• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1216

"Cảnh Thiên, em cũng là vì anh a! Em là vì thích anh, em vì thích anh mới..."

Trong giờ phút này, Cố Cảnh Thiên một chữ cũng không muốn nghe nữa rồi, chỉ dùng tay kìm lấy khuôn mặt lê hoa đái vũ kia của cô ấy, "Được! Vậy cô cũng đi vào ngồi vài năm, để chứng minh tình yêu của cô đối với tôi."

Cho đến khi cảnh sát xuất hiện đem mẹ con hai người mang đi, Thiệu Thanh Duyệt vẫn còn khóc cầu khẩn, "Cảnh Thiên, khi em lúc nhỏ trong nôm anh, anh hứa hẹn sẽ tốt với em cả đời đấy."

Cố Cảnh Thiên vẻ mặt nghiêm nghị mà mở miệng: "Cô khẳng định năm đó cô bé kia trông nom tôi là cô?"

Cả người của Thiệu Thanh Duyệt đều cứng đơ lại, Cố Cảnh Thiên càng lạnh cười, "Nếu để cho tôi tra được không phải là cô, cô biết rõ thủ đoạn của tôi."

Thiệu Thanh Duyệt cũng không dám giãy giụa nữa, mặc kệ bọn họ mang đi.

Mà giờ phút này, Cố Cảnh Thiên mới hiểu được, hắn lại lầm đem hạt cát tưởng là trân châu, yêu quý nhiều năm như vậy.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy không thở nổi, hắn bị tình yêu của Thiệu Thanh Hòa ép tới không thở nổi.

Hắn muốn mau trở về nhà, Thanh Hòa nhất định đang chờ hắn ở nhà, hắn đi nói lời xin lỗi với cô ấy, đi thỉnh cầu sự tha thứ của cô ấy!

Đúng! Thanh Hòa nhất định đang chờ hắn ở nhà đây.

Nghĩ đến đây, hắn vội vã lái xe đi, hắn không biết mình đã vượt qua bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, rõ ràng lộ trình chỉ cần ba mươi phút, sờ sờ bị hắn rút ngắn đi một nửa.


Hắn đẩy cửa lớn ra, bước nhanh lục lọi tất cả hốc của căn phòng một lần, lại phát hiện không có một bóng dáng nào của Thiệu Thanh Hòa.

Mà xoay mắt nhìn qua, trong sân trồng đầy hoa hồng mà Thiệu Thanh Duyệt ưa thích, ảnh chụp treo ở trên tường chính là ảnh chụp của hắn và Thiệu Thanh Duyệt, trong thư phòng là sách mà Thiệu Thanh Duyệt ưa thích, trong gian thay đồ cũng treo là quần áo của Thiệu Thanh Duyệt, trong phòng hóa trang cũng bày đầy đồ trang điểm mà Thiệu Thanh Duyệt ưa thích.

Đều là dấu vết của Thiệu Thanh Duyệt tựa như chưa từng có một người có tên gọi là Thiệu Thanh Hòa xuất hiện ở bên cạnh hắn qua.

Hắn tựa vào bức tường, cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, hình như lại nghĩ đến cái gì vậy, hắn nhanh chóng lên lầu, gác xép là khả năng cuối cùng xuất hiện bóng dáng của cô ấy, hắn ngu ngơ đứng ở đó, chỉ có thể cảm thấy được cảm giác mát mẻ từ cửa sổ kéo tới.

Trong phòng chỉ là bày biện một chiếc giường không, ngoại trừ cái đó ra là cái gì cũng không có, tựa như Thiệu Thanh Hòa chưa từng xuất hiện ở đây vậy.

Lòng của hắn trở nên càng ngày càng rỗng, càng ngày càng sợ, hắn giống như một dã thú hung ác, phát ra tiếng ngâm đau khổ.

Hai con mắt đỏ tươi, chạy như bay xuống lầu dưới, đem ảnh chụp của Thiệu Thanh Duyệt đập xuống đất, trong miệng không ngừng nói: "Cái chỗ này là phải treo ảnh chụp của Thanh Hòa! Phải treo ảnh chụp của tôi và Thanh Hòa, ai cho các ngươi tự làm chủ trương treo ảnh chụp của một người ngoài."

Tất cả người hầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhìn Cố Cảnh Thiên lúc nào cũng bình tĩnh hoàn mỹ ấy như phát điên lên mà đem mọi thứ ở trong căn phòng này thuộc về Thiệu Thanh Duyệt toàn bộ ném đi hết.

Không dám giúp đỡ, cũng không dám ngăn cản.

Sau đó hắn cũng chạy ra bên ngoài, nhìn cả sân trồng đầy hoa hồng, đây là hắn biết rất rõ Thiệu Thanh Hòa chán ghét, nhưng vì để cho Thiệu Thanh Duyệt vui vẻ mà sai người chồng đấy.

Hắn chạy vội lên trước, tay không mà nhổ hoa lên, gai của hoa hồng làm cho hai tay của hắn lập tức vết máu loang lổ, nhưng hắn không có một chút cảm giác nào, không biết mệt mỏi mà một cây tiếp lấy một cây nhổ cả rễ của chúng, vừa nỉ non, "Đây không phải là hoa mà cô ấy ưa thích, tôi muốn toàn bộ đều nhổ sạch, toàn bộ đều nhổ sạch hết..."

Đặc trợ Lý vừa mới đến, liền nhìn thấy Cố tổng cúi đầu ở đó mà đang nhổ hoa hồng mang gai, trong lòng của hắn một cái giật mình, vội vàng đi đến ngăn cản, "Cố tổng!"

Lại bị ngài ấy hoàn toàn vô hình, tựa như đắm chìm trong thế giới của mình.

"Đần rồi sao? Không biết giúp đỡ, mau kêu người đem cái mảnh đất này san bằng."

Khi người lái đến máy móc, trong một chốc vùng biển hoa này liền lập tức biến mất, Cố Cảnh Thiên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, khiến đặc trợ Lý không khỏi thở phào một hơi.

Một giây sau, lại nghe thấy Cố Cảnh Thiên khẽ nỉ non, "Thế nhưng tôi nghĩ không ra, Thanh Hòa thích cái gì."

"Cái gì? Cố tổng?"

Trong lúc đặc trợ Lý chưa kịp phản ứng lại, Cố Cảnh Thiên liền chạy đi như bay, mở cửa xe, xe vội vã mà lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK