Những quý cô tao nhã không được tự tiện nói chuyện với những quý ông.
- Một luận thuyết trên chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Mùa thu năm nay, Guy không phải người duy nhất có tính cách nóng nảy.
- Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười một, 1823
Hầu hết mọi ngày trong năm, làng Dunsroft là một nơi yên tĩnh – cuộc sống điền viên nơi làng quê đôi khi bị ngắt quãng bởi con bò đực xổng chuồng hay cỗ xe ngựa trốn chạy, nhưng ít có thứ gì trong ngôi làng này đáng để chú ý.
Nhưng không phải trong lễ hội Đêm lửa thiêu.
Dường như tất cả người dân tại Dunscroft đều đổ ra tham dự lễ hội. Ngay cả khi mặt trời khuất bong và thảm cỏ trong làng chất đầy những đồ đạc trang trí – những chiếc đèn xách tỏa sang quanh bãi cỏ, tắm những gian hang đặt ngoài trong ánh sáng vàng dễ chịu.
Juliana bước xuống xe và ngay lập tức bị mùi hương và âm thanh của ngày hội níu kéo. Hàng trăm người tụ tập trên bãi cỏ, tất cả đều vui chơi đây đó – những đứa trẻ đeo mặt nạ giấy rượt đuổi len lỏi chân những người lớn trước khi dừng chân xem màn trình diễn múa rối hay những cô gái mỉm cười với que kẹo táo.
Một con lợn đang được quay cách đó vài thước Anh và Juliana ngắm nhìn một nhóm những chàng trai gần đó cố đung đưa một bức tượng sống động khỏi tư thế cứng ngắc gợi cảm của anh ta với những trò đùa và khiêu vũ. Cô cười trò hề họ tạo ra, thích thú với cảm giác dễ chịu này.
“Em thấy không?” Isabel đi bên cạnh cất tiếng nói. “Chị đã bảo em không việc gì phải lo lắng mà.”
“Em vẫn không chắc”, Juliana trả lời kèm theo nụ cười. “Em không thấy lửa thiêu như chị nói.”
Một giàn thiêu được đặt ngay chính giữa quảng trường, một chồng củi khổng lồ chất cao, bên trên là bù nhìn rơm với vẻ mặt hối tiếc. Đầu hình nộm nghiêng một bên, chỉ cần một con gió nhẹ chứ chẳng cần đến lửa cũng khiến nó rơi xuống. Những đứa trẻ chạy vòng quanh khu vực lửa thiêu ca hát và một đứa bé mập mạp ngồi một bên, người dính đầy kẹo bơ cứng.
Juliana mỉm cười quay lại nhìn chị dâu. “Dường như không có gì kinh khủng cả.”
“Em cứ chờ đến khi lũ trẻ ăn hết số kẹo của chúng và một địa ngục rung rợn tạo ra từ những thứ bảo vệ cho chúng. Sau đó em sẽ thấy sự kinh khủng.” Isabel nhìn chăm chú tìm kiếm trong đám đông. “Hầu hết những cô gái đã có mặt. Căn nhà vắng lặng ngoại trừ Nick và Leighton.”
Việc đề cập đến Simon khiến Juliana thấy bực mình. Cả ngày cô đã nghĩ về anh – nguyên buổi sáng cô tìm những lý do ra vào những căn phòng, tìm những thứ gần phòng trẻ và vào phòng làm việc thăm anh trai, nhưng tất cả đều vô hiệu.
Anh hoàn toàn biến mất.
Cô biết mình nên thấy vui với việc anh giữ khoảng cách. Biết không nên quá tự tin rằng mọi việc sẽ theo ý mình. Cuối cùng anh đã có sự lựa chọn của bản thân – Đó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh trở về London và kết hôn với người khác.
Một người anh nghĩ là xứng đáng.
Một người có tên tuổi cùng địa vị phù hợp với anh.
Và lúc này, thay vì cố gắng quên anh, cô lại đang đứng giữa những người đàn ông Anh xa lạ, mặc một trong những chiếc váy đẹp nhất và ước rằng anh ở đây,
Cô đang tự hỏi tại sao anh không có mặt.
Ngay cả khi cô biết anh không dành cho mình.
Nó sẽ dễ dàng hơn – tại miền quê, tránh xa những nơi còn lại của thế giới, tránh khỏi vụ tai tiếng của người mẹ mất tích quá lâu cùng những đứa con hoang, tránh khỏi những cuộc hôn nhân vì lợi ích, những buổi tiệc đính ước, những lời xì xầm, đồn đại.
Nhưng cô vẫn nghĩ về anh. Về tương lai của anh.
Về tương lai của chính mình.
Và chúng khác nhau làm sao.
Cô phải rời khỏi đây.
Cô không thể ở lại. Không khi anh ở đây.
Isabel ngẩng đầu khụt khịt mũi. “Ô… em có ngửi thấy mùi bánh nhân táo không?”
Câu hỏi đó khiến Juliana rời khỏi mộng tưởng. Đây là lễ hội và tất cả người dân ở Yorkshire đang ăn mừng và cô sẽ không để tương lai thay đổi hiện tại. Ngày mai cô sẽ dành thời gian lo lắng về nó.
“Chúng ta sẽ mua một cái chứ ạ?”, cô mỉm cười hỏi chị dâu.
Họ rảo quanh những quầy hang tìm nơi bán bánh, Isabel cất tiếng nói. “Chị phải cảnh báo trước với em, một khi bắt đầu chị sẽ không thể dừng lại cho đến khi mình chuyển hẳn thành cái bánh nhân táo.”
Juliana cười ui vẻ. “Đó là một rủi ro em sẽ nhận.”
Họ tìm thấy quầy bán bánh và mua vài cái trước khi một người phụ nữ trẻ dừng Isabel lại để bàn về đồng phục cho những người hầu tại TownsendPark. Juliana chậm rãi tản bộ, nấn ná tại những quầy hang gần đó chờ cuộc trò chuyện chấm dứt, ngắm nhìn bãi cỏ trở nên tối dần, ánh sáng duy nhất ngay tại trung tâm quảng trường đến từ những cây nến mọi người cầm trên tay khi họ tán gẫu với hang xóm và chờ lửa thiêu được đốt lên.
Mọi thứ trong ngôi làng nhỏ này đã được cất lại chờ đến thời khác này để đem ra trò chuyện và ăn mừng. Không khí mát lạnh với hương mùa thu, lá cây cuốn bay trong gió và khoảnh khắc này không có lo lắng… không buồn bã. Không cô độc.
Tại miền quê này, nơi cuộc sống được đồn đại là đơn giản hơn. Vì điều đó mà cô đến đây. Vì Đêm lửa thiêu, những giai điệu trẻ thơ và những chiếc bánh nhân táo. Và cô sẽ có được một buổi tối đúng nghĩa.
Cô sẽ không để anh ngăn mình tận hưởng nó.
Cô dừng lại bên ngoài một túp lều chất đầy câu cỏ và hoa, người phụ nữ có vóc dáng to lớn dời mắt khỏi túi thơm bà ta đang buộc, ngẩng dầu nhin cô. “Niềm vui thích của cô là gì, cô gái?”
“Niềm vui thích của tôi?”
Người phụ nữ đó nâng người đứng dậy và đi đến chiếc bàn cao nơi Juliana đứng. “Trẻ con? Tiền bạc? Hạnh phúc?”
Juliana mỉm cười. “Những thảo dược có thể trao cho tôi điều đó sao?”
“Cô nghi ngờ?”
Cô khẽ cười. “Vâng.”
Người phụ nữ đó nhìn cô một lúc lâu. “Tôi thấy những điều cô muốn.”
“Ồ?”
Tôi muốn có một buổi tối giản đơn.
“Tình yêu”, người chủ quầy hàng tuyên bố.
Quá phức tạp. “Điều gì về nó?”
“Đó là điều cô muốn.” Hai tay của bà ta lướt thoăn thoắt trên đám hoa và cây cỏ. Bà ta nhúm lấy cây hoa oải hương, một nhành hương thảo, cỏ xạ hương, cây rau mùi và một vài thứ mà Juliana không thể nhận ra. Bà ta đặt tất cả vào một cái túi vải nhỏ, dung sợi dây bện buộc miệng túi theo kiểu gút mà đến thần Odysseus[1] cũng không thể tháo. Sau đó bà ta đưa nó cho Juliana. “Hãy đặt nó bên dưới gối của cô.”
[1] Odysseus là vua của Ithaca, chồng của Penelope, cha của Telemachus, và là con trai của Laertes và Anticlea, ông nổi tiếng khôn ngoan, nhất là trong hành trình mười năm để trở về nhà của mình sau khi đoàn quân Hy Lạp hạ thành Troy.
Juliana nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ, “Và sau đó thế nào ạ?”
Người phụ nữ cười hết cỡ để lộ ra những cái răng bị mất. “Anh ta sẽ đến.”
“Ai sẽ đến cơ?” cô chủ tâm bướng bỉnh hỏi lại.
Người phụ nữ đó dường như không bận tâm. “Tình yêu của cô.” Bà ta đưa tay ra, long bàn tay ngửa lên. “Một đồng xu cho phép màu, cô gái.”
Juliana nhướng mày. “Tôi có thể thừa nhận. đây dường như là một cuộc mặc cả… cho phép màu.” Cô bỏ túi thảo dược vào túi xách của mình và lấy ra một đồng xu.
“Nó sẽ có kết quả.”
“Ồ, vâng, tôi chắc nó sẽ hiệu quả.”
Cô cương quyết quay đi và bất động.
Simon đứng đó, khoanh tay tựa người vào cột trụ tại một góc của gian hàng, trông không giống Công tước Leighton mọi khi.
Nhưng vẫn mang khí chất của một Công tước.
Anh mặc chiếc quần ống túm da hoẵng, đi giày cưỡi ngựa cổ cao màu nâu, áo sơ mi lanh trắng và chiếc áo choàng màu lục nhưng quần áo không có gì là cầu kỳ - cà vạt không được thắt nút phức tạp, áo choàng đơn giản. Anh đọi chiếc mũ vải lưỡi trai hay vì mũ chop cao, được kéo sụp che ngang long mày và trong khi đeo găng tay, anh không mang gậy ba toong.
Đây là Simon mang hơi thở của miền quê.
Một Simon cô có thể yêu.
Rồi cô sẽ từ bỏ anh. Danh tiếng, khuôn phép, trách nhiệm của anh và tất cả những điều khiến cô yêu anh.
Nhưng đêm nay, họ đang ở thôn quê. Và mọi thứ sẽ đơn giản hơn.
Có lẽ cô có thể thuyết phục anh về điều đó.
Suy nghĩ đó lóe lên trong cô. Juliana bắt đầu di chuyển.
Đi về phía anh.
Anh đứng thẳng người. “Em đang mua liều thuốc ma thuật đấy à?”
“Vâng.” Cô ngó qua vai liếc nhìn người phụ nữ bây giờ đang đứng ngoài gian hàng.
Bà ta nhìn cô cười toe toét. “Cô thấy nó có hiệu quả nhanh thế nào chưa, cô gái?”
Juliana không thể không mỉm cười. “Đúng thế ạ. Cảm ơn bà.”
Simon trông có vẻ không thoải mái. “Bà ta đã bán gì cho em thế?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
“Chuyện gì xảy ra nếu em nói rằng bà ấy đã bán cho em một tối?”
Anh cau mày. “Một tối gì cơ?”
Cô khẽ nhún vai. “Đơn giản. Thoải mái. Yên bình.”
Anh cười nửa miệng. “Anh sẽ nói, hãy mua cả cuộc đời.”
Juliana nghĩ về cuộc trò chuyện lúc trước, khi họ bàn về dòng dõi Leighton hoàn hảo – thanh danh anh bảo vệ, danh dự anh trân trọng. Cô nhớ lại giọng nói kiêu hãnh của anh và hiểu trách nhiệm nặng nề anh phải gánh vác.
Việc phải chịu đựng một gánh nặng như thế có cảm giác thế nào?
Đủ khó để bị cám dỗ bởi một đêm tự do.
Juliana lắc đầu. “Chúng ta không cần cả đời. Chỉ cần một buổi tối. Tối nay thôi.”
Anh nhìn cô một lúc lâu và cô quyết tâm làm cho anh chấp nhận lời yêu cầu của mình. Đêm nay, trong thị trấn nhỏ tại miền quê nước Anh này, không tin đồn cũng chẳng tai tiếng. Một dàn lửa thiêu, hội chợ và vài giờ thoải mái không rang buộc.
Ngày mai, tuần tới, tháng tới có thể mọi thứ sẽ khủng khiếp. Sẽ như thế.
Nhưng bây giờ cô sẽ ở đây.
Cùng với anh.
Tất cả những gì cô phải làm là đưa tay ra và bắt lấy nó.
“Em đã có đủ cho cả hai chúng ta, Simon”, cô thì thầm. “Tại sao chúng ta không sống vì tối nay?”
Làm ơn.
Anh do dự khi đưa ra câu trả lời và cô tự hỏi không biết anh có quay đi bỏ mặc mình hay không – cô biết anh sẽ làm thế. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngựa khi nhìn thấy quai hàm anh co giật chuẩn bị nói.
Nhưng trước khi anh có thể trả lời, chuông nhà thờ ở góc phía xa quảng trường bắt đầu ngân vang - âm thanh lớn vang vọng. Hai mắt cô mở to khi những người xung quanh cất tiếng reo mừng dữ dội. “Có chuyện gì xảy ra thế?”, cô hỏi.
Vài giây trôi qua như thể anh không nghe thấy ngay câu trả lời đó. Anh đưa cánh tay ra cho cô. “Đêm lửa thiêu. Nó sắp bắt đầu.”
Tại sao chúng ta không sống vì tối nay?
Lời nói đó vang vọng trong đầu Simon khi họ đứng trong khoảng không ấm áp tỏa ra từ lửa cháy.
Một buổi tối.
Khoảnh khắc họ bên nhau tại miền quê này. Không trách nhiệm hay lo lắng… chỉ có Đêm lửa thiêu và không gì khác.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh muốn hơn thế?
Anh không thể có được nó.
Chỉ một buổi tối. Chỉ tối nay.
Một lần nữa, Juliana đang đưa ra lời thách thức.
Lần này, sợ rằng nếu chấp nhận, anh sẽ không bao giờ vượt qua được.
Anh khẽ xoay người, vừa đủ để thấy cô. Cô xoay nghiêng người về phía anh, nhìn chằm chằm vào dàn lửa thiêu, sự hân hoan hiện trên gương mặt. Mái tóc đen đang lấp lánh trong ánh lửa – pha lẫn giữa đỏ và cam, thật sống động lôi cuốn. Làn da cô ửng hồng vì hơi nóng của lửa lẫn sự phấn khích.
Cô nhận ra ánh mắt của anh và xoay người về phía anh. Khi cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh nín thở.
Cô thật xinh đẹp.
Và anh muốn đem nay. Anh muốn bất cứ điều gì để có thể có được cô.
Anh cúi xuống, đặt môi gần tai cô và kháng cự thôi thúc hôn vào đó, nơi tỏa ra mùi hương tuyệt vời như Juliana. “Anh thích liều dược liệu đó.”
Cô kéo người ra, đôi mắt ánh lên xanh biếc trong màn đêm. “Ngài chắc chứ?”
Anh gật đầu.
Cô cười rạng rỡ, cởi mở, tự do tự tại và anh cảm thấy mình đã hứng một cú đấm thật mạnh vào đầu. “Giờ thì thế nào?”
Một câu hỏi xuất sắc. Mọi người bắt đầu tản ra, họ quay trở lại với những trò tiêu khiển còn lại nơi quảng trường. Anh đưa tay ra cho cô. “Em muốn dạo quanh bãi cỏ một vòng với anh không?”
Cô nhìn chăm chú cánh tay của anh một lúc lâu và anh hiểu sự do dự của cô, thấy nét bối rối trong mắt cô khi cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Một buổi tối.”
Từng phân trên người anh gào thét rằng nó không đủ.
Nhưng rồi nó sẽ đủ thôi.
Và anh sẽ không để bản thân nghĩ về những gì sẽ đến vào ngày mai.
Anh cúi đầu chấp thuận. “Một đêm.”
Cô đặt tay lên cánh tay ấm áp và rắn chắc của anh, rồi họ rời khỏi nơi đó. Ánh sáng mờ dần nhưng hơi nóng vẫn còn đấy, nó còn nóng hơn trước,
Họ bước đi trong thinh lặng trước khi cô cất tiếng nói, chỉ tay về phía dàn thiêu. “Em thú nhận rằng mình cảm thấy rất vinh dự. Tất cả điều nay dành cho những người theo Đạo công giáo.”
Một làn gió mát lạnh thổi qua khiến cô đi gần anh hơn và anh kháng cự lại thôi thúc vòng tay quanh người cô. “Cho một người theo Đạo công giáo đặc biệt”, anh nói. “Guy Fawkes[2] gần như xông vào Nghị viện và giết nhà vua. Đêm lửa thiêu là lễ kỷ niệm cho việc đánh bại âm mưu đó.”
[2] Guy Fawles còn được gọi là Guido Fawles, là một thành viên của một nhóm tín đồ công giáo của Anh, đã thực hiện âm mưu thuốc súng nhằm mưu sát Vua James I của Anh, gia đình của ông, cũng như tầng lớp quý tộc theo đạo tin lành. Để kỷ niệm sự kiện Guy bị bắt, hằng năm mọi người tổ chức lễ ăn mừng: Đốt lửa thiêu, pháo hoa, gian hàng hội chợ.
Cô xoay người về phía anh, vẻ mặt đầy quan tâm. “Người đàn ông trên đỉnh ngọn lửa… đó là Guy sao?” Anh gật đầu và chỉ tay vào một súc vải trong gian hàng kia. “Trông ông ta chẳng quá mức nguy hiểm.”
Anh cười vui vẻ,
Cô ngó qua vai khi nghe âm thanh đó. “Em thích nghe tiếng ngài cười, Đức ngài.”
Anh phản đối việc dùng tước vị đó. “Tối nay không có Đức ngài nào cả. Nếu có được một buổi tối tự do thoải mái, anh không muốn trở thành Công tước.” Anh không biết những lời nói đó đến từ đâu nhưng chúng là sự thật không thể chối cãi.
Cô nghiêng đầu về phía anh. “Một yêu cầu hợp lý. Vậy tối nay ngài là ai?”
Anh không cần phải nghĩ. Anh khẽ cúi đầu về phía cô và cô cười vang, âm thanh như tiếng nhạc trong màn đêm. “Simon Pearson. Không tước vị. Chỉ là một người đàn ông thôi.”
Trông một đêm, anh có thể tưởng tượng mình là người đàn ông đó cũng đủ rồi.
“Ngài mong đợi mọi người tin rằng mình chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao?”
Nếu nó là một trò chơi, tại sao anh không thể tạo ra những quy tắc chứ? “Chẳng phải đến lúc phép màu phát huy tác dụng sao?”
Cô mỉm cười dịu dàng, đặt tay trở lại. “Xét cho cùng, đó ắt hẳn là phép màu.”
Họ đi trong im lặng, qua một xe bán kẹo và một quán bán bánh nướng nhân thịt gà và thịt heo. “Em đói không?”, anh hỏi. Khi cô gật đầu, anh mua hai chiếc bánh mặn rau hung và chai rượu vang rồi mỉm cười, xoay lại nhìn cô.
“Ngài Pearson thích có một buổi tiệc ngoài trời ứng khẩu cùng nhau.”
Cô cười toe toét. “Thôi được, em không thích khiến anh ấy thất vọng. Không phải trong Đêm lửa thiêu.”
Họ đi đến chỗ vắng người hơn, ngồi xuống băng ghế thấp cùng ăn và ngắm những người tham dự lễ hội. Một tốp trẻ đuổi nhau, tiếng cười vang vọng phía sau.
Juliana thở dài và âm thanh đó khẽ lay động anh. “Khi còn bé, em thích những buổi tối như thế nay”, cô nói, giọng du dương với trọng âm tiếng Ý. “Những lễ hội khiến mọi thứ trong buổi tối không quá mức khuôn phép.”
Anh tưởng tượng cô lúc nhỏ, cao hơn so với độ tuổi, hai đầu gối lấm bẩn, những lọn tóc quăn rối tung bay trong gió và anh mỉm cười trước hình ảnh đó. Anh nghiêng người và nói bằng tiếng Ý. “Anh muốn nhìn thấy em khi đó. Nhìn thấy một Juliana trẻ trung trong chính môi trường sống dành cho cô ấy.”
Cô cười, thích thú với việc anh chuyển sang nói bằng tiếng mẹ đẻ của cô, tận hưởng sự riêng tư nó mang lại. “Ngài sẽ bị choáng vì cô Juliana trẻ trung ấy đấy. Người em lúc nào cũng lấm lem từ một cuộc khám phá mới, vướng vào rắc rối vì việc hét lớn trong sân, vồ lấy những chiếc bánh quy trong nhà bếp – quậy phá hết mức.”
Anh nhướng mày. “Và em nghĩ tất cả khiến anh kinh ngạc sao?”
Cô mỉm cười và nghiêng đầu. “Em cho rằng không.”
“Và khi em lớn hơn thì sao? Em có làm tan nát trái tim ai đó trong những đêm hội hè không?” Anh đáng lẽ không nên hỏi một việc như thế. Nó không thích hợp.
Nhưng đem nay, không có quy tắc nào cả. Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Đêm nay, những câu hỏi được phép thốt ra.
Cô cất tiếng cười trong trẻo ngước nhìn trời và cần cổ thon dài được ánh lửa đằng xa chiếu sáng. Anh kháng cự lại thôi thúc ấn môi mình lên nơi đó và chuyển tiếng cười kia thành tiếng thở dài thích thú.
Khi cô nhìn anh, nét tinh quái hiện ra trong đôi mắt.
“À”, anh nói, duỗi thẳng chân. “Anh thấy mình không nên đi xa quá.”
“Có một cậu nhóc”, cô nói. “Vincenz.”
Anh bị hạ gục bởi làn song cảm xúc, tò mò, ganh tị, ngạc nhiên đến cùng lúc. “Kể anh nghe về nó đi.”
“Mỗi năm vào tháng Tư tại Verona, có một ngày hội tổ chức ở San Zeno. Người dân thành phố chuẩn bị nhiều tuần và ăn mừng như lễ Giáng sinh. Một năm…” Giọng cô nhỏ dần rồi dừng lại, như thể không chắc mình sẽ nói gì kế tiếp.
Anh chưa bao giờ muốn nghe phần còn lại của một câu chuyện nhiều thế này. “Bây giờ em không thể dừng lại. Khi đó em bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
Mười bảy. Gương mặt tươi tắn và xinh đẹp như bây giờ. “Và Vincenzo?”
Cô nhún vai. “Không lớn hơn em là mấy. Mười tám, có lẽ thế.”
Simon nhớ bản thân mình lúc mười tám tuổi, nhớ cách anh nghĩ về phụ nữ… nhớ những thứ anh muốn làm với họ.
Vẫn muốn làm với họ. Với cô.
Anh có một khát khao mạnh mẽ là xử tên nhóc người Ý vô danh này.
“Những người trẻ trong thị trấn chung tay giúp sức chuẩn bị cho lễ hội và em đảm trách việc mang thức ăn đến sân nhà thờ trong phần lớn buổi sáng. Mỗi lần em đến cùng với chiếc đĩa mới trên tay, Vincenzo đã ở đó, háo hức giúp đỡ.”
Anh có thể hình dung ra cậu ta khi đó, Simon nghĩ khi cô nói tiếp.
“Việc này kéo dài trong một giờ… bốn hay năm chuyến đi từ nhà đến nhà thờ… Em đã để dành khay lớn nhất trong chuyến đi cuối – một đĩa bánh khổng lồ dành cho cuộc vui. Em rời khỏi nhà, hai tay đều bận và em đi tắt qua một con hẻm nhỏ dẫn tới nhà thờ, và nơi đó Vincenzo chỉ có một mình đứng tựa lưng vào một bức tường.
Một viễn cảnh lóe lên, chàng trai trẻ người Ý tóc đen, gầy và cao lêu nghêu – hai mắt rạng rỡ vì khao khát – Simon siết chặt cả hai tay thành nắm đấm.
“Em nghĩ anh ta đứng đó để lấy đĩa bánh của em.”
“Anh không nghĩ thế.” Giọng anh trở nên tức giận.
Cô lắc đầu khẽ cười. “Không. Anh ta không làm thế. Anh ta với tay lấy đĩa bánh và khi em đưa nó ra, anh ta đã hôn trộm em.”
Anh căm ghét tên nhóc đó. Anh muốn giết hắn.
“Anh hy vọng em đá ngay háng hắn.”
Hai mắt cô mở to. “Ngài Pearson!”, cô trêu, chuyển sang nói bằng tiếng Anh. “Anh mới thô bạo làm sao!”
“Nghe giống như một con chó con xứng đáng nhận nó vậy.”
“Phải nói là em đã xử lý tình huống đó.”
Sự thích thú bắn xuyên qua anh. Một cô gái cừ khôi. Anh đáng lẽ nên biết cô sẽ tự biết cách chăm sóc bản thân. Thậm chí anh ước mình có thể làm điều đó thay cô. “Em đã làm gì hắn ta?”
“Thật đáng buồn, giờ Vincenzo vẫn bị mang tiếng với cách hôn nhiệt tình của một con chó chảy dãi.”
Simon cười lớn, không hề kìm nén. “Làm rất tốt.”
Cô cười toe toét. “Ngài biết không, phụ nữ chúng em không quá vô dụng như ngài nghĩ đâu.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ em vô dụng cả. Thật sự, ban đầu anh đã nghĩ em là một đấu sĩ đấy”, anh nói trong khi đưa rượu vang cho cô.
Cô cười toe toét trước lời nói đó. “Un gladiator[3]? Em rất thích từ đó”, cô nói trước khi uống.
[3] Un gladiatore (Tiếng Ý): Một đấu sĩ.
“Ừ, anh nghĩ em sẽ thích.” Anh nhìn cô uống rượu và khi cô hạ bình rượu xuống, anh nói thêm. “Phải thú nhận điều này, anh rất mừng vì hắn ta không biết cách hôn.”
Cô mỉm cười và anh chết đứng bởi chuyển động khi cô đưa lưỡi liếm lấy giọt rượu trên môi. “Ngài không cần lo lắng. Anh ta không phải đối thủ của ngài.”
Lời nói đó ngẫu nhiên thốt lên trước khi Juliana nhận ra ngụ ý của nó. Bầu không khí giữa họ lập tức trở nên phức tạp và cô cúi đầu, hai gò má ửng hồng. “Em không có ý…”
“Em đã nói ra rồi”, anh trêu, giọng nhỉ và lấp đầy nhu cầu đang chảy bên trong – nhu cầu kéo người con gái này vào vòng tay và chứng minh cô đã đúng. “Anh sẽ không cho phép em rút lại lời đâu.”
Cô ngước lên, nhìn anh qua hàng mi dài đen nhánh và anh bị hạ gục bởi vẻ đẹp ấy. Một người đàn ông sẽ tốn cả đời để ngắm nhìn cô.
“Em không rút lại lời đã nói.”
Mạch đập rộn ràng vì những từ đó và anh ước họ không phải ở đây, trong quảng trường đông đúc, với anh trai của cô và phân nửa số dân của Yorkshire ở phía xa.
Anh đứng dậy, biết rằng nếu không làm thế, anh sẽ không thể chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Với xuống, anh đưa tay kéo cô đứng thẳng lên. Anh bị cuốn vào mùi hương của cô – mùi hương kỳ lạ pha trộn giữa quả lý chua đỏ và húng quế. Cô ngước lên nhìn anh, ánh lửa cam tỏa sáng lung linh trên làn da và anh nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt của cô, biết rằng nếu chiếm lấy môi cô ở ngay tại đây – nơi công khai này – trước mặt tất cả mọi người, cô sẽ không đẩy anh ra.
Sự cám dỗ thật mạnh mẽ.
Trong một chốc thoáng qua, anh tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình làm thế -nếu anh đóng dấu cô là của anh tại đây, ngay giữa quảng trường ở miền quê này. Nó sẽ ngay tức khắc làm thay đổi mọi thứ. Danh dự đòi hỏi họ kết hôn và vụ tai tiếng của Georgiana sẽ lùi về vị trí thứ hai sau vụ Công tước Leighton vứt bỏ con gái ngài Hầu tước để kết hôn với con gái của một lái buôn người Ý không chính thống.
Nhưng anh sẽ có được Juliana.
Ngay lúc đó, anh cảm giác như thế là đủ.
Anh có thể làm thế. Miệng cô chỉ cách miệng anh chừng vài inch, tất cả sự mềm mại và cám dỗ, tất cả những gì anh phải làm là rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cô sẽ là của anh.
Anh nhìn đầu lưỡi hồng của cô mơn trớn bờ môi dưới và khao khát lan khắp người. Khi cô nói, giọng thật nhẹ và tự nhiên. “Chúng ta tản bộ thêm chứ?”
Cô cảm thấy nó, nhu cầu vặn xoắn không thể chịu đựng trào lên trong anh.
Anh hắng giọng, mất một lát để cất tiếng nói với hy vọng rằng đầu óc mình cũng sẽ tỉnh táo.
“Dĩ nhiên”, anh nói và cô rời đi, để anh theo sau như một con chó nhỏ đáng thương. Anh chưa bao giờ cảm thấy biết ơn hơn lúc cô dẫn anh trở lại những gian hàng. Anh kiên định hơn khi ở gần những người khác, khi di chuyển, khi không cảm thấy hơi nóng của cô dọc theo chiều dài cơ thể.
Cô hếch cằm khi họ tản bộ, hít một hơi dài làn không khí buổi đêm và thở ra. “Em nghĩ mình thích chốn làng quê này.”
Anh ngạc nhiên trước lời tuyên bố đó. Một người tràn đầy sức sống như cô dường như không thích hợp với làng quê thanh bình này. “Em thích nơi đây hơn London sao?”
Cô mỉm cười và anh nhìn thấy sự tự ti trong cử chỉ đó. “Em nghĩ nó phù hợp với mình hơn.”
“Anh nghĩ cuộc sống của em thuộc về London hơn.”
Cô lắc đầu. “Không phải thế nữa. Ít nhất, không phải trong những tháng còn lại của năm nay. Em nghĩ mình sẽ ở lại Yorkshire. Em thích những quý cô ở Dinh thự Minerva, Lucrezia thích chạy nhảy trên bãi thạch nam và em đã xong với mùa lễ hội năm nay.”
Anh ghét ý tưởng để cô ở lại miền quê này. Ghét việc trở lại London – trở lại cuộc sống nhàm chán không có biến động – mà không có sự sôi nổi của cô góp vào. Tính cách sôi mổi của cô sẽ bị mất dần giữa những cánh đồng và bầy cừu nơi đây. Cô phải tiếp tục cưỡi ngựa dạo khắp Hyde Park vào những buổi sớm mai, khiêu vũ trong phòng vũ hội của giới thượng lưu, quấn mình trong lụa và sa tanh.
Cùng với anh.
Anh nín thở trước viễn cảnh hiện ra, Juliana trong vòng tay anh, mang niềm vui đến cho xã hội thượng lưu. Nhưng điều đó không thể xảy ra.
Cô dừng lại ngay một sạp bán đồ, lướt những ngón tay dọc theo viền đăng ten màu xanh lục của chiếc nón mềm đơn giản. Anh ngắm nhìn cô kéo móng tay dọc theo vành mũ, tự hỏi cảm giác khi những ngón tay đó khi kéo rê dọc cổ mình… đôi vai… xuống phần thân trên của mình...
Ngay lập tức phần đàn ông của anh cứng lên và bị khuấy động, cảm tạ bong đêm vì nó đã giúp anh giấu đi điều đó, nhưng anh không quay đi mà bị lôi cuốn bởi cách cô vuốt ve chiếc nón. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng việc ngắm nhìn cảnh đó lâu hơn, anh lôi chiếc túi nhỏ đựng tiền xu và nói với người bán hàng. “Ta sẽ mua chiếc nón ấy cho quý cô đây.”
Hai mắt cô mở to. “Ngài không thể.”
Nhưng người đàn ông trong quầy hàng đã nhận tiền. “Cô có muốn đội thử nó không, thưa cô?”
Cô phớt lờ ông ta, ngước lên nhìn vào mắt Simon. “Ngài không thể làm thế.”
Anh nhấc chiếc nón lên và ném thêm một đồng xu cho người bán hàng. Đưa nó cho Juliana, anh nói. “Anh nghĩ chúng ta đã uống liều thuốc ma thuật rồi chứ?”
Cô nhìn hiếc nón trong một lúc lâu và anh nghĩ có thể cô không nhận nó. Khi cô làm thế, anh thở dài.
“Và ngoài ra”, anh trêu cô. “Anh đã hứa mua cho em một cái nón thay cho cái em đã mất.”
Anh ngắm nhìn khi ký ức đó tái hiện trong tâm trí cô. Anh nhớ đến cảm giác cô lạnh, run rẩy trong vòng tay mình và ước đã không đề cập đến nó.
“Nếu đã nhớ đến, ngài Pearson…”, cô do dự, xoay chiếc nón trong tay và anh cảm thấy ấm áp trước cách cô dùng biệt danh đó. “Anh nên đề nghị mua cho em mười hai cái.”
Anh gật đầu giả vờ nghiêm túc và xoay người về phía người bán hàng. “Ông còn mười một cái loại này chứ? Có thể màu khác cũng được.”
Hai mắt của người đàn ông đó mở to và Juliana cất tiếng cười, nắm lấy cánh tay anh và kéo anh ra khỏi gian hàng. Cô cười toe toét với người bán hàng. “Ngài ấy không có ý thế đâu. Chúng tôi xin lỗi.”
Hai mắt của người đàn ông ấy ánh lên. “Đây là Đêm lửa thiêu, quý cô, một điều gì dó về việc thiêu cháy Guy khiến tất cả chúng ta đều có chút điên rồ.”
Khi họ rời đi, Simon nói, “Anh ắt hẳn sẽ nói thứ gì đó hài hước hơn.”
“Sáu cái, nửa tá thứ khác khi xét đến giới tính của ngài.”, cô nói một cách lạnh nhạt và điều đó khiến anh phá lên cười.
Họ đi thêm vài thước nữa trước khi cô đi chậm lại lần nữa, liếc nhìn anh trước khi dồn sự tập trung trở lại với chiếc nón trong tay. “Cám ơn ngài.”
“Đó là hân hạnh của anh.”
Và đúng như thế. Anh muốn mua cho cô một trăm cái nón. Áo choàng, váy áo, những con ngựa, những cái yên, đàn piano hay bất cứ thứ gì khác cô muốn. Bất cứ thứ gì khiến cô vui, anh muốn cô đều có được.
Rồi khi cô nói, “Em xin lỗi”, anh nghe thấy sự buồn bã trong giọng nói ấy và không thích điều đó một chustnaof.
Anh dừng lại cho đến khi cô xoay lại đối mặt với mình lần nữa. “Vì cái gì?”
Cô khẽ nhún một bên vai. Chúa ơi, anh yêu tha thiết những cái nhún vai đó. “Vì tất cả. Vì đã khiến mọi thứ trở nên quá khó khăn. Vì đã thách thức ngài, khiêu khích, gửi cho ngài lời nhắn không thích hợp kia, khiến ngài tức giận, thất vọng và làm tất cả trở nên quá… phức tạp.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh và anh thấy được sự chân thật cùng hối lỗi trong đôi mắt xanh ấy.
Cô lắc đầu trước khi nói tiếp. “Em không biết, Simon… Em không biết rằng ngài có lý do để quan tâm quá mức đến khuôn phép và danh tiếng. Nếu em biết…” Giọng cô nhỏ dần rồi tắt hẳn, cô liếc qua vai anh nhìn về dàn lửa thiêu, như thể việc nhìn anh có thể khiến cô quá đau đớn. Rồi cô thì thầm. “Nếu biết, em sẽ không bao giờ đặt ra thách thức ngu ngốc đó. Em sẽ không bao giờ đẩy ngài đi quá xa.”
Những lời đó quá nhỏ, nếu gió đang thổi theo hướng khác, anh có thể sẽ không nghe thấy chúng. Anh sẽ không thấy được nỗi buồn trong đó.
“Em xin lỗi.”
Giờ họ đã đi đến phía cuối bãi cỏ, dãy hàng đã kết thúc và Simon không nghĩ nhiều đến việc kéo cô đi xa hơn vào bong tối, quanh gian hàng cuối cùng và trong hàng cây ở góc quảng trường.
“Anh nghĩ chúng ta đã đồng ý rằng tối nay chỉ nói về những thứ mộc mạc đơn giản thôi chứ?”, anh nói, lời lẽ vang lên nhẹ nhàng trong không gian riêng tư – những hàng cây bao phủ họ trong bóng tối, ánh sáng lập lòe và những âm thanh chỗ lửa thiêu ở đủ xa để khiến tất cả dường như chỉ là một giấc mơ.
Như thể họ thực sự đã lấy được liều thuốc màu nhiệm.
Giống như đêm nay hoàn toàn khác biệt.
Anh cảm thấy thích như thế hơn là nhìn cô lắc đầu. “Nhưng thật sự không phải, đúng không? Ngài vẫn là một Công tước và em… thôi được, em biết mình là ai.”
“Không, Juliana”, anh thì thầm, bước gần hơn, đưa tay khum lấy cằm cô và nghiêng đầu cô về phía mình. “Không phải tối nay.”
Anh ước mình có thể nhìn thấy gương mặt cô.
“Thậm chí cả tối nay. Ngay cả khi phép màu cũng có thể phá hủy chúng ta, Simon. Chúng ta đã được tạo ra như thế.” Giọng nói của cô quấn quanh, tràn đầy cảm xúc khiến anh đau nhói. “Em chỉ muốn ngài biết… Em muốn ngài biết rằng em hiểu điều ấy. Và nếu có thể quay về đêm em đưa ra lời thách thức, em sẽ rút lại nó.”
Anh không muốn cô rút lại nó.
“Em ước mình có thể quay trở lại và chọn một cỗ xe ngựa khác.”
Sự ganh tị phi lý lóe lên trước ý tưởng thực tế một người đàn ông khác tìm thấy cô trên sàn xe ngựa của anh ta.
Cô là của anh.
Làn sóng sở hữu dấy lên không yên và anh buông cô khỏi bản thân cố kiểm soát nó.
Cô hiểu lầm cử động của anh và bước lùi lại, tạo ra khoảng cách giữa họ. Anh cảm thấy mất mát một cách sâu sắc. “Hôm nay vừa đúng hai tuần, ngài biết điều đó chứ?”
Những ngày qua, anh đã không nghĩ về cuộc cá cược của họ. Không nghĩ đến kể từ khi anh đến Yorkshire. Anh tính toán nhanh thời gian. “Đúng thế.”
Và em đã giữ lời hứa chỉ anh xem về sự đam mê.
Anh không nói ra lời đó, không có cơ hội để thực hiện.
“Em đã không khiến ngài quỳ gối đầu hàng.”
Cô đã làm mọi thứ tồi tệ hơn. Giống như cô đã lấy mất trái tim ra khỏi lồng ngực anh.
“Kế hoạch của em đã sai ở đâu đó”, cô nói, giọng quá nhỏ khiến anh hầu như không thể nghe thấy. “Thay vì khiến ngài nhận ra đam mê là tất cả, em lại khám phá ra đam mê chẳng là gì nếu không có tình yêu.”
Cô đang nói gì thế?
Cô không thể nào…
Anh với tay đến cô, những ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay khi cô giật tay lại, lùi sâu hơn vào bóng đêm. “Điều đó có nghĩa gì?”
Tiếng cười khẽ không hề hài hước vang lên và anh mong mỏi nhìn thấy mặt cô.
“Juliana?” Anh hầu như chỉ nhận ra bóng cô trong màn đêm.
“Ngài không thấy sao, Simon?” Giọng cô run rẩy và anh ghét điều đó. “Em yêu ngài.”
Không đợi cho đến khi nghe thấy chính miệng cô nói ra những từ đó bằng chất giọng du dương, anh đã nhận ra mình muốn nghe cô nói lời đó nhiều đến mức nào. Cô yêu anh. Ý nghĩ đó quét qua người, thích thú xen lẫn nỗi đau và tất cả những gì anh có thể nghĩ là anh sẽ chết nếu không có cô trong vòng tay.
Anh không muốn thứ gì khác ngoài việc ôm cô.
Anh không biết điều gì sẽ đến tiếp theo nhưng đây là một khởi đầu.
Cô yêu anh.
Tên cô trên môi anh, anh đi về phía cô, chắc chắn rằng trong khoảnh khắc này – trong tối nay – cô là của anh.
Anh kéo cô vào vòng tay, cô chống cự thoát ra. “Không. Hãy để em đi.”
“Nói điều đó một lần nữa đi”, anh nói, chưa bao giờ muốn thứ gì nhiều đến thế. Anh không có quyền có được nó. Nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn có.
“Không.” Anh nghe thấy sự hối tiếc trong giọng cô. “Em đáng lẽ không nên nói câu đó.”
Anh mỉm cười, không thể ngăn mình lại. “Người phụ nữ bướng bỉnh.” Anh kéo cô lại gần hơn, một tay lần theo đường cong nơi yết hầu của cô, nghiêng mặt cô về phía mình. “Nói lại lần nữa đi.”
“Không.”
Anh hôn cô, bắt lấy môi cô một cách mạnh mẽ đầy chủ đích, và cô ngay lập tức đầu hàng. Anh rên rỉ trước sự ngọt ngào của cô – hương vị rượu vang và của chính môi cô – nhưng anh kéo ra trước khi để lạc mất mình trong đó. “Nói lại đi.”
Cô tạo ra âm thanh nhỏ bất bình. “Em yêu anh.”
Anh không quan tâm đến việc giọng cô nghe khổ sở thế nào. Những từ đó như châm lửa khắp người anh. “Kèm theo cảm xúc, Siren.”
Cô do dự, anh nghĩ cô có thể kéo người ra trước khi đắm chìm vào khoảnh khắc này. Ju liana đặt hai tay lên cánh tay anh, vuốt ve lên gáy, len những ngón tay vào mái tóc quăn, mơn trớn theo cách khiến cả người anh nóng rực lên. Miệng cô chỉ cách miệng anh một li và khi cô cất tiếng nói, giọng nhỏ, dịu dàng và hoàn hảo.
“Ti amo[4].”
[4] Ti amo (Tiếng Ý): Em yêu anh.
Khi cô nói những từ đó bằng tiếng mẹ đẻ của mình, anh nhận ra đó là lời chân thật. Và điều đó giết anh. Trong thời điểm khác, anh sẽ trao cho cô bất cứ thứ gì cô yêu cầu… miễn sao cô đừng bao giờ ngừng yêu anh.
“Hãy hôn em lần nữa đi”, cô thì thầm.
Lời thỉnh cầu đó không cần thiết vì môi anh đã đặt trên môi cô rồi.
Không biết bao nhiêu lần anh chiếm lấy miệng cô, tìm kiếm góc độ hoàn hảo, điều chỉnh để cô áp sát vào mình và chìm sâu vào những nụ hôn chậm rãi kéo dài, đe dọa đến ý chí và đúng mực của anh. Họ hôn như thể bản thân có sự bất diệt, kéo dài và chậm rãi. Cô phối hợp chuyển động với anh, mạnh mẽ khi anh mạnh mẽ, nhẹ nhàng khi anh nhẹ nhàng.
Cô hoàn hảo.
Họ phù hợp một cách hoàn hảo.
“Juliana”, anh nói, hầu như không nhận ra giọng nói của chính mình khi tạm dừng giữa những nụ hôn, “Chúa ơi, em thật xinh đẹp”.
Cô cười và âm thanh đó chạm tới sâu thẳm trong anh. “Trời tối. Anh không thể nào nhìn thấy được.”
Hai tay anh vuốt ve cơ thể cô, căng tròn đầy đặn ở những nơi thích hợp, anh khum giữ chặt áp cô vào người cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển vì cảm giác mạnh mẽ kia. “Nhưng anh có thể cảm nhận”, anh thì thầm ngay miệng cô và họ hôn nhau lần nữa, bờ môi mềm mại và lưỡi quấn lấy nhau.
Khi cô kéo người ra và dung lưỡi mơn trớn dọc theo môi dưới của anh, sự khao khát xuyên thẳng qua Simon. Anh rên rỉ và khum lấy bầu ngực vun cao đầy đặn của cô, véo nhẹ đầu ngực cưng cứng qua lớp vải. Cô thở hổn hển và âm thanh ấy như tiếng gọi của nàng tiên cá, nài xin anh lột trần và dung miệng lẫn cơ thể anh bao phủ lấy cô.
Anh muốn đặt cô nằm xuống thảm cỏ nơi thiên đường nhỏ bé này và làm tình với cô cho đến khi không ai trong bọn họ nhớ tên mình là gì.
Không.
Họ đang ở quảng trường, dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Anh phải dừng lại.
Cô xứng đáng nhận được những điều tốt hơn.
Họ phải dừng lại.
Trước khi anh hủy hoại cô.
Anh kéo người ra, chấm dứt nụ hôn. “Chờ đã.” Cả hai đều thở một cách khó nhọc, tiếng thở hổn hển nho nhỏ khiến anh nhức nhối. Anh buông cô ra và bước lùi lại, cả cơ thể đều đang phản đối. “Chúng ta phải dừng lại.”
“Tại sao chứ?” Câu hỏi đơn giản mang ý nài xin kia gần như hạ gục anh. Anh xứng đáng nhận huy chương vì khả năng tự kiềm chế của mình.
Chúa ơi, anh muốn cô.
Việc ở gần cô mà không đe dọa đến thanh danh của cô đang trở thành điều khó có thể xảy ra.
Đe dọa thanh danh của cô?
Thanh danh của cô sẽ không còn gì nếu có bất cứ ai tìm thấy họ.
“Simon…”, cô nói và anh ghét sự bình tĩnh trong giọng nói ấy. “Đây là tất cả những gì chúng ta có. Một đêm.”
Một đêm.
Cách đây một tiếng, nó nghe thật đơn giản, khi họ cùng cười, trêu ghẹo nhau và giả vờ thành một ai khác.
Nhưng bây giờ, khi đứng trong bóng tối cùng với cô, anh không muốn là một ai khác. Anh muốn là chính mình. Anh muốn cô là chính bản thân cô. Như thế là đủ.
Nhưng không phải vậy.
Đó không chỉ là một buổi tối.
Anh không thể ở gần cô lâu hơn. Khi không thể lấy được thứ mình muốn. Khi không thể hủy hoại cô.
Và anh sẽ không làm thế.
Vì thế anh nói ra điều duy nhất có thể nghĩ, cảm tạ bóng đêm đã giữ cho cô không thấy sự thật trong mắt mình. Điều đó kèm theo một từ duy nhất, cô có thể khiến anh đầu hàng và nài xin cô.
“Buổi tối nay đã chấm dứt.”
Cô bất động và anh căm ghét bản thân.
Anh căm ghét bản thân hơn khi cô xoay người và bỏ chạy.