nhà, chị nói cái gì vậy?"
Từ Nhất Nặc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bắt đầu lao vào đấm đá không ngừng. Hàn Băng Băng tất nhiên không phải hạng người chịu đòn, ngay lập tức phản công.
Thái Linh chạy vào giữa can ngăn, nhưng không làm sao tách được hai người đang quấn lấy nhau, thậm chí còn nhiều lần ăn đòn oan.
Cô quát lên:
"Dừng tay ngay, đừng để tôi dùng đến vũ khí!"
Từ Nhất Nặc dứt của Hàn Băng Băng một mảng tóc, cười cợt:
"Dù có bị phạt tôi cũng phải xé xác thứ ghê tởm này ra đã." Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng liền nhau. Đội cảnh sát bảo vệ đã vào cuộc.
Từ Nhất Nặc cũng thức thời buông tay. Cô còn liếc qua Hàn Băng Băng bị đánh thảm hại, đầu mày chứa đầy ý chê cười:
"Năng lực của bản thân không tốt, đừng có muốn làm chuyện lớn."
Thái Linh đau đầu quát lên:
"0745, đừng có quá đáng. Cô muốn gia tăng thời hạn tù giam à?"
"Được rồi, tôi xin lỗi. Thế được chưa?"
Đám đông náo nhiệt đã bắt đầu im lặng. Ai cũng ngạc nhiên người trầm tĩnh như Từ Nhất Nặc hôm nay lại ầm ĩ đến thế, nhưng cũng chỉ dám để trong lòng. Thái Linh lại lần nữa tuýt còi, ra lệnh phạm nhân xếp thành hai hàng.
"Chúng ta trở về."
Đúng lúc đó, Hàn Băng Băng lại la lên:
"Chị Thái Linh, 0852 chạy trốn rồi!"
Hạ Diệp Trầm thực sự chạy trốn. Đằng sau nhà giam là một cánh rừng bất tận. Trước khi rời phòng, Từ Nhất Nặc đã nhân cơ hội hai người nắm tay mà viết vào tay cô mấy chữ:
"Tìm cơ hội chạy trốn!"
Sau đó cô ấy đánh nhau với Hàn Băng Băng, cố ý thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Trong lúc mặt trời dần lặn, Hạ Diệp Trầm mới nhân cơ hội đó để chạy trốn.
Lúc này có lẽ đã khoảng 5h30. Trong rừng tối om. Mùa này các loại sinh vật đều ngủ đông. Hạ Diệp Trầm băng qua cánh rừng, không biết phương hướng tiếp theo cần đi.
Thực ra, chạy trốn vào trong rừng không phải biện pháp thông minh. Nhưng nếu như ngồi trong nhà lao chờ án tử, vậy chi bằng đánh cược một lần.
"Mẹ, mẹ nhất định phải phù hộ cho con. Con không thể chết được, ít nhất là bây giờ."
Hạ Diệp Trầm chạy theo hướng Bắc một hồi, thấy mình đã mệt lử. Nhưng cô không dám dừng lại.
Cơ hội chỉ đến một lần.
Húuuuu!
Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng chó xa văng vẳng hú lên. Hạ Diệp Trầm đứng tựa vào một thân cây, thở dốc.
Rừng mùa đông trơ trọi, chỉ có tuyết trắng xóa với thân cây khẳng khiu, không có nơi nào có thể trốn được. Cô nhìn lại đằng sau, một khoảng rừng đang được thắp sáng bởi đèn pin.
Tình thế của cô lúc này bất lợi vô cùng.
Hạ Diệp Trầm tiếp tục chạy, càng ngày càng mất sức. Cô đã nghe rõ tiếng của chỉ huy:
"Cô ta ở đằng trước. Tăng tốc lên! Đội chó săn đi trước."
Xem ra không có cách nào trốn được. Càng phản kháng càng nhận kết cục đau thương.
Hạ Diệp Trầm cứ chạy, không kịp để ý dưới chân. Cô giẫm phải một hòn đá lớn, ngã sấp xuống, đập mạnh vào trong tuyết lạnh. May mà trước khi ngã cô đã kịp che chở cho phần bụng.
Hơi thở tanh nồng của loài dã thú đã kề sát. Cô nhắm mắt lại, khuất phục.
Hai tay bỗng nhiên bị nắm lấy. Còng số tám "cách" một tiếng khóa tự do của cô lại.
Chỉ huy cười khà khà:
"Vương Đại Lực, cậu thật là thanh niên biết tranh thủ. Chó săn đã xông đến nơi rồi mà còn ra tay cướp công của nó."
Hạ Diệp Trầm chẳng buồn mở mắt, cũng chỉ biết người bắt cô là Vương Đại Lực.
Anh ta cười hì hì:
"Ngại quá, chó săn không có công lao vẫn được nuôi. Còn kẻ hèn cai ngục như tôi đây không có công cán gì thì làm sao đủ lương tháng. Hơn nữa ngày kia là đến phiên xét xử của cô ta rồi, nếu chó săn ra tay, e là..."
Chỉ huy sắc mặt đen sì:
"Cậu thật ngu ngốc. Câu đó không cần nói ra đâu! Cậu bắt được cô ta, vậy thì chịu trách nhiệm đưa cô ta về đi!"
Vương Đại Lực gật đầu:
"Đã rõ!"
Đoàn người quay đi. Vương Đại Lực lật người Hạ Diệp Trầm lại, sau đó cúi xuống, bế cô lên.
Là bế!
Cai ngục bế phạm nhân bỏ trốn trở về, đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Ngay cả Hạ Diệp Trầm cũng rất ngạc nhiên. Cô mở to mắt, nhìn anh ta chằm chằm. Người đàn ông này râu ria xồm xoàm, không nhìn rõ mặt mũi. Nhưng anh ta lại có một đôi mắt sáng rực.
Vương Đại Lực cũng vừa hay cúi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh ta giọng ồm oàm:
"Nếu như biết mình bị oan, sao còn chạy trốn? Cô có thể trốn được sao?"
Hạ Diệp Trầm ngẩn người. Cô lắc đầu:
"Không có ai tin tôi bị oan."
Không, có người tin cô bị oan. Nhưng họ người chết, người bị thương, người không có tiếng nói. Cô càng kêu gào mình bị oan, lại càng kéo nhiều người vô tội vào cuộc.
Vương Đại Lực thở dài. Người anh ta rất ấm, mang lại cho Hạ Diệp Trầm chút bình an nho nhỏ. Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, cả
Công lý là tự mình phải tranh đoạt.
Câu nói đó trở thành quan niệm sống của Hạ Diệp Trầm rất lâu về sau. Những ấm áp mà Vương Đại Lực cho cô trong cánh rừng lạnh lẽo ngày hôm đó cũng chính là giấc mơ đẹp nhất trong những năm tháng tối tăm mà cô có.
Thái Linh nhìn hai người trước mặt, trong lòng rầu rĩ vô cùng:
"Từ Nhất Nặc, Hạ Diệp Trầm, tôi quá thả lỏng cho hai người rồi đúng không? Ngay cả việc thông đồng chạy trốn cũng làm được. Các cô còn có gì không dám làm nữa."
Nửa tiếng trước, bên trên đã ra lệnh lấy lời khai. Hạ Diệp Trầm một mực thừa nhận mình một mình bỏ trốn, nhưng Từ Nhất Nặc lại thẳng thắn thừa nhận:
"Là tôi cố ý đánh nhau để cô ấy trốn đấy!"
Thế là cả hai đều bị nhốt trong phòng giam đặc biệt.
Nơi này rất kiên cố, nằm ở một góc riêng trong trại giam. Thái Linh không trông coi khu này, mà có người của đội trông giữ tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.
Từ Nhất Nặc cong môi:
"Chị Thái Linh, năm đó em làm ra trò kinh thiên động địa thế nào chị còn chẳng mắng. Sao hôm nay lại tức giận như vậy?"
Thái Linh chau mày, đập cây gậy vào vai Từ Nhất Nặc, khiến cô ấy kêu lên oai oái.
"Năm đó người mày đắc tội là ai? Còn Hạ Diệp Trầm đắc tội ai? Mày đừng quá ngây thơ, những người như cô ấy không trốn thoát được đâu."
Hạ Diệp Trầm tái mặt ngồi tựa lưng vào tường. Cô đã biết rõ mình không thoát được, nhưng nghe lời khẳng định từ một người khác cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Thái Linh thấy vậy cũng không vui vẻ gì, thở dài:
"Được rồi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa các người đến đây thôi. Còn đâu do các người tự sinh tự diệt. Bảo trọng."
Từ Nhất Nặc nhìn cánh cửa phòng giam khép lại xong mới kéo Hạ Diệp Trầm lên. Cô vỗ vỗ vai bạn mình, cố tạo bầu không khí vui vẻ:
"Tiểu Trầm Trầm, cười lên nào. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để có thể đối mặt với phiên xét xử tiếp theo. Em quên rồi à, Lương Duật Thành mặc dù không đến đây, nhưng anh ta đã tranh được tư cách là luật sư biện hộ hợp pháp của em. Nếu như anh ta khỏi bệnh, nhất định sẽ không bỏ mặc thân chủ của mình."
Hạ Diệp Trầm nắm lấy tay của Từ Nhất Nặc, cho cô ấy một ánh mắt yên tâm:
"Em biết rồi. Công lý không đến với những người như chúng ta, vậy chúng ta phải tự mình giành lấy thôi."
Cùng lúc đó, Vương Đại Lực tựa lưng vào gốc cây gạo già trong sân, nhìn về khu giam giữ tội phạm nghiêm trọng. Đêm dần dần sâu. Anh rút một điếu thuốc, không hề hút mà chỉ nhìn nó dần tàn.
"Chúng ta về thôi!"
Một người vỗ vai anh, cùng đứng song song.
Vương Đại Lực vẫn không phản ứng. Người kia bật cười:
"Này, anh thực sự cho rằng mình là Vương Đại Lực đó à? Nơi này không còn việc của chúng ta nữa. Việc của anh bị trì hoãn bao nhiêu ngày rồi, anh không biết sao?"
Lúc này Vương Đại Lực mới vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng mũi giày di di:
"Bên Lương Duật Thành ra sao rồi?"
"Đang nghiên cứu tài liệu rất nghiêm túc. Ngày mai anh ta sẽ đến tìm Hạ Diệp Trầm thôi. Mấy ngày nay im lặng như vậy, chắc chắn anh ta chỉ muốn làm cho Nhậm Hạ Kiều buông lỏng tâm lý phòng bị."
"Hy vọng là vậy. Vậy nơi này không có việc của chúng ta nữa rồi. Mong là cô ngốc kia không làm ra mấy trò dốt nát nữa." - Vương Đại Lực chau mày, đôi mắt nhuốm phiền muộn.
Người đứng bên cạnh cười vang:
"Tôi lại rất khâm phục cô gái này. Một cô gái dám chạy trốn khỏi ngục, tinh thần này rất đáng biểu dương. Tôi tan ca trước đây, anh cũng về muốn chứ!"
"Được!"
Đêm càng ngày càng sâu.
Dưới màn đêm này che giấu không biết bao nhiêu tội ác, lại che giấu biết bao sinh mạng.
Hạ Diệp Trầm vẫn trằn trọc trên giường. Cô không biết làm gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu nhẩm đến những ngày mình rời khỏi Đông Bắc. Hình như là tròn mười hai năm.
Năm nay cô đã hai mươi tuổi. Tương lai mờ mịt.
"Chị Nhất Nặc, chị có muốn giải oan không?"
Từ Nhất Nặc cũng chưa ngủ, ậm ừ:
"Ai nói với em là chị bị oan?"
Hạ Diệp Trầm lật người, khẳng định chắc chắn:
"Chị sẽ không vô cớ giết người đâu."
Bên kia im lặng một chút, mãi sau mới nghe tiếng nói nhỏ nhí:
"Giải oan? Tiểu Trầm, dù có ra ngoài, chị cũng chẳng còn gì cả. Chi bằng ở trong tù, có cơm ăn áo mặc, lại hùng bá một phương không cần sợ ai."
Hai người đều ôm mối tâm tư riêng, không ai nói chuyện nữa. Hạ Diệp Trầm cũng bắt đầu lim dim.
Bỗng nhiên, cô ngửi thấy mùi hành nhè nhẹ, hoảng hốt vùng dậy.
"Chị Nhất Nặc, là xăng!"
Trong phòng tối om. Nơi nhà tù tăm tối này không hề có đèn điện.
Từ Nhất Nặc cũng đã ngửi thấy, hét lên:
"Em nằm im đó đừng đứng dậy, cẩn thận vấp váp ảnh hưởng đến đứa trẻ."
Hai người lúc này đều hoảng loạn, nhưng không ai dám để lộ ra mình yếu đuối.
Từ Nhất Nặc trở dậy, men theo những viên gạch trong phòng. Chân cô giẫm phải một vũng nước, tạo thành từng tiếng "nhép nhép".
Xăng đã phủ đầy trên mặt đất, chiếm cứ một phần ba căn phòng, nhưng chỉ chút ít này thôi cũng đủ thiêu chết hai người.
Hạ Diệp Trầm nghe thấy giọng Từ Nhất Nặc hơi run run, xen lẫn với những tiếng nức nở.
"Tiểu Trầm, hôm nay chúng ta nhất định sẽ chết ở đây rồi!"
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào tường. Biết rằng Nhậm Hạ Kiều sẽ không tha cho mình, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy. Xăng đã tràn vào trong phòng. Chỉ mấy phút nữa, nơi này sẽ hóa thành một biển lửa. Cô và người bạn vừa quen sẽ giống như mấy con dê tế phẩm chậm rãi chờ đợi cái chết.
"Chị Nhất Nặc, lên giường đi."
Lúc này dù có hô khản cổ họng cũng không có ai đến giúp hai người. Mà đập cửa lại càng vô vọng.
Từ Nhất Nặc quay trở lại. Hai người ngồi sát vào nhau. Cùng lúc đó, lửa bắt đầu bốc lên.
Lần đầu tiên nhà giam có ánh sáng, nhưng thứ ánh sáng kia lại dùng để đẩy họ vào chỗ chết.
Hạ Diệp Trầm nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh, thấy được cô ấy bình thản lạ kỳ:
"Là em liên lụy chị rồi!"
Từ Nhất Nặc lắc đầu, trong đôi mắt là ánh lửa đang nhảy múa:
"Không đâu, thực ra chị cũng mệt mỏi lắm."
Lửa càng ngày càng lớn, trong phòng im lặng, ngoài kia cũng lặng im. Không ai biết trong phòng này có hai sinh mạng đang nguy hiểm, hoặc giả có biết, họ cũng sẽ làm lơ.
Khói xộc vào cổ họng, khiến cho Hạ Diệp Trầm ho sặc sụa. Cô không hề lấy gì bịt mũi miệng, chỉ mong không phải chịu sự tra tấn này lâu thêm. Mà Từ Nhất Nặc cũng không kém gì.
Hai người nắm lấy tay nhau:
"Kiếp sau, chúng ta làm chị em nhé!"
"Ừ! Ngủ đi. Tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ làm chị em."
Hạ Diệp Trầm dần khép mí mắt. Cô không hối hận gì cả, chỉ tiếc cho đứa con chưa được chào đời. Chỉ tiếc rằng chưa được về Đông Bắc, quỳ dưới mộ của mẹ mình một lần cuối cùng.
Cũng chưa kịp nói lời xin lỗi với A Nhiễm, với A Nặc.
Sự bình thản của Từ Nhất Nặc bị đánh tan. Cô ôm lấy thân thể đang lạnh dần của Hạ Diệp Trầm, khóc nấc lên từng hồi.
"Diệp Trầm, Tiểu Trầm."
Tiến
"Diệp Trầm!"
Rầm!
Ngay lúc Từ Nhất Nặc tuyệt vọng nhất, cánh cửa nhà giam bật mở. Một người đàn ông mặc áo quản ngục đứng trước cửa. Anh ta cởi đi áo ngoài trên người mình, không nghĩ ngợi gì mà lao vào ngọn lửa đang cháy.
Đám cháy được cung cấp thêm không khí, càng bùng lên dữ dội.
Động tác của người đàn ông rất dứt khoát, vừa lấy áo quạt lửa, vừa xông vào trong phòng. Từ Nhất Nặc lay lay Hạ Diệp Trầm, lại lên tiếng cầu cứu:
"Cứu chúng tôi với!"
Lửa đã lan ra giữa căn phòng rồi. Khi người đàn ông vào đến giường của hai người, quần của anh ta cũng bốc cháy. Từ Nhất Nặc vội tung cho anh ta chiếc chăn để ụp vào chỗ lửa kia.
"Đưa cô ấy đây!"
Lúc này Từ Nhất Nặc mới nhìn rõ mặt người đến. Anh ta chẳng phải là Vương Đại Lực, người đã bắt Hạ Diệp Trầm trở về sao?
Vương Đại Lực chau mày, cướp lấy Hạ Diệp Trầm, sau đó không nói lời nào bỏ ra ngoài. Từ Nhất Nặc biết lúc này không phải lúc nói chuyện, cầm theo chăn lăng xăng đi đằng trước giúp hai người chắn lửa. Cô biết người đàn ông này không đến để cứu mình. Nếu như không tỏ ra hữu ích sẽ bị vứt bỏ lại.
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi căn phòng kia. Xung quanh vẫn im ắng, mọi người đều đang cố ý quên căn phòng này đi.
Vương Đại Lực ra lệnh:
"Mang hai người kia ném vào ngọn lửa đi!"
Từ Nhất Nặc lúc này mới nhìn thấy hai người mặc áo cảnh sát đang nằm trong góc. Chân cô run lên nhưng không dám phản kháng, lần lượt kéo hai người ném vào ngọn lửa đang bùng cháy, sau đó còn cẩn thận khóa cửa lại.
Đến lúc làm xong, Vương Đại Lực đã đi cách một đoạn xa. Cô mau chóng chạy theo, vòng qua mấy lối tắt, đến cánh rừng mà Hạ Diệp Trầm từng bỏ trốn.
Người đàn ông ngồi xuống, ôm lấy Hạ Diệp Trầm, lay lay:
"Hạ Diệp Trầm, tỉnh lại!"
Tất nhiên cô không phản ứng.
Từ Nhất Nặc đứng bên cạnh không dám mở lời, nhưng hai mắt đã đỏ lên.
Vương Đại Lực lay một lúc không thấy người tỉnh, vòng tay qua trước ngực của người phụ nữ, ép mạnh lồng ngực. Sau đó, lại cúi người xuống hô hấp nhân tạo.
Cuối cùng Hạ Diệp Trầm cũng lấy lại hơi thở nhè nhẹ. Tay cô đang buông thõng lại hơi cử động, nắm lấy tay áo trong của Vương Đại Lực.
"Mẹ! Mẹ ơi!" - Cô nhỏ giọng gọi.
Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi. Anh nhìn chằm chằm vào Từ Nhất Nặc, giọng tàn nhẫn và lạnh lẽo:
"Người cứu hai người hôm nay là Lương Duật Thành. Nhớ lấy."
Từ Nhất Nặc sợ rúm người vì đôi mắt kia. Cô biết nếu mình nói không phải, nhất định sẽ bị giết chết để bịt đầu mối.
"Tôi đã rõ."
Vương Đại Lực không phản ứng với lời của cô. Anh ta im lặng nhìn Hạ Diệp Trầm thật sâu, sau đó thở dài:
"Sau này chúng ta không ai nợ ai nữa."
Nói đoạn, anh ra hiệu cho Từ Nhất Nặc đang đứng ngơ ngẩn đón lấy cô. Còn bản thân đứng dậy, đi vào khoảng rừng tối mịt.
***
Hạ Diệp Trầm nằm mơ. Trong giấc mơ đó, cô gặp lại một người bạn duy nhất mà mình có những ngày lang thang trên đường phố.
Người bạn đó hơn cô ba tuổi. Nhưng do con trai lớn chậm, cũng chẳng cao hơn cô bao nhiêu.
Cậu ấy xuất hiện dưới gầm cầu của Hạ Diệp Trầm như một cư dân bất hợp pháp, nằm co ro một góc.
"Đẹp trai quá!" - Đó là những gì mà cô nghĩ lúc đó.
Cô vốn sợ lạnh, nên nửa đêm lại len lén đến bên cạnh cậu bé muốn cùng ôm nhau ngủ cho ấm. Nhưng cậu ấy lại rất kháng cự hơi ấm, ngay cả trong mơ cũng muốn đẩy người khác ra thật xa.
Hạ Diệp Trầm cáu giận, cấu người đang mê sảng một cái thật đau:
"Muốn tỏ thái độ gì? Đây là nhà của bà, bà muốn làm thế nào thì làm. Còn dám chống cự."
Cậu bé tỉnh dậy, đôi mắt nhìn Hạ Diệp Trầm chằm chằm. Cô bé hoảng sợ, buông tay.
"Cút!"
Đây là câu nói đầu tiên mà người bạn kia nói với cô.
Hạ Diệp Trầm chỉ ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó lại bị chọc cười. Cô bé xông đến đánh cho cậu bé kia một trận tới tấp, vừa đánh vừa lớn tiếng:
"Dám ra oai với bà. Đã ở nhờ còn dám ra oai với bà."
Trận đấu đó cô toàn thắng. Sau đó muốn ôm, muốn ngủ cùng, cậu bé kia đều không có cách nào phản đối nữa.
Nhưng hai người chỉ ở cùng nhau đúng năm ngày.
"Diệp Trầm, tỉnh dậy đi em!"
Tiếng của Từ Nhất Nặc vang lên, khiến cho Hạ Diệp Trầm bửng tỉnh.
Tiếng động cơ nhẹ nhàng êm ái, tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường. Cô sờ soạng người Từ Nhất Nặc, vẫn chưa hoàn hồn:
"Chúng ta chưa chết?"
"Chưa chết! Chị đã mở được cửa đưa chúng ta thoát ra ngoài. Sau đó lại gặp anh Duật Thành đến cứu. Giờ trợ lý của anh ấy đang đưa chúng ta rời khỏi Thiên Tân."
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới nhìn xung quanh. Cô đang ngồi trên xe, khung cảnh bên ngoài rất khác lạ.
Từ Nhất Nặc bổ sung:
"Em hôn mê hai ngày. Bác sĩ nói không sao Lương Duật Thành mới cho xe xuất phát, chúng ta đi được hai tiếng rồi."
"Vậy nhà giam thì sao?"
"Chị đánh nhau với mấy người đến phóng hỏa. Họ không may ngã vào đống lửa chết cháy thành tro rụi. Những người khác đều nghĩ rằng đó là chúng ta, do đó là những kẻ được thuê, không phải quản ngục, nên không ai nghĩ là người đã bị thay thế."
Hạ Diệp Trầm vẫn chưa thoát khỏi mơ hồ. Lúc này người lái xe, cũng là trợ lý Trương Bội Quân mới lên tiếng:
"Cô Diệp Trầm, chúng tôi vốn có chứng cứ chứng minh vụ án oan của cô rồi, nhưng lại bị lấy cắp mất. Người cung cấp bằng chứng không liên lạc được, mà nhà họ Dụ như hổ báo rình mồi, cậu chủ nhà chúng tôi mới sai tôi đưa cô ra khỏi đây. Giữ mạng trước rồi mới lo đòi lại công bằng. Dù gì bây giờ ai cũng nghĩ hai người đã chết."
Hạ Diệp Trầm gật đầu, thành tâm cảm tạ:
"Cho tôi gửi lời đến cậu chủ của anh. Nhưng tạm thời, chúng tôi khuông muốn kêu oan nữa."
Cô có thai, không thể nào tiếp tục liều mạng như trước được.
Trợ lý Trương lắc đầu:
"Cô không cần gửi lời qua tôi. Mấy ngày nữa cậu chủ cũng sẽ đến Hàng Châu. Đến lúc đó cô cảm ơn sau cũng không muộn. Còn chuyện kia cũng tự mình nói với cậu ấy đi."
Mất thêm hai tiếng lái xe đường dài nữa xe mới đến Hàng Châu. Trợ lý Trương dẫn hai người đến một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Nơi này dân cư không đông đúc mấy, các nhà cũng cách nhau rất xa.
Sợ cô không hiểu, anh ta còn cố ý nói thêm:
"Nơi ẩn cư tốt nhất là nơi phố thị. Thế lực của nhà họ Trầm, Dụ, Nhậm còn chưa đủ sức chạm đến miền Nam. Hơn nữa Trầm Thế Sơn cũng ghét Hàng Châu vô cùng. Tạm thời các cô an toàn."
Trong lòng Từ Nhất Nặc và Hạ Diệp Trầm có thắc mắc, nhưng nghe câu này cũng thấy yên lòng.
Trầm Thế Sơn coi nơi này là minh chứng cho thân phận đê tiện của mình, nên sẽ không bao giờ trở lại đây. Mà nhà họ Dụ cũng không muốn đầu tư vào đây. Chút tiền của Dụ Sơ Nguyên không thể nào đấu lại với thế lực của nhà họ Lục đứng đầu vùng đất này. Hạ Diệp Trầm đã nghe Dụ Sơ Thần nói về Lục Lưu Niên, một con rồng ở Hàng Châu rất nhiều lần.
Trợ lý Trương dặn dò vài câu, sau đó lên xe trở về Thiên Tân. Trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người. Hạ Diệp Trầm nhìn ra những giàn hoa giấy chưa trổ bông, trầm giọng:
"Chị Nhất Nặc, người cứu em là Lương Duật Thành thật không?"
"Thật!"
Hạ Diệp Trầm gật đầu rồi bỏ vào trong nhà, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bàn tay mình.
Sao cô có cảm giác như mây mờ đang che mắt, thật thật giả giả, không có cách nào phán định.
Chương 20 Rời khỏi Hàng Châu g hét của cô vang lên vô vọng, chỉ đổi lại được sự im lặng vĩnh hằng và tiếng lửa bùng lên trong đêm đen.
Chương 19 Một trận hỏa hoạn m nhận được nơi đó đang rung động theo mỗi lời anh nói:
"Công lý là tự mình phải tranh đoạt."
Chương 18 Công lý là tự mình giành lấy