Gertie sẽ không hài lòng đâu, và Mairin sẽ phải chờ đến bữa trưa. Nhắc đến đó mới nhớ, có lẽ đã đến trưa rồi cũng nên.
Ngay lập tức, nàng nhớ lại chuyện đêm qua. Hơi nóng bốc lên từ sâu trong bụng nàng và lan dần lên cho đến khi hai má nàng đỏ bừng. Nàng ngồi dậy, nhận ra mình đang khỏa thân, nàng túm lấy chăn và kéo lên đến tận cằm, rồi lại chán nản bỏ nó xuống.
Nàng đang ở một mình trên giường. Không ai nhìn thấy cả. Tuy vậy, nàng vẫn trèo ra khỏi giường, vội vàng mặc quần áo.
Tóc nàng rối bù. Khẽ chạm tay lên má, Mairin cảm thấy hơi nóng vẫn còn ở đó. Có lẽ trông nàng đỏ như một cục than hồng vậy.
Nàng thực sự đã bảo lãnh chúa rằng chàng không có kỹ năng chăn gối. Phải, chàng đã chứng minh cho nàng thấy điều ngược lại. Chàng đã làm những việc mà nàng chưa bao giờ hình dung ra được là hai người sẽ làm với nhau. Miệng chàng... và cả lưỡi chàng.
Mặt nàng lại nóng bừng, nàng nhắm mắt lại vì xấu hổ. Làm thế nào nàng có thể đối mặt với chàng nữa đây?
Mairin rất yêu Mẹ Serenity. Nàng tin bà hơn tất cả mọi người. Vị nữ tu đó đối xử với nàng thật tốt. Cả kiên nhẫn nữa. Phải. Lòng kiên nhẫn của bà giống y như Job[1] khi bà giảng giải cho Mairin và trả lời tất cả những câu hỏi của nàng. Nhưng hình như càng ngày nàng càng nhận ra vị nữ tu đó đã bỏ qua rất nhiều chi tiết về việc ái ân. Và hôn nữa.
[[1]] Một ngưởi được nhắc đến trong kinh thánh — người đã trải qua nhiều thử thách về đức tin và cuối cùng nhận được phẩn thưởng xứng đáng mà Chúa trời ban cho vì lòng kiên nhẫn.
Mairin cau mày khi nàng nghĩ đến sự khác biệt giữa lời dạy của người phụ nữ luống tuổi đó với thực tế đáng ngạc nhiên của chuyện chăn gối. Nếu như vị nữ tu đó nói sai về việc hôn nhau... và làm tình... thì bà còn nhầm lẫn về những chuyện gì nữa? Mairin đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc và dốt nát.
Không thế chìm đắm mãi trong sự ngu ngốc của mình, nàng quyết định sẽ nhờ người giải đáp vể chuyện đó. Christina… chà, cô ấy còn trẻ quá, cũng chưa kết hôn nữa. Gertie thỉ khiến Mairin sợ hãi bằng những lời lẽ sắc bén của bà. Thêm vào đó, có lẽ bà ấy sẽ cười vào mặt Mairin và đuổi nàng ra khỏi bếp mất. Vậy là chỉ còn lại Maddie. Bà ấy lớn tuổi hơn và có lẽ là từng trải hơn. Ngoài ra, bà ấy đã có chồng nên chắc chắn bà ấy sẽ biết nhiều về chuyện giường chiếu và biết ai đúng, ai sai.
Cảm thấy tốt hơn về kế hoạch của mình, nàng chải tóc và tết nó lại để trông không có vẻ như là mình vừa trải qua một đêm ái án cuồng nhiệt. Sau đó nàng ra khỏi phòng và xuống cầu thang.
Mairin chán nản khi thấy Cormac đang chờ ở sảnh. Ngay khi nàng bước vào, anh ta liền đứng lên và bước đến cạnh nàng. Nàng ném cho anh ta một cái nhìn bực tức, nhưng anh ta chỉ mỉm cười và chào nàng.
Quyết định không khuyến khích anh ta thêm nữa, nàng vờ như anh ta không ở đó rồi đi vào bếp để đối mặt với cơn thịnh nộ của Gertie. Khi nàng đến ngưỡng cửa, tiếng om sòm trong đó ngăn bước chân nàng lại.
Có tiếng đổ vỡ loảng xoảng của bát đĩa vang lên và giọng Gertie át cả âm thanh đó khi bà quở trách một cô phụ bếp.
Giờ chắc không phải lúc thích hợp để xin một bữa ăn sáng muộn từ người đầu bếp cáu kỉnh.
“Ừm, Cormac?”
“Vâng, phu nhân.”
“Sắp đến giờ ăn trưa chưa? Nói thật là sáng nay ta ngủ quên mất. Đêm qua ta ngủ không được ngon,” nàng nói vội, không muốn Cormac nghĩ rằng việc nàng dậy muộn có liên quan đến chuyện khác.
Anh ta đưa mu bàn tay lên để giấu nụ cười rồi cố tỏ ra nghiêm nghị. Nàng trừng mắt nhìn anh ta vì suy nghĩ của anh ta đã thể hiện rõ rành rành qua ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.
“Có lẽ chàng đã đi khoe khoang với tất cả mọi người rồi,” nàng lẩm bẩm.
“Sao thế, phu nhân?” Cormac vừa nói vừa nghiêng người về phía trước.
“Không có gì.”
“Gần đến giờ ăn trưa rồi. Cùng lắm là một giờ nữa. Nếu cô đói, tôi sẽ bảo Gertie làm đồ ăn cho cô.”
“Không, ta chờ được. Ta còn có việc phải làm.”
Nàng bước đi chậm rãi, hy vọng Cormac sẽ tinh ý nhận ra và đi chỗ khác. Nhưng anh ta theo nàng sát gót, cũng giữ tốc độ y chang nàng khi nàng đi xuống cầu thang ra ngoài.
Đón chào nàng là những tia nắng ẩm áp dù trời vẫn đang se lạnh. Nàng không nhớ ra chiếc khăn choàng Maddie đã để lại cho mình, và nàng cũng không muốn phải quay lên gác để lấy nó. Trừ khi...
Nàng quay lại và mỉm cười ngọt ngào với Cormac. “Ta quên khăn choàng trong phòng lãnh chúa rồi, trời thì vẫn còn hơi lạnh. Anh có thể lấy nó giúp ta được không?”
“Tất nhiên là được, phu nhân. Cô mà bị lạnh thì sẽ không tốt đâu. Ngài lãnh chúa sẽ không hài lòng về việc đó. Xin cô chờ ở đây và tôi sẽ đi lấy nó ngay.”
Nàng đứng ra vẻ nghiêm trang cho đến khi anh ta biến mất vào trong lâu đài rồi nhanh chóng bước đi, cẩn thận tránh khu vực sân trong. Trên đường đi, nàng gọi hai người phụ nữ lại và hỏi xem họ có biết Maddie ở đâu không. Biết rằng Maddie đang ở trong nhà tranh của mình sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ buổi sáng, Mairin rảo bước đến khu nhà tranh nằm gọn gàng bên trái tháp.
Khi đến trước cửa nhà Maddie, nàng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Một lúc sau, Maddie mở cửa và có vẻ ngạc nhiên khi thấy Mairin xuất hiện ở đó.
“Thưa phu nhân! Tôi có thể giúp gì cho cô?”
Mairin liếc ra sau để chắc chắn Cormac không ở ngay sau lưng mình.
“Có đấy. Ta hy vọng bà chỉ dẫn cho ta một số chuyện,” Mairin nói nhỏ. “Nói riêng thôi.”
Maddie bước lùi lại và mời Mairin vào nhà. “Tất nhiên rồi. Mời cô vào. Cô có muốn dùng chút đồ ăn nhẹ không? Tôi đang hâm lại món thỏ hầm. Chồng tôi rất thích ăn món thịt hầm nóng vào bữa trưa, nhưng lát nữa anh ấy mới vể ”
Nhớ ra là mình chưa ăn sáng và bụng đang réo gào cồn cào, Mairin hít hà mùi hương hấp dẫn tuyệt vời đang tỏa ra từ bếp.
“Nếu không phiền bà. Sáng nay ta ngủ quên,” Mairin thiểu não nói.
Maddie mỉm cười và ra hiệu cho Mairin đi theo mình vào một góc nhỏ trong nhà dùng làm nơi nấu nướng. “Tôi nghe nói sáng nay Gertie khá tức giận.”
Mairin gật đẩu. “Ta sợ chết khiếp lúc bước vào bếp, vì đã lỡ mất bữa sáng rồi.”
Maddie kéo một chiếc ghế và mời Mairin ngồi, sau đó bà xúc một ít thịt hầm ra tô, đưa nó cho Mairin và ngồi xuống đối diện nàng.
“Giờ thì, thưa phu nhân, cô muốn tôi hướng dẫn chuyện gì vậy?^”
Mairin đang định mở miệng thì tiếng gõ cửa vang lên. Maddie cau mày nhưng vẫn đứng dậy xem ai đang gọi. Một lát sau, bà quay lại cùng với Christina và Bertha, mắt họ tròn lên khi thấy Mairin đang ngồi bên bàn của Maddie.
“Ồ, phu nhân,” Christina thốt lên. “Chúng tôi đến xem Maddie có biết cô đi đâu không. Cormac khiến tất cả náo loạn để tìm cô đấy.”
Mairin thở dài. “Ta đã bảo anh ta đi lấy giúp khăn choàng để ta có thể đến xin lời khuyên của Maddỉe vể một số việc. Đây là chuyện riêng, mọi người thấy đấy, để Cormac nghe thấy thì không tiện lắm.”
Bertha toe toét. “Vậy thì chúng ta không cần phải nói cho anh ta biết cô đang ở đâu.”
Mairin gật đầu tỏ vẻ biết ơn và mong hai người phụ nữ sẽ đi ngay, nhưng họ lại ngồi xuống bên bàn, Bertha còn vươn người tới trước với vẻ hứng thú.
“Vậy phu nhân cần tư vấn về chuyện gì ạ? Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ. Bây giờ cô là bà chủ của chúng tôi rồi.”
“Phu nhân đã nói đó là chuyện riêng mà,” Maddie rầy la.
Mairin gật đầu. “Phải. Thực ra là một chuyện rất tế nhị.”
Hơi nóng chạy lên má nàng và nàng chắc chắn là mặt mình đang đỏ lựng.
“À, vấn đề phụ nữ,” Bertha nói tỏ vẻ hiểu biết. “Cô có thể nói với chúng tôi mà. Chúng tôi rất kín đáo.”
Maddie gật đầu xác nhận trong khi Christina trông đầy bối rối.
“Ừm,” Mairin miễn cưỡng bắt đẩu. “Có lẽ việc này tham khảo ý kiến của nhiều người sẽ tốt hơn. Ta hởi khó xử trước những thông tin trái chiều mà mình nhận được. Mọi người bỉết đấy, Mẹ Serenity đã hướng dẫn ta về chuyện giường chiếu.”
“Lạy Chúa tôi,” Bertha thì thầm. “Đừng nói với tôi là cô đã nghe theo mọi chỉ dẫn từ một nữ tu có tuổi nhé.”
Giật mình, Mairin nhìn chằm chằm người phụ nữ đó. “Phải, Mẹ Serenity hiểu biết tất cả mọi chuyện. Bà ấy không bao giờ nói dối ta. Ta nghĩ có lẽ ta đã hiểu nhầm những lời chỉ dẫn của bà. Có quá nhiều mà.”
Maddie lắc đầu và tặc lưỡi.
“Xin cứ nói cho chúng tôi biết những gì cô biết. Tôi đảm bảo với cô rằng Mẹ Serenity của cô, mặc dù có ý tốt, nhưng rất có khả năng bà ấy đã không thể chỉ dẫn cho cô đến nơi đến chốn.”
“Ừm, bà hướng dẫn ta cách hôn, và lãnh chúa -” nàng ngừng lại, xấu hổ trước việc nói ra những suy nghĩ của mình.
“Xin cứ nói tiếp.” Lần này Christina xen vào, hai mắt tròn lên vì tò mò.
“Ừm, chàng dùng lưỡi. Mẹ Serenity không bao giờ đề cập đến chuyện dùng lưỡi khi hôn cả. Bà nói điều đó khá rõ ràng.”
Maddie và Bertha cười khúc khích, đưa mắt liếc nhìn nhau vẻ hiểu biết.
“Nào, vậy cô có thích nụ hôn của lãnh chúa không?” Maddie hỏi.
Mairin gật đầu. “Có chứ, và ta phải thừa nhận là ta cũng làm thế. Chuyện đó khá là... khó thở. Ta chẳng hiểu gì cả.”
“Hôn bằng lưỡi ư?” Mắt Christina mở to.
Maddie cau mày nhìn Christina rồi đưa tay ra hiệu cho cô im lặng. “Cô bé, cô chưa đủ lớn để nghe chuyện này đâu. Sao cô không ra ngoài để canh chừng Cormac nhỉ?”
Mairin để ý thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Christina nhưng cô nàng không phản đối, đứng lên và ra khỏi phòng. Chỉ khi tiếng đóng cửa vang lên, Bertha và Maddie mới quay sang Mairin.
“Đó là tất cả những gì cô muốn biết ư?” Maddie hỏi.
Mairin nhấp nhổm trên ghế và băn khoăn không biết mình có nên dừng lại và quay trở vể để Cormac giảng giải cho nàng nghe về việc tự ý bỏ đi của mình không.
“Phu nhân,” Bertha nói bằng giọng chân thành. “Cứ hỏi chúng tôi những gì cô muốn. Chúng tôi sẽ không kể chuyện cổ tích cho cô đâu.”
Mairin hắng giọng, “Ừm, ta đã nói với lãnh chúa là chàng không có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối.”
Cả hai người phụ nữ lộ vẻ kinh hoàng đến mức Mairin cảm thấy hối hận vì đã nói ra chuyện lý thú đó. Sau đó hai người họ cười phá lên. Họ cười lâu và to đến mức phải gạt nước mắt đang chảy dài trên má.
“Vậy lãnh chúa phản ứng thế nào?” Maddie thở hổn hển giữa tràng cười sặc sụa.
“Không được tốt lắm,” Mairin càu nhàu. “Sau đó ta đã nói với chàng là mình sai rồi.”
Bertha cười toe toét. “À, đúng thế mà, phải không?
Maddie gật đầu khuyến khích. “Ngài đã chứng minh là cô đã sai, phải không? Cô không thể đổ lỗi cho ngài được, cô gái trẻ ạ. Đó là lần đầu tiên của cô. Ngài không thể làm gì nhiều để giảm nhẹ chuyện đó được. Tốt hơn là chấp nhận chuyện đó và cho qua thôi, tôi cho là vậy.”
“Nhưng chàng...”
“Ngài làm sao?” Bertha hỏi.
“Chuyện đó không đứng đắn,” Mairin thì thầm.
Maddie cố nhịn cười bằng cách đưa tay lên che, nhưng ánh mắt nhảy nhót. “Nhưng cô thích điều đó mà, phải không?’
“Phải,” Mairin thừa nhận. “Chàng làm những điều mà…”
“Những điều như thế nào?”
“Chàng dùng miệng.” Mairin cúi người tới và thì thẩm, “Bên dưới ấy. Cả trên..”
“Ngực của cô nữa chứ gì?” Bertha hỏi.
Mairin nhắm mắt vì xấu hổ và gật đầu.
Cả hai người phụ nữ cười rúc rích và ngả người ra ghế.
“Nghe có vẻ lãnh chúa đã làm đúng rồi đấy,” Maddie nói, sự đồng thuận toát ra trong giọng nói. “Cô thật may mắn khi có một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm trên giường. Không phải người phụ nữ nào cũng được như thế đâu.”
Mairin cau mày. “Không ư?”
Bertha lắc đẩu. “Đừng nói với bất kỳ ai là tôi nói với cô điều này, nhưng Michael của tôi, ừm, chàng phải mất mấy năm mới có kỹ năng ấy đấy. Nếu không phải vì tôi đã nói chuyện với một số phụ nữ lớn tuổi hơn mình, tôi cũng không chắc là chúng tôi có làm chuyện đó đúng không nữa.”
“Ồ phải, chuyện đó cũng y như chuyện của Ranold nhà tôi,” Maddie nói. “Lúc nào ông ấy cũng vội vàng. Cho đến khi tôi dọa là mình sẽ không cho ông ấy làm thế nữa, ông ấy mới cố gắng rèn luyện kỹ năng đấy.”
Đầu Mairin quay cuồng trước những lời nói của hai người phụ nữ. Những chuyện riêng tư như thế dường như không làm họ ngại ngùng gì cả. Còn Mairin thì cảm thấy mình như muốn chui xuống đất.
Maddie đưa tay qua bàn, nắm lấy tay Mairin. Bà siết nhẹ tay nàng và mỉm cười. “Tôi cho cô một vài lời khuyên thế này nhé. Nếu cô không ngại nhận chúng từ một người đứng tuổi.”
Mairin chậm rãi gật đầu.
“Bản thân người đàn ông của cô giỏi thôi thì vẫn chưa đủ. Cô cũng cần một số kỹ năng cho chính mình.”
Bertha gật đầu hưởng ứng. “Phải, đúng vậy. Nếu cô khiến cho người đàn ông của mình thỏa mãn trên giường, anh ta sẽ không bao giờ có lý do gì để đi lạc cả.”
Đi lạc ư? Mairin nhìn họ với ánh mắt kinh hoàng. Hai người đang bảo tôi là lãnh chúa sẽ không chung thủy ư?
“Không, tất nhiên là chúng tôi không có ý gièm pha. Nhưng sự thật là vậy, thà cẩn thận một tí còn hơn sau này phải hối hận. Cô cần phải làm cho lãnh chúa được thỏa mãn. Đàn ông dễ bảo hơn nhiều nếu họ được thỏa mãn gối chăn,”
Maddie đập vào vai Bertha và cười. “Phải, đúng vậy đấy. Muốn xin xỏ điều gì thì tốt nhất là nên nói sau khi đã ân ái thỏa thuê.”
Dễ bảo thì tốt. Mairin thích ý đó. Và giờ thì mối băn khoăn về sự chung thủy của Ewan bắt đầu nhen nhóm trong đầu nàng, nàng không thể bỏ qua nó được. Có chắc là chàng sẽ không làm thế không?
“Ta nên biết điều gì?” Mairin hỏi.
“Chà, cô nói là ngài dùng miệng. Cô biết đó, ở bên dưới đó,” Bertha nói với đôi mắt lấp lánh, “Cô cũng có thể làm như thế với ngài. Chuyện đó chắc chắn sẽ khiến ngài phát điên lên.”
Mairin chắc chắn là sự thiếu hiểu biết của nàng đã thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt mình. Kể cả sự kinh hãi nữa. Nàng định nói gì đó, nhưng hình ảnh mà Bertha vừa gợi lên cứ lởn vởn trong đầu mà nàng không sao xóa đi được.
“Làm thế nào…” Nàng thậm chí còn không thể nói hết câu. Nàng nên hỏi điều gì bây giờ?
“Cô vừa làm phu nhân sốc đấy,” Maddie nói vẻ quở trách.
Bertha nhún vai, “Chẳng việc gì phải vòng vo cho mệt. Cô gái trẻ này cần phải học một số điều từ ai đó. Mẹ Serenity của cô ấy chắc chắn đã không giúp được gì rồi.”
Maddie lại đặt tay lên tay Mairin. “Bertha muốn nói rằng một người đàn ông cũng thích được hôn… ở dưới ấy.”
Mairin chắc chắn là máu đang rỉ ra từ hai má mình. Hôn ư?
“Cô thích điểu đó mà, phải không?” Bertha hỏi. “Đàn ông cũng thế. Anh ta thích được chạm và vuốt ve bằng tay, miệng và lưỡi của người đàn bà.”
Đúng là Mairin đã rất thích những sự động chạm của Ewan. Và nụ hôn của chàng nữa. Chàng dùng lưỡi rất giỏi. Phải, nàng thích lưỡi của chàng, ngay cả khi chàng làm những điều không đứng đắn lắm với nó.
“Cho miệng... miệng... ta… lên... cái... đó...” Nàng không thể nói ra từ đó. “Chuyện đó thật thiếu đoan trang!”
Bertha đảo mắt còn Maddie cười rũ.
“Muốn làm tình giỏi thì chẳng thể đoan trang được đâu, phu nhân ạ,” Maddie nghiêm chỉnh nói. “Nếu cô muốn đoan trang thì chuyện đó chẳng còn gì hấp dẫn nữa.”
Bertha gật đầu, môi cô mím lại và đầu gật gù. “Nô đùa hơi tục tĩu một chút nhưng vui thì chẳng có gì sai trái đâu.”
Mairin gần như không thể tin được vào những điều mình đang nghe. Nàng sẽ phải suy nghĩ kỹ về vấn để này. Mairin chưa kịp cảm ơn Maddie và Bertha thì một tiếng giộng cửa khiến cả ba giật thót mình.
Maddie đứng lên và đi ra mở cửa, Mairin cùng Bertha đứng ngay sau bà. Mairin biết rất rõ là ai đang đứng ngoài cửa, nhưng khi Maddie mở nó ra, chuyện tồi tệ hơn Mairin lo sợ rất nhiểu.
Không phải là Cormac đang đứng chờ ngoài cửa để quở trách nàng. Mà là Ewan đứng đó cùng Caelen, hai tay chàng khoanh trước ngực, cái quắc mắt càng khiến mặt chàng tối hơn. Christina đứng sang một bên, ánh mắt đầy vẻ biết lỗi.
“Nàng có muốn giải thích gì không?” Ewan hỏi.