Từ Kính Lĩnh trấn muốn đến Huyền Vu đỉnh của Mặc giáo chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Sau khi xác định không có truy binh, Niệm Nghiễn cũng an tâm để cho mọi người từ từ cước bộ. Dù sao thì ngoài người của Huyễn Hinh các, các huynh đệ còn lại đều ít nhiều bị thương. Tâm tình Niệm Nghiễn vui vẻ hơn lúc trước vì hắn được gặp lại cố nhân, chính là tam sư huynh —— Ngôn Hổ.
“Ai, đừng nói nữa, ai kêu ngươi không từ mà biệt hại ta với sư muội không có lòng dạ nào luyện võ bèn xuống núi tìm ngươi, ai ngờ người đâu chẳng thấy lại gặp phải một chuyện —— tạm thời không nhắc nữa, sau này sẽ nói ngươi nghe. Khoảng thời gian trước, vô tình gặp lại sư phụ mới biết được bây giờ ngươi đã là giáo chủ oai phong lẫm liệt của Mặc giáo, ta và sư muội liền hướng Huyền Vu đỉnh tìm ngươi. Dọc đường trọ lại khách ***, không ngờ lại đụng phải ngươi. . . . .” Nói tới đây, Ngôn Hổ mặt đỏ bừng bừng, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Niệm Nghiễn bị nam nhân kia đặt dưới thân . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” , Niệm Nghiễn cũng khó xử, đường đường là nam tử hán, giáo chủ Mặc giáo lại nằm phía dưới, chịu đựng sự khi dễ của một nam nhân.
“Thế, Phong Ngữ đâu?”
“Nàng a, vốn theo ta cùng nhau tới, ai ngờ nửa đường thì bị đau bụng, ta đã đem nàng gửi ở chỗ người quen, một mình tới đây .” Ngôn Hổ nói đến việc Phong Ngữ đau bụng, mặt lại càng thêm đỏ, nhưng lại hiện ra nụ cười tràn ngập hạnh phúc, mãn nguyện.
“Đau bụng? Không phải chứ, ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy chắc hẳn là đã xảy ra chuyện?”
“Được rồi, được rồi, đúng là không có gì có thể qua mặt được ngươi, ta và Phong Ngữ trải qua rất nhiều việc. . . . . . Tóm lại là, Phong Ngữ, nàng . . . . . Có. . . . . . Có thai .” Nói xong Ngôn Hổ không dám nhìn thẳng vào Niệm Nghiễn.
“A? Các ngươi. . . . . . Thành thân ? Chúc mừng ngươi nha, tam sư huynh, ngươi sắp được làm cha, Tiểu Phong Ngữ sắp lên chức mẫu thân rồi.” Nhìn thấy tam sư huynh vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng Niệm Nghiễn chua xót, bản thân mình thì sao? Hạnh phúc của hắn. . . . . . phải chăng chỉ như một giấc mơ? . . . . .
“A, giáo chủ. . . . . .” Đoàn người đi trước sợ hãi kêu lên.
“Huyền. . . . . . Huyền Vu đỉnh. . . . . .” Huyền vu đỉnh vốn mang vẻ non nước hữu tình, quanh năm mây trắng vờn xung quanh, tựa như tiên cảnh cõi thiên thai. Mà nay, khói trắng mịt mùng, nhìn lên đỉnh núi chỉ lấy lửa cháy ngút ngàn, ửng đỏ cả một góc trời.
“Chuyện này. . . . . . Tại sao lại như vậy?” Mọi người đều hoảng hốt, Mặc giáo? —— nhà cửa của họ?—— ai nấy đều mang trong mình tâm trạng thấp thỏm, lo âu.
“Không. . . . . . Không thể . . . . . Không thể. . . . . . Không thể như vậy, không. . . . . .” Niệm Nghiễn mở to hai mắt, đôi mắt ngày thường không gợn sóng trong phút chốc tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương. Bả vai run rẩy, hắn mệt mỏi quá, khó thở quá, tại sao hắn lại phải chịu đả kích như vậy? Có ai không? Có ai đó hãy nói với hắn rằng đây không phải sự thật!
“Niệm Nghiễn, ngươi bình tĩnh một chút.” Ngôn Hổ nắm lấy bả vai Niệm Nghiễn, lay động người hắn, hy vọng có thể khiến hắn tỉnh táo trở lại. Niệm Nghiễn thật đáng thương, tại sao lại xảy ra những chuyện thế này?
“Không, không. . . . . . Không được, Mặc giáo, tứ đại trưởng lão, sư phụ. . . . . .” Thần trí Niệm Nghiễn vẫn chưa dám tin đây là sự thật, nước mắt đã chảy ra nhưng hắn không ý thức được, tim đập nhanh hơn, dường như có một tảng đá đè chặt lên ngực hắn, không cho hắn thở, hắn càng vùng vẫy, nó lại càng ép chặt hơn, đè nặng hơn. Không biết phải làm gì, Niệm Nghiễn kéo bỏ cổ áo – sao lại khó thở thế này? Rồi hai tay nắm chặt lại, hy vọng cứ như thế mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng mọi thứ không thay đổi, hô hấp ngày càng dồn dập, toàn thân vô lực, đầu óc trống rỗng, chỉ thấy một vùng đỏ tươi trước mắt. . . . . . . .
“Niệm Nghiễn, ngươi mau bình tĩnh lại!” Ngôn Hổ hét lớn một tiếng, đỡ lấy Niệm Nghiễn sắp sửa té ngã, một tay vung lên cao cho hắn một cái tát.”Ta thật không biết ngươi là người ích kỷ như vậy! Ngươi chỉ biết một mình ở đó mà bi thương, còn giáo chúng của Mặc giáo thì sao? Ngươi chính là hy vọng duy nhất còn lại của họ? Ngươi muốn bỏ mặc họ sao?”
Nhận được một cái tát từ Ngôn Hổ, Niệm Nghiễn như thoát khỏi cơn mê, cố nén đau thương. Nhìn các huynh đệ trước mặt, ngày thường thì oai phong, hào sảng, ra dáng một bậc trượng phu. Hiện giờ thì lại run rẩy, có người đã không cầm được nước mắt. Mặc giáo chính là gia đình của họ, Mặc giáo chính là sinh mệnh của các huynh đệ này. Mất đi Mặc giáo, bọn họ sẽ mất hết tất cả. Gió tây rền vang như phân ưu cùng thảm kịch đang diễn ra. . .
Đúng vậy, ta không thể ích kỷ như vậy được. Khi tiếp nhận ngôi vị giáo chủ hắn đã lập lời thề : Giáo còn người còn, giáo tàn thì người mất. Hắn vẫn chưa quên, hắn phải có trách nhiệm với giáo chúng Mặc giáo. Niệm Nghiễn tức giận tát thêm cho mình một bạt tai nữa. Ngươi không thể chỉ biết lo lắng cho bản thân mình! Đồ ngu ngốc! Tinh thần dần trở nên trấn tĩnh, hai tay lau qua nước mắt trên mặt, cố gắng lấy lại dáng vẻ phải có của một giáo chủ.
Ngôn Hổ thấy Niệm Nghiễn biển đổi nhanh như vậy, chính mình cũng thêm hưng phấn. Niệm Nghiễn lúc này tràn ngập ý chí chiến đấu, không hề có vẻ sợ hãi như lúc trước. Tiểu sư đệ của hắn đã trưởng thành, không còn là sư đệ lén lút trốn mọi người mà khóc thầm năm nào.
“Giáo chúng nghe lệnh! Huyễn Hinh các đi phía trước tìm hiểu tin tức, các huynh đệ còn lại án binh bất động, củng cố tinh thần, chúng ta không thể chưa đánh đã thua như vậy được. Mặc giáo không thể bị hủy hoại trong tay chúng ta được, các ngươi phải có lòng tinh vào chính mình, nhất định có thể chuyển bại thành thắng!”
Lời Niệm Nghiễn nói ra tựa thư Thiên Âm vang vọng bên tại. Đúng vậy, giáo chủ mưu lược chính là chỗ dựa duy nhất, vững chắc nhất của bọn họ trong lúc này. Nếu bọn họ từ bỏ hy vọng, không có ý chí đấu tranh, như thế có khác gì tự sát? Mọi người chấn chỉnh lại hành động, người của Huyễn Hinh các đã tiến sát chân núi để thăm dò tình hình, các huynh đệ còn lại vây quanh giáo chủ, cùng nhau cầu nguyện cho những người đang còn trên Huyền Vu đỉnh.
Niệm Nghiễn rất muốn xông lên mà cứu người nhưng hắn biết rõ, việc quan trọng nhất bây giờ chính là bảo toàn lực lượng của Mặc giáo, không thể vì một phút hồ đồ mà làm hỏng đại sự. Nửa canh giờ sau, nhân mã Huyễn Hinh các đã trở lại, mang theo mấy người bị thương, Niệm Nghiễn nhận ra bọn họ chính là thủ vệ trong giáo.
“Giáo chủ. . . . . .” Giọng nói khàn khàn do bị khói độc xông vào khí quản, “Thuộc hạ. . . . . .”
“Đừng nóng vội, từ từ mà nói, người đâu, mau lấy nước lại đây!”
Thủ vệ nhấp mấy ngụm nước “Không biết tại sao, sườn núi bỗng nhiên bốc cháy, lửa theo đó lan ra rất nhanh . . . . không ai phát hiện sớm. . . . đến khi lửa đã ngùn ngụt, không dập được nữa, tứ đại trưởng lại mang theo các huynh đệ chạy xuống núi, không ngờ. . . . lại gặp mai phục, bọn chúng đã chờ sẵn ở đó, các huynh đệ tinh nhuệ đều đi theo giáo chủ. . . . . thế nên, một lúc sau, tứ đại trưởng lão đã bị bắt, các huynh đệ người thì chết, người lại trọng thương. . . . thuộc hạ trốn thoát được, liền chạy tới đây bẩm báo giáo chủ”. Nói hết câu, thủ vệ thở gấp như không còn sức lực.
“Rốt cuộc là ai? Có thể khiến chúng ta thảm hại như vậy? Có thể tấn công Huyền Vu đỉnh mà mọi người không hề hay biết?” Có thể ở tổng đàn của Mặc giáo ẩn náu không bị phát hiện, rồi chỉ trong mấy canh giờ đã thiêu trụi Huyền Vu đỉnh, trừ bỏ hắn. . . . . . Niệm Nghiễn không nghĩ rằng trên đời này lại có người thứ hai.
“Bọn chúng canh giữ ở dưới chân núi, nếu có người đi xuống liền giết không tha.” Người huynh đệ mở miệng , “Chúng thuộc hạ chạy xuống, đã chết hơn phân nửa, bọn chúng ra tay rất tàn bạo, người già, trẻ em, phụ nữ cũng không tha. . . quả thật khiến người khác phải căm phẫn”.
Những người khác nghe nói vậy đều rùng mình sợ hãi, thê tử, con cái rồi phụ mẫu của họ vẫn còn trên núi, không biết . . . . . Vừa mới lấy lại một chút tinh thần, ngay lập tức lại bị chuyện mà bọn họ không ngừng lo lắng làm cho tay chân bủn rủn.
Lại có thêm mấy huynh đệ Huyễn Hinh các quay về “Bẩm báo giáo chủ, trong phạm vi mười dặm quanh Huyền Vu đỉnh, hoàng đế điều động rất nhiều quan binh vây hãm, liên kết với một số lượng lớn ảnh vệ, tạo ra vòng vây, xiết chặt Mặc giáo”.
Quả nhiên là hắn, tất cả đều do một tay Thôi Ân Trạch tạo nên. Từ lúc Niệm Nghiễn giả dạng làm Đại Xương ở lại bên cạnh hắn, kế hoạch này đã được bàn tính, thì ra “kế hoạch” mà Thôi Ân Trạch thường hay nhắc đến chính là dùng để đưa Mặc giáo vào con đường cùng. Thôi Ân Trạch, mấy trăm mạng người của Mặc giáo ta, thù này, không đội trời chung, Niệm Nghiễn ta cho dù có chết cũng phải lôi ngươi đi cùng!
Trước mắt, điều quan trọng là làm như thế nào để phá vòng vây, việc còn lại là bảo toàn lực lượng chủ lực Mặc giáo, lực lượng này chính là nòng cốt để gầy dựng lại Mặc giáo sau này.
Nhìn khoảng trời không xa phía trước vẫn đang hừng hực màu đỏ thẫm, xen lẫn hoàng hôn trong nắng chiều. Niệm Nghiễn lâm vào trầm tư, hắn như có thể tưởng tượng vẻ mặt dương dương tự đắc của Thôi Ân Trạch trong lúc này. Dù không thừa nhận, hai người vẫn có quan hệ huyết thống ràng buộc. Nhưng hiện tại, Niệm Nghiễn đã hạ quyết tâm, cho dù hắn chính là phụ thân của mình, hắn cũng sẽ vì đại nghĩa diệt thân, an ủi vong hồn linh thiêng của các huynh đệ Mặc giáo.