Kỳ lạ, trước đây toàn là cố ý mè nheo làm nũng, hiện tại lại buông tha dứt khoát như vậy.
Tóm lại, cuộc thi và cá cược rầm rầm rộ rộ đã trôi qua, Bình Tâm nhai vốn bị đủ loại chuyện lạ xảy ra khiến cho rơi vào trạng thái bán khủng hoảng, hiện tại lại khôi phục bầu không khí của dĩ vãng. Tuy rằng gần như toàn bộ đệ tử đều bị rỗng túi, nhưng về mặt tinh thần thì đã phục hồi, thậm chí còn phấn khởi hơn trước kia.
Nếu như ý đồ của Vu Kính là dùng phương pháp này để xua tan bóng ma bao phủ tâm lý các đệ tử trẻ tuổi thì quả thật hắn rất thông minh. Đương nhiên hắn càng thông minh hơn ở chỗ thuận tiện vơ vét hầu bao của đám đệ tử được một số không nhỏ.
“Có điều, hiếm có dịp thấy Vu Kính lên đài như lần này.” Ta vô cùng vui sướng nhìn nồi há cảo bốc khói ngào ngạt trước mắt.
Tiểu Hắc vừa pha nước chấm vừa nói: “Thật ra rất khó để nói rốt cuộc là ta lợi dụng hắn hay là hắn lợi dụng ta. Có lẽ nên nói chúng ta lợi dụng lẫn nhau thì chính xác hơn.”
Hắn gắp một miếng há cảo có lớp vỏ ngoài mỏng dính gần như trong suốt, chấm với nước chấm, cắn một miếng: “Ừm, tay nghề của ta thật sự là không tệ chút nào.”
Ta tha thiết nhìn hắn, này, ngươi nói thích ta cơ mà? Vì sao không gắp cho ta, lại gắp cho mình?
Tuy rằng bình thường ta cũng không thích người khác gắp đồ ăn cho ta, rất buồn nôn không phải sao?
Nhưng mà trong một số tình huống đặc biệt, ví dụ như lúc chỉ có một đôi đũa như lúc này, ta rốt cuộc hy vọng hắn có thể buồn nôn một chút.
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã làm như không nhìn thấy ta, hai ba đũa đã ăn sạch sẽ há cảo, còn cố ý hô to gọi nhỏ: “No quá đi mất, no căng bụng rồi!”
Hắn hắn hắn… cư nhiên dùng phương pháp này để trả thù ta!
Thật là quá trẻ con mà!
“Ngươi ngươi ngươi cư nhiên ăn sạch đến một cọng hành cũng không còn! Ta tốt xấu gì cũng là sư phụ của ngươi nha!”
Tiểu Hắc nhướng mày: “Làm sư thì đức phải cao, bản thân phải gương mẫu, ngươi thuộc loại nào?”
Ta á khẩu không trả lời được.
Qua một hồi lâu, ta mới lắp bắp nói: “Ngươi vừa thông minh vừa giỏi giang, tự mình cũng có thể học được. Về phương diện pháp thuật, sách vở trên Bình Tâm nhai rất nhiều, chỉ cần ngươi muốn học đảm bảo học là hiểu liền. Về phần gương mẫu đạo đức, khắp nơi trên Bình Tâm nhai đều có, chỉ cần ngươi có hứng thú đảm bảo đạo đức của ngươi đạt tiêu chuẩn ngay.”
Tiểu Hắc ghé sát lại gần, gương mặt quá mức chói mắt của hắn dần dần phóng đại trước mắt ta, hắn gằn từng chữ một: “Vậy, sư phụ thân ái của ta, rốt cuộc ngươi dự định phụ trách cái gì?”
Ta ưỡn ngực thẳng lưng, lời lẽ nghiêm chỉnh nói: “Bọn họ phụ trách việc ăn mặc ở đi lại của ngươi, ta phụ trách tâm lý khoẻ mạnh cho ngươi.”
Gương mặt ghé lại gần của Tiểu Hắc chợt dừng lại, ngón tay rất nhanh lướt qua mặt ta, sau đó hắn lập tức xoay người vào bếp, tiếng cười vô cùng khoa trương từ trong đó vỡ tung ra!
Ta giận dữ, ra sức đập bàn.
Đợi tiếng cười lắng xuống, Tiểu Hắc bưng ra một mâm há cảo còn đang bốc khói nghi ngút.
Chỉ biết hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với sư phụ! Ta mừng rỡ lập tức cầm đũa lên.
Tiểu Hắc ngồi một bên, mỉm cười nhìn ta ra sức ăn ngấu nghiến.
Ngày hôm nay, rất vui sướng.
Ngày hôm sau cũng rất vui sướng và yên bình.
Ngày thứ ba cũng là vui sướng và yên bình.
…
Từ khi Vu Kính xuất quan tới nay, Bình Tâm nhai đã không còn xảy ra việc lạ nào nữa. Ngoại trừ hai sư đồ Phan Khổng và Lưu Tịch vẫn còn nằm, mọi thứ đều khôi phục bình thường. Vu Kính dường như cũng không mấy quan tâm, để mặc bọn họ nằm đó.
Ta nghĩ, thì ra là vậy.
Vu Kính đã tai hoạ tới trình độ quỷ thần đều phải tránh xa, hay nói cách khác là đã có thể dùng hắn để trấn tà rồi. Hay là hôm nào đến xin hắn một bức chân dung về treo trước cửa nhà trừ tà?
Nhưng mà bình thường ra ngoài gặp phải hắn là đã đủ tức lộn ruột, còn muốn treo chân dung hắn ở nhà, chẳng phải là đang yên lành rước bực bội vào người hay sao? Thôi đi.
Chậm rãi mà đã đến mùa thu. Gian nhà của ta ở sau lưng núi, trời chuyển lạnh, ta nghĩ muốn dọn nhà sang mặt núi bên kia, nơi có thể đón được ánh mặt trời, nhưng lại không nỡ bỏ gian nhà quen thuộc này. Lăn lộn trong đống sách pháp thuật nhiều ngày, rốt cuộc ta cũng tìm được một cách.
Ta đắc ý dào dạt ném cho Tiểu Hắc một cuộn tranh màu đỏ: “Tác phẩm lợi hại nhất của ta! Chỉ cần cái này, ta đã có thể đi tranh giải đạo cụ pháp thuật năm nay!”
“Ngươi bế quan nhiều ngày như vậy chỉ để làm cái này?” Tiểu Hắc nhìn cuộn giấy trong tay: “Đây chẳng phải là loại tranh cuộn giá một xâu tiền mười cuốn bán dưới chân núi hay sao?”
“Mở ra xem thì biết.”
Tiểu Hắc tháo dây thừng, bức tranh liền đón gió mở tung ra! Tiểu Hắc nhìn ta, rồi nhìn bức tranh, rồi lại nhìn ta.
Sao sao sao lại như vậy!?
Theo lý thuyết là phải được chứ!
“Sao có thể như vậy!” Ta kêu to: “Bức tranh này có thể nhốt bất cứ người nào nhìn nó vào trong!”
“Bất cứ người nào?”
“Đúng vậy, chỉ cần công lực của người mở tranh không thấp hơn công lực của người nhìn tranh là được! Hay nói cách khác, nếu như một người tự mở bức tranh rồi tự nhìn, bất luận là ai đều phải bị nhốt vào!” Ta tức giận kêu to, đoạt lấy bức tranh: “Sao lại không có tác dụng được chứ!”
Khoé mắt ta thoáng liếc thấy vẻ mặt của Tiểu Hắc, dường như hắn muốn ngăn ta lại.
Tại sao vậy? Ta còn chưa kịp suy nghĩ, một lực hút khổng lồ đã ập thẳng vào ta!
Vì sao tay chân ta không thể cử động được?
Vì sao thế giới lại bị đảo ngược?
Vì sao ta chỉ có thể nhìn thấy thế giới bị đóng khung trong một cái hình vuông nhỏ xíu trước mặt… Thì ra là ta đã bị nhốt vào trong!
Khó có dịp muốn trừng trị Tiểu Hắc một phen, vậy mà…
Gương mặt của Tiểu Hắc trở nên to thật to, bất quá phóng to như vậy cũng vẫn không thấy có chút tì vết nào, thật khiến cho người ta khó chịu.
Hắn ghé sát lại gần vô cùng, đôi môi mấp máy nói từng chữ một: “Sư phụ, ngươi đúng là đồ ngốc!”
Ta không thể không thừa nhận lời này của hắn cũng có phần đúng.
Đương nhiên nhìn hắn ở cự ly gần khiến ta còn có suy nghĩ khác, đó là hai hàm răng bị phóng đại lên gấp mười lần như vậy, thật là khủng khiếp.
“Tiêu rồi tiêu rồi! Lần này tiêu rồi!” Ta chợt nhớ ra một việc: “Nếu như không phải là người có công lực cao hơn ta thì sẽ không có cách nào thả ta ra ngoài được!”
“Phải làm thế nào?”
“Rất đơn giản, đảo ngược bức tranh lại, giũ một cái.”
Tiểu Hắc mỉm cười, sau đó ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thế giới liền khôi phục bình thường. Ta ngã ngồi trên mặt đất, tiếp tục rối rắm không hiểu gì cả.
Vì sao Tiểu Hắc không bị nhốt vào trong tranh? Vì sao hắn có thể thả ta ra ngoài được?
Chẳng lẽ công lực của hắn còn cao hơn ta? Không thể nào đâu, nếu như công lực của hắn cao hơn ta sao hắn không sớm khởi nghĩa nông nô vùng lên làm chủ nhà?
Hẳn là lúc chế tạo ta sơ xuất ở đâu rồi.
Thì ra là do thiếu sót, ta tự an ủi mình, không ai hoàn mỹ, nhầm lẫn là chuyện bình thường.
Có điều bức tranh của ta vẫn rất có ích, ta thoải mái ung dung thu cả cái nhà lẫn nền nhà vào trong tranh, sau đó lặn lội đi tìm một khối đất bằng phẳng ở hướng nam thả nhà xuống. Vì vậy rất dễ dàng đã dọn nhà xong. Tuy rằng quá trình gặp chút khó khăn, nhưng ít nhất mục đích ban đầu đã hoàn thành.
Mùa đông rất nhanh đã đến.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm dào dạt. Ta xoa cái bụng tròn vo của mình, thoải mái cuộn mình trong chăn ấm hừng hực, ợ ngắn ợ dài, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Nhân sinh nha, đây mới gọi là nhân sinh.
Bảo Tiểu Hắc thay ta tham gia ngọ khoá mỗi mười ngày mới có một lần, quả thật là một quyết định chính xác anh minh!
Giữa lúc mơ mơ màng màng, một cơn gió lạnh lọt vào, cửa mở sao?
Hé mí mắt ra nhìn một cái, không thấy ai cả, thôi mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của ta. Lên lên xuống xuống, đầu ngón tay mềm mại như lông vũ, ta ngửi được một mùi hương kỳ diệu.
Đầu óc ta đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm nghiêm trọng, không quá minh mẫn.
Nhưng mà, mùi hương này rất quen thuộc, không biết đã từng nghe thấy ở đâu?
Hình như là ở…
Oa oa oa ___
Ta hét thảm một tiếng, nhảy dựng trên giường.
“Nhân yêu tấn công Bình Tâm nhai a a a!”
Một bàn tay vung ngang không trung nắm lấy mặt ta áp ta nằm xuống giường!
Gương mặt xuất hiện trước mắt này là người chiếm vị trí số hai trong bảng xếp hạng những người ta không muốn gặp nhất: Hà Đồng.
“Con người ta ngọc thụ lâm phong, mỹ mạo bất phàm như vậy, giống nhân yêu ở chỗ nào chứ!?”
“Tính cách và sở thích của ngươi!” Ta sờ sờ cái mũi bị đập bẹp, rên rỉ.
Gã nâng mặt ta xoay lại: “Nhìn ta mà nói.”
Hà Đồng không ăn mặc trang điểm loè loẹt như trước, ngược lại để mặt mộc, trường bào tơ lụa không diễm không tục, tóc đen óng mượt, búi gọn bằng một cây trâm, phần còn lại nhẹ nhàng thả xuống phía sau, thêm vài phần siêu phàm thoát tục. Ta nhìn chằm chằm gã, gã thậm chí còn xoay một vòng: “Thế nào?”
“Cải tà quy chính rồi à.” Ta ngáp một cái trở mình nằm ngủ.
Hà Đồng trầm thấp cười cười: “Lý Sơ, ngươi vẫn thú vị như vậy.”
Ta nghiêng người suy nghĩ, con người ta thực ra chẳng có gì thú vị, ngoại trừ ăn chỉ có ngủ. Kẻ nào cảm thấy ta thú vị, rõ ràng là do bản thân kẻ đó quá nhàm chán thôi.
Còn đang nghĩ ngợi, Hà Đồng đã nhẹ nhàng dùng sức xoay cả người ta lại: “Ta lặn lội nghìn dặm xa xôi đến đây, ngươi lại không chịu dậy tiếp khách?”
Ta trợn trắng mắt: “Bình Tâm nhai không phải kỹ viện, ta cũng không bán rẻ tiếng cười, mắc gì phải tiếp khách.”
Nghe vậy, Hà Đồng cười híp cả mắt.
Ta nhìn một lát, bổ sung thêm một câu: “Thật lòng mà nói, ngươi cười lên cũng không đến nỗi khó coi.”
Gã thoáng che miệng, cười càng dữ dội: “Nói thật lòng thì phải là vô cùng mê người mới đúng.”
“Đi đi đi, đừng có mãi dựa sát vào người ta như vậy.” Ta dứt khoát không ngủ nữa, ngồi thẳng dậy trừng gã: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngươi không biết? Vu Kính gửi thư mời ta mười lăm tháng này đến lĩnh sủng vật của ta về.”
“Thì ra là vậy.” Hiếm thấy Vu Kính giữ lời hứa, còn trả người bột lại cho gã. “Nhưng mà hôm nay mới mười bốn. Ngày mai mới là ngày hẹn nha.”
Hà Đồng xua tay: “Vu Kính làm như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta trợn mắt một cái, bày ra dáng vẻ ngươi muốn nói thì nói không nói thì thôi.
Hà Đồng thấy ta hoàn toàn không có ý cổ vũ, bất đắc dĩ đành tự nói tiếp: “Một hồn của ta tuy đã dung nhập vào thân thể người bột rồi, nhưng mối liên hệ giữa linh hồn và thân thể khó mà chặt đứt được. Đợi đến đúng một trăm ngày là đến kiếp nạn lần thứ nhất, lúc này liên hệ giữa linh hồn và thân thể sẽ trở nên yếu ớt, hồn phách nếu gặp phải đả kích nghiêm trọng có thể rời khỏi xác. Tính ngày thì đúng là mười lăm tháng này, cũng chính là lúc Vu Kính mời ta đến đây, ngươi nói xem, hắn muốn như thế nào?”
Ta im lặng hồi lâu, gã lại nói: “Nếu chỉ mất đi khả năng khống chế người bột cũng chẳng sao. Nhưng mà, nếu như một hồn của ta cứ như vậy bị đánh ra ngoài, ta sẽ vĩnh viễn mất đi một hồn, đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh hồn phách tàn khuyết. Mà người bột mất đi một hồn đó, cũng sẽ mất đi nhân tính vừa đạt được, chẳng khác nào bóp chết một sinh mệnh và linh hồn vừa mới hình thành, nó lại phải quay về lúc ban đầu tỉnh tỉnh mê mê, thấy người là lao tới.”
Ta tuyệt đối tin tưởng Vu Kính nhất định có thể làm ra những chuyện này. Cùng là quần chúng bị áp bức, ta đối với Hà Đồng và người bột lại thêm mấy phần đồng tình. Nhưng mà những lời gã nói rõ ràng vượt quá phạm vi ta có thể giúp đỡ, vậy nên ta chỉ có thể im lặng.
Hà Đồng tiếp tục nói: “Vu Kính cũng rất rõ ràng, ta muốn đoạt lại người bột, nhưng bởi vì ta chậm chạp không hành động nên hắn mới gửi thư cho ta, nhắc nhở ta kỳ hạn một trăm ngày đã đến. Có điều, với thực lực của ta tuyệt đối không cách nào đoạt lại người bột từ tay hắn.”
Lông tơ sau gáy ta dựng đứng hết cả lên, ta phản xạ có điều kiện rụt lui vào sâu trong giường.
Hà Đồng khẽ mỉm cười: “Ngươi hẳn cũng biết, khắp thiên hạ này, nếu như có người nào có thể đoạt được thứ gì từ tay Vu Kính, vậy chỉ có đệ tử của ngươi thôi.”
“Ta không dám đảm bảo hắn sẽ đồng ý giúp ngươi.” Dừng lại một chút, ta sắp xếp lại cấu trúc câu: “Nhưng mà ta dám bảo đảm hắn sẽ không đồng ý giúp ngươi.”
“Ta biết, ta đương nhiên biết.” Hà Đồng liên tục gật đầu. Đột nhiên gã ghé sát mặt lại gần ta: “Đúng rồi, ngươi biết không, lúc ta dùng dị nhãn truy tìm nguồn gốc của Điển Mặc thì bị thương, trước khi vết thương lành lại rất nhiều pháp thuật ta đều không thể sử dụng. Nhưng mà, ít nhất còn có một thứ khác có thể dùng.” Giọng của Hà Đồng càng ngày càng thấp, đột nhiên gã cười với ta một cái: “Cho ta một sợi tóc của ngươi. Ta cho ngươi xem một trò ảo thuật.”
Ta gãi gãi đầu. Mấy ngày nay đọc không ít sách pháp thuật, ta cũng biết rất nhiều pháp thuật quỷ dị đều đòi hỏi phải có được một bộ phận trên thân thể người. Nhất định là Hà Đồng muốn giở trò gì đó với ta để uy hiếp Tiểu Hắc giúp gã.
Tuy nhiên ta nghĩ, đắc tội Tiểu Hắc hậu quả cũng không nghiêm trọng bằng việc mất đi người bột. Hơn nữa nhìn khí thế của Hà Đồng, nhất định phải lấy cho được, lại nghĩ nếu gã mất đi một hồn cũng sẽ rất thê thảm, mà người bột lại càng đáng thương… Không bằng ta thuận nước dong thuyền đi. Trong một khắc xúc động, ta nhổ một sợi tóc cho gã.
Hà Đồng nắm sợi tóc trong lòng bàn tay, ung dung mỉm cười: “Ngươi biết không, trên người ngươi đã được niệm một loại pháp thuật. Chỉ cần thân thể ngươi rời khỏi căn nhà này, người thi pháp sẽ biết ngay lập tức. Đương nhiên không khó để đoán, người làm phép chính là đệ tử Điển Mặc của ngươi. Cho nên hắn mới yên tâm để một mình ngươi ở lại nơi này. Nhưng mà có điều, hắn cũng không mấy hiểu ngươi.”
Hà Đồng xoay người ra gian ngoài, hướng về phía ta vẫy tay: “Đến đây.”
Ta không thể kiểm soát được tiến về phía trước, nghe đằng sau vang lên một tiếng “bịch”, quay lại nhìn, ôi chao!
Ta ta ta thân thể ta sao lại ở đó, còn ngã lăn trên mặt đất!
Hồn của ta lìa khỏi xác rồi?
“Nhìn thấy rồi chứ? Pháp thuật của hắn không thể đề phòng được ta! Ta không cần thân thể của ngươi, chỉ cần mang linh hồn ngươi đi là đủ. Đây mới là cảnh giới tối cao của bắt cóc!” Vẻ mặt Hà Đồng tăng thêm mấy phần đắc ý.
Ta thở dài một tiếng, chỉ vào thân thể lăn lóc trên đất: “Phiền ngươi giúp ta lưu lại một tờ giấy, nếu như nhất định phải nhét ta vào chung với Phan Khổng bọn họ, ta chẳng thà trực tiếp hoả táng!”
Hà Đồng mang ta rời khỏi Bình Tâm nhai, đi nhanh như chớp.
Chỉ là hồn phách của ta ở trên trời bay bay, thật sự chẳng có tôn nghiêm. Mà Hà Đồng vội vội vàng vàng rời đi, cũng không nói chuyện với ta, mang theo ta giống như thả diều.
Một canh giờ sau, Hà Đồng rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến, bước chân chậm lại.
Trên tấm bia địa giới đổ nát có đề hai chữ lớn, Tĩnh Sơn.
Tuy rằng tên thì nghe to tát, nhưng mà Tĩnh Sơn này chẳng qua chỉ là một vùng đồi núi thấp bé, lại gần sát với huyện thành. Chúng ta đi sâu vào trong núi, dấu chân người mới dần trở nên thưa thớt. Hà Đồng dường như có mục đích từ trước, không biết quẹo trái quẹo phải thế nào đến một chỗ dưới sườn dốc, tìm tòi một hồi giữa đám cỏ dại cao đến ngang hông, liền phát hiện một miệng giếng cổ.
Hà Đồng phi thân nhảy xuống, phụ hoạ cùng tiếng hét thảm thiết của ta.
… Thì ra là một cái giếng cạn, vậy mà không chịu nói sớm.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, Hà Đồng giống như vô cùng quen thuộc, đi thẳng vào hang động bên trái, ta không có thân thể cũng lập tức bị kéo vào trong.
Bốn bề xung quanh tối om, chỉ có cái túi đeo bên hông Hà Đồng là hơi hơi phát sáng. Gã gỡ túi xuống mở ra, từng đốm sáng bay lên, tràn ngập cả con đường, đẹp đến hoa mắt. Nhìn kỹ, cư nhiên là vô số đom đóm, kết thành quần bay xuyên qua xuyên lại linh hồn ta, thật không thoải mái. Nhờ có ánh sáng lờ mờ, gã tiếp tục tiến về phía trước, quẹo qua một khúc quanh, trước mắt đột nhiên rộng mở. Nơi này cư nhiên là một hang đá cực lớn hình trứng, toả ra ánh sáng và nhiệt độ kinh người. Ta vừa mới từ một nơi tăm tối bước ra, quả thực là loá mắt! Đây hẳn là dưới lòng đất mới đúng, sao lại sáng như vậy? Cẩn thận nhìn kỹ, ồ, thì ra là vậy. Nơi này có lẽ là do khoáng thạch hỗn tạp cùng những thành phần khác, nên vách tường xung quanh đều lấp lánh lân tinh. Lại thêm trên vách được khảm rất nhiều dạ quang thạch, chiếu cả cái hang sáng rõ như ban ngày. Điều kỳ quái duy nhất là từ nơi này đi vào địa hình lõm xuống dần, tạo thành một cái ao cạn nho nhỏ. Nhưng mà nước bên trong ao lại thuần một sắc trắng đục, sôi sùng sục sùng sục, không ngừng sủi bọt nước và bốc hơi.
Hà Đồng cẩn thận đứng xa bờ ao, ngẩng đầu lên mỉm cười với ta.
“Ngươi có biết vì sao ta phải rút hồn phách của ngươi ra, lại mang ngươi đến đây không?” Gã tự nói tự xoè tay ra, trong lòng bàn tay gã là thứ gì đó nho nhỏ hình dạng giống cái đèn, rất tinh xảo, toả ra ánh huỳnh quang lấp lánh: “Bảo bối này gọi là Chiêu Hồn đăng, do một kỳ nhân nhờ cơ duyên xảo hợp mà tạo thành từ thời thượng cổ. Chỉ cần thả vào đó một bộ phận thân thể mà một người tự nguyện giao ra, cho dù chỉ là một sợi tóc, vậy thì bất luận đạo pháp có cao thâm đến đâu hồn phách cũng đều bị hút đi. Chiêu Hồn đăng đi đến đâu, hồn phách theo đến đó!”
Thật khủng khiếp, nếu cái thứ này mà được sản xuất hàng loạt thì còn ai dám cắt tóc cắt móng tay nữa!
“Còn ao nước màu bạc kia, chính là bảo vật trấn phái của chúng ta.” Hà Đồng thản nhiên nói: “Nước này, mỗi một giọt đều là Long tiên, tuy rằng chỉ sâu ngập đầu gối, nhưng chính là kho báu không dễ gì có được của phái chúng ta, là nền tảng lập phái, được phái ta tận lực bảo hộ suốt mấy nghìn năm nay.”
“Long thì ta biết, còn tiên là?”
“Nước miếng.”
Ta bĩu môi: “Môn phái các ngươi đúng là nhàm chán, bỏ ra mấy nghìn năm để bảo vệ nước miếng con rồng nhổ ra.”
Gã trừng ta một cái, nói: “Thứ nhất, ở trong long tiên, cho dù là lông ngỗng cũng không thể nổi lên được. Thứ hai, bất kể là yêu ma thần nhân thú, chỉ cần là nhục thể, rơi vào trong đó toàn bộ sẽ bị hoà tan. Thứ ba, ở trong phạm vi của long tiên, bất kể pháp thuật gì cũng mất hiệu lực, từ xưa đến nay vốn là thánh vật.”
Toàn thân ta cứng đờ: “Ngươi không định ném ta vào trong đấy chứ?”
Hà Đồng cười cười an ủi: “Đừng lo lắng, hiện tại ngươi chỉ là hồn phách, sẽ không bị tổn thương gì.” Nói xong, gã vung tay lên, ném Chiêu Hồn đăng vào đúng chính giữa ao Long tiên. Chiêu Hồn đăng rơi vào trong nước, lập tức chìm xuống đáy, lăn mấy vòng mới dừng lại. Hồn phách của ta đương nhiên cũng bị kéo đến đó, bồng bềnh ngay bên trên.
Hồn phách của ta cẩn thận chạm vào bề mặt ao nước, thử tính chất của nó. Không thấy có dị dạng gì, ta mới yên tâm, xem ra Hà Đồng không gạt ta.
Hà Đồng từ phía xa nói với ta: “Bình thường sau khi hồn phách rời khỏi thân thể, thân xác đó nhất định sẽ chết. Tuy nhiên với những kẻ có pháp lực cao cường, linh hồn rời xác mười ngày cũng không vấn đề. Nhưng mà hồn phách của ngươi là bị pháp khí cưỡng tách ra khỏi thân xác, tình huống tương đối xấu một chút. Với công lực của ngươi, hồn phách có thể chống đỡ được ước chừng mười hai canh giờ, vừa kịp thời hạn cuối cùng để đoạt lại người bột.”
Mười hai canh giờ, cũng đủ để Tiểu Hắc mang người bột đến đây, ta ngẫm nghĩ.
“Đúng rồi, để tránh cho ngươi cảm thấy buồn chán, ta cũng đã thi triển một thuật Thiên Nhãn trên thân xác ngươi. Cùng nhau thưởng thức xem đệ tử của ngươi lo lắng cho ngươi thế nào đi.” Hà Đồng nhẹ nhàng vỗ tay, gợn sóng trên bề mặt ao Long tiên liền tản ra, một mặt gương xuất hiện bên trên mặt nước trắng đục, hình ảnh căn phòng của ta xuất hiện rõ ràng trong đó.
Thân xác ta vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Nhìn thấy thi thể của mình như thế này cảm giác thật kỳ quái, nhưng mà…
Ai nha, con chuột kia, đừng có đạp lên mặt ta chứ! Thôi được, ngươi muốn đạp thì cứ đạp, nhưng mà đừng có cắn!
Ê ê ê gián an phận chút đi, đừng có ở trên đầu ta mà tạo dáng!
Còn có con mèo kia nữa, dù sao cũng phải niệm tình bình thường ta đối xử tốt với ngươi như thế chứ, sao lại tranh thủ lúc này mà lười biếng nằm ườn trên giường, nhìn đám gián chuột giày xéo thân thể ta!
Giữa lúc ta đang phẫn nộ, cánh cửa chết tiệt rốt cuộc cũng mở ra.
Tiểu Hắc bước vào, sửng sốt.
Tiểu Hắc, mau mau cứu thân thể của sư phụ, sau đó đi cứu hồn phách sư phụ! Ta hô to trong lòng!
Hắn nhanh chóng ôm lấy ta, nhìn dáng vẻ giống như đang gọi ta, ta không hề động tĩnh. Đương nhiên rồi, hồn phách của ta còn ở đây cơ mà.
Sắc mặt Tiểu Hắc tái mét, hắn kiểm tra hô hấp mạch đập của ta, mới khẽ thở ra một hơi, ôm ta đặt lên giường. Lúc này hắn mới nhìn thấy lá thư để trên bàn, là thư Hà Đồng để lại cho hắn.
Tiểu Hắc đọc xong thư, đầu tiên hắn đúng như ta nghĩ lao ra ngoài, dáng vẻ giống như muốn xông đến cứu ta ngay lập tức. Nhưng mà gần đến cửa hắn đột nhiên dừng chân, xoay người lại bắt đầu trầm tư, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, vô cùng phân vân lưỡng lự.
Hắn phiền muộn đi tới đi lui trong phòng, đá tung bất cứ thứ gì cản đường hắn. Đầu mày đẹp đẽ gắt gao nhíu chặt, đôi môi với đường cong hoàn mỹ vẫn không ngừng mấp máy, dường như đang nóng nảy tự nói gì đó với chính mình, giống như đang liều mạng thuyết phục chính mình, lại giống như tâm có thừa mà lực không đủ. Ánh mắt của hắn lo lắng, vẫn không ngừng dao động giữa cánh cửa căn nhà và ta nằm trên giường.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Hắc như vậy. Cơ bản là ngoại trừ dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, những mặt khác của hắn ta đều chưa từng thấy. Ta cũng không phải là ngu ngốc, ta đương nhiên biết bản tính của Tiểu Hắc tuyệt đối không ngoan ngoãn, ngược lại ngoan ngoãn có thể là thứ xa vời nhất so với bản tính của hắn.
Hắn rất thất thường, rất kiêu ngạo, rất thông minh, không để ý đến sống chết của người khác. Hắn giống Vu Kính, nhưng lại không kiên quyết nhẫn nại, thâm trầm thành thục bằng Vu Kính. Nếu phải so sánh, Tiểu Hắc thẳng thắn hơn nhiều.
Giống như lúc ban đầu hắn lấy lòng ta, liếc mắt một cái cũng biết là hắn đang lấy lòng, không có cảm tình gì. Lời ngon tiếng ngọt của hắn nghe vào tai cũng rất giả dối. Vì vậy ta cũng chỉ xem hắn như một người xa lạ, chưa hề thích hắn.
Nhưng mà sau đó, từng việc làm của hắn đều thêm vào cảm tình, dường như bản thân hắn cũng rất vui vẻ khi làm vậy.
Ta biết hắn thật sự vô cùng bảo vệ và bao dung ta, nếu như không thích, thật không có lý do gì để hắn nhân nhượng đến mức đó. Vì vậy ta mới ỷ lại hắn, sai sử hắn, thân cận hắn, miễn cưỡng cũng có thể nói hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.
Dù sao thì chúng ta cũng thân thiết với nhau hơn bất kỳ ai khác, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ hao phí thời gian, hắn nấu ta ăn, cần gì phải nhất định gắn cái danh xưng người yêu vào? Nếu hai người đều không để ý, cứ ở chung như vậy cũng tốt.
Ta chưa từng nghĩ đến việc hắn rời khỏi, cũng không nghĩ đến việc rời khỏi hắn.
Ta nghĩ như vậy là đủ rồi.
Bởi vì ta không thể cho hắn nhiều hơn, cũng không thể đòi hỏi hắn nhiều hơn.
Nếu như ngươi cảm thấy ta như vậy thật kỳ quái, vậy thì Tiểu Hắc càng kỳ quái.
Nếu như hắn thật sự muốn làm chuyện kia, vì sao nhất định phải đặt ra quy tắc ba lần buông tha cho ta? Hắn muốn thể hiện hắn đối với ta ôn nhu hay là bá đạo? Là ra vẻ muốn báo ân hay là cố ý muốn kéo dài một kỳ hạn nào đó? Ta không hiểu được.
Giống như ta cũng không hiểu được vẻ mặt hiện tại của Tiểu Hắc.
Vẻ mặt giằng co không thể hạ quyết định.
Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Cần phải mất nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ xem có nên đi cứu ta hay không sao?
Ta và Hà Đồng chờ đợi, đã trải qua bốn, năm canh giờ, Tiểu Hắc vẫn chẳng đi đâu cả, cũng chẳng làm gì, chỉ ở trong phòng, đập nát tất cả những gì có thể đập, nhìn thân thể hoàn toàn không có động tĩnh của ta.
Hắn vẫn đang giãy dụa, giống như đang cố quyết định một vấn đề trọng đại liên quan đến sống chết.
Chẳng qua chỉ là đi trộm người bột mà thôi, Tiểu Hắc lại là người thiếu năng lực hành động như vậy sao?
Ta ngáp một cái, kỳ lạ, hồn phách cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ? Nhất định là do cứ nhìn mãi một bức tranh không động tĩnh nên quá mức nhàm chán đây mà. Ta đang nghĩ có nên gọi Hà Đồng đổi một bức tranh khác hay không, thì biến cố xảy ra!
Trong gương, Tiểu Hắc dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên thô bạo xốc tấm chăn đắp trên người ta lên. Hai tay giật tung một cái, nút thắt và đai lưng của ta đồng loạt bay ra. Hắn nổi điên hay sao?!
Hà Đồng lại rất có hứng thú nhìn, còn tranh thủ bình luận một câu: “Biến thái, thật sự là biến thái nha!”
Ta ta ta ta ta lúc này mới hiểu được hắn định làm gì!
Không phải chứ, Tiểu Hắc, ngươi đây là sở thích kỳ quái gì vậy! Tình huống này, tình huống này có khác gì cưỡng gian thi thể đâu!
Chẳng trách ngươi phải đề ra cái quy tắc ba lần kia, thì ra là vì ngươi không có hứng thú với người sống!
Ta muốn tuyệt giao ngươi, trục xuất ngươi khỏi sư môn, tố cáo ngươi đồi phong bại tục, không tôn trọng người đã phải sống đời sống thực vật!
Càng đáng chết là Hà Đồng còn phóng đại hình ảnh trong gương, khiến ta có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bị buộc phải mở mắt trừng trừng nhìn thân thể mình bị lột sạch trơn, cảm giác này cũng quá kỳ quái.
Tiểu Hắc, ngươi là tên chết tiệt lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi là đồ biến thái vô sỉ, ta muốn giết chết ngươi!
Tiểu Hắc cũng đã cởi bỏ trường bào leo lên giường, hắn cởi nội y của ta ném xuống đất, đúng lúc này một vật màu đỏ chợt loé lên, có thứ gì đó vừa bị giật rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo. Ánh mắt Tiểu Hắc quét qua, khẽ giật mình, động tác thô lỗ của hắn cũng chậm lại.
Tuy rằng từ góc độ này không nhìn thấy, nhưng ta rất quen thuộc thân thể của mình. Ta nghĩ đó hẳn là mảnh bảo ngọc trấn độc mà ban đầu Tiểu Hắc đeo trên cổ. Bởi vì lúc đó ta không biết yêu độc đã được giải trừ hoàn toàn chưa nên lúc nào cũng mang theo bên người, đề phòng lỡ đâu Tiểu Hắc phát tác thì có mà dùng. Sau đó không thấy hắn phát tác ta mới yên tâm, nhưng mà ngọc đeo lâu, cũng có cảm tình, thế nên vẫn cứ luôn mang trong người như vậy.
Thật lâu sau, Tiểu Hắc khom người nhặt lấy mảnh ngọc, nắm chặt trong tay. Sau đó hắn mới thu hồi đường nhìn, cúi đầu xuống, bờ môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta, từ vầng trán đến chóp mũi, dừng lại một chút ở môi ta. Động tác của hắn rất mềm nhẹ rất ôn nhu, nhưng mà hắn còn muốn làm không?
Đối với ta mà nói, nếu Tiểu Hắc dám làm, ta bất kể hắn là ôn nhu cường bạo hay là thô lỗ cường bạo, ta đều sẽ hận hắn thừa nước đục thả câu, chà đạp tình thương ta dành cho hắn!
Hô hấp dồn dập của hắn trở nên cách quãng, giống như đang cật lực tự kiềm chế. Sau đó hắn hơi ngẩng đầu lên, dùng tay che mặt, ta nhìn không rõ vẻ mặt hiện tại của hắn, nhưng ta có thể thấy ***g ngực phập phồng kịch liệt cùng với hàng răng cắn chặt môi, máu tươi chói mắt rướm ra. Hắn dường như đã hạ quyết tâm đứng dậy, ôn nhu tỉ mỉ giúp ta mặc lại từng cái quần áo. Lại cẩn thận giúp ta đắp chăn. Vẻ mặt hiện tại của hắn ta rất quen thuộc, chính là Tiểu Hắc mà ta vẫn thường thấy.
Chẳng mấy chốc, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh giúp ta vén mấy sợi tóc tán loạn trước trán, đột nhiên ngẩng đầu lên, cư nhiên nhìn thẳng về phía ta bên này. Giữa mặt gương đột ngột xuất hiện một vết nứt, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cả cái gương liền biến thành bọt nước rơi xuống ao biến mất.
=====
* Lời editor: tuy rằng Hề Đao nói em người bột hơi bị thánh mẫu, nhưng mình thấy Lý Sơ cũng thánh mẫu không kém = =”.
Tiểu Hắc, chuẩn bị tinh thần chờ bị ngược đi!!!