Tư Vũ Như bật cười, soi mói " Anh thật vô dụng " Nói xong cô chồm tới, liếc nhìn cự long đã được giải thoát dựng đứng, nhúc nhích như đang vẫy gọi cô.
Hứa Hành ồ ồ thở dốc, quay đầu liền thấy một đôi mắt vô hồn nhìn anh chăm chăm, rất gần, chỉ cần đưa tay liền có thể với tới, mặt anh nóng ran, không ngờ mình lại rơi vào tình huống xấu hổ đến vậy, vốn định mở miệng cự tuyệt, bất chợt bị cơn sóng tình dục nhấn chìm.
Tư Vũ Như cực kỳ hưng phấn, một tay nắm lấy cự vật vuốt ve an ủi, đầu lưỡi phối hợp liếm lên quy đầu căng phồng, ngẫu nhiên đôi môi bụm chặt nghiền ép đầu nấm trơn bóng, tay còn lại ma sát lên hai viên tròn co ro phía dưới.
Một cỗ tê dại sảng khoái, chạy dọc theo thắt lưng đánh thẳng vào đại não, có điều trước bốn con mắt nhìn chăm chú, anh không khỏi chần chờ " Hay mình về phòng rồi làm tiếp được không?"
Đáp lại anh là nhát cắn thẳng vào viên bi tròn vo, Hứa Hành thở gấp, nỉ non " Nhẹ...nhẹ chút " Lực đạo từ từ giảm bớt, chuyển qua ngậm lấy mút mát.
Tư Vũ Như vô tư ngồi lên giường, dựa lưng vào người cô gái, hai chân giang rộng, cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng víu, phơi bày cơ thể hoàn mỹ, làn da tuyết trắng vẫn còn nhiều dấu hồng ngân. Ánh mắt Hứa Hành dán vào khe huyệt nhỏ xíu bằng đầu ngón tay, tuy hôm qua làm cả đêm nhưng rất nhanh cửa huyệt đã trở về trạng thái ban đầu, hiện giờ còn liên tục chảy ra mật dịch trong suốt.
Yết hầu anh dao động, cả người khô nóng khó chịu, cảm giác đói khát bủa vây, lý trí nhanh chóng bốc hơi, giống như người mộng mị, anh bỗng cúi đầu, dùng miệng bịt lại khe suối nhỏ, nửa hút nửa mút, anh muốn đem tất cả mật ngọt nuốt hết vào bụng, hai tay anh bắt lấy bầu ngực no đủ, không chút thương tiếc nhào nặn.
Tư Vũ Như ngửa đầu hét lên sung sướng " A...a..a ..."
Nhìn tình cảnh ướt át trước mắt, cô gái ngồi đối diện dường như nhớ lại đoạn ký ức kinh khủng nào đó, thét lên thảm thiết, ôm đầu lui vào một góc, van xin " Đừng...đừng đến đây...xin ông ..."
Riêng cô gái bị Tư Vũ Như tựa vào chỉ đưa mắt tò mò quan sát.
Tiếng kêu la càng khiến Tư Vũ Như điên cuồng, cô cong người, nắm lấy hai chân cố mở thật lớn, để vùng nữ tính lộ rõ, nũng nịu gọi anh " Hành, nhanh lên, em muốn "
Lời nói của cô như câu thần chú, Hứa Hành liền buông tha khe huyệt bị mút đến đỏ bừng, cầm lấy côn th*t sẫm màu, thúc vào u cốc lầy lội.
" Ưm ..."
côn th*t thô dài mãnh mẽ xâm nhập, xỏ xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường thịt non nớt, tiến sâu chạm tới miệng tử cung. Hứa Hành tận hưởng cơn khoái cảm đánh úp, âm đ*o chật hẹp nuốt lấy cự vật, chèn ép nguyên cây lửa nóng từ quy đầu xuống tận gốc rễ. Phần hông săn chắc luật động, ba cạn một sâu, liên tiếp đâm tới, không để cô gái dưới thân ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Trong căn phòng nhỏ bùng lên tiếng kêu rên thích thú xen lẫn tiếng la hét khóc lóc, một chiếc giường trơ trọi quạnh hiu, chiếc còn lại không ngừng rung lắc, cảnh tượng ân ái triền miên, người đàn ông đè lên cô gái nhỏ nhắn, cây gậy th*t liên tục cắm vào khe huyệt bé xíu, tiếng nước phạch phạch gợi tình, mùi vị xác thịt giao hoan nồng đậm gay mũi...
Nằm biệt lập bên ngoài thành phố, ngôi biệt thư ba tầng rộng lớn luôn được canh gác nghiêm ngặt, Từ Chính Hiên, bốn mươi lăm tuổi, lão đại xã đoàn Đại Thành, nổi danh hung bạo tàn nhẫn, ra tay tàn độc quyết đoán. Lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế sa lon dài thượt, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, đôi tay ôm lấy hũ sành chậm rãi vuốt ve, dưới chân là cô gái trẻ nhìn khoảng đôi mươi, tên An Vũ, đang quỳ bóp chân cho hắn, thình lình tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Chính Hiên khẽ mở mắt, động tác trên tay cũng dừng lại, lạnh giọng " Vào đi "
Hai người mặc vest chia ra bắt lấy cánh tay người đàn ông cưỡng chế bước vào phòng, người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy Từ Chính Hiên càng run rẩy lợi hại, đôi môi mấp máy không thành câu, Từ Chính Hiên bật cười ha hả, âm thanh như tiếng ma quỷ đòi mạng.
" À, tao có bất ngờ cho mày đây " Nói xong búng tay một cái.
Tiểu Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, đi về phía chiếc giường rộng lớn, nắm lấy tóc một cô gái lôi ra.
" Uyển Uyển..Uyển Uyển.." Người đàn ông gọi tên cô gái, giọng điệu chua sót, bất lực. Cô gái dần tỉnh táo, da đầu đau nhức, chớp chớp mắt nhìn rõ cảnh vật phía trước, mếu máo.
" Ba...ba, cứu con "
Hai mắt người đàn ông đỏ ửng, xô hai tên đang giữ mình, quỳ xuống, lết lại gần Từ Chính Hiên dập đầu " Cầu xin anh, đại ca, xin anh nghĩ đến tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, tha cho Tiểu Uyển đi, xin anh..xin anh..."
Tiếng bốp bốp vang lên không ngớt, phút chốc trán người đàn ông máu chảy ròng ròng. Từ Chính Hiên nhếch mép mỉa mai " Triệu Sảng, Mày có gan gạt tao phải lường trước hậu quả "
Khuôn mặt Triệu Sảng lem luốt máu và nước mắt, vẫn kiên trì van xin " Là em có lỗi, em đã gạt anh, anh giết em đi, chỉ xin anh tha cho con bé "
" Mày lừa tao nói em ấy đã chết..." Hai mắt Từ Chính Hiên đỏ rực, phẫn nộ từ trong lòng cuồn cuộn xông ra, hắn nhỏ giọng thì thầm " Chết thì dễ cho mày quá, mười bốn năm, mày chia cắt tao với em ấy mười bốn năm "
" Là em ấy van nài, thậm chí lấy cái chết uy hiếp em, đại ca, em ấy thật sự không yêu..."
Cổ họng Triệu Sảng bị bóp nghẹn, bàn tay Từ Chính Hiên xiết cổ Triệu Sảng nhấc lên treo lủng lẳng, hất tay, như ném một thứ bỏ đi, cả người Triệu Sảng đập mạnh vào tường văng ra, miệng phun máu ồ ạt.
Triệu Tiểu Uyển thét lên, không ngừng gào khóc quẫy đạp, cố bước về phía ba mình, Từ Chính Hiên nở nụ cười độc ác, tiến lại gần Tiểu Uyển, tặc lưỡi.
" Chậc chậc, con gái mày cũng thật đẹp " Bàn tay ma quỷ vuốt ve khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, giọng điệu thô bỉ " Hình như mười tám tuổi thì phải, trưởng thành tốt như vậy, ngực rất lớn nha "
Dứt lời, âm thanh quần áo xé rách, tiếng kêu khóc thê lương của Tiểu Uyển vang vọng khắp phòng ...