• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha hả......”

Trên giường, không ngừng truyền đến tiếng cười ngây ngô của một người. Lí mẫu bưng dược, đi đến bên giường, tò mò hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì mà vui thế?”

Nhiễm Lạc Nhân lắc đầu, không nói, ở trong chăn cầm chặt một cái tay áo. Tối hôm qua, Mặc Phong thật sự đến thăm nó, không phải nó nằm mơ.

“Điện hạ, mau ngồi dậy uống dược, nhủ mẫu cho rất nhiều đường, không sợ đắng a.” Nghĩ làm sao khuyên nhủ tiểu điện hạ đem dược hôm nay uống hết, Lí mẫu liền cảm thấy sầu. Thế nhưng làm cho nàng giật mình chính là – Nhiễm Lạc Nhân lại thực ngoan ngoãn mà ngồi dậy, chủ động tiếp nhận dược.

Vẫn luôn không thích uống dược, Nhiễm Lạc Nhân cố áp chế ghê tởm, ‘ực ực’ uống hết dược, rồi kêu to: “Đường! Đường!” Lí mẫu vẫn còn đang kinh lăng, một nha đầu khác nhanh tay thay nàng đem đường mạch đút vào miệng Nhiễm Lạc Nhân.

“Điện hạ......” Lí mẫu kinh ngạc đến sắp khóc, đây là lần đầu tiên điện hạ không cần nàng cưỡng ép mà đem dược uống hết.

“Nhủ mẫu. ” Nhiễm Lạc Nhân cố áp chế ghê tởm, vui vẻ nói, “Con sau này nhất định...... sẽ nghe lời của nhủ mẫu, ngoan ngoãn...... dược.”

“Tốt..... tốt.....” Lí mẫu rơi lệ, vì điện hạ còn quá nhỏ, cũng vì điện hạ cùng nương nương quá đáng thương.



Phía ngoài Ngự Thủy các – chim chóc kêu ríu rít, trong các – Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương buồn ngủ đến không ngừng ngáp dài. Hai người thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vế phía Nhiễm Mặc Phong đang ở trước bàn cúi đầu đọc sách, trên mặt Nhiễm Lạc Nghĩa mang đầy bất mãn.

“Điện hạ.” Khấu Tuyên làm cho ba người viết chữ, lên tiếng, “có chỗ nào không hiểu?”

Nhiễm Lạc Nghĩa chỉ chỉ Nhiễm Mặc Phong, lớn tiếng hỏi: “Phu tử, vì sao nó không cần thi? Phụ hoàng bảo con cùng Tử Ương bồi nó học, thế nhưng phu tử lại không quản nó, con không học, nguyên bản con sang năm mới phải đi học.”

Nghe được lời nói của hắn, Nhiễm Mặc Phong đang xem binh thư liền ngẩng đầu nhìn Nhiễm Lạc Nghĩa liếc mắt một cái, thấy đối phương đang tức giận nhìn mình trừng trừng, nó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Khấu Tuyên nhìn Nhiễm Lạc Nghĩa rồi lại nhìn Nhiễm Mặc Phong, nhẹ cười nói: “Thánh nhân viết: ‘nhỏ mà lập chí, lớn lên sẽ thành công; lớn mà lập chí, có muốn cũng không thành’. Điện hạ, ngài có thể nói cho thần, chí hướng của ngài là gì không?”

Vấn đề này thật làm khó Nhiễm Lạc Nghĩa, đối hắn mà nói, chuyện này vẫn là cực kỳ xa xôi, hắn suy nghĩ nửa ngày, nói: “Con trưởng thành, muốn giúp phụ hoàng...... Ngô...... Mẫu phi nói phụ hoàng mỗi ngày đều thực vất vả.”

Khấu Tuyên gật đầu, lại hỏi Triệu Tử Ương: “Triệu công tử thì sao? Chí hướng của ngài là gì?”

Triệu Tử Ương lớn hơn Nhiễm Lạc Nghĩa một tuổi, lập tức trả lời: “Con sẽ giống như ông nội cùng phụ thân của con làm tướng quân! Ai dám xâm chiếm, con liền đánh cho bọn họ đầu rơi máu chảy.” Vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Nhiễm Lạc Nghĩa cười rộ lên, Khấu Tuyên nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong: “Còn thế tử điện hạ thì sao?” Gã cũng không chờ đối phương trả lời, mà tự lẩm bẩm, “Theo như thần để ý.... Thế tử điện hạ mỗi ngày đều xem binh thư, nói như vậy.... Thế tử điện hạ cũng giống như Triệu công tử, làm thần võ Đại tướng quân tựa như Vương gia vậy.”

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Khấu Tuyên, đỏ ửng trong mắt phải chậm rãi dâng lên. Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương đều kinh ngạc mà nhìn chằm chằm ánh mắt nó.

Khấu Tuyên cười thật sâu, buông quyển sách trên tay, rồi nói với Nhiễm Lạc Nghĩa: “Điện hạ, ngài cùng Triệu công tử tuy nói là bồi thế tử học, thế nhưng bệ hạ lại càng quan tâm việc học của điện hạ ngài. Thế tử điện hạ tương lai muốn làm Đại tướng quân, vậy chỉ cần đọc các loại binh thư, hiểu được binh pháp cùng bày trận, mà điện hạ lại bất đồng. Nếu nói thế tử điện hạ hướng đi là võ, thì điện hạ ngài hướng đi là văn. Dùng thi từ làm vũ khí, như vậy sau này mới có thể đối diện với cả triều văn võ đại thần, mới có thể trợ giúp bệ hạ cùng thái tử điện hạ. Triệu công tử tuy nói cũng là làm võ tướng, thế nhưng Triệu công tử cùng thế tử điện hạ cũng có chỗ bất đồng. Thế tử điện hạ là hoàng thân, trên có bệ hạ cùng Vương gia, nên không cần thiết phải đi kết giao này nọ, nhưng Triệu công tử là thần, giữa thần với thần, giữa quân với thần nếu không học thì sẽ không biết. Cho nên, tại hạ có thể không quản thế tử điện hạ, nhưng phải quản điện hạ cùng Triệu công tử.”

Gã nói nhiều như thế, nhưng Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương nghe được tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cũng hiểu được một ít, bất mãn trên mặt liền biến mất.

“Phu tử, phụ hoàng thật sự quan tâm con sao?” Cuối cùng, Nhiễm Lạc Nghĩa lại hỏi, hắn hy vọng phụ hoàng thích hắn nhất.

Khấu Tuyên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Đúng vậy, Bệ hạ bảo thần phải giám sát việc học tập của điện hạ.”

Nhiễm Lạc Nghĩa cao hứng cười rộ lên, lập tức nói: “Phu tử, vậy ngài mau dạy con đi.”

Khấu Tuyên thu hồi nụ cười, nói: “Điện hạ đem bài học thần vừa mới giảng giải, chép lại mười lần, rồi sau đó đọc cho thần nghe.”

“Ân.” Nhiễm Lạc Nghĩa vô vàng chép bài.

Thấy phu tử nhìn về phía mình, Triệu Tử Ương cũng bắt đầu ngoan ngoãn mà chép bài, thật ra y đối với Nhiễm Mặc Phong chẳng có gì bất mãn, có thể vào cung học cùng điện hạ là phúc khí của y. Y chính là may mắn nên được phụ thân thường xuyên nhắc tới.

Dựa theo quy củ trong cung, các hoàng tử nhỏ tuổi khi bắt đầu đi học thì cứ cách hai ngày sẽ tới sàn vật để học võ nửa ngày. Thái tử đã chín tuổi, nên mỗi ngày đều phải luyện võ; Nhị hoàng tử cốt cách không thích hợp luyện võ, cho nên hắn mỗi ngày chỉ cần học chữ; tam hoàng tử thể nhược nhiều bệnh, Nhiễm Mục Kì vẫn chưa an bài phu tử cho nó, Nghiên phi cũng chưa bao giờ yêu cầu, tự mình dạy đứa con viết chữ; tứ Hoàng Tử Nhiễm Lạc Nghĩa quá nhỏ, chưa cần học võ. Cho nên, trên thực tế, người phải đi sàn vật học võ chỉ có thái tử, Nhiễm Mặc Phong cùng Triệu Tử Ương.

Theo ngay từ đầu, Nhiễm Lạc Thành tính toán thừa dịp tập võ sẽ phủ đầu Nhiễm Mặc Phong, kết quả hắn đợi hơn một tháng, trừ bỏ Triệu gia chuyên theo đuôi, hắn ngay cả bóng dáng Nhiễm Mặc Phong cũng chẳng thấy. Càng làm cho hắn tức giận chính là, tên yêu nghiệt kia đột nhiên nổi điên, đánh mặt hắn bị thương, thế nhưng hắn ngay cả cơ hội báo thù cũng không có. Mẫu hậu lại khuyên hắn phải nhẫn, phải nhẫn, còn phụ hoàng thì chẳng quan tâm tới hắn, này hết thảy đều là do tên yêu nghiệt kia làm hại.

Căm giận mà múa may kiếm đồng trong tay, Nhiễm Lạc Thành đem cây cỏ trở thành Nhiễm Mặc Phong, một kiếm một kiếm mang theo hận ý vung xuống. Cây cỏ chỉ chốc lát sau liền biến thành rơm rạ bị cắt nát, rơi rụng trên mặt đất. Triệu Tử Ương đứng cách thái tử cực xa mà luyện côn pháp, sợ biến thành đối tượng cho thái tử trút giận.

“Thế tử điện hạ, nơi này chính là sàn vật, đây là cung mà ngài muốn.”

Truyền đến một đạo thanh âm không lớn, làm cho Nhiễm Lạc Thành cùng Triệu Tử Ương đều quay đầu lại. Hai người đều thực kinh ngạc, chẳng qua một người sau khi kinh ngạc qua đi, trong mắt hiện lên đầy lửa giận.

“Ai cho phép ngươi tới nơi này?!”

Nhiễm Mặc Phong đang cảm thụ sức dãn của cung tên, liền nghe được một tiếng rống giận, nó giương mắt nhìn người đang đi nhanh về phía mình, mắt phải đỏ ửng bắt đầu xoay tròn.

“Ai cho ngươi to gan dẫn nó đến nơi bản thái tử tập võ?!” Nhiễm Lạc Thành bước đi tới, nhấc tay cho người đang khom người hướng hắn hành lễ một bạt tai, tiếp theo đưa tay cướp đi cung tên trên tay Nhiễm Mặc Phong, mắng to, “Con quỷ kia, lập tức cút khỏi sàn vật của bản thái tử!”

“Thái tử điện hạ......” Trưởng thị vệ Trương Nhận cố áp chế tức giận, nói, “Đây là bệ hạ phân phó, muốn thuộc hạ mang thế tử điện hạ tới sàn vật để luyện bắn cung.”

“Phanh”, Nhiễm Lạc Thành ném mạnh cung lên mặt đất, rồi đạp mạnh lên nó hai cái, tiếp theo chỉ thẳng Trương Nhận mắng: “Tên cẩu nô tài này, đừng quên là ai cho ngươi vị trí ngày hôm nay. Nó bất quá là yêu súc không bao lâu nữa sẽ bị hoàng thúc vứt bỏ, ngươi cư nhiên dám dùng phụ hoàng đến áp ta, ai cho ngươi lá gan này!” Nói xong, lại là một cái tát vung qua.

Tay thái tử mới vung ra nửa đường đã bị người bắt được, không đợi hắn kịp phản ứng, một nắm tay nhỏ liền hướng mặt hắn đấm tới. Thái tử bị đấm một cái liền lảo đảo, tiếp theo hắn hướng Nhiễm Mặc Phong vọt qua, vươn nắm đấm lên, Nhiễm Mặc Phong cũng nắm chặt quyền vọt lên, chỉ thấy hai người ở trên không trung đánh vào nhau.

“Ta đánh chết ngươi, tên thối tha này!”

“Đều là do ngươi, đều là do ngươi!”

“Thái tử điện hạ, thế tử điện hạ, mau dừng tay a, đừng đánh!”

Trong lúc nhất thời, sàn vật rối loạn. Nhiễm Lạc Thành cùng Nhiễm Mặc Phong đánh nhau, không ai dám tiến lên tách bọn họ ra, bởi vì mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành đỏ thẩm như quả cầu huyết, cổ họng nó phát ra tiếng gầm nhẹ nguy hiểm, tựa như dã thú đang phẫn nộ. Trong này, chỉ có Nhiễm Lạc Thành là người duy nhất không sợ nó, tuy hắn ở thế hạ phong, nhưng vẫn liều mạng muốn đấm chết Nhiễm Mặc Phong.

“Đông!”

Nắm tay của Nhiễm Mặc Phong cực nhanh mà dừng ở trên mặt tràn đầy máu loãng của thái tử, tiếp theo thái tử giơ chân, đập mạnh vào trên bụng Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Mặc Phong cắn chặt răng, thừa cơ hội này, lại vung mạnh thêm mấy quyền vào trên mặt cùng mũi của thái tử.

“Ngô!”

Đột nhiên, Nhiễm Lạc Thành nảy sinh ác độc, há miệng cắn vào bả vai Nhiễm Mặc Phong, mắt trái của Nhiễm Mặc Phong cũng dần dần hiện lên đỏ ửng, hai tay nó bắt lấy quần áo Nhiễm Lạc Thành, đột nhiên, nó cảm thấy trong cơ thể nảy lên một cỗ chân khí, nó dùng sức một cái, Nhiễm Lạc Thành liền bị hắn nâng lên cao.

Người bị nâng lên cực kỳ kinh hách mà hít sâu một hơi, nháy mắt, thân thể hắn bị ngã mạnh lên mặt đất, sau đó một người bay tới ngồi ở trên người hắn.

“Phốc!”

Một búng máu phun ra, Nhiễm Lạc Thành lập tức liền hôn mê bất tỉnh.

Nhiễm Mặc Phong thở dốc, nhìn người đã hôn mê, rồi mới chậm rãi đứng lên, lau lau chỗ mắt bị ướt, cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.

Qua một lúc lâu sau, mọi người mới phản ứng lại được, khẩn trương vọt tới bên người thái tử.

“Nhanh đi kêu thái y!”

“Thái tử điện hạ, ngài tỉnh tỉnh! Thái tử điện hạ!”

“Nhanh đi nói cho bệ hạ!”

Tránh ở sau thân cây, sắc mặt Triệu Tử Ương tái nhợt, y nuốt nuốt nước miếng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.... Người kia.... thật.... Thật là lợi hại.... thật.... Thật đáng sợ.



“Điện hạ a, ngài đang nhìn cái gì vậy?”

Lí mẫu đang ở trong vườn vung xới đất cho đám diên vĩ, hỏi Nhiễm Lạc Nhân – người thỉnh thoảng hướng lên trời nhìn nhìn.

Nhiễm Lạc Nhân thần bí mà sờ sờ ngực, nói: “Nhủ mẫu, trời...... khi nào mới có thể...... tối đen a.” Bầu trời tối đen, Mặc Phong sẽ đến tìm nó chơi.

Lí mẫu cười rộ lên: “Điện hạ, nào có ai mong bầu trời tối đen?”

“Nhủ mẫu...... con mong a.” Nhiễm Lạc Nhân nhìn nhìn thái dương trên đỉnh đầu di chuyển cực chậm, có chút lo lắng, trời sao tối chậm như thế a.

“Điện hạ, ngài mong bầu trời tối đen để làm gì a?” Lí mẫu thấy điện hạ cười đến thực vui vẻ, nhịn không được tò mò, hỏi.

“Ha hả...... Nhủ mẫu......” Nhiễm Lạc Nhân hướng nhủ nương ngoắc ngoắc tay, Lí mẫu đứng dậy đi qua, vẻ mặt thắc mắc.

“Nhủ mẫu...... con nói cho...... Ngài...... Ngài cũng đừng nói cho mẫu...... phi nga.” Nhiễm Lạc Nhân ở bên tai Lí mẫu nhỏ giọng nói, Lí mẫu lập tức gật đầu, làm cái động tác im lặng.

“Hì hì. Nhủ mẫu, khi trời tối..... Mặc Phong sẽ..... tìm con chơi cùng.” Nhiễm Lạc Nhân đem bí mật của riêng mình chia xẻ với Lí mẫu – người chăm sóc nó bấy lâu nay, mà đối phương vừa nghe xong, sắc mặt kinh hãi.

“Điện hạ, ngài là nói thế tử điện hạ mỗi ngày vào buổi tối đều đến tìm ngài?” Nắm chặt hai vai Nhiễm Lạc Nhân, Lí mẫu khẩn trương hỏi.

Nhiễm Lạc Nhân không rõ vì sao nhủ mẫu khẩn trương như thế, nó ngừng cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua..... Mặc Phong đến tìm con, chính là..... con mệt quá..... nhủ mẫu, Mặc Phong nói, ” thở hổn hển mấy hơi thở, Nhiễm Lạc Nhân cười rộ lên, ” nhủ mẫu...... Mặc Phong rất tốt. Đệ ấy.... nguyện ý chơi..... cùng con.”

Lí mẫu nhìn Nhiễm Lạc Nhân, nhưng suy nghĩ lại bay đi xa, đứa nhỏ kia sao lại đến tìm điện hạ chơi? Đứa nhỏ kia không phải ai cũng không thân sao? trừ bỏ Vương gia.....

“Nhủ mẫu, nhủ mẫu.” Thấy Lí mẫu chẳng để ý tới mình, Nhiễm Lạc Nhân kêu lên. Lí mẫu vội vàng phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Điện hạ, thế tử điện hạ mỗi đêm đều đến tìm ngài sao?”

Nhiễm Lạc Nhân có chút chán nản lắc đầu: “Con cũng...... Không biết. Mặc Phong nói...... sẽ đến tìm...... con, cũng không nói là mỗi đêm.”

“Điện hạ......” Lí Nhủ mẫu đầy chua xót mà nhìn người trở nên buồn bã, sờ đầu của nó, nói, “Nếu thế tử điện hạ nói sẽ tới tìm ngài, thì nhất định sẽ đến. Điện hạ yên tâm, chuyện này a, nhủ mẫu nhất định sẽ giữ bí mật cho ngài.”

“Nhủ mẫu!” Nhiễm Lạc Nhân vui vẻ kêu lên, rồi ôm lấy Lí mẫu, thở dốc nói, “Nhủ mẫu.... con sẽ cố khỏe lên..... Mặc Phong nguyện ý...... chơi cùng con..... Vù vù...... Mặc Phong...... là người đầu tiên..... người đầu tiên......”

“Điện hạ, ngài đừng nói nữa.” Lí Nhủ mẫu vỗ nhẹ lên lưng nó, nói, “Nhủ mẫu biết, điện hạ rất vui, vui vì thế tử điện hạ đến tìm điện hạ chơi cùng. Nhủ mẫu không hỏi, điện hạ, ngài phải đem thân mình dưỡng tốt, đến lúc đó, ngài có thể theo thế tử điện hạ đi ra ngoài chơi.”

“Ân, con sẽ không bao giờ ….. trộm phun dược nữa......” Trên mặt quanh năm tái nhợt của Nhiễm Lạc Nhân xuất hiện đỏ ửng thản nhiên, thực ngắn ngủi.

“Nguyên lai điện hạ lại trộm phun dược a.” Lí mẫu làm bộ tức giận, Nhiễm Lạc Nhân nhìn nàng cười cười lấy lòng, nụ cười đó Lí mẫu chưa bao giờ thấy qua, nhìn nụ cười đó làm cho nàng muốn khóc.

—–

Quay về Vô Tam điện, không để ý tới người hầu trong điện hướng nó hành lễ, Nhiễm Mặc Phong đẩy cửa ra, bước vào trong phòng, đi thẳng đến tủ quần áo.

“Chủ tử?” Xích Đồng cùng Xích Đan từ bên ngoài chạy vào, thấy Nhiễm Mặc Phong lôi hết xiêm y của nó ra, đặt lên giường, liền vội vàng tiến lên.

“Chủ tử! Ngài xảy ra chuyện gì?” Xích Đồng lo lắng hỏi, Nhiễm Mặc Phong không hé răng, mà là chọn mấy thân xiêm y, rút ra giường ra, đem xiêm y đặt vào, bắt đầu đóng gói lại. Hành động này làm cho Xích Đồng cùng Xích Đan sợ hãi không thôi.

“Chủ tử, sao ngài lại thu thập hành lý, ngài muốn đi ra ngoài?” Xích Đồng nắm lấy tay Nhiễm Mặc Phong, rồi hướng Xích Đan nháy mắt, Xích Đan hiểu được liền kích động chạy đi ra ngoài.

“Tránh ra!” Rất ít khi quát lớn với Xích Đồng cùng Xích Đan, Nhiễm Mặc Phong gầm nhẹ, hất tay Xích Đồng ra, tiếp tục đóng gói hành lý.

“Chủ tử......” Xích Đồng ‘đông’ quỳ trên mặt đất, “Chủ tử, ngài xảy ra chuyện gì? Ngài nói cho nô tài biết đi.”

Nhiễm Mặc Phong không quay đầu lại nhìn Xích Đồng, mà là cắn chặt khớp hàm, không hé răng.

“Chủ tử...... Ngài đừng không cần Xích Đồng cùng Xích Đan......” Xích Đồng vươn tay túm lấy vạt áo Nhiễm Mặc Phong, vừa rồi gã chỉ lo nhìn Nhiễm Mặc Phong thu thập hành lý, lúc này mới phát hiện trên mặt Nhiễm Mặc Phong dính máu, có một khối bầm tím, trên vai cũng dính máu, nhất thời sợ hãi, cũng không chờ Nhiễm Mặc Phong nói cái gì, liền hét lên sợ hãi, “Chủ tử! Ngài xảy ra chuyện gì?! Ai khi dễ ngài!” Nói xong liền hoang mang rối loạn muốn chạy ra ngoài gọi người.

“Đừng đi!” Bắt lấy tay Xích Đồng đích, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn về phía gã. Con ngươi màu đỏ giống như có thể trào ra máu, Xích Đồng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền khóc lên.

“Chủ tử...... Ai khi dễ ngài......” Nước mắt Xích Đồng chảy xuống, gã nâng tay áo lên, cẩn thận lau lên miệng vết thương ở trên thái dương của Nhiễm Mặc Phong, “Chủ tử...... Ngài nói, là ai? Nô tài...... Nô tài đi nói cho bệ hạ.”

“Đừng đi.” Nhiễm Mặc Phong cúi đầu nói, sau đó né tránh tay Xích Đồng, tự mình xoa xoa lung tung lên mặt. Quay đầu đem hành lý gói tốt, rồi mang lên trên vai, “Kêu Xích Đan trở về.”

Xích Đồng không dám chần chờ, vội vàng chạy ra ngoài tìm Xích Đan.

Ngồi ở trên giường, thừa dịp trong phòng không còn ai, Nhiễm Mặc Phong lấy ra bao vải mà nó giấu ở dưới đệm giường, bỏ vào bọc hành lý.

“Thế tử điện hạ......”

Quan nội thị mang theo người vội vội vàng vàng tiến vào phòng, còn có Xích Đồng cùng Xích Đan.

“Thế tử điện hạ, nô tài là Hứa Quý. Bệ hạ đã biết chuyện, lập tức tới đây. Thỉnh điện hạ để thái y kiểm tra thương tích trước.” Hứa công công khẩn trương mà nhìn nhìn Nhiễm Mặc Phong, tiếp theo đối một người nói, “Mau kiểm tra thương tích cho điện hạ.”

Thái y đứng lên, khẽ run run đi đến bên giường, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Nhiễm Mặc Phong nói: “Ta muốn dẫn Xích Đồng cùng Xích Đan đi.”

Lời nó vừa nói ra, cả phòng đều kinh lăng, Xích Đồng cùng Xích Đan ngốc lăng mà nhìn nó, nước mắt thi nhau mà rơi xuống.

Đứng lên, trực tiếp vòng qua thái y, Nhiễm Mặc Phong đi đến trước mặt Xích Đồng cùng Xích Đan, mỗi tay nắm một người, liền đi ra ngoài. Xích Đồng cùng Xích Đan tựa như bay mất hồn, ngây ngốc theo sát nó. Ba người mới vừa đi tới cửa phòng, Hứa công công lúc này mới phản ứng lại được, liền xông ra ngoài.

“Điện hạ!” Ngăn ba người lại, Hứa công công miễn cưỡng nói, “Điện hạ, ngài cũng đừng làm nô tài sợ a. Bệ hạ sẽ lập tức tới đây. Điện hạ, ngài không thể đi.”

“Tránh ra!” Ngữ khí của Nhiễm Mặc Phong trầm thấp, đồng tử trong con mắt màu đỏ xoay tròn vài cái, mắt trái màu đen cũng bắt đầu chuyển đỏ, Hứa Quý lúc này sợ tới mức tiểu ra quần.

Nhìn khuôn mặt vào giờ phút này của Nhiễm Mặc Phong, không ai dám ngăn cản nó, thậm chí không ai dám nhìn nó. Cứ như vậy, dưới tình huống không có gì ngăn cản, Nhiễm Mặc Phong kéo Xích Đồng cùng Xích Đan rời khỏi Vô Tam điện, hướng ngoài cung đi đến, nó muốn đi biên quan, nó muốn đi tìm phụ vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK