Du Huân Huân gắng gượng ngồi dậy , lấy tấm chăn quấn vào thân , nhích từng chút một để rời khỏi giường.
“Em dậy rồi sao ?” – Thanh âm trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng. Ngô Vũ Thần đặt khay thức ăn trên bàn , đưa tay bế nàng lên.
Du Huân Huân hốt hoảng la lên “Anh muốn làm gì ?”
Đặt nàng xuống ghế sofa êm ái , hắn cất tiếng , “Giúp em ăn tối.”
“Ăn tối ? Bây giờ sao ? Là ăn khuya mới đúng , tất cả cũng tại anh , khiến em thê thảm như vậy.” – Nàng nắm chặt tấm chăn , tức giận mắng hắn.
Ngô Vũ Thần chợt đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi mình , khóe miệng giương lên “Vậy để anh đút em ăn.”
“Hừ !” – Nàng quay mặt đi , từ chối muỗng cơm của hắn.
“Mau ăn đi , em định để bụng đói suốt đêm hay sao ?”
Du Huân Huân ngẫm nghĩ một chút mới há miệng ăn cơm. Vừa nhai vừa nói “Là do anh nấu sao ?”
“Ừ.”
Hắn gắp thức ăn cho nàng , ánh mắt nhu tình nhìn nàng , chợt cất tiếng “Bà xã…”
“Hửm ?!” – Nghe hắn gọi nàng quay sang nhìn.
“Anh muốn có con !”
Câu nói của hắn khiến nàng sững người , Ngô Vũ Thần ôm chặt nàng , nói tiếp “Chúng ta sinh con nhé.”
“Có con ? Nhưng em chỉ mới 20 tuổi , còn chưa tốt nghiệp nữa…” – Du Huân Huân lo lắng lên tiếng.
“Chúng ta kết hôn gần 3 năm , cũng nên có con.”
“Em…vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để có con. Vũ Thần….cho em thời gian….cón được không ?” Nàng đưa mắt nhìn hắn , thực sự lúc này nàng chưa muốn có con , vẫn còn rất sớm.
Ngô Vũ Thần cũng không muốn nàng khó xử , khóe miệng hắn giương lên dịu dàng nói “Được rồi , tùy em quyết định . Sau này hẵng tính , ăn tiếp đi.”
“Em xin lỗi !” – Du Huân Huân buồn bã nói , dù Ngô Vũ Thần có nói vậy nhưng vẫn khiến nàng bận tâm . Nàng biết như vậy rất có lỗi với hắn.
Hắn nhéo má nàng , cầm muỗng cơm đưa lên miệng nàng : “Em không có lỗi , chỉ do anh quá nóng vội. Mau ăn đi , không phải em đang đói sao ?”
Du Huân Huân đành im lặng ăn cơm , lâu lâu lại đưa mắt nhìn hắn , 12 năm , hắn phải chờ nàng 12 năm mới có thể kết hôn , tình cảm dành cho nàng trong 2 năm qua nàng hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng nàng vẫn chưa thể có con….điều đó nàng chưa bao giờ nghĩ đến….
– —
Du Huân Huân nhíu mày tỉnh giấc , cơ thể đã đỡ mệt một chút , nàng cố gắng bước xuống giường , nàng ngớ người khi mở tủ đồ , trong chiếc tủ gỗ chỉ còn mồi chiếc đầm maxi màu trắng hai dây , với chiếc áo khoác bằng len. Du Huân Huân cầm chiếc đầm vào phòng tắm , chuẩn bị mọi thứ xong liền gắng gượng ra khỏi phòng.
Nàng nhìn xung quanh tìm bóng dáng Ngô Vũ Thần , đột nhiên từ đằng sau vang lên giọng nói “Tìm anh sao ?”
Du Huân Huân quay đầu nhìn , vẻ mặt đầy lo lắng “Đồ trong tủ…..”
“Đã để trong vali.”
“Sao ?”
Ngô Vũ Thần bước đến vuốt tóc nàng , hắn nói “Sinh nhật em sẽ tổ chức ở Hawaii , mọi người đã đi trước rồi.”
“Hawaii ?”
“Chẳng phải em nói muốn đi Hawaii sao ?”
Đôi mắt màu đen lấp lạnh chợt sáng lên , nàng ôm lấy hắn , nỉ non nói “Cảm ơn anh , ông xã !”
“Vậy chúng ta đi.”
“Đi bây giờ sao ?”
“Ừ.”
Ngô Vũ Thân đưa nàng đến sân bay , đi thẳng vào máy bay riêng của hắn. Du Huân Huân ngớ người hỏi “Vũ Thần , rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền ? Ngay cả máy bay cũng mua , siêu xe cũng rất nhiều , ở đâu cũng có nhà riêng ?”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Không biết.”
Nàng thở dài , sực nhớ đến một chuyện “Phải rồi , còn Yến Nhi , em chưa báo cho cậu ấy.”
“Đã đi cùng mọi người rồi.”
“Ồ.”
“Em ngủ thêm đi , khi nào đến anh sẽ gọi.”
“Ưm.” – Nàng gật đầu , kéo ghế nằm xuống.
“Phải rồi , sợi dây này em phải luôn giữ bên người , nếu gặp chuyện thì ấn nhẹ vào mặt dây , anh sẽ đến ngay.” – Hắn cầm sợi dây lên , cất tiếng.
“Ừm , em biết rồi.”
Du Huân Huân nhắm mắt lại , chiếc mày bay cũng bắt đầu cất cánh rời khỏi Bắc Kinh…
Khoảng 12 tiếng sau mới đến Hawaii nhìn nàng vẫn đang say giấc , hắn phái người mang hành lí ra xe , cánh tay chắc khỏe vươn ra bế bổng nàng lên , bước xuống máy bay.
Cẩn thận đặt nàng vào xe , hắn nhấn ga phóng đi.
… …
Ngô Vũ Thần đang ngồi đọc sách trong phòng , nghe thấy tiếng hét của nàng liền chạy vội sang phòng bên cạnh , hắn buớc đến gần , Du Huân Huân đang nắm trên giường , miệng luôn miệng kêu “Dừng lại.” , tay thì siết chặt tấm chăn , mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ bé , hắn đưa tay lay nàng “Huân Huân , mau tỉnh dậy , Huân Huân.”
“Vũ Thần…?!” Du Huân Huân ngồi bật dậy , sợ hãi hét lên , nàng ngồi thở dốc , đôi mắt to tròn mọng nuớc nhìn xung quanh .
“Huân Huân , anh ở đây.” – Ngô Vũ Thần nắm vai nàng , xoay người Du Huân Huân đối diện với hắn .
Nứoc mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé , bàn tay run rẩy nắm lấy áo hắn “Anh….Anh….Không sao ?”
“Ừ.”
Nàng đột nhiên ôm lấy hắn , trong lòng hắn nức nở , Ngô Vũ Thần vuốt tơc nàng ,dịu dàng lên tiếng “Không sao , chỉ là mơ thôi.” Rồi lau những vệt nuớc trên mặt nàng đầy yêu thương.
“Vũ Thần , anh không tham gia hoạt động trong bang hội nữa được không ?”
“Em sao vậy ?”
“Em…Em chỉ sợ anh gặp nguy hiểm thôi , anh đừng tham gia nữa , được không , em xin anh đó.”
Nhìn khuôn mặt nài nỉ đầy lo lắng của nàng , hắn trầm mặc suy nghĩ một lúc , quả thật trong hắc đạo rất nguy hiểm , điều hắn lo sợ chính là nàng sẽ bị cuốn vào những thù oán của hắn , hắn cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ rút khỏi hắc bang…. Bàn tay to rộng cưng chiều vuốt tóc nàng , cất tiếng “Anh hứa với em , sau khi về Bắc Kinh sẽ rút khỏi bang hội .”
Du Huân Huân ngước mắt nhìn hắn , vẫn không khỏi nghi ngờ “Thật không ?”
“Ừ.”
Nàng vòng tay ôm lấy hắn , trong tâm cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn cất tiếng “Em vừa gặp ác mộng sao ?”
“Em…Mơ thấy anh vì em mà gặp nguy hiểm….Chưa bao giờ em có giấc mơ như vậy , thực sự em rất lo cho anh.”
Ngô Vũ Thần hôn lên trán nàng , khíe miệng cong lên “Chỉ là mơ thôi , hôm nay là sinh nhật của em , đừng lo lắng nữa .”
“Vâng.”
“Đi thôi , mọi người đang ở ngoài biển.”
Du Huân Huân gật đầu , vui vẻ bắm lấy tay hắn đi ra khỏi phòng…
“Woa….Đẹp quá….” Du Huân Huân đang rộng hai tay ra , nàng nhìn khung cảnh trước mặt quả thật rất đẹp , bờ cát vàng vịn , sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ , hàng dừa trải dài , mỗi lần gió thổi đều mang theo hương biển dịu nhẹ. Mọi người đều có mặt ở phía dưới cát , đang nướng thịt.
Ngô Vũ Thần nhìn nàng bằng ánh mắt chất đầy yêu thương , vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc này hắn muốn thấy suốt đời , nhìn nàng suốt đời cũng không chán.
Du Ái My phát hiện ra nàng liền cất tiếng gọi “Tiểu Huân , mau xuống đây đi.”
Ngô Vũ Thần nắm tay nàng bước xuống dưới , Vân Yến Nhi chạy lại ôm lấy nàng “Tiểu Huân ! Sinh nhật vui vẻ.”
Du Huân Huân híp mắt cười “Cảm on cậu.”
“Tiểu Huân , con mau lại đây , thịt đã chín hết rồi.” – Ngô phu nhan nắm tay nàng kéo đến chiếc bàn ghỗ đặt gần đó. Nàng vui vẻ đi theo.
“Em thật biết chọn nơi tổ chức sinh nhật nhỉ.” – Ngô Thiên Bảo bước đến gần đẩy vai hắn.
Ngô Vũ Thần không len tiếng , chỉ trả lời cau nói của anh bằng một nụ cười nhẹ , rồi đến bên nàng , vòng tay chắc khỏe ôm lấy chiếc eo thon , Du Huân Huân cầm đũa đút vào miệng hắn một miếng thịt , Ngô Vũ Thần mỉm cười hôn nhẹ len má nàng.
“Aiz…..hai cái đứa này , sao lại thân mật trước mặt người lớn nhu thế .” – Ngô phu nhân cất tiếng chọc ghẹo.
“Mẹ ghen tị sao ?”
“Ta cần gì phải ghen tị với con ?”
“phải , mẹ con còn có ta thì cần gì phải ghen tị.” – Ngô tổng chợt xuất hiện , ôm lấy bả vai bà , ôn tồn cất tiếng.
“Thật là , sao lại nói như thế trước mặt bọn trẻ .” – Bà đánh nhẹ vào tay ông , có ý oán trách.
“haha……”
“Huân nhi à , ăn thêm đi con , cả Vũ Thần nữa.” – Du phu nhẫn đưa đĩa thịt mới nướng xong cho nàng , Du Huân Huân cầm lấy “Mẹ à , Yến Nhi đâu .”
“À , con bé đang nói chuyện với Chấn Nam .”
“Anh Chấn Nam sao ?”
“Ừ , có vẻ rất vui đấy.” – Bà hất mặt về phía bên kia , nàng theo ánh mắt của bà mà ngước nhìn , xem ra đúng như lời mẹ nàng nói , hai người họ nói chuyện rất vui vẻ , vậy mà nàng còn tưởng Vân Yến Nhi sẽ buồn nữa.
“Bà xã…há miệng ra.” – Ngô Vũ Thần thấy nàng đứng bất động , liền nhướn người về đằng trước đưa tay gắp miệng thịt , cất tiếng.
Du Huân Huân quay đầu há miệng , nàng vui vẻ nhai miếng thịt “Cảm ơn anh ông xã.”
“Vậy hôn anh cái đi.”
Cũng không nhút nhát giống như lúc trước , nàng quay mặt hôn lên môi hắn. Ngõ Vũ Thần bật cười , không ngờ nàng lại làm thật anh cứ ngỡ nàng sẽ đỏ mặt mà mắng hắn không nghiêm túc. Tuy nụ hôn của nàng không lâu nhưng xem ra cũng không tệ……
Sau khi ăn xong , mỗi người xuống biển chơi , còn nàng Du phu nhan và Ngô phu nhan ngồi trên bờ tắm nắng . Nàng ngồi duỗi hai chân , chống hai tay xuống cát ra đằng sau , trên khuôn mặt xinh đẹp đeo một chiếc kính mát hàng hiệu , nàng ngồi tận hưởng không khí trong lành trên đảo Hawaii.
Du Ái My ngồi xuống bên cạnh nàng “Em không xuống chơi với mọi người sao .”
“Ưm….không. Còn chị , sao không xuống ? Không phải chị rất thích tắm biển sao ?”
“Chị không thể.”
Nàng nhíu mày khó hiểu “Tại sao ?”
“Chị đang có thai , được hai tháng rồi.” – Du Ái My mỉm cười , trên khuôn mặt cô hiện rõ sự hạnh phúc.
“Chị rất hạnh phúc sao !?”
“Huân Huân à , em và Vũ Thần kết hôn đã gàn ba năm , anh ấy vẫn chưa muốn có con sao ?”
Du Huân Huân giật mình , nàng ấp úng trả lời “Thật ra…hôm qua anh ấy có nói với em anh ấy muốn có con , nhưng….em từ chối.”
“Em từ chối ?”
“Tại…em chưa muốn làm mẹ.”
“Tiểu Huân à , em và anh ấy kết hôn gần ba năm , tuy mỗi tháng Vũ Thần đều đặn tiêm thuốc cho em , nhưng chị nghĩ anh ấy thực sự rất muốn cùng em tạo ra một đưa con.” – Cô đưa tay vuốt tóc nàng , Du Huân Huân im lặng không lên tiếng , chợt một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“Bà xã , uống nước đi.”
Du Ái My quay sang ,đưa tay cầm lấy ly nước trên tay Ngô Thiên Bảo , vui vẻ nói “Cảm ơn anh.”
Ngô Thiên Bảo đưa ly nước còn lại cho nàng “Em dâu , của em đây.”
“Hửm ? À…cảm ơn anh.”
“Cảm ơn Vũ Thần ấy , là nó dặn anh mua cho em.” – Anh ngồi xuống bên cạnh Du Ái My , câu nói của anh khiến nàng hơi bất ngờ.
“Sao anh không xuống tắm biển cùng mọi người ?” – Du Ái My mỉm cười đưa ly nước cho anh uống cùng.
Ngô Thiên Bảo đặt tay lên bụng cô , dịu dàng trả lời “Anh muốn ngồi ở đây cùng em và bảo bối.”
Du Huân Huân nhìn chị mình và vẻ mặt hạnh phúc của Ngô Thiên Bảo khi nhắc đến đứa bé trong bụng , nàng ngập ngừng lên tiếng “Anh rất thích trẻ con sao ?”
Ngô Thiên Bảo đưa mắt nhìn nàng , anh nói “Tất nhiên , vì đây là kết tinh tình yêu của anh và Tiểu My.”
“Anh rất mong có con ?”
“Ừ , vì trong nhà có tiếng trẻ con hơn , anh và chị em kết hôn với nhau , hai năm sau mới có con là anh đã rất nôn nóng rồi. Mà sao em lại hỏi vậy ?”
Du Huân Huân không trả lời , nàng trầm mặc suy nghĩ cái gì đó , nhìn nàng như vậy Du Ái My đã đoán được quyết định của nàng. Đột nhiên nàng ngước mặt lên , cất tiếng hỏi “Anh có biết Vũ Thần đang ở đâu không?”
“À , hình như là ở trong phòng sách.”
Anh vừa nói xong nàng đã đứng bật dậy chạy đi , Ngô Thiên Bảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra , chỉ có Du Ái My là tủm tỉm cười , em gái cô đã trưởng thành thật rồi.
Du Huân Huân đưa tay mở cửa đi vào phòng , nàng bước gần đến phòng sách , định đưa tay mở cửa thì nghe có tiếng người liền khựng lại.
Trong phòng Ngô Vũ Thần và Ngô tổng đang ngồi nói chuyện , hắn ngồi đối diện điềm đạm cất tiếng “Con muốn rút khỏi bang hội.”
Ngô tổng tư thái lỗi lạc , khóe miệng khẽ giương lên “Cho ta lí do ?”
“Vì Huân Huân.”
Hắn trả lời rất dứt khoát , tuy trong lòng ông đã biết rõ câu trả lời của hắn nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Ngô tổng mỉm cười “Việc ở Hắc Long ta sẽ giao cho những người thân tín giải quyết , con cứ yên tâm quản lý công ty của mình và chăm sóc Tiểu Huân.”
“Cảm ơn ba.”
“Phải rồi , Thiên Bảo nó cũng đã rút khỏi bang hội rồi.”
“Con biết , nghe nói là do chị của Huân Huân có thai.”
“Con và Tiểu Huân cũng nên sinh cho ta và mẹ con một đứa cháu đi.”
Ngô Vũ Thần nhìn ông một lúc tồi lạnh giọng trả lời “Chuyện đó cứ từ từ.” Rồi bước ra ngoài , Ngô tổng cũng đứng lên đi ra. Vừa mở cửa hắn đã thấy nàng đứng cúi mặt trước cửa. Hắn sững người nhìn nàng “Em sao vậy ?”
Ngô tổng nhìn vợ chồng hắn , chỉ mỉm cười rồi bước đi. Thấy nàng không trả lời , hắn nhíu mày hỏi “Huân Huân …”
Đột nhiên nàng ôm lấy hắn , chôn đầu trong lồng ngực rắn chắc “Ông xã , em muốn có con. ”
Câu nói của nàng khiến hắn có chút ngạc nhiên , không phải hôm qua nàng đã từ chối rồi sao ? “Em sao vậy ?”
“Em nghĩ lại rồi , chúng ta sẽ có con . Em muốn có con với anh.” – Du Huân Huân mỉm cười , đôi mắt lấp lánh ngước nhìn hắn.
Ngô Vũ Thần cất tiếng “Em muốn bao giờ ?”
“Bây giờ.”
Khoé miệng hắn chợt giương lên , xấu xa nói “Là em nói đấy nhé.” Rồi đưa tay bế nàng lên. Du Huân Huân giật mình hét toáng lên “Á…anh làm gì vậy ?”
“Là em nói muốn có con.”
“Thì anh phải từ từ.”
“Anh không chờ được.”
Ngô Vũ Thần đạp cửa phòng , đặt nàng lên giường , mặc kệ nàng la hét , hai cánh tay đè ép nàng ngoan ngoãn nằm trên giường , đưa tay kéo tấm chăn lên bao bọc lấy hai cơ thể….