• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mai Mai, đứng đó thất thần gì đó. Nhanh lên qua đây." Hàn gia gia thúc giục nói.

Hàn Mai Mai đành phải kéo bước chân chậm rì rì qua đó, trong lòng tràn đầy không cam nguyện. Cô cũng không biết tại sao lại luôn có cảm giác kháng cự với Lạc Thần Dật, có khả năng là bởi vì hai lần chạm mặt trước đều không có vui vẻ gì. (tỷ ơi, 3 lần mà)

"Ông nội, cháu và Mai Mai đã gặp mặt vài lần rồi, đã rất quen rồi." Lạc Thần Dật nhìn Mai Mai cực kỳ có ngụ ý nói.

Ánh mắt Hàn Mai Mai mang theo cảnh cáo ý tứ hàm xúc nhìn anh ta. Đừng có nói lung tung!

Lạc Thần Dật cũng cực kỳ thẳng thắn nhìn lại cô: Em đụng tay đụng chân với tôi trước, vậy chúng ta còn không quen hay sao?

"A...? Phải không? Ông lại không biết." Hàn gia gia nhìn Hàn Mai Mai.

"Lần trước vì tham gia tiệc chúc mừng anh Giai Duệ về nước nên đã gặp." Hàn Mai Mai giải thích đơn giản.

Hàn gia gia cũng không có hỏi nhiều, "Thần Dật, về hạng mục làng du lịch ..."

"Ông nội, hôm nay cháu tới chỉ là để thăm ông. Ba cháu đã kể với cháu về chuyện của ông, cháu vẫn rất bội phục,die nda nle qu ydo n.co m vừa lúc có thời gian rảnh liền đặc biệt đến thăm ông. Chuyện công việc, lần sau cháu sẽ đến công ty bàn bạc với Mai Mai. Tôi nghĩ Mai Mai chắc chắn có thể sắp xếp chút thời gian cho tôi có đúng không?" Lạc Thần Dật quay đầu, nhướng mày với Hàn Mai Mai .

Đúng là đồ nịnh hót!

Hàn Mai Mai nghe xong lại không thể phát tác, chỉ có thể cười làm mặt lạnh, từ giữa kẽ răng nhả ra mấy chữ, "Nhất, định, là, có."

"Ông nội, hai người cứ nói chuyện. Con đi rửa mặt." Nói xong lời này, Hàn Mai Mai liền bỏ chạy. Cô cũng không muốn nhìn cái khuôn mặt kí của Lạc Thần Dật. Đẹp trai còn lại vẫn là đẹp trai, đáng tiếc không biết anh ta đang ôm tâm tư gì, chỉ sợ có âm mưu.

Hàn Mai Mai ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, có chút nghi hoặc vì sao cứ nhìn thấy khuôn mặt Lạc Thần Dật là cô lại mất bình tĩnh? Cô thở dài, sau đó ra ngoài.

Vừa đi ra, lại thấy Lạc Thần Dật ôm cánh tay tựa vào trên tường ở hành lang.

Hàn Mai Mai mặt không đổi sắc đi qua.

Mới vừa đi đến bên cạnh Lạc Thần Dật, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta kéo vào trong phòng. Lạc Thần Dật đè cô ở trên cánh cửa, khoảng cách giữa hai người quá ái muội, cô còn có thể ngửi thấy mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta.

Hàn Mai Mai có chút nóng nảy, "Anh định làm gì!"

Lạc Thần Dật từ từ lại gần cô, sau đó lại gần tai cô, ái muội nói "Sao hôm đó em lại không đến?"

Hàn Mai Mai có cảm giác áp bách, không tự giác mà nghiêng đầu sang một bên.

Nhưng Lạc Thần Dật lại đưa cánh tay giữ đầu cô,die nda nle qu ydo n.co m mặt từ từ lại gần, mũi chạm mũi. Hơi thở của anh ta đập vào mặt cô. Hàn Mai Mai lại xấu hổ ...

Nhìn người đàn ông này gần như vậy, thật sự là rất tuấn tú, mũi, đôi môi mỏng, còn có ánh mắt không giông người phương Đông.

Hàn Mai Mai nói chuyện cũng không tự giác cà lăm, "Cái... Sao... Ngày đó?" Trong lòng mặc niệm không thể bị đàn ông mê hoặc.

"Hả? Em không nhớ sao? Vậy có muốn tôi gợi lại chút kí ức cho em hay không?" Lạc Thần Dật lười biếng nói, sau đó liền thả lỏng cà- vạt.

Người đàn ông này chẳng lẽ anh ta định cởi quần áo ở chỗ này? Hàn Mai Mai một bên kêu hô, "Anh giở trò lưu manh", một bên đẩy Lạc Thần Dật ra.

Không nghĩ tới so với trong tưởng tượng của cô dễ dàng hơn rất nhiều, cô rất nhanh chạy ra khỏi ôm ấp của Lạc Thần Dật, sau đó kéo cửa ra chạy ra ngoài.

Lạc Thần Dật nhìn bộ dáng cô gái nhỏ chạy mất dép, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Hàn Mai Mai bình ổn lại tâm trạng, thời điểm trở lại phòng khách, lại thấy xuất hiện thêm một người, Lục Giai Duệ.

Hôm nay là ngày mấy, nhóm người nam chủ sao lại từng người từng nhảy ra vậy.

"Mai Mai, ông đã sớm hẹn Giai Duệ tới nhà của chúng ta ăn cơm. Các con người trẻ tuổi có vẻ có tiếng nói chung, các con nói chuyện đi." Hàn gia gia nói.

Những lời này của ông nội thật sự là ‘lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết’, nhưng lại nháy mắt ra hiệu với Hàn Mai Mai, ánh mắt như nói: Cơ hội tốt như vậy, con dám không nắm lấy!

Sau đó vỗ vỗ bả vai Hàn Mai Mai liền đi vào thư phòng, ném Hàn Mai Mai và Lục Giai Duệ ở bên này.

Ông nội, ông là đang hận không thể nhanh chóng gả con đi hay sao!

Hàn Mai Mai có chút xấu hổ nhìn Lục Giai Duệ, mà Lục Giai Duệ vẻ mặt ôn hòa cười nói, "Tôi nghe ông nội nói, hôm nay em đã đến công ty làm rồi. Có quen hay không?"

Lục Giai Duệ hoàn toàn là một bộ dáng anh trai quan tâm em gái,die nda nle qu ydo n.co m cô cũng xấu hổ nhìn người ta mà cười.

"Cũng tạm được." Cô không chán ghét Lục Giai Duệ, nói như thế nào cũng cùng khuôn mặt với Hàn tiện tiện, càng cảm thấy thân thiết hơn, không thể làm người yêu, làm bằng hữu vẫn có thể.

Hàn Mai Mai ở trong lòng đang cân nhắc làm thế nào để nói rõ với Lục Giai Duệ? Để cho anh ta không cần phối hợp diễn phối hợp ông nội nữa.

Mà Lạc Thần Dật lúc này từ phía sau đi tới, Lục Giai Duệ có chút cả kinh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

"Đây không phải Lục nhị thiếu gia hay sao? Lần trước chưa có chào hỏi." Lạc Thần Dật tiến lên bắt tay.

"Chào, Lạc tiên sinh."

Bọn họ tán dương nhau như vậy, Hàn Mai Mai cũng chẳng muốn nghe hai người bọn họ dối trá.

"Tôi đi phòng bếp hỗ trợ." Hàn Mai Mai nói xong liền đứng lên đi tới phòng bếp.

Dì Lưu thấy Hàn Mai Mai tới phòng bếp, có chút kinh ngạc. Người khác không biết chứ bà lại còn không biết sao? Vị đại tiểu thư này từ nhỏ liền là cơm tới há mồm.

Tuy nhiên gần đây tính tình thu liễm rất nhiều, cũng khiến cho lão gia rất vui vẻ, bà đều thấy hết.

Nhưng bà vẫn không biết vị đại tiểu thư này cũng biết nấu cơm.

Hàn Mai Mai nấu ăn cũng không phải rất ngon, nhưng trước đây vẫn giúp mẹ vài việc, cho nên rửa rau thái thịt vẫn rất quen thuộc.

Dì Lưu thấy Hàn Mai Mai làm việc có bài bản hẳn hoi, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Đối với vị đại tiểu thư này gần đây thay đổi cũng để ở trong mắt, cho là cô càng ngày càng hiểu chuyện.

"Có thể ăn cơm rồi." Hàn Mai Mai đi gọi ông nội, mặt khác hai vị đại thiếu gia ăn cơm.

"Lão gia, đồ ăn hôm nay đều là đại tiểu thư làm đó. Ông nhất định phải nếm thử." Dì Lưu ở một bên chào hàng đồ ăn Hàn Mai Mai làm.

Không riêng gì Hàn gia gia,die nda nle qu ydo n.co m hai vị thiếu gia cũng thoáng sửng sốt một phen.

Hàn gia gia cười càng thêm sáng lạn, nhìn Hàn Mai Mai tràn đầy khen ngợi, biểu hiện rất tốt nha ~

"Mai Mai của chúng ta thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện rồi. Nếu sau này kết hôn nhất định là một người vợ tốt. Giai Duệ, cháu nói có phải hay không?" Ánh mắt Hàn gia gia đều đã híp lại rồi. ( gia gia ơi, có cần phải nói thẳng như vậy hay không?)

"Nhất định." Lục Giai Duệ cũng ở một bên phụ họa nói.

... Chuyện này vậy mà cũng có thể chạy sang chuyện kết hôn sao, Hàn Mai Mai không nói gì.

"Mấy đứa mau lại đây nếm thử. Ông nội nó cũng là lần đầu tiên ăn đồ ăn nó làm đó?" Hàn gia gia nhiệt tình mời.

Lục Giai Duệ gắp một miếng cá kho tàu, nhịn không được khen ngợi, "Mai Mai làm đồ ăn thật sự rất ngon, lần sau phải bảo Tiểu Vân theo em học tập."

Hàn Mai Mai gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười. Sớm biết vậy đã không làm, cô mắc tội gì hả?

Lạc Thần Dật có vẻ đăm chiêu đánh giá hai người. ( *choang* đổ bình dấm rồi)

Hàn Mai Mai cảm thấy anh ta đang có chủ ý hư hỏng gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK