Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Chương 16



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Ngọc Tuyết sững người: “Cái gì mà vợ mới cưới? Ra mắt cái gì chứ?”



Liễu Như Hoa cười đáp: “Cô không biết chuyện này sao? Vậy thì lại càng thú vị rồi, đợi chút là cô sẽ hiểu thôi, tôi nghĩ mình nên chúc mừng cô trước.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Ngọc Tuyết và Lâm Dương nhìn nhau, cả hai đều hiểu những lời vừa rồi không phải có ý tốt đẹp gì.



Lâm Dương nhìn vào bên trong, quả nhiên là thấy Lâm Vũ Hào ở đó.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong lòng anh lại càng có dự cảm không lành về chuyện này.



Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến bốn giờ.



Anh nợ em một câu yêu thương!









Mọi người đã tập trung rất đông bên trong sảnh tiệc. Bà Liễu mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, nét mặt hồng hào đứng dưới ánh đèn sân khấu.



Bà ta đưa hai tay ra hiệu, tất cả mọi người đều yên lặng. “Hôm nay là lễ kỉ niệm mười lăm năm thành lập tập đoàn Liễu Thị, vô cùng cảm ơn các vị khách quý, các đối tác và bạn bè đã tới tham dự buổi tiệc mừng ngày hôm nay



Anh nợ em một câu yêu thương!








Những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. “Theo như thông lệ cũ, thì hôm nay bậc con cháu của nhà họ Liễu sẽ phải cùng nhau trình bày thành tích của mình, căn cứ theo khả năng và thưởng theo thành tích đạt được. Nhưng hôm nay người chiến thắng chỉ có một, đó chính là "



Bà Liễu cố ý dừng lại.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Một giây sau đó.



Phụt...



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ảnh đèn sân khấu chiếu thẳng đến Liễu Ngọc Tuyết. “Chính là cô cháu gái xinh đẹp của tôi, Liễu Ngọc Tuyết!” “Ngọc Tuyết đã kí được hợp đồng dự án trị giá hơn ba tỷ của liên minh thương mại Vạn Lý, không thể chối cãi việc cô ấy chính là quán quân về thành tích của năm nay “Cháu làm tốt lắm Ngọc Tuyết, bà rất hài lòng về cháu, qua tới đây đứng cạnh bà nào.” Lúc này Ngọc Tuyết đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người xung quanh.



Cô mặc một bộ vest công sở, dáng người uyển chuyển thướt tha, vẻ đẹp lay động lòng người. Mỗi bước đi của cô đều toát lên sự quyến rũ và thánh thiện, cộng thêm nét đẹp diễm lệ và nhu mì ấy khiến tất cả cánh đàn ông đều không giấu được vẻ mặt thèm muốn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Gương mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng, kéo tay Lâm



Dương cùng bước về phía trước sân khấu.



Anh nợ em một câu yêu thương!










Lâm Dương còn đang định gỡ tay của cô ra thì lại bị Ngọc Tuyết giữ chặt hơn: “Đây là công lao của anh, theo lý thì anh nên đi cùng tôi qua đó mới phải." “Vậy được.



Anh vòng tay nắm lấy tay cô, cảm nhận được rõ sự ấm áp và mềm mại truyền tới.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhìn những gã đàn ông kia, không biết trong lòng họ đang khó chịu đến mức nào.



Cả hai vừa bước lên sân khấu, bà cụ Liễu lại dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Lâm Dương: “Người tôi gọi là Ngọc Tuyết, hình như không liên quan gì đến tên phế vật nhà cậu đâu nhỉ? Cậu qua đây làm gì?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Ngọc Tuyết vội vàng giải thích: “Bà ơi, hợp đồng với Liên minh thương mại Vạn Lý có thể ký kết ổn thoả thực ra là công của Lâm Dương, là anh ấy giúp cháu lấy được dự án đó về, nếu không một mình cháu cũng không thể hoàn thành một hạng mục lớn như vậy.”



Ánh mắt bà cụ Liễu sắc lạnh, quay sang nhìn Lâm Dương: “Có phải vậy không?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lâm Dương gật đầu đáp: "Dạ đúng vậy”



Bỗng nhiên bà cụ Liễu bật cười thật to: “Lâm Dương, tên phế vật vô dụng như cậu không ngờ lại còn vô liêm sỉ, không biết nhìn lại bản thân mình xem. Hợp đồng dự án ba mươi tỷ của liên minh thương mại Vạn Lý mà cậu cũng đem về được, sao cậu không lên trời luôn đi?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Ngọc Tuyết bối rối : “Lời cháu nói là thật đó bà “Tôi khinh!” Bà Liễu cười khỉnh” Ngọc Tuyết, cháu bị cậu ta lừa rồi, cháu có hiểu cái hợp đồng này có ý nghĩa gì không? Nó là của cậu Lâm Vũ Hào, cậu chủ tập đoàn Lâm Thị tặng con làm sính lễ đó. Tối qua chính bà tận mắt chứng kiến gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Khánh Trường ra mặt giúp đỡ để lấy được bản hợp đồng này. Lâm Dương, cậu dám nói lấy được hợp đồng là công của cậu sao? Mặt cậu sao lại dày thế hả?”



Cái gì?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Ngọc Tuyết sững sờ,



Lâm Dương cũng vô cùng ngạc nhiên. Trong buổi tiệc hôm nay có rất nhiều khách mời, mọi người dân rộ lên những tiếng cười chế nhạo. ТrцуeлАРР.cом trang web cập* nhật nhanh nhất



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lúc này Lâm Vũ Hào một thân diện đồ Armani đã bước ra đầy phấn khởi, cao ngạo đứng trước mặt Lâm Dương. “Lâm Dương, anh có phải không cần thể diện nữa rồi đúng không? Hôm trước anh đem chiếc dây chuyền thuỷ tinh kia muốn tặng cho Ngọc Tuyết, nói đó là minh chứng của tình yêu. Vậy mà sau đó anh lại bịa đặt, nói đó chỉ là để công bằng với cậu chủ Tần. Đến hôm nay lại dám nói là anh đem bản hợp đồng đó về. Xin hỏi là anh hỏi qua tôi chưa?”



Lúc này Thẩm Tú Phương cũng chạy tới đây. Không nói lời nào, bà trực tiếp giảng một cái bạt tại vào mặt Lâm Dương: “Tên phế vật vô sỉ nhà cậu, tôi đã sớm nghi ngờ rồi, với khả năng của cậu làm sao có thể giúp Ngọc Tuyết dành được dự án này. Quả nhiên là nói láo hết, loại người như cậu không xứng làm con rể của tôi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lâm Dương không thể ngờ rằng, Lâm Vũ Hào là một tên vô sỉ tới vậy. Khách mời đều ở đây mà anh ta có thể nói dối không chớp mắt.



Nhưng lúc này anh chỉ quan tâm tới Liễu Ngọc Tuyết, thấy biểu hiện của cô có gì đó không ổn, ánh mắt trở nên lạnh tanh, anh vội vàng nói: “Ngọc Tuyết, em đừng tin những gì anh ta nói, tất cả đều là đang lừa dối em đấy, bản hợp đồng ba mươi tỷ đó quả thực là anh giúp em lấy được, anh có thể chứng minh. “Tên súc sinh!” Lúc này một người đàn ông trông đã có tuổi bước vào. Là gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Khánh Trường. “Ông..ông nội. Lâm Dương bất ngờ nhìn Lâm Khánh Trường, không nghĩ rằng cả ông ta cũng tới đây. "Nghiệt súc, tao không phải ông nội mày." Lâm Khánh Trường chỉ thẳng vào mặt Lâm Dương mà quát: "Đồ không biết xấu hổ, thể diện của nhà họ Lâm này đều bị mày làm mất hết rồi. Bản hợp đồng kia là do tao để dành tiền, thay mặt cho cháu tạo Lâm Vũ Hào chuẩn bị sính lễ cho cô Ngọc Tuyết, có liên quan gì tới thứ nghiệt chủng như này chứ? Bố mày thì tham ô phạm pháp, còn mày thì mặt dày vô liêm sỉ, chúng mày đều không xứng làm người nhà họ Lâm. Mau cút đi cho tao!”



Anh nợ em một câu yêu thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK