Còn quãng thời gian 20 ngày ở trong trại thì cũng không có gì đặc biệt. Thật ra cũng muốn kể là bị bạn tù thông ass rồi some các kiểu cho anh em vozer tɦẩʍ ɖυ. Nhưng sự thật không có nên anh em thông cảm cho mình và qua thiên địa hội ngâm cứu tạm vậy.
Sáng ngày thứ 20, ku giám thị vào báo một tin làm mình rơi nước mắt: Mình được thả tự do.
Khi nghe tin đó mình biết chắc hẳn là đằng sau có việc gì đó không bình thường rồi. Vì thực sự thì trong trường hợp của mình, hoạ có nằm mơ mới có việc này
Nhưng thôi, kệ bố nó, thoát ra được khỏi đây là ơn đảng, ơn chính phủ, ơn quốc hội lắm rồi. Húi cua với U40 nghe thế cũng vui vẻ ra bắt tay chúc mứng mình. Kể không được some với các đồng chí ấy cũng hơi buồn. Nhưng thôi, cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc. Cứ ở trong đó với các đồng chí có mà lúa đời trai.
Mình được ku giám thị dẫn đến phòng trả đồ, tiền và điện thoại tất nhiên là không được trả lại rồi. Mất cmn cái IPhone với 4-5 triệu thì phải.
Nhưng thôi, còn cái xác vác ra ngoài là may rồi, đứng đấy thắc mắc với khiếu nại nó lại tống bố nó vào lại trại thì vỡ mồm.
Ra đến cổng trại thì mình thấy có một chiếc taxi đang đợi sẵn. Thấy mình ra thì cửa kính xe hạ xuống, bên trong là Quỳnh đang vẫy tay ra hiệu cho mình lên xe. Mình bước vào xe thì Quynh không nói câu gì, chồm qua ôm mình thật chặt, hôn nhẹ lên má mình rồi ghé vào tai mình thì thầm: Mọi chuyện ổn rồi.
Mình cũng choàng tay ôm Quỳnh, một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng ùa đến. Lúc đó mình thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng dài. 1 tháng ở đó, với mình dài như cả đời người. Thật may mắn, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Mình quay qua nhìn Quỳnh hỏi: Làm sao cậu đưa được tớ ra ngoài vậy.
Quỳnh đáp: Chuyện dài lắm, giờ phải ra sân bay về Hà Nội đã. Ở đây lâu sợ không ổn.
Nói đoạn Quỳnh kêu taxi chạy một mạch ra sân bay luôn.
Trên suốt đoạn đường đi từ đó về đến Hà Nội, Quỳnh kể lại toàn bộ sự việc cho mình. (Đoạn dưới đây là mình kể lại theo lời kể của Quỳnh, mọi suy nghĩ và hành động là dưới góc nhìn của Quỳnh)
Sau hôm gặp cậu ở trong trại, nghe cậu nói về vụ ai đó đe doạ, và việc thằng cớm hiền mớm cung. Tớ đoán nó có dính dáng đến vụ này. Hỏi cung bố láo thì không phải hiếm ở cơ quan điều tra. Hỏi như thằng cớm ác thì thấy bình thường, nhưng mớm cung với đe doạ kiểu của cớm hiền thì ắt là có vấn đề.
Vì vậy, Tớ tìm cách theo dõi ku cớm hiển. Tất nhiên, tớ biết chính mình cũng đang bị theo dõi nên chẳng dại gì tớ trực tiếp làm việc này.
Tớ nghĩ đến việc đến gặp và trao đổi vụ việc với chính viện trưởng viện kiểm sát tỉnh. )Đồng chí này được mẹ đặc biệt tin tưởng với lại bác ấy làm trên tỉnh, vụ việc này ở dưới huyện nên chắc cũng không dính dáng đến được). Bác ấy nghe tớ nói chuyện xong thì cũng ủng hộ xong cử một bạn kiểm sát viên trên tỉnh hỗ trợ tớ. Đồng chí này được giao nhiệm vụ theo dõi ku cớm hiền, nhưng suốt cả tuần trời đồng chí ấy cũng không phát hiện ku cớm hiền có dấu hiệu gì khả nghi cả.
Trong lúc đợi thông tin từ đồng chí kiểm sát viên thì bác viện trưởng đã lấy được hồ sơ vụ việc từ phía cơ quan điều tra. Hầu hết nội dung trong hồ sơ đều đúng như những gì cậu biết và kể cho tớ, có cái khác là trên con dao không có dấu vân tay của cậu. Và Đô la không phải bị hϊếρ ɖâʍ mà chỉ là trong huyệŧ có nước nhờn.
Lúc đó, như tớ đã trao đổi với cậu, việc Đô la bị đâm nhưng không hề có phản ứng chống cự hay dẫy dụa chỉ có thể do Đô la đã bị ngất hoặc chuốc thuốc mê trước đó. Tớ không nghĩ đến việc Đô la chết trước khi bị đâm vì chi tiết máu chảy loang cả tấm đệm. Nếu đô la chết rồi, hệ tuần hoàn ngừng hoạt động thì máu không thể chảy ra nhiều như vậy nữa.
Thêm vào đó, việc trong huyệŧ của Đô la có nước nhờn chứng tỏ Đô la đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước khi chết. Mà như cậu nói, Đô la là les cứng, nên người có thể khiến Đô la bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyệt đối không thể là đàn ông. Đàn ông lớ ngớ lại gần có khi còn bị nó táng cho vỡ mồm ấy chứ.
2 tình tiết này cho thấy, khả năng Tuấn là hung thủ không cao. Nhưng chỉ như vậy mà cơ quan điều tra bỏ qua Tuấn thì có điều gì đó không ổn.
Tớ quyết định phải gặp Tuấn để làm rõ một số điều. Với cái mác của viện trưởng VKS tỉnh, tớ dễ dàng hẹn gặp được Tuấn. Và buổi nói chuyện với Tuấn đã khiến tớ biết được một số tình tiết quan trọng.
Trước hết là tối hôm đó, Tuấn có chứng cứ ngoại phạm, ku cậu nằm ôm gái đập đá ở vũ trường XXX. Có ti tỉ người làm chứng cho Tuấn.
Quan trọng hơn, qua buổi nói chuyện hôm đó, với cái cách mà Tuấn nói chuyện về Vi, tớ đoán được là Tuấn vẫn còn tình cảm với Vi. Điều này tớ cũng đoán từ trước khi nghe cậu kể buổi tối hôm xảy ra lộn xôn ở quán Karaoke. Mặc khác, mặc dù Tuấn cố che dâu, nhưng tớ cảm nhận thấy giữa Tuấn và Đô la phải có mối quan hệ trước đó. Vì khi tớ hỏi Tuấn có biết Đô la không thì Tuấn trả lời nhát gừng và giọng rất hằn học. Một kẻ như Tuấn mà phải hận thù với cả một người đã chết thì chắc hẳn phải có nguyên nhân. Nhưng tớ hỏi cách nào Tuấn cũng không nói. Mà Tuấn có chứng cứ ngoại phạm qúa rõ ràng nên tớ chịu, chả biết phải làm sao để lấy thêm thông tin từ hắn cả.
Vậy nên tớ nghĩ đến việc phải khai thác thông tin từ người khác. Và team les là nhưng người bắt buộc phải hỏi đến. Từng người, từng người một trong team này, hầu hết họ đều kín tiếng và chả chịu cung cấp thông tin gì cả. Nhưng thật may mắn cho tớ và cho cả cậu nữa, nhỏ Nhi hình như có cảm tình với cậu, nên khi biết tớ là người yêu cậu từ Hà Nội vào thì nhó đó có tiết lộ một thông tin động trời: Chính Đô la là người trước đây đã dụ dỗ Tuấn vào con đường ăn chơi trác táng. Hơn thế nữa Đô la còn là em họ của chồng cũ Vi (Cái thằng oánh Vi xẩy thai rồi bỏ trốn đó).
Biết được thông tin này thì tớ bắt đầu nghi cho Vi là thủ phạm. Xâu chuỗi lại những chứng cứ tại hiện trường thì thấy nó thực sự rất logic.
Chỉ có người Đô la tin tưởng thì mới có thể chuốc thuốc mê cho Đô la. (Cơ quan điều tra đã không phát hiện hoặc cố tình không đưa vào hồ sơ tình tiết này).
Chỉ có nữ giới mới khiên Đô la kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước khi chết. Và cái cách Đô la đứng ra bảo vệ và quan tâm Vi rồi thì việc Đô la và Supo thân nhau trong khi trước đó team les chưa từng đến nhà Vi khiến tớ cho rằng rất có khả năng giữa Vi và Đô la có quan hệ mờ ám sau đó.
Vi là mẹ mà tại sao để Supo khóc ngào ngào cả buổi sáng mà không quan tâm. phải chăng Vi đã biết Supo khóc vì điều gì ??
Nhưng tất cả đó mới chỉ là suy luận, tớ không có chứng cứ cụ thể để kết tội Vi nhất là khi trong cơ quan điều tra lại có người của Vi nữa.
Nói đến đó Quỳnh quay ra thở dài:
“Không có chứng cứ, Tớ đành phải tạo ra chứng cứ thôi.”